Độc Quyền Của Ác Ma: Nha Đầu, Ngươi Rất Ngọt

Chương 11: Chính là đùa nghịch lưu manh đấy, thế nào?



"Trên người của ta đều là mồ hôi... Nhớp nhúa thật là khó chịu... Ta nhất định phải đi tắm rửa..." Mộ Tiểu Tiểu bĩu môi lầm bầm, không kiên nhẫn vung tay của hắn ra, dáng người cô vốn nhỏ nhắn, vì vậy liền có ý định muốn từ dưới cánh tay của hắn mà chui qua.

Doãn Thiếu Kiệt bó tay, nhìn cô đang mơ hồ, trừng mắt, làm sao đang như thế này mà còn biết làm như vậy, hắn một tay kéo gáy cổ áo của cô lại.

"Ngươi nhất định phải tắm rửa sao?" Hắn liếc nhìn cô hỏi.

Mộ Tiểu Tiểu gật đầu:"Không tắm rửa làm sao mà ngủ được..."

Doãn Thiếu Kiệt tức giận nhìn cô, nói: "Ngươi muốn tắm thì phải tỉnh lại trước đã, bộ dạng của ngươi cứ mơ mơ màng màng thế này, đến lúc đó ở bên trong đã ngủ lúc nào cũng không biết được."

Trước kia không phải chưa từng phát sinh chuyện như thế này, cái con người này từ nhỏ đã thích ngủ, đã thế còn thích ngâm trong bồn tắm, sau đó sẽ mơ mơ màng màng mà ngủ mất, còn thiếu chút nữa ngâm cả người xuống nước, lần đó lại xảy ra trong nhà hắn.

Cho nên với bộ dạng này của cô, hắn làm sao dám để cô đi tắm rửa, đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì, hắn làm sao gánh chịu được?

Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, gian tà cười một tiếng, một tay đặt lên khung cửa, chặn cô, khuôn mặt tuấn mỹ từ trên cao nhìn xuống, con mắt híp lại nhìn chằm chằm cô, cố ý dùng tính từ đầy mị hoặc nói:"Vẫn là nói, ta tới giúp ngươi tắm rửa?"

Ánh mắt xẹt qua thân hình của cô, không thể không nói, nha đầu này hai năm nay phát dục vượt qua những gì hắn dự liệu, mặc dù vẫn là thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng nên lồi địa phương lồi, nên lõm địa phương lõm, dáng người đẹp đẽ, có chút dẫn lửa.

Mộ Tiểu Tiểu con mắt cong lên cười, khuôn mặt nhỏ thanh lệ thoát tục đột nhiên xẹt tới, cùng khuôn mặt tuấn tú của hắn chỉ có khoảng cách mấy centimet:"Doãn Thiếu Kiệt? Ngươi giở trò lưu manh sao?"

"Ừm hừ, chính là đùa nghịch lưu manh đấy, thế nào?" Doãn Thiếu Kiệt cố ý đùa với cô, dáng vẻ cô như vậy so bình thường đáng yêu hơn nhiều, mê mẩn trừng trừng, giống như là con thỏ nhỏ đáng yêu.

"Hừ!" Mộ Tiểu Tiểu ngạo kiều hừ một tiếng, tay nhỏ hất lên, động tác cũng không quá mãnh liệt, vẫn còn có chút chậm rãi, đụng mặt hắn:"Nếu như không phải nhìn gương mặt, dáng dấp này của ngươi càng ngày càng nhìn được, mình thật muốn đánh ngươi một phát."

Doãn Thiếu Kiệt híp hạ mắt, trêu chọc nói: "Làm sao? Bây giờ mới biết ta đẹp trai a? Ngươi cẩn thận mê luyến ta đó."

"Cút." Mộ Tiểu Tiểu liền khó chịu nhìn sắc mặt kiêu ngạo của hắn, dùng tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của hắn ra:"Ta muốn đi tắm rửa..."

So sánh với lúc nãy, cô quả nhiên đã tỉnh hơn nhiều.

Doãn Thiếu Kiệt duỗi hai ngón tay ra, ở trước mặt cô lay một cái, hỏi:"Đây là mấy?"

"Hai! Hai hàng của đồ quỷ nhà ngươi! Ta tỉnh rồi!" Mộ Tiểu Tiểu liếc hắn, lần này dùng sức vuốt ve tay của hắn, con mắt cũng trừng mở.

Doãn Thiếu Kiệt lần này khẳng định nàng đã tỉnh, cũng phải, hai người đứng đấy nói nhiều lời như vậy, không tỉnh mới là lạ.

Hắn hỏi: "Vậy sao ngươi tắm rửa được?"

Mộ Tiểu Tiểu không hiểu ý hắn, mặt tỏ ý 'Cái này hỏi không phải là nói nhảm sao':"Bình thường mà tắm a, còn có thể tắm kiểu khác sao? Yên tâm đi, đã trễ như thế này, ta sẽ không ngâm trong bồn tắm đâu, mình tắm vòi sen, tranh thủ thời gian tắm một chút rồi đi ngủ."

Nói xong ngáp một cái thật to, lười biếng vươn vai.

Doãn Thiếu Kiệt tức giận nói: "Ý của ta là, ngươi có quần áo để thay, lại chẳng có áo ngủ, ngươi làm sao mà tắm? Tắm xong lại mặc bộ đồ bẩn trên người ngươi sao?"

Mộ Tiểu Tiểu ngừng lại một chút rồi reo lên: "Có a! Ta có a! Đúng, hành lý của ta, hành lý của ta đâu?"

Hắn mà không đề cập tới chuyện này, cô liền sẽ quên sạch, cô lập tức vọt tới phòng khách tìm hành lý.

"Hành lý cái gì? Ta căn bản là không có trông thấy có hành lý, lại nói, ta mang ngươi trở về, trên người ngươi nào có mang theo hành lý." Hắn nói.