Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 37



Dịch Thừa bỗng nhiên đứng im tại chỗ, điềm xấu trong lòng bỗng dưng phóng đại, hắn dồn sức kéo một y tá,“Cô nghe ai nói ?!”

Y tá hoảng sợ lắp bắp nói“Là, là radio……” Cô đang cầm một cái mp3còn nói,“Anh nghe lại radio một lần đi……”

Sắc mặt Dịch Thừa trắng bệch, một tay đoạt quá ống nghe điệnthoại,chỉ nghe –“Các bạn tài xế xin chú ý, một chiếc từ thành phố X ởtrên đường cao tốc lân cận xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng,xin mọingười đi ngang qua đoạn đường này nên chú ý, mặt khác nhắc nhở các tàixế lái xe buổi tối nên cẩn thận……. Tin tức mới nhất, xe cứu thương đãđến hiện trường xảy ra tai nạn, bên trong xe có một nam một nữ bịkẹt,tình huống nguy cấp,nam tài xế lái xe chứng thật đã tử vong, nữ hành khách mất quá nhiều máu, hiện tại nhân viên y tế đang tiến hành cấpcứu……”

Từ thành phố X đến…… nữ hành khách…..xe màu bạc… Cổ Dĩ Tiêu từng nóiqua xe nhà cô ấy chính là màu bạc,hơn nữa nếu không tính sai Cổ Dĩ Tiêuxuất phát từ thành phố hiện tại vừa vặn đến đây…… Dịch thừa nắm chặt mp3 tay không ngừng phát run,đời này hắn chưa sợ hãi quá như vậy, thời điểm nghe radio mồ hôi lạnh đã muốn thẩm thấu một lớp quần áo.

Dĩ Tiêu…… Hắn đem mp3 ném lại cho y tá,không kịp mặc áo khoác đã lậptức chạy như bay xuống thang lầu, ngăn một chiếc taxi, nói với tài xếhắn muốn đi đến ngã rẽ đường cao tốc.

“A? Xa như vậy , không đi.” Lái xe cự nự đang muốn lái xe rờikhỏi,Dịch Thừa bắt lấy cổ áo hắn,hung hăng kéo ra bên ngoài, “Con mẹ nóngươi dám không đi?”

“Đừng đừng! Ta đi!” Tài xế hoảng sợ, vừa xin hắn vừa chửi thầm,“Đi tới chỗ đó gì chứ…… Chỉ tổ thêm phiền!”

“Ngươi có gỏi lặp lại một lần nửa xem?” Dịch Thừa giờ phút này tựanhư dã thú cuồng nộ, sớm đem lễ phép nhã nhặn ném xuống Diêm vương, liếc mắt nhìn tài xế một cái giống như đối phương không chịu lái liền lậptức xiết chết tài xế rồi tự mình lái.

Trong xe Taxi truyền ra âm thanh của một xướng ngôn viên:“ Thi thểngười nam đã được đưa khỏi hiện trường,người nữ tiếp tục bị vây trongtrạng thái cơn sốc , đội phòng cháy cố gắng tiến hành cứu viện nhưng màcửa xe biếnđổi nghiêm trọng,đội viên phòng cháy quyết định sử dụng cưađiện mở cửa xe, nghĩ cách cứu nữ bệnh nhân hấp hối……”

“Xui xẻo gặp quỷ…… Ha ha ha……” Không rõ tại sao tài xế xe vui sướng khi người gặp họa.

Dịch Thừa chậm rãi quay đầu nhìn sang, con ngươi âm trầm nhìn thẳngtài xế, khóe miệng cười lạnh phiếm một cỗ minh khí đến từ địa ngục,đó là quỷ chỉ xuất hiện trong phim Nhật Bản.Tài xế vừa định trêu chọc hắn vài câu,bỗng nhiên thấy vẻ mặt hắn khủng bố, sợ tới mức kịch liệt runrẩy,đầu tóc dựng thẳng, răng trên dưới bắt đầu đánh nhau.

“Ít nói nhảm với lão tử.” Dịch Thừa nhìn về phía trước cúi đầu cảnhcáo,chuyển động các đốt ngón tay giống như tùy thời có thể cho đốiphương mấy đấm.

Tài xế đổ mồ hôi đầm đìa đưa vị khách đáng sợ này đến phụ cận hiệntrường xảy ra tai nạn,nhận được hắn ném tới tờ tiền một trăm,lúc cúi đầu thối tiền vị khách đã không thấy bóng dáng .Ơ, kiếm được không ít,tàixế vui mừng hớn hở tiền giấy nhét vào túi, cảm thấy được chính mìnhkhông uổng công bị vị khách này dọa sợ tới mức muốn vỡ mật. Hắn khôngbiết người khách này tại sao bắt hắn chạy nhanh lên, chẳng lẽ vị kháchnày là người thân hay con nuôi của người chết?

Do đang là nửa đêm cho nên ngoại trừ nhân viên y tế và vài ngườiphóng viên nơi đây không có người nào vây xem. Dịch Thừa lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét xông về phía hiện trường,nhưng mà lập tức bị ngườikhác ngăn lại.

“Tiên sinh, nơi này không thể vào,anh là ai nha?” Một đội viên phòng cháy nói.

Dịch Thừa mượn ánh đèn nhìn thấy chiếc xe màu bạc thay đổi hình dạngđến đáng sợ, còn có một cánh tay rũ xuống trên tay đó toàn là máu,còn có mái tóc dài ở trong gió lạnh phấp phới.Trên mặt đất máu tươi đầm đìa,có một dòng máu chạy về bụi cỏ bên đường.“Dĩ Tiêu –” Dịch Thừa hô to,đẩyđội viên phòng cháy ra liền chạy đến hướng xe Buick.

“Tiên sinh! Cho dù anh có là người thân của nạn nhân cũng không thểtới gần!” Vài đội viên phòng cháy bắt lấy Dịch Thừa,“Nơi này rất nguyhiểm, xe tùy thời có thể nổ mạnh,xin anh tin tưởng chúng tôi, chúng tôinhất định sẽ cứu được người bệnh ra.”

“Buông.” Dịch Thừa thấp giọng nói,“Làm ơn cho tôi qua,nhìn một cái…… để tôi nhìn một cái thôi.”

Vài đội viên phòng cháy chần chờ thật lâu, cuối cùng lựa chọn thỏahiệp,“Được rồi, cho anh vài giây,xin anh nhìn một cái rồi lập tức quaylại.”

Dịch Thừa bước nhanh về phía trước,từ cửa xe biến dạng nhìn vào,nhưng dường như nhìn không thấy người ở bên trong,một mảnh huyết nhục mơ hồ,tóc tán loạn, cô đã sớm ngất, một chút dấu hiệu còn sống cũng khôngcó.“Dĩ Tiêu!” Hắn đưa tay còn chưa có đụng tới cửa xe,đã bị vài ngườiphòng cháy kéo ra, đưa đến nơi an toàn.“Dĩ Tiêu……” Dịch Thừa bị mấy độiviên phòng cháy hợp lực giữ chặt, căn bản động cũng không thể động mộtchút,trong đầu hắn sớm trống rỗng,chỉ có thể một lần một lần kêu gọi tên Cổ Dĩ Tiêu, thanh âm đã gần như khàn khàn.

Dịch Thừa chưa từng hận chính mình như thế, hắn nhất định là thiếunão, bằng không tại sao đồng ý cho cô đến bệnh viện tìm hắn? Hắn là connít ba tuổi sao? Tại sao cần người giúp hắn?! Nhìn cánh tay máu chảy đầm đìa kia,cái gì cũng làm không được Dịch Thừa cắn chặt hàm răng, khắcchế bản thân không được chảy nước mắt.

Tiếng chuông di động cùng với chấn động vang lên,Dịch Thừa không lòng dạ nào tiếp điện thoại,một lần lại một lần cự tiếp,đến lần thứ năm hắn lại bỗng nhiên phát hiện tiếng chuông này là Cổ Dĩ Tiêu gài vào bài–super junior [U]. Hắn biến sắc nhìn thoáng qua màn hình,“Dĩ Tiêu” Haichữ to làm mồ hôi lạnh sau lưng hắn dọa trở về.

“Ai?”

“Dịch Thừa anh là đại hỗn đản!” Thanh âm điêu ngoa của Cổ Dĩ Tiêuxuất hiện ở trong điện thoại,“Em ở bệnh viện tìm anh một vòng,anh ở nơinào?! Anh đùa giỡn em sao?! Tin rằng anh cũng không dám, nói! Anh núp ởnơi nào?! Hạn anh xuất hiện trong vòng năm giây, nếu không chia tay!”

“Dĩ Tiêu,em……”

“Một!Hai! Ba!” Cổ Dĩ Tiêu không để ý tới hắn, bắt đầu đếm ngược.

“Em thật sự không chết?” Dịch Thừa máy móc nhìn phía nhìn về phía chiếc xe Buick đã biến dạng.

“Hưmmmmm?Anh còn nguyền rủa em chết?!” Cổ Dĩ Tiêu nghe đến bị chọctức,“Nhân phẩm của anh đã không thể dùng từ ‘tồi’ là có thể hình dung !Tức chết em anh ở nơi nào?! Lăn ra đây,em sắp mệt chết muốn xỉu đây!”

“Anh ……” Dịch Thừa thấp nguyền rủa,lãng phí cảm tình !“Anh đang ở trên đường cao tốc.”

“Anh ở nơi đó làm cái gì?”

“Em chờ anh,anh lập tức trở về.” Dịch Thừa xoay người muốn đi,một đội viên phòng cháy kích động chạy đến giữ chặt tay Dịch Thừa, hưng phấnnói:“Tiên sinh, chúng tôi đã cứu người ra !”

“Sao,thật không? Chúc mừng.” Dịch Thừa đạm mạc phất tay, chạy tới xe Taxi.

Vẻ mặt đội viên phòng cháy đó kinh ngạc, không phải chứ? Sắc mặtngười này tại sao thay đổi nhanh như vậy nha?Dáng vẻ vừa rồi không phảimuốn liều chết sao? Không phải hắn bị bệnh thần kinh chứ……

Dịch Thừa ngồi trên xe taxi, nghĩ lại chuyện xảy ra lần này hắn pháthiện đời này không thể không lấy Cổ Dĩ Tiêu.Thật không thể tưởng tượngnổi, nếu lần này người gặp nạn thật là Cổ Dĩ Tiêu,không biết dáng vẻ hắn sẽ thành ra dạng gì nừa.Nha đầu Cổ Dĩ Tiêu kia, vận khí thật tốt,maykhông phải xe cô……

Hắn đang cảm thấy may mắn Cổ Dĩ Tiêu không bị sao hết, bỗng nhiênphía trước xe chạy ra một chú chó hoang,tài xế vừa quẹo bánh lái khôngkịp phanh lại liền đụng vào lan can ven đường.Trước mắt Dịch Thừa tốisầm mất đi ý thức, lần này người gặp họa là hắn rồi ??

☆★

Trán giống như bị kim khâu lại,hai tay hai chân đều tê tê, cảm giáckhó chịu! Dịch Thừa tỉnh lại còn chưa có thể thích ứng mùi thuốc tiêuđộc bỗng nhiên xông vào mũi. Hắn làm sao vậy? Tai nạn xe cộ? Ngọa nguậymở to mắt,ánh sáng chói mắt làm cho mí mắt hắn chớp vài cái mới nhìn rõvật trước mắt– đây là một gian phòng bệnh,rèm cửa sổ màu trắng,ngăn tủmàu trắng, còn có chăn đắp trên người hắn cũng màu trắng. Hắn thật sựnằm ở trên giường bệnh ?

Dịch Thừa thử chuyển động tay phát hiện tay trái hắn vận động tựnhiên,nhưng mà tay phải hoàn toàn không thể động.Hắn đưa tay trái xốcchăn lên, phát hiện tay phải,chân trái quấn đầy băng vải, hắn đưa taylên sờ đầu,phát hiện trên đầu hắn cũng bị quấn vài vòng băng vải,toànthân đều rất đau. Tại sao có thể như vậy?

Cổ Dĩ Tiêu mở cửa phòng bệnh đi vào,thấy Dịch Thừa tỉnh liền mím môi chậm rãi đi đến.

Nhìn thấy cô bình an vô sự khỏe mạnh Dịch Thừa cuối cùng thả lỏng.Mắt của cô có quần thâm rất rõ,vì thế cô đeo khuông kính mắt để che dấunhưng lại lừa không qua thị lực siêu tốt của Dịch Thừa.

“Anh tại sao làm chính mình biến thành dạng như vậy ?” Cổ Dĩ Tiêu cau mày đở hắn ngồi dậy,rót ly nước cho hắn.

Dịch Thừa uống một hớp,đặt ly xuống,đưa tay đi sờ lên mặt Cổ DĩTiêu,cảm giác cô tồn tại chân thật.Miệng cô bỗng nhiên nhếch lên,chânmày rũ xuống ôm lấy hắn oa oa khóc lớn, đụng tới cánh tay trật khớp củahắn đau đến ứa ra mồ hôi lạnh. Dịch Thừa thấy cô lần này không phải đang giả khóc,hắn không nhắc nhở cô chẳng qua dùng tay trái ôm lưng của cô.

“Anh….. lúc anh bị đưa tới, trên người rất nhiều máu…… Làm em sợ muốn chết!” Cổ Dĩ Tiêu ngẩng mặt,lấy kính mắt vướng víu xuống,lộ ra nước mắt lưng tròng,“Em nghĩ anh đã chết nha! Hu hu…… anh tại sao có thể làm emsợ như vậy……Anh so với con gián còn đáng ghét hơn!Hu hu……”

“Anh cho rằng……” Dịch Thừa cười khổ nói,“Trên thế giới người có thể đưa anh vào chổ chết chỉ sợ có mình em……”

“Anh nói sao!” Ánh mắt Cổ Dĩ Tiêu biến đổi đang muốn nhéo mặt hắn,chợt nghe thấy ở cửa có tiếng bước chân,mẹ Dịch Thừa đẩy cửa tiến vào,Cổ Dĩ Tiêu phản ứng cực nhanh,lập tức sắc mặt dịu dàng,ngón tay nhéo damặt Dịch Thừa thả lỏng, biến thành tư thế vuốt ve, giả bộ dáng vẻ đaulòng,“Thừa…… Anh tại sao không cẩn thận như vậy,anh có biết em lo lắngcho anh nhiều như thế nào không?” Lời nói nhỏ nhẹ,dịu dàng giống nhưmuốn đem Dịch Thừa cấp hóa điệu.

Dịch Thừa quen với việc cô thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, âm thầm thở dài.

Mẹ Dịch cầm một giỏ trái cây tiến vào,Cổ Dĩ Tiêu lập tức đứnglên,khiêm tốn nhường chổ cho Dịch Thừa ngồi,sau đó nghe theo đứng ở mộtbên.

“Ba thế nào ?” Dịch Thừa hỏi.

“Tình trạng còn đang theo dõi,ông ấy có hỏi con nhưng mẹ không dámnói với ông ấy con bị tai nạn xe.” Mẹ Dịch vừa trả lời vừa gọi Cổ DĩTiêu cũng ngồi xuống.“Con không có việc gì tại sao chạy đến đường caotốc? Tính hù chết mẹ sao. Hiện tại con và ba cùng nằm chung một bệnhviện.Ai ya, sớm muộn gì hắn cũng biết.”

Có trời mới biết buổi tối ngày đó gặp chuyện không may không phải là Cổ Dĩ Tiêu!

Di động Cổ Dĩ Tiêu vang lên,cô vội chạy ra ngoài nghe.

Mẹ Dịch thấy Cổ Dĩ Tiêu rời đi, liền đem ghế dựa sát vào phía trướcmột chút, ở bên tai Dịch Thừa nhẹ giọng nói:“Cô ấy rất quan tâm con.”

Dịch Thừa nghĩ thầm rằng, tám phần mẹ hắn cũng bị bề ngoài nhu thuận của Cổ Dĩ Tiêu ảnh hương, vì thế hỏi:“Mẹ tại sao biết?”

“Từ tối hôm qua con bị đưa đến đây cho đến bây giờ cô ấy luôn ở ngoài phòng bệnh coi chừng,bác sĩ nói với chúng ta con không bị nặng lắm,mẹphải đi xem ba con . Buổi sáng mẹ tới nơi này thăm con, phát hiện côngồi ở bên cạnh con, ngơ ngác nhìn con,mẹ cũng không biết nói gì trướchết đi xuống ăn điểm tâm. Mẹ thấy sắc mặt con bé kém cực kỳ còn nghĩ con không tỉnh lại.”

Dịch Thừa trầm mặc nghe,thầm nghĩ lập tức lao ra ôm Cổ Dĩ Tiêu vào lòng.

“Mẹ đi xem ba con.” Mẹ Dịch vỗ tay Dịch Thừa,xoay người đi rangoài,“Đứa nhỏ này không tệ nhưng mẹ không thể lập tức có kết luận.”

Dịch Thừa biết, mẹ hắn thật ra không quá thích hắn và Cổ Dĩ Tiêu có quan hệ thầy trò yêu nhau.

Một lát sau,Cổ Dĩ Tiêu tiến vào,vừa thấy đi rồi mẹ hắn đi rồi liềntiến lên nhéo mặt Dịch Thừa, sau đó cười ha ha,“Xem anh còn nói sạokhông! Ha ha……”

“Dĩ Tiêu,sau khi em tốt nghiệp……” Dịch Thừa nắm tay cô,“Chúng ta liền kết hôn được không?”

Cổ Dĩ Tiêu sửng sốt một chút, không hiểu nhìn hắn một hồi lâu nhân,sau đó dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ,liếc mắt nhìn “vị trí trọng yếu”của Dịch Thừa một cái , suy nghĩ hỏi:“Có phải phát hiện mình có chổ nàobị đụng hỏng hay không, cho nên mới đưa ra lời kết hôn?”

Không khí lãng mạn như thế lại bị một câu của Cổ Dĩ Tiêu phá hủy.Dịch Thừa thẹn quá thành giận,thiếu chút nữa nhảy dựng lên bóp chết CổDĩ Tiêu,nếu không nữa thì mượn cái kim may miệng cô lại! Hắn thực hoàinghi mẹ hắn nói cái gì“Cổ Dĩ Tiêu rất lo lắng cho con” có phải là sựthật hay không?

Cổ Dĩ Tiêu thấy hắn không nói lời nào, liền đối với suy đoán chính mình hoài nghi,“Thật sự bị hỏng rồi sao?”

“Hỏng cái đầu em!” Dịch Thừa mắng to.

“Không hỏng thì không hỏng,lớn tiếng như vậy làm cái gì.” Cổ Dĩ Tiêu bất mãn nói.

“Em có muốn thử một chút hay không?” Dịch Thừa không có hảo ý nhéo ấy eo của cô.

“Được.” Cổ Dĩ Tiêu hưng phấn trừng lớn mắt,hướng về phía trước,chu cái miệng chờ hắn đến hôn.

Dịch Thừa nóng lòng biểu hiện,vừa định ngồi xuống, chân bị thươngliền tê rần, tay trật khớp cũng đi theo tê rần, lập tức toàn thân vô lực rồi ngã xuống, đau đến đổ mồ hôi.

“Đáng tiếc đáng tiếc, quả nhiên là hỏng rồi.” Cổ Dĩ Tiêu thởdài,thẳng đứng dậy , tiếc nuối nhìn hắn,“Lần sau có thể đổi tên thành‘Tiểu Thừa Tử’ .”

“Cổ Dĩ Tiêu, em chờ đó cho anh.” Dịch Thừa nghiến răng nghiến lợi.

Cố ý chọc hắn tức giận Cổ Dĩ Tiêu trong lòng như nở hoa, chờ cơn tứccủa hắn lặng xuống,cô lấy lòng lột quýt đút hắn ăn, nhưng trong lòng vẫn có nghi vấn, vì thế hỏi:“Anh tại sao gặp tai nạn xe cô? Khi đó anhkhông phải đang ở trong bệnh viện sao?”

Dịch Thừa đem chuyện trải qua nói cho cô nghe, nghĩ đến tình cảnh mới vừa nghe được một chiếc xe từ thành phố X tới đây xảy ra tai nạn xe cộnghiêm trọng ,trong lòng hắn còn sợ hãi.

“Thì ra là như vậy a.” Cổ Dĩ Tiêu gật gật đầu,nắm chặt tay DịchThừa,“Không nghĩ tới trên đời có chuyện trùng hợp như vậy, sinh mệnh con người thật sự là mỏng manh”

“Em không có việc gì là tốt rồi.” Dịch Thừa nhẹ giọng nói.