Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 11



Trà hương trong xe còn chưa đốt xong, xe ngựa đã dừng ở cửa lớn Tống gia.

Hòa Sinh xốc rèm lên quan sát bên ngoài, thấy ở ngoài cổng mấy tỳ nữvây quanh một thiếu nữ mặc trang phục màu tím, đeo vàng đeo ngọc, dángngười yểu điệu.

Vệ Lâm xuống xe chào hỏi, giới thiệu: “Đây là Tống Dao nhỏ bé của ta.” Nàng chỉ vào Hòa Sinh nói: “Đây là đường tỷ Hòa Sinh của ta, từ VọngKinh tới.”

Hai người chào hỏi lẫn nhau.

Trong nhà Tống Dao mở ngân hàng tư nhân, được xem là giàu có bậc nhấtThịnh Hồ. Mặc dù gia sản so với người khác nhiều hơn, nhưng cũng khôngtự cao tự đại, cùng Vệ Lâm rất tốt. Tính tình nàng hoạt bát, vừa thấymặt đã lôi kéo Hòa Sinh hỏi nhiều vấn đề, Vệ Lâm thúc nàng lên xe ngựa.

Ba người đang muốn lên đường, chợt nghe có người gọi Tống Dao: “Muội muội, chớ có ham chơi, về nhà sớm chút!”

Hòa Sinh quay lại nhìn, thấy ở cửa phủ là một người nam tử cao gầy dẫn ngựa đến, thân hình khôi ngô, dung mạo đoan chính. Tống Dao chỉ vàongười nói: “Biết rồi, ca ca huynh đó, thật sự quá dài dòng, so với mẫuthân còn phiền hơn.”

Vệ Lâm chào hỏi: “Tống đại ca khỏe!”

Tống vũ Chi xoải bước đến: “Vệ tiểu muội khỏe, ta đang muốn đi ra ngoài, vừa vặn tiễn các ngươi đoạn đường.”

Hắn giương mắt, vừa vặn trông thấy Hòa Sinh.

Nàng đứng ở chính giữa, da trắng nõn nà, môi hồng răng trắng, giốngnhư phấn hoa đào trắng của nụ hoa chớm nở trong mùa xuân. Trong nháy mắt đó, trái tim Tống vũ Chi giống như bị cái gì đụng phải, trong thân thểcảm xúc sôi trào đấu đá lung tung.

Thì ra trên đời này còn có người xinh đẹp hơn muội muội của hắn.

Hòa Sinh cũng nhìn thấy Tống vũ Chi, lễ phép cười cười với hắn, tự nhiên hào phóng cúi chào lễ phép.

”Tống công tử khỏe.” Dù sao lần đầu tiên gặp, lễ tiết cơ bản phải thích hợp.

Tống vũ Chi hô hấp trì trệ, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, khẩn trươngđến nỗi ngay cả đáp lễ cũng quên mất, chỉ vội vàng gật đầu một cái, liền quay đầu không dám nhìn nữa, sợ lại liếc mắt nhìn, khuôn mặt cũng sẽnghẹn thành màu đỏ.

Trong xe ngựa, ba người vừa nói chuyện phiếm vừa gặm hạt dưa, rèm xethỉnh thoảng bị gió vung lên. Tống vũ Chi cưỡi ngựa ở phía bên phải xengựa, thỉnh thoảng nhìn lén vào trong xe ngựa, cách rèm, nhìn không rõlắm, thỉnh thoảng thấy Hòa Sinh ngồi ở tận cùng bên trong, lộ ra lúmđồng tiền nhạt, đôi mắt to long lanh, môi thơm khẽ mở, nói cái gì đónghe không rõ.

Rèm theo gió phiêu động, khuôn mặt của nàng như ẩn như hiện, một cáinhăn mày một nụ cười, tràn ngập kiều mị,hết nhưng vẻ đẹp của nàng khôngmang theo xâm lược, hòa khí vô cùng, làm người nhìn nhịn không được muốn tiến lên thân thiết.

Hòa Sinh ngồi ở trong xe, thấy gió hơi lớn, sợ bên ngoài bụi đất bay vào, muốn đi giữ chặt màn xe.

Tầm mắt của nàng quét qua bệ cửa sổ, lòng Tống vũ Chi dường như nânglên tới cổ họng, sợ bị nàng thấy ánh mắt của mình, đường đột giai nhân.Một roi giục ngựa, nhắm đằng trước chạy tới.

Hòa Sinh căn bản không có phát giác được tâm tình của hắn, che màn xexong quay đầu tiếp tục gia nhập đội ngũ bát quái của các nàng.

Tống vũ Chi ngồi trên lưng ngựa, trái tim được bao bọc trong lồng ngực dường như muốn nhảy ra khỏi thân thể, thật lâu không thể ngừng lại.

Ngoại trừ suy nghĩ của Tống vũ Chi sôi sục, còn có một người cũng đang dâng cao tâm tình ngẩng cao -- cơ hồ toàn bộ hành trình hắn đều thấyđược Tống vũ Chi xuân tâm nảy mầm.

Chỉ có điều, hắn đang cố kìm nén lại cơn tức giận.

Trong xe ngựa, Bùi Lương một ngụm khí lớn cũng không dám xuất rangoài, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn người đối diện, khuôn mặt Thẩm Hạo lạnh lùng, dù chưa nói một lời, nhưng toàn thân lộ ra khí thế đủ để cho người phía sau lưng ớn lạnh cả người.

”Đuổi theo.”

Đã đến bên cạnh hồ, mảng lớn nở rộ hoa sen đập vào mi mắt, phù dungmàu đỏ và đài sen xanh biếc chất chồng lên nhau, nước dập dờn xanh trong tràn ra, dường như hòa tan ngày mùa hè khô nóng, làm người vui vẻ thoải mái.

Bên cạnh hồ có mấy cô gái hái sen, là Tống Dao đặc biệt mướn tới, mặcdù các nàng hái chơi, nhưng tốt xấu có một tông pháp, mới có thể hái dễdàng.

Hòa Sinh cởi sa bào ra, nhìn nơi nơi toàn là hoa sen, nhớ tới chuyệnnăm đó mẫu thân dẫn nàng du thuyền hoa sen, chóp mũi tràn đầy hương hoasen tươi mát, càng muốn xuống hồ tham gia.

Nước hồ không sâu, chưa tới eo người, ba tiểu cô nương đứng ở bên cạnhhồ, cô gái hái sen mới giảng giải không đến một nửa, ba người đã đợikhông kịp.

”Được rồi, chúng ta xuống nước trước, vừa hái vừa dạy.” Tính tình Tống Dao không nén được cắt ngang, mấy cô gái hái sen lập tức câm miệng.

Hòa Sinh xoay người chuẩn bị cởi giày cởi vớ, ánh mắt xéo qua thoángnhìn cách đó không xa có một bóng đen đứng dưới tàng cây, nhìn kỹ, đúnglà Tống vũ Chi.

Hòa Sinh chọt chọt cánh tayTống Dao, hỏi: “Bên kia là ca sao?” Nàng rõ ràng nhớ rõ Tống vũ Chi tiễn các nàng đến bên cạnh hồ liền cáo từ rồi.

Tống Dao ngẩng đầu nhìn lên, ai, thật đúng là hắn. Phất tay hô: “Ca,sao ngươi còn ở chỗ này, không phải đã đi làm việc rồi sao!”

Tống vũ Chi sờ lên đầu, bị phát hiện rồi a, hắn vốn còn muốn nhìn nhiều một chút.

Tống Dao không hiểu tâm tư Tống vũ chi, thầm nghĩ mau đuổi hắn đi, VệLâm Hòa Sinh là người bên ngoài, ngay trước mặt đại lão gia hắn cởi giày lộ chân, nhất định không làm.

”Ta quên nói, trở lại nói cho người biết một tiếng, mẫu thân bảo ngươi trước giờ Dậu trở về.” Tống vũ Chi vội vàng tìm lý do che lấp.

”Biết rồi, ngươi đi nhanh đi!”

Tống vũ Chi ngượng ngập rời đi.

Đợi hắn vừa đi, ba người vui mừng cởi cởi vớ kéo ống quần, hôm nay vìhái sen, cố ý mặc váy trong ngắn để thuận tiện hành động, vừa vặn đếntrên đầu gối một chút, ở trong nước đi lại, không đến mức ướt toàn thân.

Hòa Sinh đi tới hoa sen, bẻ một đóa sen đã nở được một nửa, khều khềuvai Vệ Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vui vẻ bên cánh hoa, trong nháymắt hỏi nàng: “Vị cô nương này, nhìn nàng còn đẹp hơn hoa, ta dùng hoalàm sính lễ, có thể gả cho ta không?”

Vệ Lâm dậm chân, “Đường tỷ ngươi xấu lắm!” Nàng cầm một đống lá sen trong tay, hai tay hất lên, liền nhấc lên vô số thủy châu.

Hòa Sinh nhếch miệng, tiếng cười như chuông bạc, vừa lau nước dính trên mặt, vừa tránh né Vệ Lâm truy kích hắt nước sau lưng.

Tống Dao thấy vậy cũng muốn gia nhập, đài sen trên tay quăng ra, chơi thuỷ chiến hắt nước.

Một chút khô nóng cuối cùng còn sót lại được giội sạch sẽ, ống tay áomỏng của cô nương dính nước ẩm ướt, hương thơm và tiếng cười hoà lẫn vào nhau, náo nhiệt cực kỳ.

Trong bụi cỏ thủy sinh rậm rạp bên cạnh hồ, bụi cỏ cao cỡ nửa ngườiche khuất thân ảnh nam nhân cao lớn, hắn nhìn chằm chằm Hòa Sinh thỏathích cười vui ở trong hồ phía trước, ánh mắt từ khuôn mặt kiều diễm của nàng đến cái cổ trắng thon dài, trượt đến áo ngắn ướt đẫm của nàng,dừng lại ở xương quai xanh thon gầy tinh xảo của nàng, khi có nước giộilên người nàng, tầm mắt của hắn liền theo giọt nước, một đường từ bộngực trắng như ngó sen đến eo nhỏ như dương liễu của nàng, rồi sau đótan ra trong nước, nghĩ đến vừa muốn xem chỗ nhỏ xinh của nàng lại bịnước che khuất.

Trong đầu của hắn gần như đều là đôi chân ngọc dài trắng nõn cùng vớicặp cẳng chân trắng trắng mềm mềm như ngọc, là cỡ nào câu hồn đoạt phách

Giống như hiện tại, trong thân thể của hắn giống như có đốm lửa thiêuđốt, hừng hực dấy lên rung động phảng phất như tất cả hơi nước đang rờikhỏi thân thể hắn -- bờ môi sốt ruột khô hanh, mặt đỏ tới mang tai, hắngần như ngay cả hô hấp cũng không kềm chế được.

Đây hết thảy cũng là vì nàng.

Tất cả cảm xúc vào thời khắc này đều biến mất hầu như không còn, không còn tức giận khi thấy nam tử xa lạ vừa rồi nhìn lén nàng, không cònhiếu kỳ nhìn trộm, giờ phút này, ở trong thế giới của Thẩm Hạo, lần đầutiên chưa bao giờ có cảm giác tràn đầy tắt nghẽn như thế này.

Loại cảm giác này, gọi tình dục.

Mỗi một hô hấp, hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng thân thể của mình biến hóa, khô nóng theo huyết dịch, từ trái tim xuất ra, chiếm lĩnh toànbộ thân thể.

Cho đến giữa háng dưới trường bào nổi lên khác thường, hắn mới từtrong mộng tỉnh lại, đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó ý thức được mình bị mê hoặc đến tình trạng như vậy, xấu hổ và giận dữ phất tay áo rời đi.

Bùi Lương bị ra lệnh vùi ở trong bụi rậm không được ngẩng đầu, ngheđược động tĩnh vội vàng đuổi theo, thấy mặt Thẩm Hạo lộ vẻ oán giận, cẩn thận hỏi: “Mặt vương gia sao lại đỏ như vậy, hồi phủ có cần gọi đại phu xem thử hay không?”

Thẩm Hạo vung tay áo, nghiến răng nghiến lợi: “Không cần.”

Bùi Lương còn muốn nói tiếp, bị một ánh mắt của Thẩm Hạo trừng trở về, đành phải chỉ chỉ ngón tay, thật ra hắn còn muốn nói... Vương Gia à,tư thế đi của ngài kỳ quái quá đi...

Lúc chạng vạng tối, ba người tận hứng ra về, trong xe ngựa xếp mấy sọt đài sen củ sen lá sen, trước tiên đưa Tống Dao về nhà, đến trong phủ,Vệ Lâm đề nghị buổi tối làm bữa tiệc hoa sen, canh hạt sen, củ sen rán*. Nàng nói một hơi tên mười mấy món ăn, trong miệng thèm ăn muốn chết.

Đại nãi nãi cảm thấy đề nghị này không tệ, nguyên liệu nấu ăn tươingon, lại là nữ nhi bảo bối nhà mình tự mình hái trở về, hiện tại thờitiết này ăn ngó sen phù hợp nhưng muốn làm cả bàn tiệc các món ăn vềsen, chỉ sợ có chút khó khăn.

”Đầu bếp nữ trong nhà sợ không có tinh tế như vậy, chỉ biết làm hai ba món.” Đại nãi nãi lúng túng, Vệ Lâm không thuận theo, chính là muốn ăncác món liên quan tới sen.

Hòa Sinh ở bên cạnh nghe, mở miệng: “Nếu không ta làm cho, trước kia ở Vọng Kinh, đi theo đầu bếp nữ trong nhà học qua, dùng hai sọt sen nàylàm ra một bàn tiệc, không khó.”

Vệ Lâm vỗ tay khen hay, đi qua ôm nàng, “Thật sự là đường tỷ tốt củata, thông minh xinh đẹp còn giỏi nữa, tương lai nhất định có thể gả chophu quân tốt! Đi, ta đi giúp một tay!”

Hòa Sinh niết lỗ tai nàng, nhỏ giọng cười nói: “Nói bậy bạ gì đó!”

Các nàng nếu như biết nàng sớm đã gả làm vợ người ta, chỉ sợ sẽ chấn động a.

Đại nãi nãi vô thức cảm giác không được tốt, sợ làm như vậy sẽ thất lễ nàng, phải biết rằng, biểu cô nương của nhị phòng đến từ nông thôn còn không muốn xuống bếp.

Hòa Sinh cũng không cảm thấy không ổn, mang theo Vệ Lâm liền đi phòngbếp. Đại nãi nãi thấy bản thân nàng không thèm để ý, cũng liền yên lòng, phái hai nha đầu hỗ trợ.

Ước chừng không đến một canh giờ, món ăn đầy bàn toàn bộ đều chuẩn bịtốt, Vệ Lâm nhìn ngây người, “Đường tỷ, ngươi lại có bậc bản lãnh này,quá tuyệt vời!”

Hòa Sinh hì hì nở nụ cười, tiệc hoa sen này nàng không phải học từ đầu bếp nữ đâu, mà là học từ mẫu thân đấy. Nương nàng nguyên quán Tô Hàng,một đôi tay khéo léo không chỉ có nữ công tinh xảo, công phu xuống bếpcũng vô cùng tốt, nàng dù chưa kế thừa nữ công thiên phú của mẫu thân,nhưng phương diện làm đồ ăn, cũng không tệ lắm.

Vừa vặn đã đến giờ cơm, người một nhà vây quanh bàn cơm, nhìn lên tấtcả các món sen đầy đủ sắc hương vị trước mặt, ăn ngon chết đi được.Nhiều người biết được đồ ăn là do Hòa Sinh làm, cả đám đều khen khôngdứt miệng, ngón tay Vệ lão thái dựng thẳng lên. Trước kia nhìn cô nươngnày không vừa mắt, ngược lại thực nhìn lầm người, nói xuống bếp liềnxuống bếp, không chút nào sĩ diện cãi láo, lại làm được một tay thức ănngon, nửa điểm mỏng manh cũng không có, rất có tinh thần tiếp thu!

Chỉ cần người này có tinh thần tiếp thu, bà nhìn liền thích.

Ngay cả thường ngày Vệ Hỉ bất thường, hôm nay cũng không bắt bẻ, mặcdù một câu không nói, nhưng bàn đồ ăn trước mặt ăn hơn phân nửa.

Nếm được chỗ tốt của việc dùng trù nghệ, Hòa Sinh vui rạo rực ăn notrở về phòng, nghĩ đến hôm nay nhận của nhân tìnhTống Dao, ngày mai làmchút ít ngó sen bánh đưa qua.

Ăn đủ no, đi ngủ sớm, ngủ lại ngon, đến nửa đêm, trong sân yên tĩnh, một vòng ánh trăng buồn ngủ dạt dào treo trên trời.

Hòa Sinh đang ở trong mộng, hoảng hốt cảm thấy có người gọi to tênnàng, lúc xa lúc gần, thấy không rõ dáng vẻ, chỉ có hình dáng bóng đen.

”Hòa Sinh, Vệ Hòa Sinh.”

Người tới dáng người cao ngất, vai rộng eo thon, một đôi mắt giống như sao sáng, nhìn chằm chằm thiên hạ đang ngủ ngon trên giường