Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 4



Sáng sớm ngày hôm sau, vì tránh hiềm nghi, trời còn chưa sáng Thẩm Hạo liền mang theo người xuống thuyền. Thịnh Hồ tổng cộng có hai bến cảng,Hòa Sinh muốn xuống thuyền ở bến cảng khác.

Thẩm Hạo rời thuyền trước, đứng ở trạm phía trước mành, hồi lâu mới nói: “Cô nương, sau này còn gặp lại.”

Hòa Sinh sáng sớm đã thức dậy, vội vàng thu dọn các kiểu hoa văn ngàyhôm qua Thúy Ngọc đã thêu xong. Lúc dọn dẹp còn phát hiện vật ngày hômqua mình thêu không cẩn thận vứt bỏ, bèn tìm dọc theo mép rèm, căn bảnkhông có nghe thấy Thẩm Hạo nói, thuận miệng nói: “Có hẹn, có hẹn.”

Nàng ở rất gần mành, nắng sớm từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn khắc thân ảnh của nàng lên vải mành.

Hòa Sinh tìm đồ đầu đầy mồ hôi, nhỏ giọng phàn nàn: “Rốt cuộc là ở đâu, làm sao tìm hoài cũng tìm không thấy a.”

Nàng hết sức chuyên chú tìm đồ, nên căn bản không có chú ý người ở đầu vải mành kia một bước cũng không động, thế nên bị người từ phía sau ôm lấy, một chút phòng bị cũng không có.

Cách vải mành hơi mỏng không xuyên được ánh sáng, nàng rõ ràng cảmnhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, nóng hầm hập giống như mặttrời rực rỡ của tháng sáu.

Thân thể của nàng cứng đờ, một đạo khí tức nóng hổi, phun vào lỗ taicủa nàng, vô cùng nóng, còn hơi ngứa một chút. Khuôn mặt của nàng lậptức sung huyết, ửng hồng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt như vậy, đợi nàng kịp phản ứng, hết thảy đãtrở lại bình thường. Động tác của đối phương cực nhanh dường như vừa rồi không có phát sinh cái gì. Nếu không phải có tiếng bước chân trên boong thuyền, nàng cơ hồ cho rằng chuyện xảy ra vừa rồi là ảo giác.

Hòa Sinh vừa thẹn vừa tức, xốc rèm tìm đầu sỏ gây nên, nhưng nơi nào còn có bóng người.

Thúy Ngọc đã chạy tới, “Cô nương, làm sao vậy?”

Hòa Sinh há mồm muốn nói, lại không nói ra lời. Chuyện ám muội như vậy, không ai nhìn thấy là tốt nhất.

Huống chi nàng căn bản không biết rõ người mới vừa rồi đứng phía sauvải mành là ai, tuy rằng vị Thẩm công tử kia là đáng tình nghi nhất,nhưng nàng không có chứng cứ.

Hòa Sinh nhẫn nhịn rất lâu, khuôn mặt cũng nghẹn đỏ lên, mới bực bội nhét tâm tìnhxấu hổ và giận dữ trở lại trong bụng.

Thúy Ngọc khó hiểu, cho rằng nàng bị làm sao, lại hỏi: “Cô nương ngươi làm sao vậy.”

Hòa Sinh bĩu môi, “Thiếu chút nữa bị con chó cắn một cái.”

Thúy Ngọc a một tiếng, gãi gãi trán, “Trên thuyền làm gì có chó a...”

Trên bờ, Thẩm Hạo đứng tựa lưng, nhìn thuyền dần dần đi xa, sau mộthồi dặn dò Bùi Lương: “Phái người đi theo vị cô nương trên thuyền kia,bổn vương phải biết tất cả mọi chuyện của nàng.”

Ban nãy ôm một cái, hắn cơ hồ có thể khẳng định, trên đời này nữ nhân duy nhất hắn có thể gần gũi, đã xuất hiện.

Người chờ mong lâu như vậy, rốt cuộc hắn cũng đã chờ được.

Bến tàu gió lớn, sáng sớm khí lạnh còn chưa rút đi, thổi ở trên mặt lạnh lẽo. Thúy Ngọc lấy áo choàng lụa trắng lá trúc ra khoác thêm cho HòaSinh, lão ma ma bên cạnh gập thân, kê lót băng ghế trên xe ngựa xong,mời Hòa Sinh lên xe ngựa.

Sớm cho là buổi chiều đến, bởi vì lộ trình thuyền nhanh, sáng sớm vừalên bờ Hòa Sinh liền phái gã sai vặt đi theo đi Vệ gia Thịnh Hồ thôngbáo. Vệ gia đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, sai quản gia và ma ma tới đónngười.

Thành Thịnh Hồ không lớn, thành đông đến thành tây không đến hai giờđi bộ. Chờ đến Vệ phủ, cửa ra vào đứng mấy phụ nhân, bên cạnh đi theomột thiếu nữ.

Hòa Sinh xuống xe ngựa, phu nhân đứng đầu chải tùy vân kế tiến lên,tay nắm Hòa Sinh, khuôn mặt hiền hòa: “Nhiều năm không gặp, còn nhận rađường thẩm không?”

Trước khi đến Vệ phu nhân đã giao phó, thân phận của nàng bây giờ làNhị cô nương Vệ gia chi thứ, bởi vì cha mẹ qua đời thương tâm quá độ,đưa đến Thịnh Hồ an dưỡng. Vị phu nhân trước mắt này tự xưng “Đườngthẩm”, chắc là đại nãi nãi hoặc là Nhị nãi nãi của Vệ gia Thịnh Hồ.

Thịnh Hồ Vệ gia có nhị phòng, lão gia đại phòng Vệ Hữu Quang, vốntừng khảo thi công danh, hiện nay làm chút sinh ý mua bán, hơn phân nửagia nghiệp của quý phủ, đều là hắn kiếm ra. Lão gia nhị phòng Vệ KhảiQuang, là một tú tài.

Hòa Sinh quan sát rất nhanh, không dám gọi sai, phúc thân thi lễ: “Thẩm khỏe.”

Đại nãi nãi vỗ vỗ tay của nàng, thân thiết dẫn nàng vào nhà, chỉ vàongười bên cạnh giới thiệu: “Đây là Nhị thẩm thẩm và đại đường muội.”

Hòa Sinh theo thứ tự gặp qua. Thiếu nữ mặt tròn đi theo bên cạnh nàng, cười hì hì nói: “Ta là Vệ Lâm, tên chữ A Tứ, ngươi thì sao?”

Hòa Sinh nhẹ giọng trả lời: “Ta là Hòa Sinh, không có tên chữ.”

Vệ Lâm tiến đến bên cạnh cánh tay nàng, “Viết như thế nào?”

Hòa Sinh không biết chữ nhiều, nhưng tên của mình vẫn biết. Ra dấuviết lên lòng bàn tay, bỗng nhiên Vệ Lâm hô: “Đường tỷ tay ngươi thậttrắng, không giống người từ Vọng Kinh tới.”

Hòa Sinh có chút xấu hổ, cúi đầu thấp xuống.

Đại nãi nãi ra hiệu Vệ Lâm rụt rè một chút, hỏi Hòa Sinh vài câu việcnhà, Hòa Sinh dựa theo Vệ phu nhân trước kia dạy, một chữ trả lời cũngkhông sai.

Thịnh Hồ Vệ gia cũng là Vệ gia chi thứ, chỉ vì trước kia rất có giaotình với dòng chính đại phòng, đại phòng Vọng Kinh năm ấy có ân vớiThịnh Hồ Vệ gia, cho nên mấy năm nay dù không thường xuyên đi đi lạilại, nhưng chung quy cũng nhớ kỹ phần nhân tình này.

Đại nãi nãi vốn không nhớ rõ Hòa Sinh gọi là Vệ Nhị cô nương, bất quá là nhìn mặt mũi nhà kia ở Vọng Kinh, nên giả bộ vẫn phải là giả bộ.

Nói sau nửa ngày, đại nãi nãi đuổi người dẫn Hòa Sinh đi đến chỗ ở, Vệ Lâm cũng vội vàng đi theo.

Nhị nãi nãi liên tục không nói chuyện, đợi Hòa Sinh rời đi một chút,mở miệng hỏi: “Vọng Kinh bên kia xảy ra chuyện gì, mà lại đưa người đếnchỗ này, vừa nghe nàng nói đã 16 tuổi, chẳng lẽ muốn ở đây thành gái lỡ thì rồi mới đón về sao?”

Đại nãi nãi nâng chung trà lên nhấp một hớp, “Vọng Kinh này tuy tốt,nhưng lại không tốt cho việc dưỡng sinh. Thịnh Hồ Y Sơn gần nước, đúnglà nơi tốt để điều dưỡng. Nàng mặc dù là cô nương chi thứ, nhưng đại lão gia và đại phu nhân trong kinh có chút coi trọng, đã đưa đến được mấyphong thơ, dặn dò nhất định phải chiếu cố nàng kỹ lưỡng. Phủ chúng tamặc dù không giàu có, nhưng nuôi dưỡng thêm một người, vẫn nuôi dưỡngtốt, sau này ngươi không cần thiết nói như thế nữa.”

Nhị nãi nãi lầm bầm một câu: “Vậy tại sao phải cho nàng ở viện này, phải dùng tới nơi lớn như vậy?”

Nàng giọng nói nhỏ, đại nãi nãi làm như không nghe thấy, tiếp tục uống trà của mình.

Nhị nãi nãi thấy nàng không để ý tới mình, tán gẫu vài câu, tùy tiện tìm lý do rời đi.

Nhị nãi nãi đi rồi, đại nãi nãi mới dám lộ ra vẻ mặt ưu sầu, nghĩ đến chuyện của Hòa Sinh, nhất thời có chút lúng túng.

Trước kia bà cho rằng Vọng Kinh đưa tới cô nương này, đích thị làngười đại phủ coi trọng, bằng không thì trước đó cũng sẽ không tốn côngsức như vậy, vừa tặng cẩm y tơ lụa, vừa tặng châu báu trang sức. Banđầu, nuôi dưỡng thêm một người, bà thấy không sao cả, thân thích vãnglai ở nhờ loại sự tình này rất bình thường, thu nhiều lễ như vậy, còn có thể kết một cái nhân tình, chuyện thật tốt.

Nhưng mà đợi bà nhìn thấy Hòa Sinh, chuyện liền không giống nhau.

Cô nương này quá nghèo, nghèo đến mức không hợp lẽ thường, ngay cả Lưu má má trong phủ cũng mặc quần áo tốt hơn nàng. Hơn nữa chỉ mang theomột đứa nha hoàn, hành lý chỉ có hai bao quần áo, người không biếtchuyện nhìn thấy, còn tưởng là thân thích nghèo đến Đả Thu Phong (mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản).

Bởi như vậy, đại nãi nãi không cách nào suy đoán ra ý tứ của Vọng Kinh bên kia, cũng không cách nào quyết định rốt cuộc nên dùng thái độ gìđối đãi Hòa Sinh.

Nghĩ tới nghĩ lui, đại nãi nãi cũng nghĩ không ra, quyết định hay làđợi đại lão gia trở về cùng thương lượng, Trước khi đại lão gia chưa cótrở về, vẫn nên đối đãi cho nàng tốt một chút.

Tiểu viện tử của đại nãi nãi chọn chính là một vào một ra, vừa vặncùng cỡ với viện Hòa Sinh ở trước khi xuất giá. Cửa viện trồng vài câyăn quả, trùng hợp vô cùng, và cũng giống trong nhà nàng, đều là cây đào.

Hoa màu hồng nhạt, ba bốn gốc hợp thành một hàng, vây quanh thành 1khóm, rất mềm mại. Hòa Sinh nhìn cảm thấy đặc biệt thân thiết, cười nói: “Nhà của chúng ta cũng có cây này.”

Vệ Lâm vốn xum xoe, thế nào cũng phải cầm bao quần áo của Hòa Sinh,hiện tại thấy nàng nở nụ cười, lập tức ném bao quần áo cho nha hoàn, dặn dò các nàng vào nhà trước chỉnh đốn, kéo Hòa Sinh tới băng ghế đá nhỏdưới tàng cây ngồi xuống.

Vừa mới vào phủ, Hòa Sinh không dám nhìn chằm chằm vào người, cảm thấy không lễ phép, hiện tại Vệ Lâm ngồi đối diện nàng, vừa vặn để nhìn kĩ.

Vệ Lâm nhỏ hơn nàng một tuổi, hai bên má toàn là thịt, có chút giốngbánh bao. Một đôi mắt long lanh như nước, nếu nhỏ đi vài phần, đích thịlà đại mỹ nhân.

Từ khi vào phủ đến bây giờ, Vệ Lâm vẫn chưa ngừng nghỉ, ở bên tai nàng nói rất nhiều chuyện. Điều này làm cho Hòa Sinh nhớ tới tiểu tỷ muộiYến Cửu ở quê nhà, trước kia nàng cũng thường thường líu ríu nói chuyệntrời đất như vậy.

”Vốn nương muốn cho đường tỷ ngươi cùng ta ở một gian viện, chắc là sợ ta ầm ĩ ngươi, cố ý chọn tiểu viện này cho ngươi ở. Ta ở phía tây,cách đây không xa, đi hai bước đường đã đến, sau này ta sẽ thường xuyênđến tìm ngươi chơi.”

Hòa Sinh gật gật đầu, tạ ơn lòng tốt của Vệ Lâm. Vệ phủ không so sánhđược đại phủ Vọng Kinh, Vệ Hữu Quang kiếm phủ trạch này, nói lớn khônglớn nói nhỏ không nhỏ, Hòa Sinh ở viện kề bên tường sau, leo qua tườngchính là Vĩnh An phố, bên cạnh là tòa nhà biệt phủ, nghe nói đã để đókhông dùng đã lâu.

Đại nãi nãi không có đặt mua nha hoàn, một nhà bọn họ không có quy củnhiều như vậy, hai là cho rằng Vọng Kinh sẽ phái nha hoàn tới đây. Hiệntại tuy chỉ có Thúy Ngọc một người, nhưng so sánh với chi phí chủ tử của Vệ phủ bản phủ, cũng không xê xích gì nhiều. Đây là Thịnh Hồ không phải Vọng Kinh, bất cứ việc gì đều phải nhập gia tùy tục.

Hòa Sinh mừng rỡ thoải mái, nàng vốn là không quen được nhiều ngườihầu hạ, đơn độc một gian tiểu viện, chỉ có nàng và Thúy Ngọc hai người,thích làm cái gì thì làm cái đó, ngược lại xua tan những câu thúc đangtồn tại trong lòng nàng.

Trước kia ở Vọng Kinh bên kia hạ mệnh lệnh, nàng phải ở luôn chỗ này.Nói thật ra, nàng cũng không biết mình phải ở chỗ này ở bao lâu, khảnăng chỉ cần người Vệ gia đồng ý, nàng ở cả đời cũng không chừng.

Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy. Hòa Sinh nhìn Vệ Lâm, nói: “Ta cólẽ phải ở nhà của ngươi một thời gian, sau này có chỗ quấy rầy mạo phạm, ngươi nói cho ta biết, ta nhất định sửa.”

Vô duyên vô cớ vào ở trong nhà người khác, nếu như mình làm không tốt, sẽ nhiễu loạn sinh hoạt tập quán trong nhà người ta. Nàng là khách, cho nên lấy là yêu thích của chủ nhân làm đầu.

Vệ Lâm chuyển đôi mắt tròn, cười nói: “Nhà của chúng ta không có quycủ gì, cứ thoải mái đi, không cần phải sửa hay thay đổi gì hết.” Miệngnàng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng chính là: “Ừ, đường tỷ này làmột người biết cấp bậc lễ nghĩa, so với biểu muội nhà Nhị nãi nãi tốthơn nhiều.

Hiện nay đã qua thời gian điểm tâm, đại nãi nãi sai người đưa tới mấyđĩa dưa muối với cháo củ sen, ngoài ra còn có một ít quà vặt đặc biệtcủa Thịnh Hồ, bảo Hòa Sinh nghỉ ngơi trước, đợi cơm trưa lại tụ họp.

Hòa Sinh thích ăn cay, mà Thịnh Hồ bên này món ăn toàn là dùng thanhđạm làm chủ, trong các món đưa tới, chỉ có khay cải trắng cay này còncó chút hấp dẫn, nhai một hơi món dưa cay, uống một ngụm cháo củ sen,bụng rất nhanh lấp đầy.

Qua không bao lâu, người phòng bếp đi tới vấn an, hỏi khẩu vị và ăn kiêng của Hòa Sinh.

Trong lòng Hòa Sinh do dự một chút, vốn muốn nói “Tùy ý”, không muốncho người ta thêm phiền toái. Lời nói đến bên miệng, lại nói không nênlời.

”Có cá là tốt nhất, hấp thịt kho tàu đều được. Khẩu vị mặn nhạt đềuđược, nhưng nếu cay chút ít, thì tốt hơn. Không có đặc biệt ăn kiêng,nhưng không thích ăn có rau cần và rau thơm cùng với nội tạng động vật,cái khác cũng không có.”

Một hơi nói xong, Hòa Sinh có chút xấu hổ. Nhưng dân dĩ thực vithiên*, “Ăn” là chuyện rất quan trọng, vẫn là nói thực tốt hơn.

* “Quốc dĩ dân vi bản, dân dĩ thực vi thiên” - Nước lấy dân làm gốc dân coi ăn như trời

Thúy Ngọc cầm một chuỗi tiền kín đáo đưa cho nữ đầu bếp, nữ đầu bếpvui cười hớn hở. Trước khi khách nhân đến ở tạm, nàng cũng là tới hỏiqua. Theo kinh nghiệm, phần lớn đều nói tùy, thường thường không dễ hầuhạ, muốn ăn lại không nói, phòng bếp bọn họ nào biết được nấu món gì,trình lên khách nhân lại không ăn, đám lão gia nãi nãi sắc mặc khôngtốt, bị phạt còn không phải là phòng bếp bọn họ sao?

Chẳng bằng đơn thuần nói thẳng ra yêu cầu như vậy. Đầu bếp nữ thutiền, nịnh nọt vài câu. Chờ đến cơm trưa, đại nãi nãi sai người đến mời, Hòa Sinh thay đổi quần áo, đi đến phòng phía đông.

Vừa bước vào cổng vòm bằng đá, nghe thấy dưới tường có người nóichuyện: “Ta nghe người ta nói, nàng ăn mặc rất giản dị, một chút cũngkhông giống đại tiểu thư Vọng Kinh tới, có phải mạo danh lừa gạt ngườikhông? Ngươi nên nói một chút với cô, miễn cho nhà của chúng ta bịngười ta ăn nhờ ở đậu!”

Một thanh âm mềm mại nói tiếp: “Cái này không cần ngươi nhắc nhở, tatự nhiên biết rõ. Đợi tí nữa trên bàn cơm ngươi hỏi nàng một chút, nếuquả thật có vấn đề, ta tất nhiên là nói với mẫu thân ta.”