Độc Nữ Lệ Phi

Chương 36: An thị buồn phiền



Cửa phòng bị người ta phá vỡ “rầm rầm” mấy tiếng, An thị mang theo một nhóm người hung dữ xông tới, thấy vẻ mặt Vân Hi bối rối, bà càng thêm chắc chắn chuyện đã thành công, “Lục soát cho ta!”

“Vâng, đại phu nhân.” Lưu ma ma vén tay áo lên tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Vừa rồi rõ ràng có người ở đây, làm sao lại không thấy? Lúc này, An thị phát hiện trong phòng có thùng nước tắm rất đầy, trong lòng sinh nghi ngờ, đang muốn đến gần xem thì Vân Hi hốt hoảng chạy tới ngăn bà lại:”Đại nương, đây chỉ là một thùng nước, Hi nhi còn phải tắm nữa.”

Cái này gọi là giấu đầu hở đuôi, An thị, tò mò sao? Đoạn Dịch nói thùng nước này có độc, rốt cuộc có thật hay không?

“Ta thấy nước này không còn nóng nữa, làm sao tắm?” Thùng nước này đang được một chiếc khăn vải to đắp lên trên, có thể người kia đang núp bên trong, nhìn tiện nhân kia lo lắng như vậy, chắc chắn sợ phát hiện ra điều gì đây. An thị cười lạnh đưa tay ra lật khăn lên, ai ngờ đột nhiên đùi tê rần, cả người ngã vào trong thùng tắm.

Vân Hi cong môi, nếu nàng không nhầm thì chân An thị đã bị người nào đó dùng ám khí, nàng theo âm thanh của ám khí bay tới mà nhìn lên, thấy Đoạn Dịch đang ngồi trên xà nhà, thản nhiên ném một viên đá, điệu bộ như thưởng thức trò vui.

Khóe miệng Vân Hi co rút.

“A…” An thị rơi vào thùng nước tắm nên la lên, “Mau tới cứu ta…”

Lưu ma ma vội vàng chạy tới kéo An thị, chỉ thấy trên da mặt bà ta lại xuất hiện những chấm đỏ chằng chịt, nhìn thấy mà hoảng sợ.

“Đại phu nhân, mặt của người…” Lưu ma ma bị dọa sợ đến mức há to miệng.

“Mặt của ta làm sao? Mau đưa gương tới.” Trong phòng tắm có một chiếc gương đồng, An thị nhìn thấy mặt mình thì dường như muốn ngất đi. Quay đầu liếc thấy Vân Hi đứng ở sau lưng thì lập tức giận dữ: “Có phải ngươi cố ý bỏ độc vào trong nước, muốn hại chết ta đúng không?”

“Đại nương, đây là nước tắm nha đầu chuẩn bị cho Hi nhi, Hi nhi không biết đại nương tới, làm sao cố ý hại người?”

“Ngươi…” An thị ngăn sự tức giận trong lòng, không dám bộc phát.

Tạ Tuân đang lục soát khắp nơi ở trong viện của Vân Hi, nghe được An thị xảy ra chuyện liền chạy tới kéo Vân Hi lại muốn đánh.

“Tất cả dừng tay! Thật là không thể có phút giây nào bình yên mà!” Tiếng động lớn ở viện đã làm kinh động tới lão phu nhân, bà quát Tạ Tuân, lại thấy An thị đang chật vật, trong lòng càng sinh ra chán ghét.

Lúc này, đột nhiên Hồng Châu ở trong đám người kêu lên một tiếng rồi té ngã trên đất, một bọc giấy rơi xuống từ trên người nàng.

Vân Hi mở gói giấy ra, “Ôi, đây là phấn hoa Thất Diệp Tử, Hồng Châu, làm sao ngươi có cái này? Phấn hoa Thất Diệp Tử này hòa vào nước thì sẽ khiến da bị mụn đỏ, giống như trên người đại nương vậy.”

Hồng Châu kinh sợ, “Lão phu nhân, đại phu nhân, nô tỳ không muốn hại đại phu nhân, nô tỳ bị người ta uy hiếp.”

An thị đang muốn hỏi là người nào, lại nghe tiếng quát của Tạ lão phu nhân: “Thật là một nha đầu độc ác, ngăn miệng nó lại, mang xuống dùng gậy đánh chết!”

Hồng Châu bị người ta kéo đi, Vân Hi vẫn không có biểu tình gì. Khi Đoạn Dịch nhắc nhở nàng chú ý người bên cạnh thì nàng đã cảm thấy người đáng nghi duy nhất chính là Hồng Châu.

Lúc Tạ Vân Hương đẩy nàng xuống núi giả thì có Hồng Châu đứng đó. Nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng nhất định việc của kiếp trước có quan hệ với Hồng Châu.

Hầu hạ nàng tắm cũng chỉ có Lục Châu cùng Hồng Châu, nàng đóng cửa phòng tắm thì có người nghe lén bên ngoài. Mặc dù nàng không thấy nhưng lại nghe được, tiếng hít thở của mỗi người không giống nhau, nàng biết đó là Hồng Châu.

Nhưng Tạ lão phu nhân không cho nàng ta nói ra người chủ mưu, muốn bao che cho ai đó sao?

An thị muốn tìm điểm sai của Vân Hi nhưng không được, ngược lại còn bị trúng độc, Tạ Tuân tự dưng hoài nghi muội muội, ác ý chửi bới muội muội, bị Tạ lão phu nhân nhốt vào Từ Đường giáo huấn, mười hai canh giờ sau mới có thể ra ngoài.

Người trong viện đều bị đưa đến trang trại, nhưng Vân Hi giữ lại một mình Lục Châu, Tạ lão phu nhân cũng đồng ý.

“Tiểu thư, cả đời này nô tỳ sẽ hầu hạ tiểu thư thật tốt.” Lục Châu quỳ gối trước mặt Vân Hi khóc thút thít. Hồng Châu là người ở chung với nàng, từ nhỏ đã theo hầu hạ cho tam tiểu thư, vậy mà đột nhiên bị đánh chết, trong lòng nàng bị chấn động không hề nhẹ. Tam tiểu thư quá đáng sợ, làm sao biết Hồng Châu muốn hại tiểu thư?

Vốn nàng cho rằng nàng sẽ bị đưa đến trang trại, tương lai sẽ lấy một người nông dân, cả đời chịu khổ cực vất vả kiếm ăn qua ngày, lúc sống ở trong phủ thì không cần làm việc dưới ánh nắng chói chang hay là dưới tiết trời lạnh giá cũng có tiền để cầm hàng tháng. Vậy mà tiểu thư lại giữ nàng lại, làm sao nàng không cảm kích được?

“Hồng Châu cho ngươi một đôi hoa tai bằng vàng đúng không?” Vân Hi ngồi cạnh bàn, tư thái tự nhiên uống trà. Có đôi khi, đối đãi với người hầu thì một nửa phải dùng trái tim cùng với tiền để mua chuộc, một nửa còn phải đe dọa hay uy hiếp nữa.

“Tiểu thư, nô tỳ có lỗi với người.” Lục Châu lấy đôi hoa tai ra dâng lên.

Vân Hi chỉ liếc mắt nhìn, chất lượng không tệ, có thể đáng giá mấy lượng bạc, hàng tháng nha đầu chỉ được 500 đồng, mấy lượng bạc này phải không ăn không uống một năm mới có thể mua được.

“Nếu đưa cho ngươi thì ngươi cứ lấy đi, trước mắt ta không thể tặng trang sức đắt tiền như vậy cho ngươi, nhưng mà Lục Châu, ngươi không nên chỉ nhìn những điều trước mắt, chỉ cần ngươi trung thành, những thức quý giá gấp trăm lần cái đó, sau này ta cũng có thể cho ngươi. Nhưng mà, một khi ngươi phản bội, ta sẽ khiến ngươi chết còn thảm hại hơn cả Hồng Châu!”

Lục Châu tiến lên hai bước rồi quỳ xuống: “Nô tỳ thề, đời này kiếp này chỉ nghe lời một mình tiểu thư.”

“Rất tốt, sau này, ta có ăn thì ngươi cũng sẽ như vậy.” Vân Hi nhìn Lục Châu nói.

Mấy ngày nay, bọn người hầu ở Hạ Viên và Hi Viên liên tục gặp chuyện không may, mà hơn nữa lại dính đến các tiểu thư, quan hệ của bọn người hầu trong phủ này rất phức tạp, hai chủ tử của hai viện kia cũng đều hèn yếu nhu nhược, lão phu nhân lo lắng nô tỳ lại khi dễ chủ tử, bởi thế nên bảo An thị mua người bên ngoài đưa vào.

Người lạ đưa tới cũng phải dạy dỗ, lúc sai bảo cũng không dám sai bảo nhiều, phải từ từ nhìn nhận để quyết định có dùng nữa hay không. Mà trong lòng nha đầu Lục Châu này không hề có ác ý, cũng nhìn ra được nàng thật tâm che chở cho Vân Hi.

Chẳng qua là, con người luôn luôn bị hấp dẫn bởi nhiều thứ. Trong Hi Viên quá khổ cực, quần áo bọn nha đầu mặc cũng chằng chịt những mảnh vá, không nói đến mùa đông sẽ lạnh, mùa hè sẽ nóng. Mùa đông mà có được chút nước ấm cũng sẽ vui mừng không kể, người bên ngoài ném ra một chút đồ hấp dẫn, đương nhiên các nàng sẽ động lòng.

Vân Hi lợi dụng tay của lão phu nhân mà trừ khử được những người làm bất trung bên cạnh mình, điều ấy khiến người trong phủ thay đổi cách nhìn với nàng rất nhiều, Tam tiểu thư thật là thâm tàng bất lộ*.

*Có tài năng nhưng giấu đi.

Mấy ngày nay An thị giống như sống trong nước sôi lửa bỏng. Toàn thân nổi bệnh sởi đỏ rực, vào ngày thường, bà luôn cậy vào vẻ đẹp của mình, cũng cậy vào chức danh chính thất phu nhân mà có thể giữ chặt Tạ Thượng thư vào tay mình, hàng đêm sẽ ở chỗ của bà.

Nhưng bây giờ bà bị bệnh sởi, Tạ Thượng thư thấy qua liền quay đi, ngay cả viện của bà cũng không thèm bước vào, mấy đêm liền ở chỗ của Nguyệt di nương.

An thị tức giận đập bể vô số ly nước, cắn răng cắn lợi mắng: “Ta nhất định phải giết chết tiện nữ đó!”

Đảo mắt đã gần đến ngày vui của Tạ Vân Lam, bệnh sởi trên người An thị cũng đã bỏ ra cả ngàn lượng bạc để chữa rồi nhưng không khỏi. Tống đại phu trong phủ xem bệnh không được, bà phải liên tục mời các ngự y tới xem, nhưng ai cũng đều bó tay.

Cuối cùng bà tìm đến hiệu thuốc của Quan đại phu, ai ngờ Quan đại phu là người mang hận rất lâu, mí mắt hắn khẽ híp lại, mở miệng nói, “Một miếng dán một trăm lượng.” Trái tim An thị co rút lại đau đớn.

Cũng may An phu nhân đã đưa An Cường đi rồi, nhưng dù sao mấy ngày nay ngân quỹ riêng của An thị cũng mất đi bảy tám phần.

An thị đang phiền não lại thấy Lưu ma ma cầm đồ cưới của Tạ Vân Lam đi tới, “Phu nhân, người nhìn hóa đơn đi.”

An thị nhận hóa đơn, vừa mới nhìn đã thấy trước mắt tối sầm, dường như muốn ngất xỉu, lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Lão bà tử đáng chết kia thật là độc ác!”