Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 5



Dịch Thừa từ Mĩ trở về còn chưa có đến giờ dạy đã gặp phải lãnh đạonghe giảng bài. Học sinh không thể đến muộn thầy giáothì càng không thể.

Dịch Thừa chạy tới phòng học,chuông vào học còn chưa có vang lên. Hắn cầm cái ly đổ bột cà phê vào, đứng dậy đi ra xe nước nóng bên ngoài pha một ly cà phê thật đậm. Hắn cẩn thận bưng ly nước tận lực không đụngtới người khác, còn chưa đi đến gần cánh cửa phòng học, một người vộivàng từ bên người hắn đã chạy tới, đụng trúng khủy tay hắn,“soàn soạt”một tiếng, một nửa ly cà phê đổ ra ngoài.

Cổ tay lập tức bị nóng đỏ một mảnh,Dịch Thừa khó chịu giương mắt nhìn xem tên quỷ liều lĩnh này là ai, mặt Cổ Dĩ Tiêu than khóc ánh vào mimắt hắn.

Lại là hắn! Cổ Dĩ Tiêu trừng mắ nhìn cà phê đổ lên ngực,may là hômnay mặc nhiều quần áo bằng không về sau phải đổi cả da ! Đây là áo lôngcô mới mua mấy ngày hôm trước, là màu xanh nhạt cô thích nhất. Cà phê……Thật tốt nhuộm màu a.

“Không có việc gì chứ?” Dịch Thừa vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, thanh âm không có lên xuống,nghe qua như là quan tâm.Trên thực tế giống nhưkhông liên quan chuyện của hắn.

Cổ Dĩ Tiêu lại muốn lấy gạt tay hắn ra, xem ra về sau học khóa củahắn cô nhất định phải mang gạch theo bên người,lo trước khỏi gặp hoạ.Nước cà phê chậm rãi thẩm thấu tiến vào áo của cô, một tầng, hai tầng……Cô kéo áo lông muốn ngăn nó chảy xuống dưới,nhưng lại hoàn toàn khôngchú ý Dịch Thừa đưa tay vào túi,lấy ra một bịt khăn giấy, đã rút một tờra ngoài. Cổ Dĩ Tiêu không biết tuần này có lãnh đạo tới nghe khóa? Theo như bình thường cô đã sớm trốn học quay về ký túc xá . Hiện tại nên trở về sao? Cổ Dĩ Tiêu còn không dám ra quyết định, một bàn tay liền đặtlên ngực cô thiếu chút nữa làm cho cô hét to tại chổ.

Trong lúc đó tay Dịch Thừa phủ lên ngực cô cách một tờ khăn giấy.

“Trở về thay quần áo đi.” Trong mắt Dịch Thừa nhìn không ra cảm xúcgì,tay cầm khăn giấy đặt tại trên người cô, nhìn ra được áo không tiệnlắm.Ngữ khí của hắn thản nhiên, không cố ý đè thấp biến thành rất có từtính.

Cổ Dĩ Tiêu lui một bước về phía sau, đoạt lấy cả bao khăn giấy trongtay hắn, rút ra một tờ lau lên ngực, đương nhiên cà phê vô luận như thếnào cũng không bị tấm khăn giấy đánh bại.Cô bỗng nhiên nhìn lại phíaDịch Thừa,lập tức phát hiện hắn không kịp thu hồi ánh mắt ranh mãnh, đợi ánh mắt của cô dừng lại vài giây ở trên mặt hắn, hắn quả nhiên lại khôi phục thành giáo sư đứng đắn. Cổ Dĩ Tiêu nghĩ, hắn chẳng lẽ không biếthành vi vừa rồi rất không thích hợp sao? Cầm khăn tay trực tiếp ấn lênngực cô, rõ ràng chính là rắp tâm bất lương! Lão sắc lang!

Dịch Thừa dời ánh mắt,không vui nhìn thẳng với cô.

Thấy hắn không có nhìn chính mình,Cổ Dĩ Tiêu cắn răng trừng mắt nhìnhắn một cái,hất đầu rời đi. Hắn nhất định là cố ý đem cà phê đổ trênngười cô! Âm hiểm! Độc ác! Đê tiện! Cô còn chưa có đem tất cả nghĩa xấuđổ lên người Dịch Thừa, liền chạm mặt thầy chủ nhiệm cùng các thầy giáokhác!

“Cô học sinh này,đang là giờ học cô muốn đi đâu?” Thầy chủ nhiệm nghiêm khắc hỏi.

“Quần áo em bị dơ,em muốn về thay bộ khác.” Cổ Dĩ Tiêu chứa nhuthuận, cau mày dáng vẻ thực khó xử,“Lãng phí thời gian đi học trở vềthay quần áo, thật sự rất là không tốt, nhưng mà em thật sự…… Thật sựbất đắc dĩ thôi……” Cô nói xong còn lấy tay che mắt như muốn khóc.

Thầy chủ nhiệm thấy cô nữ sinh nhu nhược này dáng vẻ đáng thương chonên làm sao nhẫn tâm trách tội cô, lại thấy quần áo cô quả thật rất dơcho nên hiền lành khuyên nhủ:“Được rồi, đừng buồn nửa, thay quần áo xong phải đến đây học nha.”

“Ừm.” Cổ Dĩ Tiêu gật đầu như băm tỏi,rất đau lòng rời đi.

Vài lãnh đạo nhà giáo dần dần đi xa, Cổ Dĩ Tiêu lấy tay ra khỏi mắt,đôi mắt giảo hoạt nheo lại làm sao có dấu vết đã khóc, chẳng qua là đắc ý trò đùa của mình thành công.

Cô cười lạnh vài tiếng quay về ký túc xá, thấy áo lông mới của mình có kết cục bất hạnh, âm hiểm nói:“Họ Dịch kia,hãy chờ đó……”

☆★

Lấy màu trắng là màu chủ đạo trong phòng chữa bệnh,Cổ Dĩ Sênh cầm lấy tấm x quang do y tá đưa đến, nhìn trong chốc lát rồi hướng người bệnhnói:“Túi mật bị viêm, đi làm thủ tục nhập viện đi.” Thói quen đẩy kínhmắt lên nhìn nhìn chung, chuẩn bị tiếp đãi người bệnh cuối cùng hôm nay.

“Bác sĩ Cổ ~~” Một bóng người nhẹ nhàng đi vào trong phòng bệnh, hờn dỗi đưa hai tay ôm cổ hắn.

“Dĩ Tiêu?” Cổ Dĩ Sênh nhìn thoáng qua bên ngoài, còn lại người bệnhđã bị y tá báo cho biết ngày mai lại đến , hắn kinh ngạc,“Em chỗ nàokhông khỏe mà trực tiếp đến nhà của anh, cần gì đăng ký chờ lâu nhưvậy?”

“Em không đăng ký a, sau khi em đi vào y tá đã nói đến giờ,nên chonhững người đi về.” Cổ Dĩ Tiêu tùy tiện ngồi ở trên ghế bên cạnh, haichân bắt chéo,“Chào anh hai, buổi tối mời em đi Mac Donald,em có việchỏi anh.”

“Được,em chờ anh một chút.” Cổ Dĩ Sênh cởi áo khoác trắng xuống, thuthập trên bàn gì đó, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại vềnha,“A,hôm nay anh cùng Dĩ Tiêu đi ăn cơm, tối nay về nhà…… Con bé không có ngã bệnh chỉ tới tìm anh nói chuyện phiếm.Có muốn anh mua thức ănkhuya cho em hay không? Ừm,được rồi.”

Hắn mới vừa đóng di động,Cổ Dĩ Tiêu liền bĩu môi, trách cứ hắn:“Anhhai thật không lãng mạn,anh nên nhiệt tình với chị dâu một chút,giốngnhư vậy nè –”Cô đứng lên khoa tay múa chân giống như đang đọc diễn cảmthơ ca g:“A ~ tình yêu của anh,hôm nay ông xã phải đi ăn cơm với em gáiDĩ Tiêu xinh đẹp,cho nên không thể ăn tối với em~ em ngàn vạn không cầnnghĩ muốn anh nha! Tuy rằng anh mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ đến em~”

Cổ Dĩ Sênh làm bộ không có nghe, lấy chìa khóa xe rời khỏi phòng chữa bệnh.

Cổ Dĩ Tiêu ngồi ở trong xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng nổi lên một chủ ý xấu xa.

Dừng xe cách Mac Donald một khoảng, Cổ Dĩ Sênh và Cổ Dĩ Tiêu sóng vai đi tới, lúc đi qua đường lớn Cổ Dĩ Sênh tính bảo vệ ôm bả vai của cô,chú ý dòng xe hai bên trái phải.“Hôm nay thật lạnh nha.” Cổ Dĩ Tiêu kéochặt áo bên ngoài. Cổ Dĩ Sênh nhìn chiếc áo khoác ngoài chiếc áo lông,hỏi:“Trước đó vài ngày mới mua cái áo lông mới? Theo như cá tính của em, quần áo mới không mặc một tuần là sẽ không bỏ qua .”

“Đừng nói nữa, không thể mặc.” Nói đến cái này Cổ Dĩ Tiêu càng tức giận.

“Không vừa người?” Cổ Dĩ Sênh đẩy cửa tiệm Mac Donald ra.

“Đổ cà phê lên mặt, sợ là rửa không sạch .” Dịch Thừa kia tự cho mình giỏi giang,cà phê ngon không uống đem toàn bộ đổ lên người cô!

Cổ Dĩ Sênh không có tra cứu, tìm mấy chổ trống cho cô ngồi, sau đó đi xếp hàng mua đồ ăn.

Cổ Dĩ Tiêu gục ở trên bàn, bỗng nhiên thấy một bóng người quen thuộctừ ngoài cửa đi vào, lập tức đi đến xếp hàng bên người Cổ Dĩ Sênh. Người kia…… Rất giống là Dịch Thừa, nhưng lại không quá giống. Cổ Dĩ Tiêurướn dài cổ giống như hươu cao cổ, nhìn thật lâu, rốt cục nhận ra ngườikia quả thật là Dịch Thừa. Không thể nào? Hắn mặc quần Jean? Hắn mặc duy nhất chiếc áo sơ mi? Hắn đến mua Mac Donald?

Dịch Thừa cũng không phát hiện cô,vừa xếp hàng vừa nghịch di động.Tóc hắn vi loạn không chỉnh tề giống bình thường nhìn qua giống như mộtsinh viên. Mặt khác hắn — không mang kính mắt.

“Ngạc nhiên a.” Cổ Dĩ Tiêu lầm bầm lầu bầu,cơ hội tốt như vậy làm sao bỏ qua,cô lấy điện thoại cầm tay ra chụp một tấm.

Luôn nghe người ta nói, mỗi người đều có một mặt nạ khác nhau, trướcmột mặt sau lại là mặt khác. Cổ Dĩ Tiêu nghĩ vị giáo sư ăn nói cẩn trọng bề ngoài đứng đắn là giả ,cô mơ hồ cảm giác được người có điểm tà khíkia mới chính là Dịch Thừa thật .

Cổ Dĩ Sênh mua xong đồ bưng mâm đến đây,thấy Cổ Dĩ Tiêu rướn ngườinhư hươu cao cổ nhìn về phía quầy, không chỉ có bật cười:“Em vài ngàychưa ăn cơm sao?”

“Nói nhảm.” Cổ Dĩ Tiêu cúi đầu, lấy một cái hamburger ra gặm.

Dịch Thừa cuối cùng không có phát hiện Cổ Dĩ Tiêu, mua xong đồ ăn rồi ra về. Cổ Dĩ Tiêu nhìn ra bên ngoài, trừng lớn ánh mắt — Dịch Thừa láixe đua? Được rồi, Cổ Dĩ Tiêu rốt cục tin, phó giáo sư này chỉ có haimươi bảy tuổi chứ không phải bảy mươi hai tuổi.

“Em có chuyện gì hỏi anh?” Cổ Dĩ Sênh hỏi một câu,kéo Cổ Dĩ Tiêu từcõi thần tiên trở lại.“A, là như vậy.” Cô hắng cổ họng,“Trên thế giới có phải có loại thuốc xổ giống như trong truyền hình hay chiếu hay không?”

“Em hỏi cái này làm gì?” Cổ Dĩ Sênh không trả lời cô,chỉ là thực thoải mái gật đầu, nhướng mày cao,“Lại muốn chỉnh ai ?”

“Trời đất chứng giám!” Cổ Dĩ Tiêu vẻ mặt đau thương,“Anh hai thânsinh lại nghĩ em gái đáng yêu của mình thành người xấu xa vậy sao…… vậyem sống còn có ý nghĩa gì nửa chứ?”

“Cổ Dĩ Tiêu, em đừng giả bộ với anh.” Cổ Dĩ Sênh mặt nạ giả của cô“Anh hy vọng em sẽ nói thật.”

Cổ Dĩ Tiêu căn bản không để ý, lộ ra bản tính thật,“Nếu anh khôngthành thật trả lời em,em liền đem chuyện anh và chị dâu chia tay hainăm, thẳng đến trước kết hôn mới quen lại nhưng anh lại không nói cho ba mẹ biết.”Nhược điểm của anh hai,cô chẳng qua đã nắm đắc chặt chẽ, nếukhông cô làm sao có thể nào từ trong miệng hắn hỏi được nha?

“Em quả nhiên là độc nữ.” Cổ Dĩ Sênh không lời nào để nói.

“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, Cổ Dĩ Sênh.” Cổ Dĩ Tiêu cắn một cái đùi gà, cố ý nhai lớn tiếng.

“…… Có.” Cổ Dĩ Sênh bị cô đánh bại, nhấc tay đầu hàng, trả lời vấn đề Cổ Dĩ Tiểu hỏi.

“Thuốc bắc hay là thuốc tây?” Cổ Dĩ Tiêu lại cầm lấy một cái đùi gàkhác chấm sốt cà chua, đưa đến bên miệng Cổ Dĩ Sênh lắc tới lắc lui,cười cười hấp dẫn hắn.

Cổ Dĩ Sênh chịu không nổi hấp dẫn,“Em muốn thuốc nhanh hay chậm ?”Hắn vừa nói xong,Cổ Dĩ Tiêu liền thưởng một cái đùi gà cho hắn,cứu sốngđược một thầy thuốc bởi vì em gái giảo hoạt đưa tới một cái đùi gà,màcũng không nhận ra bản thân cũng thật xui xẻo bị em gái mình chỉnh.

“Tốt nhất là có thể để cho hắn uống mà không có phản ứng gì, qua nửatiếng hay một tiếng sau mới bắt đầu phát tác, nhưng mà cũng không chỉnhhắn đến vào nhà xác nha.”

“Vậy dùng thuốc bắc.” Cổ Dĩ Sênh hoàn toàn sa đọa .

“Anh hai…anh là bác sĩ nha……” Trong mắt Cổ Dĩ Tiêu lại thấy một tiagiảo hoạt,“Anh biết phân lượng thuốc, cho nên anh giúp em chuẩn bị mộtphần thuốc xổ phù hợp yêu cầu nha, cuối tuần này em sẽ đến tìm anh.”

Đắc tội ai cũng không nên đắc tội con bé — Cổ Dĩ Sênh trong lòng thầm nghĩ, nhưng ở trước mặt em gái y đức của hắn không còn sót lại chút gì, thật xin lỗi quốc gia thật xin lỗi nhân dân, thật xin lỗi cha mẹ sinhhắn dưỡng hắn,chỉ sợ người bị chỉnh là cha mẹ aaaaaaaa.

“Em biết anh rất khó xử, lần sau sẽ không như vậy nửa……” Cổ Dĩ Tiêu hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt năn nỉ.

Cổ Dĩ Sênh ngầm đồng ý, Cổ Dĩ Tiêu hoan hô nhảy nhót. Dám ở trên lớphọc gây khó dễ cho cô? Dám dùng cà phê làm dơ áo mới của cô? Dám đặt tay trên ngực của cô? Hừ! Anh sẽ trả giá thật nhiều !

Đang lái xe về nhà Dịch Thừa bỗng nhiên cảm thấy cảm giác lạnh lẻo thổi đến.

☆★

Qua một tuần nửa chính là ngày cá tháng tư, Cổ Dĩ Tiêu một tay chốngcằm, một tay chuyển bút, thỉnh thoảng lại dùng dư quang thoáng nhìn Dịch Thừa đứng ở trên bục giảng.

Thời tiết đã dần dần ấm áp,Dịch Thừa vẫn mặc cẩn thận tỉ mỉ,một chút cũng nhìn không ra có cảm xúc gì khác.

Cổ Dĩ Tiêu không khỏi mở di động ra, nhìn tấm hình lần trước côchụp,cùng Dịch Thừa trước mắt đối lập — căn bản là hai người khác nhau.

“Nhìn cái gì nha?” Hoa Tri chi nhìn tới, liếc mắt nhìn ảnh chụp trên di động, lập tức cười gian rộ lên:“Ơ,là ai nha? Người nào làm cho cậumê như vậy, ngay cả đi học cũng lấy ra xem nữa.”

“Cậu không biết hắn?” Cổ Dĩ Tiêu hào phóng đưa di động chuyển hướng sang Hoa Tri Chi,“Thấy rõ ràng chưa.”

Hoa Tri Chi nhìn đã lâu, nghi hoặc hỏi:“Chưa thấy qua, rốt cuộc là ai?”

Cổ Dĩ Tiêu dùng cằm chỉ một chút lên bục giảng.

Hoa Tri Chi mở lớn miệng, ánh mắt trừng lớn như trứng vịt,“Cậu…… cậu không đùa chứ?”

“Ông lão ấy mặc quần áo người trẻ tuổi, cãi lão hoàn đồng a.” Cổ DĩTiêu nhún nhún vai, vui sướng nghe thấy chuông tan học vang lên.“Đithôi, cùng nhau ăn cơm thôi.”

Hoa Tri Chi bán tín bán nghi, vẫn không quá tin tưởng người trong ảnh chính là Dịch Thừa. Cô đuổi theo phía sau Cổ Dĩ Tiêu, hỏi thăm cô chụptấm hình này lúc nào, chẳng qua Cổ Dĩ Tiêu giữ kín như bừng,không nóicho cô biết.“A, cô gái này này!” Cô tức giận chỉ vào Cổ Dĩ Tiêu mắngto,“Nói cho tớ biết một chút sẽ chết sao? Quỷ hẹp hòi!”

Bỗng nhiên Cổ Dĩ Tiêu dừng lại,Hoa Tri Chi thiếu chút nữa đụng lên lưng của cô.

Dịch Thừa không biết từ nơi nào đi đến,bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hai cô.

Hoa Tri Chi vui đến muốn bay lên, lập tức thu hồi bộ dáng hung thầnác sát vừa rồi, giống như chim nhỏ nép vào bên người Cổ Dĩ Tiêu,nở nụcười thục nữ, nhẹ giọng nói:“Dịch giáo sư,thầy thật khỏe.”

Cổ Dĩ Tiêu không biết người này tại sao bỗng nhiên ngăn lại đường đi của cô, nhưng vẫn giả khờ dại chào hỏi:“Dịch giáo sư,chào!”

“Các cô vừa rồi xem gì đó, có thể cho thầy mượn chiêm ngưỡng mộtchútkhông?” Dịch Thừa lời nói nhỏ nhẹ không nhanh không chậm, mặt mangnụ cười vô hại.

“A?” Hoa Tri Chi khẩn trương, nho nhỏ nói với Cổ Dĩ Tiêu:“Làm sao bây giờ a, có thể bảo chúng ta viết kiểm điểm hay không, còn thông báo phêbình?”

Cổ Dĩ Tiêu không để ý tới cô, chẳng qua dịu dàng lấy điện thoại cầm tay ra, tìm ảnh chụp sau đó hai tay trình lên,“Mời xem.”

Dịch Thừa tiếp nhận nhìn thoáng qua màn hình,Cổ Dĩ Tiêu phát hiện vẻ mặt của hắn hơi hơi cứng đờ, ánh mắt hơi một tia kinh dị.

Hoa Tri Chi lúc này cũng không để ý có bị phê bình viết kiểm điểm hay không, hỏi:“Này thật là thầy sao?”

“Người này làm sao có thể là Dịch giáo sư nha?” Cổ Dĩ Tiêu che miệng cười nói,“Dịch giáo sư làm sao ăn mặc như vậy nha.”

Dịch Thừa không nói tiếp, đưa di động trả lại cho Cổ Dĩ Tiêu, mỉmcười nói tạm biệt,sau đó xoay người rời đi,đương nhiên không có truy cứu cái gì. Hừ, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhạt – Chuyện càng ngàycàng thú vị , hắn tại sao không phát hiện lúc ấy Cổ Dĩ Tiêu cũng ngồi ởMac Donald?