Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 8



“Không thể nào?” Lăng Thiên kêu to“Ngay cả giáo sư cũng dám chỉnh?Ông,ông ấy không có chuyện gì chứ? Có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”

“Hắn là phó giáo sư, chúng em hay quen gọi như vậy nhưng hắn tuyệtkhông già, chưa đến ba mươi tuổi.” Cổ Dĩ Tiêu kiên nhẫn giải thích “Hắnkhông phải người tốt, ở mặt ngoài giả đứng đắn thật ra đại sắc lang.”

“Như vậy tốt nhất đừng đụng người như thế.”

“Ở phút cuối cùng em cho hắn một con đường thoát, không có làm chohắn ở trước mặt mọi người xấu hổ, ai, ai bảo em Cổ Dĩ Tiêu tâm địa thiện lương nha?” Cổ Dĩ Tiêu vẫy vẫy đầu tóc“Hy vọng hắn sau này có thể kìmnén lại một chút, không được làm kẻ hai mặt,như vậy mới không làm … anhhai xấu hổ vì bán đứng y đức đổi lấy thuốc xổ.”

“Nếu hắn chết có phải Dĩ Sênh phải bán y đức một lần nửa không?” Lăng Thiên che mặt cười trộm.

“Lần sau khi em chỉnh người khác không dám làm phiền đến anh trainửa, vạn nhất bị ba mẹ biết em liền xong đời.Chị dâu, chị cũng nói chồng chị đừng nói với ba mẹ nha.”

“Được rồi, đồng ý với em đấy.” Lăng Thiên như nhớ tới điểm cái gì, vỗ ót,“Đúng rồi,ba nói cuối tuần đến tầng cao nhất cao ốc chúc mừng nhà họ Cổ đã có cháu đích tôn ,còn bảo anh chị nói một tiếng với em,đến lúc đó phải tới .”

“Woa, nhìn không ra nha, anh em cũng cố gắng thật……” Cổ Dĩ Tiêu nheo mắt mị cười,“Chị dâu…chị cũng…”

Lăng Thiên quẫn bách đỏ mặt lên“ Nha đầu đáng ghét cuối tuần sẽ tính sổ với em.”

Cổ Dĩ Tiêu treo điện thoại, hướng cùng phòng lớn tiếng tuyên bố:“Phụ trương phụ trương! Ta Cổ Dĩ Tiêu sắp phải làm cô –”

“Thì ra cậu đang đợi điện thoại của chị dâu, chúng ta còn tưởng rằngcậu đang đợi người nào dễ nhìn gọi cho cậu nha.” Hoa Tri Chi quaysang“Chúc mừng cậu đã tiến thêm một bậc_Làm Cô.”

Cổ Dĩ Tiêu đối với lời hứa của Dịch Thừa hoàn toàn thất vọng, quảnhiên Dịch Thừa thật không có gọi điện đến.“Hừ, tình nguyện tin tưởngtrên thế giới này chỉ có quỷ, cũng đừng tin tưởng người đàn ông giảohoạt kia!” Cô nói thầm sau đó nhắm mắt ngủ, không bao giờ … quản diđộng có vang lên hay không.

…………..

Buildinghktổng cộng có ba mươi chín tầng.Cổ Dĩ Tiêu đương nhiên sẽkhông nói cho người khác bản thân tới đây ăn cơm,chẳng qua cô nói cùngvới người nhà liên hoan, ngày mai mới quay về trường học,còn dặn khikiểm tra phòng buổi tối đến thì bảo người nào hô dùm cô một tiếng.

Cổ Dĩ Tiêu đứng ở trước cửa thang máy,cô do dự không dám đi vào. Cửathang máy đóng mở vài lần,cô bước lên một bước nhỏ sau đó lui về sau,thở cũng rất khó khăn—đây rất không giống cô bình thường.

Đây là cô lần đầu tiên đến phòng ăn cảnh biển, nghĩ đến chính mìnhphải đứng trong thang máy chờ nó dừng ở tầng ba mươi chín cô liền mộttrận sợ run. Bởi vì khi còn bé bị bắt cóc,bị giấu ở trong một xe vận tải nhỏ,cô bắt đầu có chứng sợ hãi không gian giam cầm,đây là chuyện mớiphát hiện trong vài năm hơn nữa người trong nhà cũng không ai biết.Côcảm thấy đây cũng không phải là bệnh nặng gì, đối với thân thể không cógì hại cho nên không để ý. Bình thường đi thang máy chỉ cần không ở bêntrong quá lâu, cô sẽ không có vấn đề gì. Duy nhất có một lần đi thangmáy cùng Cổ Dĩ Sênh lên phòng ăn tầng hai mươi tham gia hôn lễ,suốtkhoảng thời gian đó cô ôm chặt cổ Cổ Dĩ Sênh,cho nên lúc mở cửa thangmáy ra, người ta nghĩ cô và Cổ Dĩ Sênh là một đôi tình nhân chưa thỏamãn dục vọng,lúc đó rất là xấu hổ.

Cô lấy điện thoại cầm tay ra, tính gọi điện thoại cho Cổ Dĩ Sênh, gọi anh ấy xuống dưới đi với cô.

“Bạn học Cổ Dĩ Tiêu.” Phía sau vang lên một giọng nam rất quen thuộc.

Cổ Dĩ Tiêu xoay người, thấy Dịch Thừa mặt một bộ đồ tây đơn giản đứng ở phía sau cô, tùy ý đứng ở bên cạnh hơn nữa không có đeo kínhmắt.“Dịch giáo sư ,chào.” Cô mỉm cười tránh không đề cập đến chuyện lúctrước“Thầy vẫn khỏe chứ?” Cô quan sát sắc mặt hắn,Ừm,nhìn qua cũng không có gì tệ, thuốc xổ của anh hai quả nhiên phân lượng không nặng.

“Em tới nơi này làm gì?” Chi phí nơi này không phải học sinh bình thường có thể trả nổi .

“Em sao……” Cổ Dĩ Tiêu suy nghĩ trong chốc lát“Uống rượu mừng.” Thêmmột người cũng vui vẻ nha, ít nhất đối ba mẹ cùng anh trai mà nói là như vậy.

Cửa thang máy mở ra, vài người từ trong thang máy đi ra,Dịch Thừa đi vào thang máy,quay đầu hỏi:“Em không vào sao?”

“Sao.” Cổ Dĩ Tiêu lấy lại tinh thần, thật cẩn thận đi vào thang máy, đứng ở bên người Dịch Thừa.

Dịch Thừa ấn tầng hai mươi chín rồi hỏi:“Em lên tầng mấy?”

“Tầng …tầng cao nhất, cám ơn.” Cổ Dĩ Tiêu thấy cửa thang máy khéplại, nói chuyện lập tức có chút cà lâm, một loại áp lực đè nén từ bốnphía đánh tới, làm cho cô hít thở bắt đầu dồn dập như là thiếu dưỡngkhí.

Thang máy bắt đầu đi lên,Cổ Dĩ Tiêu lui ra phía sau,dựa lưng vàotường thang máy, vì để dời lực chú ý của mình cô lắp bắp hỏi DịchThừa:“Anh tới, tới nơi này làm cái gì?”

“Thầy có hẹn một giáo sư từ Mĩ đến ăn cơm ở tầng hai mươi chín,ôngấy vừa vặn đến du lịch Trung Quốc, cho nên thầy mời người đó ăn cơm.”Ngữ điệu Dịch Thừa không có cứng nhắc như khi dạy học, đang nói hắnngừng lại. Hắn nghiêng đầu nhìn Cổ Dĩ Tiêu,cô ăn mặc thực tùy ý,áo sơ mi đơn giản tay áo dài màu xanh cộng với quần thường rộng thùng thình,nhưng mà thực thích hợp với cô. Bất quá cô xoắn hai tay giống như rấtkhẩn trương, vì thế Dịch Thừa thuận miệng hỏi:“Em làm sao vậy?”

“Không không không có gì.” Cổ Dĩ Tiêu nâng mặt,Dịch Thừa phát hiện môi cô tái mét, ánh mắt rời rạc.

“Đinh.” Thang máy tới tầng mười, một người đàn ông đầu trọc đi vào,hắn có bụng bia thật to có thể so với phụ nữ mang thai mười tháng.

Cổ Dĩ Tiêu nhìn thấy người nọ, kịch liệt run lên một chút,cô cảm thấy hai chân như nhũn ra. Năm đó người bắt cóc cô cũng đầu trọc cùng mộtcái bụng bia, hai loại đặc trưng đều cùng xuất hiện trên một người,đếnkhi cửa thang máy đóng máy Cổ Dĩ Tiêu bướng bỉnh và thông minh đã sớm bỏ trốn mất dạng,còn lại chỉ có chứng sợ hãi giam cầm.

Dịch Thừa nhìn người nọ đầu bóng loáng,cảm thấy có điểm buồn cười,bất quá hắn không biểu hiện ra ngoài, mặt không chút thay đổi đứng im. Bỗng nhiên trên người hắn có thêm một đôi tay, cúi đầu liền thấy Cổ Dĩ Tiêutừ bên cạnh ôm lấy hắn, cả người dán trên người hắn. Tự nhiên diễm phúctừ đâu bay đến,làm cho đầu óc Dịch Thừa ít nhất có ba giây đồng hồ đìnhchỉ vận tác.

Người đàn ông đầu bóng loáng nghiêng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, phát ra một tiếng cười nhạo.

Cổ Dĩ Tiêu đem mặt vùi vào ngực Dịch Thừa, hô hấp lúc nhanh lúcchậm,cô căn bản không dám nhìn người kia, sau lưng lại đổ mồ hôi lạnh.

Dịch Thừa đưa tay ôm cô, diễm phúc bay tới không lấy mới là ngu ngốc. Hắn chưa từng nói mình là chính nhân quân tử, vài năm sống ở Mĩ đã làmcho hành vi hắn trở nên có chút thoải mái.