Độc Sủng Mỹ Hậu

Chương 47: Thoát khỏi Phi Tinh thành



Biên giới Khang quốc, mội đội nhân mã dừng lại một khách điếm nhỏ, nghỉ ngơi chuẩn bị lên đường.

" Thủ lĩnh, có tin truyền tới!"

"Nói!"

"Thành chủ dặn dò, trong ba ngày nữa Tả tướng quân tới thành, cho nên lệnh cho chúng ta không được phép nghỉ ngơi trở về, nếu như Tả tướng quân đến rồi, sợ rằng sẽ nhìn ra sơ hở.

" Được, vậy ngay bây giờ chúng ta đi!" Nam nhân được gọi là thủ lĩnh cầm kiếm đứng dậy.

" Thủ lĩnh, cỗ kiệu kia quá cồng kềnh, sẽ làm chậm tốc độ chúng ta, phải xử lí ra sao?"

" Bỏ đi, để cho nàng ta lên ngựa mang về thành." Nói xong, hắn ta vén mành kiệu, đem nữ nhân bên trong kiệu đưa ra ngoài, đặt lên trên yên ngựa.

Ở lầu hai khách điếm, sát cửa sổ, là một nam tử thân ảnh cao lớn, có chút gầy yếu, trang phục trên người một màu trắng vô cùng đơn sơ mộc mạc, nhưng không làm giảm đi khí chất tao nhã trời sinh của hắn, ngồi đối diện hắn là một lão giả đầu tóc bạc trắng, gương mặt hồng hào, hai người từ đầu tới cuối không bỏ sót một lời nào của hắc y nhân dưới lầu.

"Phương bá, đây hẳn là nội gián Thanh Long quốc?" Nam tử nâng tách trà nhấp một ngụm, chậm rãi nói.

" Tám chín phần là như vậy, bọn chúng càng ngày càng trắng trợn rồi! Lần trước bạo loạn biên giới, ngoài mặt thì nói đó là thổ phỉ phiến loạn, kì thực là do triều đình ngầm xúi giục, bọn chúng tưởng Khang quốc đều là người dễ gạt?"

Nam tử không đáp, tiếp tục quan sát phía dưới lầu. Nữ tử trong kiệu được hắc y nhân đỡ ra ngoài, mạng che mặt nhất thời bị gió thổi lên một góc, lộ ra thần sắc mơ màng.Một màn này lọt vào trong mắt nam tử bạch y, sắc mặt hắn đại biến, đôi con ngươi chuyên chú nhìn vào nữ tử không chớp mắt.

" Giản nhi, ngươi làm sao vậy?" Phương lão giả thấy được thần sắc kì quái của hắn, liền theo ánh mắt của hắn mà nhìn xuống. "Ngươi quen biết sao?"

Hắn không trả lời, lập tức cầm kiếm,lao xuống lầu, Phương lão cũng lập tức theo sau.

"Nữ nhân kia chẳng lẽ là...?" Lão giả sửng sốt." Ngươi muốn động thủ, e là hiện tại không được, đoàn người kia cũng có mấy người thực lực không tầm thường, nếu cùng họ chân chính đối diện, cũng không nắm chắc phần thắng, ngươi nên tìm thời cơ thì hơn."

Văn Giản nghe lời lão giả nói, tâm tình đang kích động bình tĩnh lại, đợi đoàn người rời đi, hắn tận lực thu liễm khí tức, âm thầm bám theo sau.

Đến nửa đêm, đoàn nhân mã tới Phi Tinh thành, hắc y nhân cầm đầu xuống ngựa, liền có hạ nhân trong phủ thành chủ tới đón nữ tử hắn đưa tới.

"Đây chính là mỹ nữ Xuân Lan các ngươi dâng tặng cho thành chủ đại nhân?" Hạ nhân kia không chút kiêng kỵ đánh giá nữ nhân trước mặt từ trên xuống dưới, bàn tay nâng mạng che mặt lên " Ồ, đúng là có lòng thành a!"

Xuân Lan ngẩng đầu, đôi mắt long lanh xinh đẹp lộ ra chân thật, càng khiến cho người đối diện trầm trồ tán thưởng. Nàng lơ đãng vuốt vuốt tóc mai, cũng mười phần kiều diễm mê người.

"Tốt lắm!" Hạ nhân lấy ra một hộp gỗ "Đây là tuyết sâm trăm năm, các ngươi dâng lên Thừa tướng đại nhân, đây là lễ vật đáp lại hảo ý của đại nhân!"

Hắc y nhân nhận lấy hộp gấm, lập tức tung mình lên ngựa, dẫn đầu đoàn nhân mã ngược trở về Khang quốc.

Xuân Lan theo hạ nhân trở lại phủ thành chủ, nàng được dẫn đi tắm rửa, thay y phục mới, sau đó được dẫn vào một gian phòng, trong phòng đốt vài ngọn nến chập chờn, mùi hương liệu nồng nàn lan tỏa,ở giữa gian phòng là một chiếc giường hình tròn lớn, xung quanh buông một tầng sa màu đỏ mỏng manh, khung cảnh thực khiến cho người ta mơ màng.

Quản gia ở đằng sau dẫn nàng vào trong phòng, thắp thêm vài ngọn nến, lại quay sang dặn dò " Ngươi hầu hạ thành chủ thật tốt, chỉ cần thành chủ hài lòng, cuộc sống của ngươi sẽ được phú quý sung sướng, nếu làm cho thành chủ phật ý, đừng nói thị thiếp không được làm, ngươi ngay cả tì nữ cũng làm không được!

Xuân Lan mơ hồ "vâng" một tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ đợi, lúc này quản gia mới yên tâm ra ngoài, đóng cửa lại. Bà ta vừa rời đi chưa bao lâu, liền có tiếng bước chân đi tới, bên ngoài không ai khác chính là thành chủ Phi Tinh thành. Lão ta trên tay cầm bình rượu, thô lỗ dốc vào trong miệng, loạng choạng bước đến sương phòng.

"Mỹ nhân! Mỹ nhân a...nàng chờ...ta sẽ rất nhanh đến ôm nàng! A ha ha ha!"

Hắn không hề hay biết, ở đằng sau lưng hắn, vừa có một cỗ sát khí ập tới, thiếu chút nữa lấy mạng hắn.

"Giản nhi, không được vọng động!" Phương lão ở bên cạnh nhắc nhở, tính cách Văn Giản nóng nảy, hơn nữa lão thành chủ kia lời nói cũng quá vô sỉ, khó trách Văn Giản nổi lên sát tâm.

"Cạch" Một tiếng, một nam tử trung niên to béo đi vào trong sương phòng, mùi rượu nồng nặc khó chịu xông thẳng vào cánh mũi, Xuân Lan ngẩng đầu lên, qua lớp sa mỏng, nàng không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng chi dáng vẻ và thanh âm say khướt của hắn đã làm cho nàng chán ghét.

Trong đầu lại truyền đến một trận nhức nhối, nàng khó chịu day day hai thái dương, cố đè nén cơn đau xuống, nó lại càng dữ dội hơn, Xuân Lan cắn chặt hai hàm răng để không phát ra tiếng kêu.

"Mỹ nhân, ta tới đây!

Thủ vệ bên ngoài nghe thấy lời nói của lão, liền hiểu ý lánh đi, thành chủ đối với mỹ nhân mới có được, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, bọn họ không muốn cả đêm nghe những âm thanh mập mờ từ bên trong truyền ra.

Thành chủ Phi Tinh thành vén lên bức mành, dùng tư thế hổ đói vồ mồi lao về phía nàng, Xuân Lan nhìn đến thân hình to béo của lão hướng mình ập tới, một trận buồn nôn trào ngược lên đến cổ họng, đúng lúc ấy, động tác của lão đột ngột dừng lại, hai mắt nhắm nghiền, cả thân hình to lớn đổ vật xuống đất.

Xuân Lan kinh sợ nhìn xuống sàn, nàng chưa kịp phản ứng, đã có một cánh tay nắm lấy vai nàng, kéo nàng dậy.

"Giản nhi, con..."

"Bá bá, người đừng lo, con chỉ điểm huyệt ngủ của lão ta thôi. Đi mau!"

Văn Giản ôm lấy Xuân Lan, thi triển khinh công lao ra khỏi cửa sổ.

Ra khỏi phủ thành chủ, hai người dừng lại khách điếm lúc sáng, leo lên ngựa. Xuân Lan giằng tay ra khỏi tay Văn Giản, nghi ngờ hỏi "Ngươi là ai?"

Văn Giản kinh ngạc nhìn nàng, trong ánh măt hàm chứa rất nhiều xúc cảm, có ngạc nhiên, có đau lòng, có xót thương.

"Ninh Nhi, nàng thực đã quên ta rồi?"