Độc Sủng Ái Phi

Chương 7



Nam nhân ấy, một thân hoàng y sang trọng đứng trong đại điện, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn nàng.

Hắn, một tay thoải mái đặt ngang bụng, một tay vòng ra sau lưng. Long bào màu vàng bằng gấm, mọi họa tiết đều được thêu tay, tạo cho hắn một sang trọng quyền uy. Ở hắn, toát lên cốt cách của bậc đế vương, uy nghiêm, quyền quý. Hắn không hề tạo cho người khác cảm giác áp bách, kinh sợ, mà ngược lại, khiến cho người ta cảm thấy nể phục cùng tôn kính.

Nam nhân này, chính là Hiên Viên đế cao cao tại thượng của Hiên Viên hoàng triều.

Giây phút nhìn thấy Hiên Viên Hứa Hằng, Tuệ Tâm muốn…ói ra máu.

Là ai? Ai đã nói Hiên Viên đế tướng mạo phi phàm? Ai đã nói Hiên Viên đế dung nhan tuấn mĩ? Đều là lừa người cả.

Trước khi tới đây, nàng đã nghe rất nhiều người khen ngợi Hứa Hằng, ai cũng nói hắn không những tài hoa hơn người, mà còn có dung mạo tuyệt đẹp, ít sai sánh bằng. Lại nghĩ tới Lý Dịch Chi gương mặt dễ nhìn cũng được gọi là mỹ nam nên nàng đã có chút chủ quan. Vốn dĩ tưởng rằng Hứa Hằng sẽ rất đẹp, nhưng quả thực khi nhìn thấy hắn, nàng khen không nổi.

Mãi tới sau này Tuệ Tâm mới biết, gu thẩm mỹ của người thời nay khác hoàn toàn với thời đại của nàng. Thời đại này, nữ nhân càng béo, càng trắng trẻo thì càng được coi là đẹp. Vì nữ tử của những gia đình quan lại, thượng lưu thường được nuông chiều, chăm lo từ bé, luôn được hưởng những gì tốt đẹp nhất, lại không phải làm bất cứ việc gì nặng nhọc nên càng ngày càng béo tốt. Vì vậy, người ta quan niệm rằng, nữ nhân mập mạp mới đẹp, đó là nét đẹp của sự quyền quý, cao sang, thể hiện đẳng cấp thượng lưu. Ngoài ra, nữ nhân có vòng một nảy nở, vòng eo nhỏ, hông to, cũng được coi là đẹp. Vì họ cho rằng nữ nhân có dáng người như vậy là người dễ đẻ, khéo chăm con. Tuệ Tâm không những có dáng người gầy gò, mà ngực không bự, chỉ vừa đủ dùng, vòng eo nhỏ nhưng hông không to, chỉ được cái làn da trắng trẻo mịn màng. Lại thêm tính cách không mấy tốt đẹp, nên nổi danh toàn kinh thành là một xú nữ điêu ngoa.

Còn nam nhân thì ngược lại, phải có một làn da ngăm ngăm đen thì mới là biểu tượng của cái đẹp, biểu thị sức mạnh của bậc nam nhân. Cơ thể phải cường tráng, lông mày phải rậm để thể hiện nét nam tính, mũi phải to thể hiện tướng quý nhân, phú quý. Môi phải dày, gò má phải cao, gương mặt phải vuông vức, góc cạnh. Mà Hứa Hằng, lại hội tụ đủ tất cả những yếu tố đó. Vì thế nên đương nhiên được ca ngợi không tiếc lời. Mặc dù hắn cũng không đến nỗi xấu xí tới không nhìn được, nhưng cũng không thể tính là đẹp. Tuệ Tâm không phải người quá tôn sùng cái đẹp, cũng không hề kì thị người xấu xí, nhưng ấn tượng ban đầu luôn rất quan trọng. Hơn nữa, Tuệ Tâm luôn tâm niệm rằng hắn rất đẹp, giờ được nhìn thấy hắn, cảm giác như thể bị lừa gạt, bảo nàng làm sao để có hảo cảm với hắn đây? Nàng thật sự là khóc không ra nước mắt rồi.

Hứa Hằng nheo mắt nhìn Tuệ Tâm, vẻ không hài lòng.

“Lưu tài nhân, ngươi có điều gì không vừa ý với trẫm sao?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tuệ Tâm, nàng giật mình nhận ra mình đã quá thất thố, vội quỳ sụp xuống đất.

“Bệ hạ thứ tội, thần thiếp lần đầu tiên được diện kiến thánh nhan, không tránh khỏi hồi hộp. Mong bệ hạ tha lỗi cho thần thiếp.”

Hứa Hằng nhíu mày, hồi hộp mà nhìn hắn với vẻ mặt như thể muốn chết đến nơi như thế kia sao? Dẫu biết là nàng nói dối, nhưng hắn cũng không tiện lật tẩy nàng, nghiêm nghị nói.

“Lần sau nên chú ý lễ tiết một chút.”

“Thần thiếp tạ ơn bệ hạ.”

Tuệ Tâm lập cập đứng dậy, thấy người lạnh toát. Ở bên cạnh vua như ở cạnh hổ, làm bất cứ điều gì cũng nên để ý, nếu không có thể mất mạng như chơi. Lần sau nàng nên cẩn thận hơn mới được, dù không mất mạng thì cũng bị khí thế của hắn dọa chết.

“Lưu tài nhân cũng chỉ là ngày đầu nhập cung còn bỡ ngỡ, nhất thời không chú ý tới, con cũng không nên chấp nhất làm gì. Sau này mọi người còn phải ở với nhau lâu dài, đừng nên vì chút chuyện nhỏ nhặt mà làm ảnh hưởng đến hòa khí. Con nói có phải hay không?” Phương Ngọc thái hậu hiền từ vỗ vỗ mu bàn tay Hứa Hằng.

“Dạ, mẫu hậu dạy phải ạ.” Hứa Hằng cung kính cúi đầu.

“Được rồi, đây đều là những tú nữ tiến cung đợt này.” Phương Ngọc thái hậu mỉm cười chỉ tay vào dàn tú nữ đứng dưới, ngay lập tức, ai cũng đều thẳng lưng ưỡn ngực, trên môi nở một nụ cười e lệ. Hứa Hằng đưa mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt bất chợt dừng lại trên người Tuệ Tâm.

Tú nữ tiến cung, đều là con nhà quyền quý, quan lại. Vì vậy nên ai cũng trag điểm thật rực rỡ, xiêm y xúng xính, trang sức đeo đầy người. So với bọn họ, nàng cùng Quách Liễu chính là hai người có gia thế hiển hách nhất, vậy mà nàng lại chỉ vận một thân hồng y giản dị. Gương mặt không trang điểm, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm ngọc, trang sức cũng chỉ đeo một đôi khuyên tai bạch ngọc, cổ tay đeo một chiếc vòng tết dây đỏ cầu bình an. Nàng đứng ở phía ngoài cùng, xa hắn nhất, người khác ngẩng đầu, nàng lại hơi cúi đầu, nét mặt lãnh đạm, trầm tư, môi khẽ điểm một nụ cười, bộ dạng ôn nhuận như ngọc. Bất quá, nàng lại có dung mạo xấu xí đến không chịu nổi.

“Hằng nhi, con nhìn xem có vừa lòng hay không?”

“Thưa mẫu hậu, nhi thần đương nhiên vừa lòng.” Chỉ có một người khiến hắn không vừa mắt thôi.

“Được rồi, các ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi, ai gia đã dặn dò đại tổng quản rồi, hắn sẽ sắp xếp nơi ở mới cho các ngươi. Nếu hoàng thượng cảm thấy ưng ý với ai, sẽ lâm hạnh ở cung người đó. Nhớ, phải hầu hạ cho thật tốt, không được để hoàng thượng cảm thấy không thoải mái. Đã rõ chưa?”

“Chúng thần thiếp xin nghe theo lời chỉ dạy của thái hậu.” Tất cả đồng thanh nói.

“Được rồi, cho các ngươi lui.” Phương Ngọc thái hậu phất tay áo. “Lưu tài nhân, ngươi ở lại, ai gia có chuyện muốn nói.”

Các tú nữ khác lần lượt lui xuống, lúc đi qua nàng đều không giấu nổi vẻ tò mò. Chỉ có Quách Liễu là hằn học thấy rõ, nàng ta đương nhiên không quên, Phương Ngọc thái hậu đã từng xuất hiện lúc nàng ta mất mặt nhất.

“Tuệ Tâm, mau lại đây cùng với ai gia.”

Tuệ Tâm giật mình, chần chừ không dám bước tới. Địa vị của họ giờ khác xa nhau quá, khiến nàng có chút lo sợ.

Hứa Hằng thấy Phương Ngọc thái hậu liếc nhìn mình liền hiểu ý, nói lớn.

“Mẫu hậu bảo ngươi qua, ngươi làm gì mà còn đứng đó?”

Tuệ Tâm giật mình, bước vội đến bên cạnh hai người họ, vẻ mặt phụng phịu như vừa bị ức hiếp. Phương Ngọc thái hậu lườm Hứa Hằng, cái đồ đầu gỗ nhà hắn, ý bà muốn bảo hắn ra dắt Tuệ Tâm lên chỗ bà, chứ không phải bảo hắn nạt nộ nàng. Bà buồn bực phất tay bảo Hứa Hằng lui xuống. Hắn chắp tay chào bà, rồi khoan thai rời khỏi. Trước khi đi, còn không quên liếc nhìn Tuệ Tâm một cái.

“Tuệ Tâm, con đừng sợ, đã vào đây rồi thì đều là con dâu của ai gia cả, không cần phải e ngại. Ai gia cũng không có ăn thịt con.”

Tuệ Tâm cúi đầu ngượng ngùng. “Thần thiếp không dám, chỉ vì đột nhiên phát sinh ra loại chuyện như vậy, thần thiếp còn chưa kịp thích ứng.” Cái người vừa mới cách đây không lâu còn nắm tay nàng cảm ơn rối rít, ngày hôm nay đã trở thành người đứng cao trên nàng mấy bậc, bảo nàng làm sao mà bình thản được?

“Tuệ Tâm, ai gia nói con nghe, con từng giúp đỡ ta, ta tuyệt đối không quên. Sau này, nếu có việc gì cần giúp đỡ, ai gia quyết không chối từ. Chỉ cần con nhớ rõ, không phạm phải cung quy, không làm điều gì quá đáng, một lòng phò tá hằng nhi là được. Việc đưa con nhập cung là chủ ý của ta. Phụ thân con, là bậc thanh quan trong triều, tính tình lại ngay thẳng, trung nghĩa. Nếu Hằng nhi có được một vương hậu hiền đức giống như vậy, ta thật không còn gì để mong chờ hơn, con hiểu chứ? Quách Khiêm kia, tuy cũng là bậc công thần, nhưng ai gia luôn cảm thấy ông ta có dã tâm, không đáng để tin tưởng, lại thêm ái nữ của ông ta, tính cách không được tốt. Ai gia muốn Hằng nhi có thể có được một nương tử tốt, vì vậy con phải cố gắng nhiều rồi.” Phương Ngọc thái hậu nắm tay Tuệ Tâm, thân tình nói.

Tuệ Tâm ngồi xuống dưới chân Phương Ngọc thái hậu, ngước lên nhìn bà “Thái hậu, lời người nói con đều hiểu, chỉ e rằng, con có tâm mà không có sức.”

Nàng vốn dĩ không muốn tham gia vào mấy chuyện tranh đấu chốn hậu cung, lại không đủ khôn ngoan để đối phó với thủ đoạn của người khác. Nàng tới đây cốt để đạt được mục đích của mình, nếu có thể may mắn thực hiện được thì cũng không biết thân xác này sau này làm sao có thể tồn tại. Bà muốn nàng leo lên vị trí mẫu nghi thiên hạ, nàng không cần, cũng không có khả năng leo lên được. Dẫu vẫn nói rằng, người ta yêu nhau không vì tướng mạo, nhưng nhìn thấy một người xấu xí đứng trước mặt, còn đâu hứng thú để tìm hiểu? Hơn nữa Hứa Hằng dẫu gì cũng là bậc đế vương, xung quanh lúc nào cũng có một bầy oanh yến, hắn muốn mỹ nhân nào mà chẳng có, sao có thể để mắt tới một tài nhân vô sắc vô hương như nàng?

“Con đừng coi thường Hằng nhi, nó tuy rằng đôi lúc tưởng chừng như vô tâm vô tính, nhưng thực chất lại rất biết quan tâm tới người khác. Nó càng không phải người đánh giá người khác qua tướng mạo. Sau này con sẽ nhận ra, nó là một nam nhân rất tốt.”

“Mẫu hậu.” Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nam nhân. Một thân ảnh mặc cẩm bào màu tím khẩn trương đi vào, chắp tay hành lễ với Phương Ngọc thái hậu. “Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”

“Duệ nhi.” Phương Ngọc thái hậu mỉm cười hiền từ.

Dựa vào cách xưng hô, Tuệ Tâm có thể đoán ra người này là ai. Trong hoàng cung này, người có thể gọi Phương Ngọc thái hậu là mẫu hậu, chỉ có Hiên Viên đế Hứa Hằng, và một người nữa là Bình Nam vương gia, Hiên Viên Cố Duệ. Nàng vội vàng nhún người hành lễ với hắn.

“Thần thiếp tham kiến vương gia.”

“Ngươi là…”

“Đây là một trong số những tú nữ tiến cung.” Phương Ngọc thái hậu trả lời thay.

Cố Duệ liếc nhìn Tuệ Tâm với ánh mắt đầy lạ lẫm cùng tò mò, hẳn là hắn không hiểu vì sao một nữ nhân xấu xí như vậy lại có thể tiến cung. Còn Tuệ Tâm, khi nhìn thấy Cố Duệ, chỉ có thể thở dài một hơi.

Hiên Viên hoàng triều đồn đại, Hiên Viên đế Hứa Hằng tài sắc vẹn toàn, khí thế hơn người. Ngược lại, Bình Nam vương gia Cố Duệ lại không được như huynh trưởng của mình, mang một dung mạo không mấy đẹp mắt, tuy rằng có tài, nhưng lại không có sắc, nên tới bây giờ vẫn là bậc nam nhân chưa lập gia đình.

Mà người đang đứng trước mặt nàng đây, theo đánh giá của nàng, lại không giống như lời đồn đại. Gương mặt sáng sủa, mày kiếm cương nghị, mắt sáng như sao, sống mũi cao thon nhỏ, gương mặt hắn đẹp như tượng tạc. Thân hình cao lớn, hơi gầy, bộ dạng vân đạm phong khinh, quả thực là nam nhân tuấn mĩ nhất nàng từng gặp khi tới nơi này.

Với tướng mạo và gia thế của hai người bọn họ, nếu ở thế giới hiện đại có lẽ đã trở thành người mẫu hoặc diễn viên rồi. Chỉ tiếc rằng hắn và nàng sinh ra không hợp thời, nên mới bị mang tiếng là kẻ xấu xí. Haizz…tạo hóa thật là khéo trêu người.

“Mẫu hậu, nhi thần vừa từ biên cương dẹp loạn trở về, liền tới đây thăm mẫu hậu ngay, người dạo này vẫn khỏe mạnh chứ ạ?”

“Khỏe, khỏe, mẫu hậu rất khỏe.” Phương Ngọc thái hậu xa con hơn một tháng, nay thấy hài tử trở về khỏe mạnh, vui cười đến tít cả mắt.

“Thái hậu, người cùng vương gia trò chuyện. Thần thiếp không dám làm phiền, thần thiếp xin được cáo lui.”

“Được, con cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi. Thỉnh thoảng đến đây cùng ai gia nõi chuyện.” Phương Ngọc thái hậu còn muốn cùng Tuệ Tâm trò chuyện thêm chút nữa, nhưng thấy Cố Duệ ở đây, cũng không tiện nói chuyện với nàng, nên để nàng lui xuống.

Tuệ Tâm hành lễ với Phương Ngọc thái hậu và Cố Duệ, rồi chậm rãi đi xuống, lúc ra tới cửa, nàng đụng mặt Hứa Hằng đang hồ hởi đi vào, liền hành lễ với hắn. Hắn chỉ phất tay miễn lễ, cũng không có để ý tới nàng.

Trở về tới nơi ở mà đại tổng quản sắp xếp cho mình, Tuệ Tâm mệt mỏi nằm vật xuống giường. Thật sự là mệt chết đi. Hoàng cung rộng lớn như vậy, đi từ Ngọc Lộ cung trở về cũng mất một quãng dài, lại thêm việc nãy giờ cứ phải hành lễ, khiến cho nàng cảm thấy mệt vô cùng. Dù rằng làm vậy không phải mất nhiều quá công sức, nhưng hành vi luồn cúi trước người khác như vậy, trước giờ nàng chưa từng làm. Lại thêm lễ tiết ở trong cung, lúc nào cũng phải đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên. Làm cho nàng nảy sinh ra cảm giác uể oải.

Nơi ở mới của Tuệ Tâm là một gian phòng nằm ở phía bắc, khá rộng lớn, gồm có đại sảnh và phòng ngủ, được ngăn cách bằng một tấm bình phong cùng rèm châu. Theo hầu nàng có hai tì nữ, một thái giám và một thị vệ. Nàng đang nằm trên giường muốn thiu thiu ngủ thì nhìn thấy bốn người họ lần lượt kéo vào. Nhìn nam nhân mặc đồ thị vệ, nét mặt quen thuộc, nàng liền kêu lên.

“Mạc Danh?”

“Có thuộc hạ.”

Thì ra Phương Ngọc thái hậu đưa Mạc Danh vào cung để làm thị vệ. Vậy còn muội muội của hắn thì đâu rồi? Không lẽ đang được đào tạo để làm tì nữ?

Tuệ Tâm hỏi han tên tuổi, quê quán, gia cảnh của bốn người kia, sau đó liền đi tới bên bàn trang điểm, lấy ra một ít đồ trang sức cùng ngân lượng.

“Ta chỉ có một ít thứ này, mấy người các ngươi cầm lấy chia nhau. Giữ lại để dùng hoặc gửi về cho gia đình đều được. Hy vọng các ngươi không chê ít.”

“Chủ nhân, sao chúng thần dám lấy đồ của chủ nhân chứ ạ? Xin người hãy cất đi, chúng thần không dám nhận đâu.” Tì nữ Yên Chi vội vàng từ chối. Tú nữ nhập cung, mỗi tháng đều được nhận một khoản tiền nho nhỏ, nếu địa vị được nâng cao, số tiền nhận được cũng sẽ tăng lên. Khi mới vào cung, mọi thứ đồ trang sức và ngân lượng mà họ có đều là mang theo từ nhà mẹ đẻ. Tuệ Tâm vốn không phải người cầu kì, khi đi chỉ mang theo ít đồ trang sức và một ít ngân lượng. Giờ nàng gần như dốc hết ra để đưa cho bọn họ. Làm sao mà bọn họ dám nhận?

“Ta ở đây cũng không có việc gì cần dùng tới tiền, các ngươi thì lại khác. Ở nhà các ngươi còn có người thân, lương bổng vốn chẳng được là bao, muốn gửi về nhà cũng bị mất một khoản lệ phí. Thỉnh thoảng còn phải bỏ tiền mua đồ dùng. Cứ cầm lấy, muốn làm gì thì làm. Cái này là ta cho các ngươi, không cần phải ngại.” Tuệ Tâm vừa nói vừa chia đều số ngân lượng ra làm bốn phần. Nàng đi tới, nhét vào tay từng người bọn họ, không cho họ có cơ hội chối từ.

Lời tác giả:

Đọc tới đây, hẳn là độc giả đã chia làm 3 loại

Loại 1 là muốn lập tức lao tới bóp cổ chết tươi tác giả.

Loại 2 là muốn bóp cổ chết tác giả rồi tự sát.

Loại thứ 3 là muốn tận mắt nhìn thấy tác giả bị bóp chết rồi mới tự sát

Lúc đầu, tạo hình của Hứa Hằng vốn dĩ là 1 nam nhân ngọc thụ lâm phong, đẹp ko bút nào tả xiết.

Qua 1 lần bị động kinh của tác giả nên thành ra thế này đây

Thôi thì, như vầy nó mới xứng đôi vừa lứa với nữ chính hen.

Ta dzọt~ * té lẹ *