Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 3



Học kì mới,tình cảnh mới. Dịch Thừa dừng xe cố ý sờ sờ kính mắt cóđặt tại trên mũi hay không, thị lực hắn tốt lắm thật ra căn bản khôngcần mang kính mắt nhưng mà hắn cho rằng chính mình xuất hiện ở trườnghọc kính mắt vẫn rất cần thiết . Đeo mắt kiếng có thể che giấu nhiềuthứ.

Học kỳ này hắn dạy chính là triết học hiện đại phương Tây, mặt khác còn đeo thêm một lớp thạc sĩ.

Thứ năm xế chiều, hắn đi vào phòng học, các học sinh đã sớm biết làhắn đi dạy. vài nữ sinh nhìn hắn chào hỏi, hắn lễ phép đáp lại.

Ngồi ở ghế trên bục giảng, hắn sửa sang lại giáo trình, đem USB cắm vào máy tính, làm xong tất cả, chuông học vang lên.

Cổ Dĩ Tiêu mấy ngày nay cảm thấy không được ngủ đủ,cho nên gục vàotrên bàn buồn ngủ, nghe thấy tiếng chuông, chậm rãi đứng dậy đánh mộtcái ngáp lớn, đem sách giáo khoa lấy ra. Thấy đám học sinh nữ trong lớpđều dựng thẳng thắt lưng,Cổ Dĩ Tiêu cho rằng thầy chủ nhiệm tới nghekhóa , vội vàng ngồi thẳng lại.

Người đứng trên bục giảng là Dịch Thừa? Cổ Dĩ Tiêu xấu hổ, thì ra đối với nữ sinh mà nói Dịch Thừa so với thầy dạy chủ nhiệm có uy tín hơ.Nhìn xem tỉ lệ nam sinh chiếm đại đa số, có lẽ là bởi vì tự tic ho nênđều vùi đầu đọc sách. Cổ Dĩ Tiêu ngồi ở sau nghiêng đầu, rốt cục có hứng thú chiêm ngưỡng vị phó giáo sư cho điểm tuyệt đối này.

Cùng trong ấn tượng giống nhau,hắn chính là đứng đắn như vậy, cực kỳgiống người biện hộ,đứng ở mặt trên nói không ngừng,còn rất giống một cổ giả lễ giáo đại tống, giọng cứng nhắc âm điệu không có gì biến hóa,càng đừng nói có giọng hấp dẫn người. Khả năn hấp dẫn người cũng chỉ cóthể là khuôn mặt kia? Người nhàm chán, khóa nhàm chán.

Một người đàn ông dựa vào khuôn mặt đứng trên khóa cũng giống như phụ nữ dùng thân thể để kiếm tiền.

Nói như vậy Dịch Thừa giống như có điểm độc? Cổ Dĩ Tiêu nở nụ cười một chút, tiếp tục nằm úp sấp ngủ.

Không biết ngủ bao lâu,Hoa Tri Chi bên cạnh mãnh liệt dao động cô,côthiếu chút nữa nghĩ đến đường sơn động đất tái diễn.“Gì chứ……” Cô hípmắt hỏi.

“Dịch giáo sư điểm danh của cậu!” Hoa Tri Chi cô ý đẩy cho cô tỉnh.

“Sao……” Cổ Dĩ Tiêu nhắm mắt lại, vài giây lúc sau mãnh liệt trợn mắt,“A?!”

“Đứng lên nha!” Hoa Tri Chi nghiến răng nghiến lợi, vô cùng vội vàng giống như người bị Dịch Thừa điểm danh chính cô ta.

Làm cái gì phi cơ?! Cổ Dĩ Tiêu bối rối di chuyển rối loạn, giống nhưcương thi phá quan tài mà ra,thẳng tắp đứng lên, lập tức cực lực giả bộmột bộ thục nữ cùng dáng vẻ ngoan ngoãn – giả bộ, cô thực thành thạo.

Dịch Thừa đến trước bục giảng, ôm hai tay tựa vào bục giảng, nhìn cônữ sinh bỗng nhiên đứng lên kia. Hắn vốn tưởng rằng người dám viết rađáp án như vậy nhất định là nữ sinh mày rậm mắt to, tư thế oai hùng hiên ngang, không nghĩ tới lại là một học sinh gương mặt bình thường dù đứng trong đám người cũng không thể làm người ta chú ý. Mặc dù không xinhđẹp nhưng rất trắng nõn, gương mặt trái xoan thanh nhẹ nhàng khoan khoái còn có một đôi mắt thanh tú, làm cho người ta đầu tiên cảm giác thậtnhã nhặn, thật nghe lời.

“Phiền em lại đây.” Hắn thực khách khí căn dặn.

Còn không biết chính mình cho hắn ấn tượng là “Thật nhã nhặn thậtnghe lời” Cổ Dĩ Tiêu chần chờ thật lâu, do dự có nên mang sách theo haykhông, cuối cùng thấy tất cả mọi người đều nhìn về hướng mình, mới baynhanh rời khỏi chỗ ngồi. Cô đi lên bục giảng đối mặt Dịch Thừa, đưa lưng về phía các ánh mắt tò mò.

Tháng ba thời tiết còn chưa ấm áp,Cổ Dĩ Tiêu mặc áo lông trắng sợithô, quần bò thâm mầu, mái tóc thẳng tùy ý cột thành đuôi ngựa, bất kỳtrang sức xinh đẹp đều không có, còn có chút rối loạn, bất quá không ảnh hưởng cảm giác lịch sự người ta dành cho cô.Cô đến gần Dịch Thừa pháthiện nữ sinh này dường như không đơn giản như vậy, nhìn trong ánh mắtnhư nhu thuận thật sâu cất dấu một tia giảo hoạt,lúc cô nhìn thẳnghắn,tia giảo hoạt kia bỗng dưng phóng đại, lại rất miễn cưỡng thu liễm,đơn thuần náy mắt vài cái,giống như một đứa bé vô hại.

Dịch Thừa cầm microphone vô tuyến đưa cho cô.

Vừa rồi là cô lần đầu tiên ôn hoà đứng gần hắn như vậy,Cổ Dĩ Tiêu cóloại ảo giác, trên người hắn có khí chất không giống như một nhà giáo,ít nhất cô đứng ở bên các giảng sư hoặc giáo thụ khác,côkhông cảm giácbọn họ có khí chất giống Dịch Thừa như vậy. Một giáo sư đại học phải cókhí chất như thế nào? Chững chạc,không , đứng gần mới phát hiện hắntuyệt không chững trạc,vẻ mặt cứ như trêu tức. Khiêm tốn,không,hắn thậttự cho mình siêu phàm, hơn nữa giống như đang có kế hoạch gì cho nên mới nhìn nhằm vào hành động của cô. Hắn bình thường đều giống Hoàng Dược Sư đeo mặt da người bên người, người bình thường nhìn không ra được. Cổ Dĩ Tiêu như lọt vào quân địch, nhìn hắn chậm rãi bước đi thong thả quay về bục giảng.

“Học kỳ trước,thầy dạy chính là đương đại hình nhi thượng học cùngnhận thức luận, có một học sinh đã đạt điểm tối đa, cho nên thầy muốnchiếm dụng mọi người một chút thời gian, trước mặt mọi người khen ngợimột chút bạn học vĩ đại này.” Ngữ điệu hắn vẫn rất cứng nhắc, không vội không gấp,lại càng không mang gì thiên vị cùng giọng tán thưởng.

Trong phòng học nhớ tới thanh âm kinh dị, các học sinh nghị luậnkhông dứt,Cổ Dĩ Tiêu nghe thấy có người nói hắn viết ba nghìn chữ nhưngchỉ có bảy mươi điểm, còn có người nói chính mình viết tới tay rút gân,buổi tối nằm mơ còn mộng chính mình đang viết bài thi. Hoa Tri Chi dùngmột loại ánh mắt mê gái nhìn cô, hận không thể lập tức cùng cô trao đổilinh hồn.

Ngón tay thon dài ấn lên con chuột, nhẹ nhàng gõ một cái.[ đạo diễn: Mau! Đến cái đặc tả!]

Trong phòng học lập tức nổ tung oa,Cổ Dĩ Tiêu cũng ngây ngẩn cảngười, chỉ thấy phim đèn chiếu chính là năm chữ to rõ ràng thêm một cáidấu chấm than –“Đây là dũng cảm!”

“Bạn học Cổ Dĩ Tiêu.” Ngữ khí Dịch Thừa bỗng nhiên có biến hóa, chữ cuối cùng hắn cố ý kéo dài.

Các học sinh an tĩnh lại.

Dịch Thừa quay đầu lại nhìn thoáng qua màn sân khấu thật lớn, xem ranăm chữ kia hiệu quả rất không tệ.Ngữ khí hắn lại khôi phục cứng nhắc,“Dựa theo giáo sư bình thường cho điểm tiêu chuẩn, đáp án như vậy làkhông hợp cách . Tuy rằng thầy cho em điểm như vậy nhưng mà sợ có rấtnhiều người không phục, như vậy đi thầy hỏi em mấy vấn đề, nếu em đều có thể trả lời thì điểm tuyệt đối kia vĩnh viễn giữ lại, nếu đáp khôngđược thầy sẽ dốc lòng cầu học xin phân rõ điểm số.”

Cổ Dĩ Tiêu muốn dùng gạch hung hăng đập lên đầu hắn mấy cái, mở raxem trong đầu hắn có phải là khăn tay thấm nước hay không,người cho điểm tuyệt đối là hắn,xin cho lại điểm cũng là hắn, sớm biết rằng như vậylúc trước chia đều một chút cho50 điểm thì tốt rồi. Hắn chính là có ýđịnh tìm cô gây phiền toái, vì sao? Nhất định là bởi vì hắn năm đó không có dũng khí như vậy,sau đó được thể hiện ở trên người cô, thỏa mãn nămnào đó khi hắn còn trẻ [ Dịch Thừa: A, tác giả vô lương, có có ý gì chứ? Tôi hiện tại rất già sao?] cá tính phản nghịch nhưng lại làm cho hắnghen tị vô cùng. Hừ, cô mới không sợ hắn nha.

“Dịch giáo sư, em muốn hỏi thầy cụ thể muốn hỏi mấy vấn đề?” Cô nhỏgiọng mở miệng hỏi, ngữ khí dịu dàng nghe không ra có chút chống đối.

Dịch Thừa cảm giác được trên vai cô nữ sinh này tản mát ra thật lớn địch ý. Hắn mím môi nghĩ nghĩ,“Ba điều.”

Cổ Dĩ Tiêu gật gật đầu.

Cô gái này thật sự cũng biết điều nha…… Dịch Thừa trầm mặc thật lâu,cuối cùng đẩy kính mắt lên, hỏi:“Đáp án này là do em suy nghĩ trong haigiờ thi ra sao?”

Cổ Dĩ Tiêu hướng microphone, đơn thuần trừng mắt nhìn, phun ra hai chữ:“Không phải.”

“Như vậy,em dùng bao nhiêu thời gian?” Dịch Thừa cũng không muốn gâyphiền toái với cô, chỉ cần cô ấy nói ra chính mình vì sao viết đáp ánnày, hắn sẽ không truy cứu nửa.

“Cộng thêm thời gian viết mấy chữ này thì tốn một phút đồng hồ.”

Dịch Thừa giật mình,cô trả lời lưu loát như thế, hình như là đangcười nhạo đề mục hắn đưa ra thật ngu xuẩn, hắn bị khiến cho một tấc đạiloạn, không khỏi thốt ra:“Chỉ có một phút đồng hồ?”

“Đúng vậy.” Cổ Dĩ Tiêu lộ ra một nụ cười quỷ dị, vừa vặn để cho Dịch Thừa thấy lại không cho các học sinh khác phát hiện.

“Vì sao?” Dịch Thừa đề cao âm điệu.

“Dịch giáo sư……” Cổ Dĩ Tiêu giả bộ dáng vẻ thực kinh ngạc vô tội nhìn hắn, vẻ mặt như rất sợ giống như chính mình là cô gái bị đùa bỡn sauchịu nổi khổ vứt bỏ, nhìn qua thật sự làm cho người ta đồng tình khôngthôi,“Chúng ta không phải đã nói rõ, chỉ hỏi rõ ba vấn đề thôi sao?”

Tất cả máu xông thẳng hướng ót,Dịch Thừa thiếu chút nữa xé đi “mặt nạ đứng đắn” của mình,treo ngược Cổ Dĩ Tiêu lên đánh. Hắn bản hé ra khuônmặt như tờ giấy, nhìn cô rõ ràng là cố ý giả vờ giống oán phụ nhưngkhông thể làm gì. Giống như cô là thông minh, điểm tuyệt đối……. điểmtuyệt đối nha.

Chuông tan học du dương vang lên,Dịch Thừa phất tay với Cổ Dĩ Tiêuđang dương dương tự đắc, ý bảo cô đi xuống, sau đó thấp giọng nói câu“Tan học” Hãy thu thập đồ vật này nọ rời phòng học. Chẳng lẽ đây chínhlà cái gọi “Đạo cao một thước, ma cao một trượng”? Hắn không khỏi quayđầu lại liếc mắt nhìn bóng dáng của Cổ Dĩ Tiêu,lại vừa vặn cùng cô quayđầu lại ánh mắt nhìn lẫn nhau, hai người đều dừng lại, Cổ Dĩ Tiêu quaylại nở một nụ cười thục nữ còn Dịch Thừa lại thấy nụ cười đó pha tà khí .