Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 1



Ánh sáng trong suốt phản chiếu lên mặt sông, sương mù tựa như một tầnglụa mỏng hoà thành một thể với màn đêm vắng lặng. Ánh sáng yếu ớt từphía xa đang dần dần tới gần, một chiếc thuyền gỗ mun đơn độc trôi trênsông.

Hòa Sinh chống cằm ngắm cảnh đêm ở hai bên bờ sông, tính toán lộ trìnhcòn lại. Từ Vọng Kinh đến Tô Hàng, đi qua Nam Châu, đi đường bộ bìnhthường phải mất nửa tháng, nay các nàng đi đường thủy, đoán chừng đi đã mười ngày.

Nha hoàn Thuý Ngọc lại bắt đầu say tàu, Hòa Sinh rót cho nàng chén trà, Thuý Ngọc đội ơn nhận lấy.

Uống trà xong, Hòa Sinh từ trong hộp hành lý lấy ra một quả cầu thơm,đưa tới cho nàng ngửi ngửi. Ngậm miếng đương quy, nửa điểm công hiệucũng không có, nhất thời nửa khắc cũng tìm không thấy đại phu, lại nônnhiều như vậy, đoán chừng chống đỡ không bao lâu nữa thì người sẽ chịukhông nổi mất.

” Hương này tốt lắm đó, ngày thường ta mệt muốn chết luôn, cầm cái nàyngửi ngửi, tinh thần liền tốt lên rất nhiều. Ngươi cũng ngửi thử xem.”

Thuý Ngọc không dám nhận, làm nô tài ai lại dám dùng đồ vật của chủ tử.Không chịu nổi sự kiên trì của Hòa Sinh, nhận lấy đặt ở dưới chóp mũihít hà, sau đó vội vàng trả trở về.

Nàng xa lạ như vậy là phải rồi. Hòa Sinh gả cho Vệ gia mới có một tháng, Thúy Ngọc với tư cách là đại nha hoàn vừa được phân tới đây hầu hạ, còn chưa có được hưởng mấy ngày vinh quang của đại nha hoàn, đã phải theonàng xa rời quê hương đến Thịnh Hồ. Tô Hàng tuy phồn thịnh, nhưng cuốicùng cũng kém xa kinh thành hưng thịnh xa hoa, quan trọng hơn là, nơiđây không có bất kỳ người nhà bạn bè thân thuộc nào.

Hòa Sinh nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được lại thở dài.

Lúc trước gả vào Vệ gia, nàng cũng rất vui mừng. Vệ gia là nhà giàu ởVọng Kinh, mặc dù thua kém các thế gia có căn cơ vững chắc, nhưng gianghiệp khổng lồ, huynh đệ trong tộc hăm hở tiến bước, rốt cuộc nhân tàimới cũng xuất hiện.

Nàng gả chính là dòng chính nhất mạch Vệ gia, Vệ Nhị gia của Vệ Thị Lang gia. Theo lý thuyết, với bối cảnh của Diêu gia, vô luận như thế nàocũng không xứng với Vệ gia. Trước không đề cập tới Diêu gia không có bất kỳ quan tước nào, cha nàng xuất thân là thương nhân, sĩ nông côngthương, một người đứng đầu, một người ở cuối, Vệ gia hoàn toàn không cócách nào vừa ý nàng. Lúc Vệ gia tới cầu hôn, người Diêu gia ngạc nhiênđến mức có thể nhét được quả trứng gà.

Hòa Sinh chưa từng nghĩ tới sẽ gả vào nhà cao cửa rộng, Diêu gia mặc dùkhông phải nhà đại phú, nhưng tốt xấu ăn mặc không lo, đời này tìm người thành thật cùng nhau vượt qua cả đời cũng đủ rồi. Vệ Nhị gia nàng cónghe người ta nói đến, quân tử tuấn tú lịch sự nhẹ nhàng, gia thế tốtdung mạo tốt, có thể văn có thể võ, có thể nói là con rể tốt. Người nhưvậy, đủ để tìm thiên kim nhà hầu môn thế gia làm chính thê, nhưng mà làm gì hết lần này tới lần khác lại muốn lấy nàng?

Gả đi ngày thứ hai, Hòa Sinh liền biết rõ nguyên nhân của hôn sự này——Vệ Nhị gia mấy tháng trước bệnh nặng một trận, mắt thấy không thể vượtqua, cần tìm người xung hỉ. Nàng ngay cả mặt mũi Vệ Nhị gia cũng chưađược nhìn thấy, đã trực tiếp thành Vệ Nhị nãi nãi thủ tiết.

Lần này tới Tô Hàng, cũng là mệnh lệnh của trưởng bối Vệ gia, ngay cả lễ tiết chịu tang cũng miễn đi. Trong một tháng, xong xuôi chuyện cướixin lẫn lo liệu tang sự, tâm tính người Vệ gia cũng không phập phồngquá lớn, từ lúc Hòa Sinh vào cửa, bọn họ đã chuẩn bị quan tài cho Vệ Nhị gia.

Người Diêu gia thì bất đồng. Từ mừng rỡ đến đau khổ, thật vất vả nuôilớn nữ nhi, còn chưa kịp chứng kiến nàng vui vẻ làm thê tử người ta thậm chí nỗi xúc động làm mẫu thân người ta, còn sống sờ sờ lại thành côngcụ xung hỉ. Tuy nói hiện tại tập tục không bài xích chuyện tái giá,nhưng với thế lực Vệ gia, ngoại trừ Vệ Nhị nãi nãi mặc cho người địnhđoạt, đời này Hòa Sinh cũng không có cơ hội tái giá.

Người Diêu gia như bị đánh một bạt tai lên mặt, Diêu cha tức giận đếngiơ chân, nói dứt khoát phải báo quan. Nhưng mà báo quan có gì tốt, Diêu gia thân là dân chúng bình thường sao có thể đấu lại Vệ gia dòng dõithế gia? Cuối cùng là còn không phải làm khổ Hòa Sinh sao.

Hòa Sinh muốn an ủi Diêu cha, nhưng nàng còn chưa kịp thông tri chongười nhà đã bị Vệ gia đưa đến Thịnh Hồ, cũng không nói ngày về, pháihai gã sai vặt hộ tống, chỉ nói sau này sẽ đón nàng trở về, cũng cố ýdặn dò đến Thịnh Hồ, không nên lộ ra thân phận của mình, chỉ nói là Vệgia biểu cô nương.

Dường như sự tồn tại của nàng là có bao nhiêu xấu xa không thể để ngườinào biết. Hòa Sinh cảm thấy không sao cả, dù sao đời này cũng đã như vậy rồi, cùng với những thứ vô dụng kia, còn không bằng vui vẻ mà sống.

Khi nàng còn nhỏ đã cùng nương tới Tô Hàng, khi đó vừa đúng mùa hoa sennở rộ, khắp nơi trong thành Thịnh Hồ đều là mùi thơm của ngó sen hoasen. Nương mang theo nàng và đệ đệ đến Thịnh Hồ thăm người thân, ở lạiước chừng một tháng, đợi lúc trở về, xiêm y trên người dường như cònvương lại mùi thơm ngát của vùng sông nước.

Hòa Sinh thích ăn cá có lẽ là vì yêu thích khoảng thời gian này, thịt cá Thịnh Hồ hương vị tươi mới ngọt ngào, thái lát cá mỏng chần nước sôi,chấm tương đậu tỏi thơm ngon, ăn chung với món dưa muối cay, ngay cả ănhai bát cơm trắng lớn cũng không thành vấn đề.

Phương Bắc khí hậu quanh năm khô hanh, ao hồ sông rạch gì cũng không có, có muốn ăn một bữa cá, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Chỉ có ngàylễ ngày tết, Hòa Sinh mới có thể giải khát “Cá“.

Hiện tại tốt rồi, nàng đã đến Tô Hàng, sau này bữa bữa đều có thể ăn cá rồi.

Hòa Sinh lấy lại tinh thần, bụng có chút đói, Thúy Ngọc bên cạnh vẫnđang nôn thốc nôn tháo. Cách đó không xa là cảng Tuyền Châu, Hòa Sinhnhẹ giọng dặn dò người chèo thuyền cập bờ nghỉ ngơi một chút.

Vừa đúng tết hoa đăng, nhà nào cũng thả đèn cầu phúc, hôm nay không cócấm đi lại ban đêm, trên đường người người qua lại. Hòa Sinh đội mũ samỏng, Thúy Ngọc sợ nàng cảm lạnh, khoác tấm vải mỏng màu xanh nhạt rồinhắm mắt theo đuôi.

”Các ngươi và Lưu Bá đi dạo đi, một canh giờ sau ở bến tàu chờ ta, ta mang Thúy Ngọc đi tìm đại phu.”

Gã sai vặt và người chèo thuyền Lưu Bá nhìn nhau, do dự vài giây, gậtđầu đáp ứng. Nhị nãi nãi này không có nửa điểm kiêu ngạo, làm người rấtthân thiện, nơi đây tuy rằng nhiều người, nhưng trị an Tô Hàng luôn vôcùng tốt, còn có Thúy Ngọc đi theo, bọn họ chơi đùa một canh giờ cũngkhông bất tiện.

Thúy Ngọc đi phía trước, “ Nãi nãi, không thể dung túng bọn họ như vậy, vạn nhất.....”

Hòa Sinh trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi lại gọi sai rồi kìa.”

Thúy Ngọc vội vàng sửa lại, từ Vệ gia đi ra, Vệ phu nhân dặn dò, đếnThịnh Hồ, chỉ cho gọi Hòa Sinh là “Nhị Nương Tử” không cho phép gọi “Nhị nãi nãi”.

Hòa Sinh đi lên phía trước, trong miệng nói: “Bọn họ ở trên thuyền bốnnăm ngày rồi, khó khăn lắm mới có chút thời gian rỗi rảnh, nên nghỉ ngơi cho tốt. Trước kia khi ta còn ở nhà, còn cùng cha ta đi ra ngoài muabán. Ngươi đi theo ta, không xảy ra chuyện đâu.”

Thị trấn nhỏ vào tháng tư, trong không khí toả ra mùi nước sông, khônglạnh không nóng, gió nhẹ thổi vào mặt, vô cùng sảng khoái. Trên đườngtiếng người nói to ồn ào, rất là náo nhiệt, trong nháy mắt như thế,giống như là trở lại vọng kinh cả ngày lẫn đêm ca múa mừng cảnh thái.

Hòa Sinh đi trên con đường đá, bước chân nhẹ nhàng, chỉ có màn sa mỏngcủa chiếc khẽ động trong gió. Thúy Ngọc đi theo bên cạnh nàng, cách lụamỏng nhìn bên mặt như ẩn như hiện của nàng, da trắng nõn nà tươi đẹp như mận đào, khó trách Nhị gia bệnh nằm trên giường cũng hô hào nhất địnhphải lấy nàng. Mỹ nhân như vậy, dù là đặt ở bên cạnh nhìn cũng thấy vui mắt… nếu như Nhị gia không bị bệnh, thì Nhị Nương Tử chính là ông trờitác hợp cho.

Hòa Sinh mang Thúy Ngọc tìm hiệu thuốc gần đây. Đại phu đang muốn đóngcửa, chuẩn bị mang theo thê tử nữ nhi đi thả hoa đăng. Thấy người bệnhđến, đành phải thả đèn lồng trong tay xuống, vội vội vàng vàng xem bệnhcho Thúy Ngọc.

Sắc thuốc trên thuyền bất tiện, đại phu không kê đơn thuốc, chỉ dùngchâm cứu để giảm bớt. Hòa Sinh đứng ở bên cạnh nhìn, lông mày Thúy Ngọcnhíu chặt, không dám nhìn.

Đại phu một bên châm cứu một bên đáp lời, Hòa Sinh trước kia cũng họcqua châm cứu, Nhị bá nàng là đại phu, trước kia Diêu cha bị đau đầu,toàn tìm hắn ghim kim. Y thuật Nhị bá tốt, thường được mời đến địaphương khác đến khám bệnh tại nhà, Hòa Sinh học được huyệt vị chuyên trị đau đầu, không sợ Diêu cha đau đầu tìm không thấy Nhị bá ghim kim.

Hòa Sinh kỹ càng quan sát, nhìn thủ pháp của hắn đơn giản, huyệt vị châm cứu vừa vặn nàng học qua. Đợi khám và chữa bệnh hoàn tất, nàng tìm đạiphu mua bộ châm, còn mấy ngày nữa mới có thể đến Thịnh Hồ, vạn nhất Thúy Ngọc lại say tàu, nàng có thể giúp châm cứu để giảm bớt.

Thúy Ngọc thấy nàng tự mình xem bệnh lại mua châm, trong lòng một hồi ấm áp, trước khi rời xa quê hương thường chán nản tích góp từng tí một.Sau này nàng theo Hòa Sinh qua, Hòa Sinh như thế nào, nàng liền như thếấy, gặp được chủ tử tốt như vậy, dù sao vẫn tốt hơn làm trâu làm ngựatrong đại trạch.

Châm hết châm, Hòa Sinh đến cửa hàng mua mấy cái hoa đăng, chuẩn bị mang về trên thuyền chia cho mọi người. Trên đường trở về, đoàn người nhộnnhịp, hai bên đường treo đầy các loại hoa đăng, mọi người ngừng chândưới đèn hoa đoán đố đèn.

Thúy Ngọc dang tay che chở, không cho người bên ngoài chạm vào người Hòa Sinh. Con đường rất lớn, chủ tớ hai người cố ý hướng qua bên đường ítngười.

Không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng thét to, đám người đằng trước vội vội vàng vàng tản ra, mấy con tuấn mã phi nhanh đến. Thúy Ngọc đi ở bên trái Hòa Sinh, căn bản không tránh kịp, Hòa Sinh kịp thời phản ứng, dùng sức níu ống tay áo Thúy Ngọc lại kéo nàng qua bên cạnh, lảo đảomột cái, hai người ngã ra bên phải.

Trên lưng ngựa cao cao, nam nhân đứng đầu ghìm chặt dây cương, một thânáo bào gấm trắng, quay đầu lại xem xét, khẽ nâng cằm, vênh váo hunghăng.

Do ngược ánh sáng, Hòa Sinh thấy không rõ bộ dáng của hắn, cũng khôngdám nhìn dáng vẻ của hắn, chỉ biết là thân hình hắn gầy, dáng vẻ caocao tại thượng giống như không để cho người khác xâm phạm uy nghiêm.Nàng đỡ Thúy Ngọc đứng dậy, mép váy đều là bùn đất, may mà người khôngcó việc gì.

Thấy là hai nữ tử, tùy tùng đi theo hỏi: “Có sao không?” thái độ không có nửa điểm áy náy.

Thúy Ngọc cúi đầu nhìn, trên mu bàn tay Hòa Sinh bị rách một đường,miệng vết thương không sâu, nhưng đau đến lông mày nàng nhíu chặt. ThúyNgọc trong lòng sốt ruột, hướng đội kỵ mã hô to: “Có thể không sao ư! Có người cưỡi ngựa như các ngươi vậy ư! Đụng phải người ta rồi cònthảnh thơi quá nhỉ, chẳng lẽ muốn chúng ta không có chuyện gì làm chạytới chờ các ngươi nhận lỗi!”

Giọng nói nàng tuy nhỏ, nhưng sức lực mười phần. Hô to làm tên tùy tùngbị giật mình, hướng người phía trước nhìn lại. Nam tử lập tức do dự vàigiây, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, thả người nhảy lên, xuống ngựachuẩn bị bồi tội.

Hắn từ trong bóng nắng đi ra, giống như đạp trên ánh trăng vỡ, bên hôngmột khối ngọc bội lâm lang, vững vàng dao động theo từng bước chân củahắn, phát ra thanh âm rất êm tai.

Tên tùy tùng sau lưng lập tức cũng xuống lưng ngựa, tất cả cung tất kính đi theo. Bên cạnh người xem náo nhiệt tụ họp tới đây, nhẹ giọng thảoluận đây là thiếu gia nhà nào, lớn lên khí khái hào hùng bất phàm nhưvậy, toàn thân cao thấp, khí thế thật lớn. Càng nhiều người, chờ xem trò cười này phát triển như thế nào, ngay cả đố đèn cũng không đoán, cả đám người tay xách đèn lồng rướn cổ lên.

Hòa Sinh không thích bị người khác nghị luận, thầm nghĩ nên nhanh chóngchấm dứt chuyện này, để mọi người ta giải tán mới tốt. Sắp hết một canhgiờ rồi, nàng và Thúy Ngọc cũng phải tranh thủ quay về bến tàu.

Mắt thấy nam nhân từng bước tới gần, đứng cách nàng ba thước. Không đợihắn mở miệng, Hòa Sinh liền nói: “Chúng ta không có việc gì, sau nàyxuất hành cẩn thận một chút, tránh làm người khác bị thương.” Dứt lời,nàng không muốn dây dưa, mang theo Thúy Ngọc liền rời đi.

Bóng dáng rõ ràng tiêu sái, nhưng đi quá nhanh, không có chú ý dưới chân, liền trượt về phía trước, mắt thấy sẽ ngã như chó.

Thúy Ngọc theo phản xạ kêu một tiếng, thuận tay kéo tay áo nàng, nhưng đằng trước đã có người đoạt trước một bước.

Thẩm Hạo thật ra không muốn đi đỡ người, tiếc rằng người cách quá gần,vừa vặn thiếu chút nữa đụng vào người ta, không đỡ không được.

Lúc này động tác đưa tay đỡ nhìn như đơn giản, kì thực trong lòng đủ loại giày vò.

Những người qua lại thân thiết đều biết, Bình Lăng Vương cổ quái, đơngiản không thích con gái tới gần, nếu như không cẩn thận đụng trúng, cả người sẽ không thoải mái, chạm trúng con gái nũng nịu làm nũng, da gàcó thể rơi đầy đất. Lần trước ở Tương An Hầu phủ làm khách, tỳ nữ hầutrà không cẩn thận đụng phải tay Thẩm Hạo, kết quả hắn lập tức rời tiệcquay về tắm gội.

Theo người Bình Lăng Vương Phủ, Vương Gia tắm rửa chà xát hết cả mộtbuổi trưa. Tên tùy tùng sau lưng nhìn nhìn, nghĩ thầm lúc này đỡ nhưthế, đợi tí nữa không biết Vương Gia sẽ tắm gội mấy lần.

Thẩm Hạo cũng nghĩ như vậy, thường ngày hắn trầm ổn tỉnh táo, gặp chuyện đều có thể nghĩ ra kế sách ứng đối. Nhưng đụng trúng con gái liền cóthói quen cảm thấy buồn nôn không khỏe, vô luận như thế nào cũng sửakhông được.

Người ngoài không biết rõ tình hình, cho rằng Bình Lăng Vương bướngbỉnh cao ngạo, chướng mắt con gái bình thường, cho nên đến nay cũng chưa đón dâu, ngay cả nửa phòng thiếp thất cũng không có. Hắn đã 28 tuổi,nhưng ý muốn nửa điểm đón dâu cũng không có. Toàn bộ mọi người ở VọngKinh đều rướn cổ nhìn quanh, xem cuối cùng hắn sẽ rung động trước dạngcon gái nào.

Chỉ có một mình Thẩm Hạo biết, hắn đã từng có bao nhiêu sốt ruột. Đạiphu, đạo sĩ hòa thượng đều đã tìm qua, mẫu phi Đức Phi của hắn tìm danh y khắp thiên hạ, nhưng không có người nào có thể chữa khỏi bệnh củahắn.

Trong số các hoàng tử, hắn là người xuất chúng nhất, văn thao vũ lượcmọi thứ thành thạo, nhưng chỉ vì bệnh này, mà lỡ mất vị trí Thái Tử.

Ba tội bất hiếu, lớn nhất là không con. Cho dù Đức Phi dùng đủ loạiphương pháp nhằm chữa hết tâm bệnh cho Thẩm Hạo, thánh nhân đã sớm cótính toán khác. Đứa con trai này dù ưu tú thế nào, giang sơn Thẩm giacũng không được phép có nửa điểm sai lầm.

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Hạo không cam lòng chịu thua người khác, nhưng cóthể nói chuyện hoang đường này lại đả kích hắn rất lớn. Càng về sau hắncũng không sốt ruột nữa, toàn bộ người tùy thân hầu hạ đều đổi thành gãsai vặt, tận lực tránh tiếp xúc với phái nữ.

Người làm đại sự, không có thời gian yêu yêu đương đương, nữ nhân bấtquá chỉ là sủng vật dùng để mua vui, đối với hắn mà nói, không có là tốt nhất, khỏi phải lãng phí tinh lực không cần thiết.

Nghĩ như vậy, tay đụng với cánh tay Hòa Sinh, nàng mặc chính là lụa samỏng, thấp thoáng bên trong áo mỏng là màu trắng muốt nõn nà. Khi dathịt vừa chạm vào nhau, cảm giác chán ghét trong ấn tượng không hề có,ngược lại là khí tức ấm áp mập mờ.

Còn chưa kịp phản ứng, người đối diện lại giống như con thỏ nhảy ra,giống như là trốn tránh còn không kịp, kéo nha hoàn bên cạnh chạy vềhướng bến tàu.

Người xem náo nhiệt chung quanh dần dần tản đi, tùy tùng thấy Thẩm Hạogiật mình hồi lâu, tiến lên khẽ gọi: “Vương Gia, nên khởi hành thôi,thuyền đang chờ ở bến tàu.”

Thẩm Hạo lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng mềm mại của người thiếu nữ ởxa xa, vừa rồi chạm vào tay của nàng, đầu ngón tay dường như còn lưu lại hơi ấm.

Có lẽ là ảo giác, hoặc là cảm giác khó chịu này biến mất quá nhanh, bằng không thì hắn như thế nào lại không hề cảm thấy buồn nôn?

Trên đời này, nữ nhân có thể tới gần mà hắn hắn không cảm thấy khó chịu, đến nay vẫn còn chưa xuất hiện.

Lúc trước không có, sau này cũng không mong đợi.

Thẩm Hạo lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, thả người nhảy lên lưng ngựa, lao tới bến tàu.