Độc Nhất Nam Nhân Tâm

Chương 9



Nghe nói có vị thần tiênsống ở phủ Hà Nam chữa bệnh từ thiện, Độc Cô Tiếu Ngu có chút không phục, hắnkhông tin trong thiên hạ còn có người được tôn là thần tiên sống -- ngoài Nhịthúc cùng Lan Chu. Vì thế, hắn phấn khích bừng bừng chạy tới Hà Nam, muốn vénlên mấy tấm màn để nhìn ngắm khung cảnh bên trong, không nghĩ tới vừa mới đặtchân đến đó, cả người hắn bỗng dưng lạnh ngắc, vẻ mặt ngây ngốc, không dám tinlấy tay dụi mắt liên tục, sau đó rụt rè bước từng bước một......

Không, không phải là hắn.Tên kia chỉ biết hạ độc hại người, sẽ không thi y chữa bệnh, ngoại trừ ngườithân.

Lại tiến đến một bước.

Đúng, không phải là hắn.Tên kia keo kiệt đến cả quần áo đắp vá lỗ chỗ cũng có thể khoác lên người,không thể nào ăn mặc bảnh bao như vậy!

Lại tiến đến một bước.

Đúng vậy, không phải làhắn. Tên kia gầy trơ xương y hệt mấy khúc xương hầm nước lèo, không thể nàotròn trĩnh như vậy!

Lại tiến đến một bước.

Quả thật, không có lẽ nàolà hắn. Tên kia cực ghét phụ nữ, làm sao có thể dùng ánh mắt dịu dàng như vậynhìn tiểu cô nương dễ thương đang đứng bên cạnh được!

Lại tiến đến một bước.

Tóm lại, tuyệt đối khôngphải là hắn, tuyệt đối không phải!

“Chết tiệt, Lan Chu, đệvì sao lại ở nơi này?” Độc Cô Tiếu Ngu thất thanh kêu to.

“Chữa bệnh từ thiện.”Quân Lan Chu ngay cả nửa con mắt cũng không hề liếc hắn.

“Chữa bệnh từ thiện?!” Giọngcủa Độc Cô Tiếu Ngu càng lúc càng lên cao. “Đệ là chữa bệnh từ thiện?!”

“Một tháng.”

“Một tháng?”

“Trễ một ngày cũng khôngđược!”

“Trễ một ngày cũng khôngđược?”

Độc Cô Tiếu Ngu bây giờkinh ngạc đến mức chỉ biết ngây ngốc lặp lại lời nói của đệ đệ mình.

“Một canh giờ cũng khôngđược!”

“Một canh giờ cũngkhông......”

“Dạ, tướng công.”

Tướng tướng tướngtướng...... Tướng công?

“Lan Chu, đệ đã thànhthân?” Độc Cô Tiếu Ngu nhìn cô nương trước mặt, thét lên đầy chói tai.

“Nàng tên là Gia Cát MôngMông.” Quân Lan Chu vẫn như cũ không thèm liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục bắt mạchcho bệnh nhân, sau đó quay lưng sắp xếp đội ngũ chuẩn bị tiến về Thiên Sơn.“Mông Mông, đây là đại ca của ta.”

“Đại ca.”

Mông Mông trả lời, sau đómở miệng cười thật tươi, khiến cho Độc Cô Tiếu Ngu nhịn không được cũng cườiphá lên, sau đó mới nhớ lại hắn cư nhiên đã quên ‘nụ cười’ chính là chiêu bàithành danh của mình (ảnh được mệnh danh làTiếu Tu La).

Đáng chết, đều do Lan Chuhại!

“Đợi một chút......” Hắnday day huyệt Thái Dương, cố gắng giữ nụ cười vẹn nguyên trên mặt, lần đầu pháthiện ra việc này quả thật khó khăn. “Lan Chu, đệ thật sự thành thân?”

“Đúng vậy.”

Độc Cô Tiếu Ngu run runnhắm mắt lại. “Vậy xin hỏi đệ chừng nào báo với cả nhà?”

“Sau ước hẹn Hoa Sơn, đệsẽ đưa nàng trở về.” Quân Lan Chu điềm tĩnh trả lời hắn.

“Đưa đưa đưa đưa......đưa nàng trở về?” Tiếp tục nói lắp, chiêu bài ‘nụ cười’ cũng không còn nhìnthấy.

“Đúng vậy.”

“Đệ...... Đệ thành thânbao lâu rồi?”

“Gần một năm.”

“Còn chưa đến một năm, đãmuốn đưa người về nhà?” Độc Cô Tiếu Ngu lại rú lên.

“Phải.” Quân Lan Chutrước sau vẫn duy trì ngữ khí cứng nhắc.

Độc Cô Tiếu Ngu ngâyngười một hồi lâu, “Thật không thể tin!” Hắn lẩm bẩm, tầm mắt đột nhiên nhìnsang Mông Mông vẫn đang cười thật tươi. “Thành thật nói cho ta biết, là đệ muộibảo đệ đến chữa bệnh từ thiện à?”

“Nàng ấy cứ lằng nhằnghoài!”

“Người ta không có!” MôngMông lập tức phản ứng. “Lúc chàng không muốn người ta mở miệng, người ta có dámnói lời nào đâu!”

Độc Cô Tiếu Ngu tiếp tụcđứng hình.

“Là muội ấy bảo đệ thay yphục mới?”

“Quần áo cũ, nàng toàn bộđều vứt bỏ.”

“Là muội ấy bảo đệ ănnhiều hơn?”

“Kêu ra một đống đồ ănlại không chịu ăn hết, cũng không thể gói lại, thật quá lãng phí.”

Độc Cô Tiếu Ngu ngây ngốcgật đầu, khóe miệng bắt đầu giương lên cao.

“Ta thấy đệ cũng khôngphải ngủ nơi hoang dã, đúng không?”

“Quán trọ.”

“Mang thai rồi?”

“Hai tháng.”

Khóe miệng tiếp tục kéolên thật cao.

“Lan Chu.”

“Sao?”

“Chúc mừng.”

“Cám ơn.”

Độc Cô Tiếu Ngu tò mòquay sang đánh giá Mông Mông, ánh mắt ngây thơ, gương mặt thanh tú, đúng thậtlà vị cô nương khiến ai nhìn vào cũng đều yêu mến.

“Đệ muội, muội bao nhiêutuổi?”

“Mười bảy tuổi. Tướngcông vừa mới tặng cho muội chiếc mũ phỉ thúy phù dung!” Mông Mông hào hứng trảlời.

“Ừm, Lan Chu đối xử vớimuội tốt không?”

“Tốt, rất rất tốt!” MôngMông nhấn mạnh từng từ, sau đó quay đầu hỏi ngược lại: “Đại ca sao lại đếnđây?”

Đến đập bàn!

“Ta đưa Trụy Nhi đến biênquan xuất giá, nghe nói nơi này có vị thần tiên sống, cho nên thuận đường ghéxem.”

“Trụy Nhi?”

“Muội muội của ta.”

Quân Lan Chu cuối cùngcũng nhìn về hắn. “Trụy Nhi thành thân?”

Độc Cô Tiếu Ngu gật đầu.“Ừ, thành thân.”

Quân Lan Chu quay đầu bắtmạch cho bệnh nhân. “Đệ sẽ gửi quà mừng.”

“Muội ấy không cần quà,chỉ là đệ nên đến gặp nó một chút. Đệ cũng biết, Trụy Nhi nhút nhát lại haykhóc, mà phu quân của nó......” Độc Cô Tiếu Ngu lấp lửng. “Nói thật, ta khôngđánh giá được hắn là người tốt hay người xấu, cũng không biết có chịu nổi tínhtình của Trụy Nhi hay không, nếu không phải đã định hôn ước từ nhỏ, ta thật sự khôngnỡ để nó lấy chồng xa như vậy.”

“Chờ xác định Trụy Nhisống tốt rồi đệ sẽ đưa Mông Mông về nhà.”

“Không cần, gặp nó mộtchút là được rồi. Tốt hay xấu gì cũng trở về nói với ta một tiếng, ta sẽ lưutâm xử lý.” Đây là trách nhiệm của người làm đại ca.

“Đệ cũng có thể giảiquyết.” Nhị ca cần phải có trách nhiệm.

“Ta là đại ca, ta nói thếnào thì thế ấy.” Đại ca là lớn nhất.

“Dạ, đại ca.” Nhị ca camchịu rút lui.

Độc Cô Tiếu Ngu hài lòngcười nói, “Tốt, ta phải quay về đây, tin chắc Nhị thúc, Nhị thẩm sẽ rất caohứng khi biết đệ đã thành thân, hơn nữa lại còn đưa đệ muội về nhà.” Lại quaysang Mông Mông gật gù. “Đệ muội, Lan Chu giao cho muội, ta tin tưởng muội sẽchăm sóc đệ ấy thật tốt.”

“Nhất định như thế, đạica.”

Nói dứt lời, Độc Cô TiếuNgu liền vội vàng rời đi, hắn phải nhanh chóng trở về báo cho cha cùng Nhị thúcbiết tin tốt lành này. Nếu ngay cả Lan Chu cũng có thể lấy vợ, những người kháccàng không cần phải lo lắng, đại ca như hắn càng trút bỏ được phần nào gánhnặng trong lòng.

Huống chi, Lan Chu lạitham gia chữa bệnh từ thiện, bọn họ nhất định sẽ không tin tưởng, sau đó hắn cóthể cùng bọn họ cá cược, ha ha, đảm bảo phần thắng về tay!

“Tướng công.”

“Ừ?”

Mông Mông nghiêng đầunhìn dòng người đang xếp hàng dài đằng đặc không thấy điểm dừng, lại ngó sangbàn của ba vị đại phu bên cạnh, đứng ở đó chỉ có vài ba người.

“Trước mặt ba đại phu kiachỉ có mấy người, sao bàn chúng ta lại đông như vậy chứ? Hơn nữa, thiếp cònnghe nói mọi người cứ bám chặt không rời nơi này, ăn uống ngủ nghỉ gì cũng nằmlăn ra đất luôn. Thật kỳ lạ, không hiểu là vì sao nhỉ?”

Quân Lan Chu không trảlời nàng, chỉ cho vời bệnh nhân kế tiếp. “Người tiếp theo!”

Đó là một người đàn ôngtrung niên tay bế đứa bé khoảng mười tuổi.

“Con trai của tôi ba nămtrước mắc bệnh nặng đến nỗi không thể đi lại, mọi người đều bảo không có biệnpháp, còn nói là hai chân của nó đã bị tàn phế rồi, vô phương cứu chữa,nhưng...... nhưng......” Hốc mắt nhanh chóng ửng đỏ, sau đó giơ tay quệt lỗmũi. “Con trai tôi......”

Quân Lan Chu trầm ngâmbắt mạch cho đứa bé, sau đó đưa tay nắn nắn đùi rồi từ từ hạ xuống bàn chân,sau đó đi ngược lên, và dừng lại ở ngay chỗ đầu gối.

“Kim!”

“Dạ, tướng công.”

Mông Mông lập tức đemchiếc hộp đựng kim châm đặt ngay trước mặt Quân Lan Chu. Sau đó, Quân Lan Chulấy tốc độ không thể tin được cắm năm mươi cây kim ngay trên đùi đứa bé, lạidùng hai tay nắn nắn trên chân đứa bé, bắt đầu từ đầu gối, sau đó chậm rãikhiến người ta ngủ gục từ từ hạ xuống bàn chân, rồi lại đổi sang chân còn lại.Sau đó, hắn rút kim ra, hai tay nâng đứa bé đứng lên......

“Đi nào!”

Hắn dùng lực đẩy, đứa bénhất thời vụng về bước được vài bước, sau đó dừng lại, cúi đầu khó tin nhìnxuống chân mình, giống như không thể tin được đó là chân của ai.

“Con trai, con đi đượcrồi!” Gã trung niên ôm chầm lấy đứa bé, kêu lên. “Trời ạ, con thật sự đã điđược rồi!”

Quân Lan Chu đưa cho chađứa bé một đơn thuốc. “Thuốc đun trong khoảng hai giờ, mỗi ngày cho nó uống.Ngày đầu tiên đi mười bước, mỗi ngày tăng thêm mười bước, thiếu một bước cũngkhông được, nhiều một bước cũng không được, cho đến khi hắn thuần thục bước đimới thôi.”

“Vâng! Vâng!” Người đànông nhận lấy đơn thuốc, mắt đầy lệ quỳ xuống dập đầu. “Cám ơn đại phu, cám ơnđại phu!”

“Ta không phải đại phu.”Quân Lan Chu lạnh lùng nói. “Người kế!”

Mông Mông nhìn người đànông ôm con mình rời đi, cả hai đều đang khóc, là mừng quá mà khóc.

“Tướng công.”

“Sao?”

“Chàng lợi hại thật đó.Nhận ta làm đồ đệ được không?”

“......”

~.~

Tròn một tháng ở Hà Namchữa bệnh từ thiện, giúp đỡ qua không biết bao nhiêu người, khi Mông Mông tuyênbố kết thúc chuyến chữa bệnh, trong hàng người nhất thời không dứt tiếng kêula. Mông Mông cảm động phát khóc, nhưng nàng cũng không có cách nào, Quân LanChu đã sớm rời đi đầy tiêu sái.

Có cơ hội, nàng nhất địnhphải nghĩ ra cách kéo hắn đi chữa bệnh từ thiện nữa mới được!

Bởi vì cách thời gian ướcđịnh còn hơn nửa tháng, bọn họ chậm rãi bước đi, tiện thể ngắm nhìn nước nonsông nước, một đường thẳng tới Hoa Sơn. Trên đường, bọn họ bất ngờ gặp phải mộtđội tặc phỉ, nhưng mà thứ bọn chúng muốn không phải là vàng bạc châu báu, mà làmuốn bắt Mông Mông về làm áp trại phu nhân của bọn chúng. Đương nhiên, hậu quảgánh lấy cũng thật là “mỹ mãn”.

“Đây...... Đây là cái gìthế?”

“Cười như quỷ.”

Mông Mông dở khóc dở cườinhìn Quân Lan Chu, sau đó lại nhìn vào phía sơn cốc, năm trăm tên đạo phỉ,không chừa một ai đều đang la hét, đồng thời đem mặt mình cào thành bộ dạng quỷsứ ai nhìn cũng sợ, ngay cả xương cốt bên trong cũng nhanh chóng lộ ra ngoài.

Đó mà gọi là cười à!

“Chúng ta đi thôi!” Nàngthật không nỡ nhìn.

“Ừ.” Quân Lan Chu đỡ nànglên xe ngựa, tiếp tục lên đường.

Lần trước trở về NamDương, Mông Mông nuối tiếc nhất là không gặp được Đỗ Tinh, bởi vì huynh muội ĐỗTinh đã phục lệnh trở lại Hoa Sơn, bởi vậy nàng hi vọng khi đến Hoa Sơn, có thểthuận tiện đến phái Hoa Sơn thăm Đỗ Tinh, và kể cho nàng ấy nghe về tình trạnghiện giờ của mình.

Nàng biết, Đỗ Tinh thậtsự rất quan tâm nàng.

“Tướng công, chúng ta cóthể ghé phái Hoa Sơn không?”

“...... Được.”

“Chúng ta có thể lên HoaSơn thăm Tinh tỷ được không?”

“Nàng sẽ gặp cô ấy.”

Thời điểm Quân Lan Chuđáp lời, Mông Mông vốn cho rằng ý tứ của hắn là có thể thuận đường lên phái HoaSơn một chuyến, hoàn toàn không nghĩ tới ngày Chín tháng Chín hôm nay, ước địnhHoa Sơn của hắn là ở ngay tại phái Hoa Sơn.

“Tướng công, đây là đâu?”Mông Mông tò mò đảo mắt nhìn trái nhìn phải.

“Phái Hoa Sơn.”

Mông Mông hơi giật mình.“Phái Hoa Sơn? Nhưng mà tướng công, Hoa Sơn ước định của chàng không phải làhôm nay sao? Không cần phải lên gặp Tinh tỷ liền đâu, thời gian của chàng sẽchậm mất!”

“Địa điểm ước định là ởđây.” Quân Lan Chu thản nhiên nói.

Mông Mông càng thêm kinhngạc. “Ước định Hoa Sơn ở ngay phái Hoa Sơn? Người nào ước định với chàng?”

“Chưởng môn phái HoaSơn.”

“Tìm hắn làm gì?”

“Giết hắn.”

Mông Mông hít một hơidài, cả thân mình cứng ngắc không động đậy.

“Vì...... Vì sao phảigiết hắn? Hắn là người xấu ư?”

Nhìn về phía trước, QuânLan Chu nhẹ nhàng mở miệng. “Bốn mươi năm trước, cả nhà phụ thân ta bị kẻ thùđuổi giết, nhưng kẻ thù có thế lực rất khổng lồ, toàn gia đồng loạt bỏ mạng,cuối cùng chỉ có ông và đệ đệ giữ được mạng sống. Tổ phụ ta cùng chưởng môn HoaSơn lúc ấy có giao tình tốt, nhưng vì không muốn liên lụy nên cũng không đitìm. Chẳng qua, thời thế bắt buộc, cha ta vẫn là không thể không đưa đệ đệ gianhập Hoa Sơn......”

“Hắn không nhận?” Như thếthì chỉ là ân oán với chưởng môn tiền nhiệm thôi!

“Không, hắn nhận. Haitháng sau, chưởng môn bây giờ của Hoa Sơn tuổi cũng xêm xêm thúc thúc, hắn xảyra tranh cãi với thúc thúc, bởi vì không cam lòng, cho nên vụng trộm bán đứngcha và thúc của ta, vì thế, thúc bị giết chết, cha ta thì được người cứu. Haimươi năm sau, cha ta lên Hoa Sơn vì đệ đệ báo thù, chưởng môn đương nhiệm lạigiơ ra da mặt dày nói cha ta phụ công ơn chưởng môn đời trước đã thu nhận haingười, lại đến tìm hắn báo thù, vì thế cha ta cùng hắn đập tay lập nên giao ướchai mươi năm, dùng hai mươi năm hồi báo ân tình của chưởng môn đời trước. Sauhai mươi năm, ân tình cũng không còn.”

“Cho nên chàng muốn thayphụ thân báo thù!” Mông Mông thốt lên.

“Hắn đáng chết!”

“Đúng là hắn đã hại chếtthúc thúc, nhưng......” Mông Mông sợ hãi nuốt nước bọt, bởi vì vẻ mặt của QuânLan Chu nhìn rất đáng sợ. “Oan oan tương báo khi nào mới dứt, chuyện cũng đãxảy ra lâu rồi, nên quên đi!”

Quân Lan Chu chậm rãinghiêng người nhìn thẳng vào mắt nàng. “Nếu người bị giết là đại ca nàng, nàngsẽ thế nào?”

Mông Mông ngây người ra,muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

Đại ca bị giết?

Không, nàng không bao giờmong muốn chuyện như vậy xảy ra!

Quả thật, nàng không thểmở miệng trả lời hắn, bởi vì bản thân nàng cũng không biết nàng sẽ thế nào nếuđại ca bị người khác giết chết.

Nàng căn bản không có tưcách cùng hắn nói chuyện này.

Vì thế, nàng im lặng,nhưng trong lòng lại không ngừng lo lắng, bởi vì sư phụ của Đỗ Tinh chính làchưởng môn đương nhiệm của phái Hoa Sơn.

Nàng phải giải thích thếnào với Đỗ Tinh đây?

Quân Lan Chu là phu quâncủa nàng, hơn nữa là chưởng môn đương nhiệm của Hoa Sơn làm sai, nàng đươngnhiên phải đứng ở bên phía tướng công, nhưng nàng làm sao có thể đối mặt với ĐỗTinh khi phu quân giết chết sư phụ của tỷ ấy?

“Sao không nói gì?” QuânLan Chu đột nhiên mở miệng.

“Bởi vì thiếp không có tưcách cùng chàng nói chuyện này.” Mông Mông thành thật trả lời.

“Chưởng môn Hoa Sơn là sưphụ của Đỗ Tinh”. Hắn nhắc nhở nàng.

“Chàng là phu quân củathiếp, hơn nữa rõ ràng là chưởng môn làm sai.” Nàng cũng nhắc nhở hắn.

Quân Lan Chu nhìn nàngkhông chớp mắt, cũng không mở miệng.

Mà Mông Mông, vẫn đangtiếp tục phiền muộn.

Xe ngựa tiếp tục đi vềHoa Sơn......

~.~

Khi Đỗ Tinh thấy MôngMông, còn tưởng là Mông Mông đặc biệt đến thăm nàng, cảm động trào dâng ôm MôngMông vào lòng, không ngớt cười to.

“Mông Mông, gặp đượcmuội, tỷ rất là cao hứng. Muội không biết đâu, gần đây không khí ở Hoa Sơn thậtsự rất khẩn trương, chỉ là gió lay ngọn cỏ, cũng có thể làm mọi người sợ hãi!”Nàng thở dài. “Thật không nghĩ tới phái Hoa Sơn cũng có ngày bi thảm như vậy,muốn mời người đến giúp đỡ, nhưng không một ai đáp ứng......”

Đỗ Tinh vừa nói vừa đưaMông Mông đi đến nơi ở của mình, Quân Lan Chu yên lặng đi theo phía sau.

“Phải không?” Mông Môngcảm thấy cổ họng càng lúc càng khô, cơ hồ không thể cất tiếng.

“Bởi vì có người muốn tìmsư phụ báo thù, mà người kia thật sự rất lợi hại, ngay cả sư phụ cũng phải edè.” Đỗ Tinh thở dài. “Thật là càng nghĩ càng thêm tức, người nọ tìm sư phụ tỷbáo thù thật sự là rất vô lý......”

“Vô lý?”

“Đúng vậy, người đó là vìkhi còn nhỏ bị người đuổi giết, muốn đầu nhập Hoa Sơn nhưng bị cự tuyệt, chonên mới tìm sư phụ báo thù. Muội nghĩ coi, dựa vào đâu lại bắt Hoa Sơn phảinhận hắn chứ? Thật là vô lý!”

Mông Mông kinh ngạc quayđầu nhìn phía sau, sau đó cất tiếng hỏi. “Đó...... Đó là sư phụ tỷ nói với tỷ?”

“Đúng vậy!”

“Nhưng mà......” MôngMông do dự. “Tỷ có bao giờ nghĩ đến, nếu tỷ nghĩ lý do này thật vô lý, có lẽbởi vì đó không phải là lý do thật sự?”

Đỗ Tinh hoài nghi nhìnnàng. “Muội bảo sư phụ gạt tỷ? Không, không có khả năng, sư phụ của tỷ đườngđường là chưởng môn phái Hoa Sơn, sẽ không bao giờ gạt người!”

“Có lẽ ông ấy thật sự đãgạt tỷ.”

“Tỷ bảo không là không!”

“Muội nghĩ tỷ nên đi hỏilại rõ ràng.”

“Đã quá rõ ràng rồi.”

“Nhưng nếu đúng là ônggạt tỷ?”

“Tuyệt đối không thể!”

“Nhưng......”

Gần đây tâm trạng vô cùngbức bối, lại bị Mông Mông léo nhéo bên tai, Đỗ Tinh cảm thấy vô cùng bực bội.“Rốt cuộc muội là có ý gì, vì sao cứ luôn bảo sư phụ tỷ nói dối?” Hét lớn.

Mông Mông cũng nổi giận.“Bởi vì sư phụ tỷ đúng thật là nói dối!” Nàng cũng mặc kệ tất cả rống lên,nhưng vừa dứt lời đã cảm thấy có gì đó không đúng, bèn che miệng lại, kinhhoàng quay về phía sau, cầu cứu Quân Lan Chu lúc này đang chằng chịt tơ máutrong mắt.

Đỗ Tinh hết nhìn MôngMông lại nhìn Quân Lan Chu, phát hiện có điều gì đó không phù hợp.

“Mông Mông, muội rốt cuộcmuốn nói điều gì?”

Mông Mông vẫn như cũ bịtmiệng, chỉ biết lắc đầu. Quân Lan Chu chậm rãi tiến lên, kiên định giữ lấy bờvai của Mông Mông.

“Nàng muốn nói với ngươi,là sư phụ của ngươi bán đứng người, hại chết người. Ca ca của người đó mới tìmđến hắn báo thù.”

Đôi mắt của Đỗ Tinh gắtgao vây lấy Quân Lan Chu. “Ngươi làm sao biết?”

Quân Lan Chu nói rất nhẹnhàng: “Bởi vì ta chính là người tìm hắn trả thù.”

Đỗ Tinh kinh hãi lui lạihai bước, cảm thấy bản thân có chút váng vất. “Ngươi nói sao?”

“Tìm sư phụ ngươi trả thùlà ta.” Quân Lan Chu lặp lại câu nói.

Đỗ Tinh liên tục lui vềphía sau. “Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi chính là nhi tử của Độc Diêm La?” Nàngsợ hãi lên tiếng.

Quân Lan Chu không trảlời, hắn cũng không cần trả lời, độc thuật của Độc Diêm La trên đời này khôngai có thể so sánh, mà y thuật cũng giống vậy, là thiên hạ đệ nhất.

Đỗ Tinh bỗng nhiên quayđầu bỏ chạy.

Mông Mông bỏ tay xuống,khẽ thở dài. “Tướng công, nếu người của Hoa Sơn ngăn cản chàng báo thù?”

Quân Lan Chu trầm mặc mộtlát.

“Nàng muốn thế nào?”

“Tìm đầu sỏ tính sổ, thacho người vô tội!”

“...... Được.”

Mông Mông cảm động ôm lấythắt lưng hắn. “Cám ơn chàng, tướng công.”

Theo hắn đã lâu, nàngcũng ít nhiều hiểu tính khí của hắn. Dựa vào tính tình trước giờ của hắn, aichọc đến hắn, hắn đều hạ độc giết sạch, một người cũng không buông tha. Nhưngbây giờ vì nàng, hắn lại hứa không làm thương tổn những người khác, đối với hắnđiều này đã là sự nhượng bộ rất lớn.

Nàng, cũng chỉ có thể làmđược như vậy.

~.~

Trên sân luyện võ củaphái Hoa Sơn, Quân Lan Chu ôm Mông Mông đứng ở chính giữa, bốn phía đều là đệtử Hoa Sơn, nhưng không trông thấy bóng dáng chưởng môn Hoa Sơn đâu cả.

Đỗ Tinh chậm chạp đi đếntrước mặt Mông Mông, nhìn Quân Lan Chu một chút, sau đó chuyển mắt sang nhìnthẳng Mông Mông.

“Mông Mông, sư phụ bảoông không hề nói dối.”

“Không, hắn nhất định lànói dối!” Mông Mông vô cùng tin tưởng Quân Lan Chu.

Đỗ Tinh lại đảo mắt nhìnQuân Lan Chu. “Mông Mông, muội có biết hắn là ai không?”

Mông Mông nhìn Quân LanChu, giọng hoài nghi. “Chàng chính là tướng công của muội!”

Đỗ Tinh lắc đầu. “Không,tỷ không nói điều này, tỷ nói là nói gia thế của hắn......”

“Gia thế?” Mông Môngkhông hiểu.

“Năm đó, trong võ lâm cóbảy tên ma đầu giết người không gớm tay, tính tình ngoan độc, hung tàn vô cùng,ở trên giang hồ gây nên một trận tinh phong huyết vũ (thịtchất thành đống, máu rơi như mưa), là những bọn giết ngườikhủng bố, mà tướng công của muội......” Đỗ Tinh đánh mắt về phía Quân Lan Chu.“Là con trai của một trong bảy tên ma đầu đó......”

Mông Mông kinh ngạc,ngoái đầu nhìn Quân Lan Chu.

“Đúng, hắn chính là contrai của tên ma đầu hung ác đó,” Đỗ Tinh tiếp tục. “Nhưng hắn cũng chưa nói vớimuội, muội tin hắn nói sự thật với muội à?”

Mông Mông không trả lời,vẫn như cũ nhìn thẳng Quân Lan Chu, mà Quân Lan Chu trước sau cũng không biểulộ cảm xúc gì, ngay cả nửa điểm dao động cũng không có, giống như hắn căn bảnkhông hề nghe thấy lời nói của Đỗ Tinh. Thế nhưng, ánh mắt của hắn vẫn cứ dịudàng như thế, tràn ngập trìu mến như thế, mỗi khi hắn bảo nàng im lặng, hay lúcchiều theo ý nàng, cũng chính là ánh mắt này......

“Không!” Mông Mông quayđầu lại. “Muội tin chàng, chàng sẽ không gạt muội!”

“Muội...... Muội ngốcquá, Mông Mông,” Đỗ Tinh vừa tức vừa lo lắng. “Muội không hiểu sao? Hắn là contrai của tên ma đầu giết người không chớp mắt đó, hắn......”

“Bất luận ra sao, muộitin chàng không hề gạt muội!” Mông Mông chưa bao giờ chắc chắn hơn thế.

“Vậy tại sao hắn khôngnói cho muội nghe thân phận của hắn?”

“Muội không ở trong gianghồ, chàng nói hay không cũng có nghĩa gì đâu.”

Đỗ Tinh có chút chán nản.“Y thuật của hắn giỏi như vậy, lại nhẫn tâm không đi giúp người. Muội giảithích làm sao đây?”

“Đó là tính cách củachàng,” Mông Mông bình tĩnh giải thích. “Chàng keo kiệt, chàng hà tiện, đó cũnglà bản tính của chàng. Theo lời tỷ nói, dựa vào đâu bắt phái Hoa Sơn nhấtđịnh phải nhận người, tương tự, lại dựa vào cái gì bắt chàng phải cứu người?”

Đỗ Tinh nhất thời á khẩukhông trả lời được. Hơn nửa ngày sau, mới miễn cưỡng thốt ra lời.

“Thành thật nói cho tỷbiết, Mông Mông. Muội tin hắn như vậy, chỉ vì hắn là tướng công của muội à?”

Mông Mông nhìn nàng, sauđó cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu lên, thẳng thắn đối mặt với ĐỗTinh.

“Không, bởi vì muội yêuchàng!”

Eo nàng đột nhiên bị siếtchặt lại, mà gương mặt của Quân Lan Chu vẫn không có một chút biểu hiện gì.

“Muội yêu chàng,” MôngMông nhấn mạnh và lặp lại. “Cho nên tin tưởng chàng.”

“Nhưng nếu như muội yêulầm người?” Đỗ Tinh bắt bẻ.

Mông Mông chậm rãi nhìnthẳng vào Quân Lan Chu, trong đôi mắt trong sáng tràn ngập niềm tin và tínnhiệm.

“Sẽ không oán không hối!”

“Nhưng......”

“Đủ rồi!” Quân Lan Chubất ngờ ngắt lời. “Trước khi ta xuất môn, gia phụ đã từng dặn, nếu chưởng mônbiết hối cải, sẽ tha cho hắn một mạng, bằng không biết hối cải, giết hắn khôngtha. Nhưng xem ra chưởng môn là không hề ăn năn......”

Nghe nửa câu trước, ĐỗTinh mừng muốn khóc, nhưng khi nghe tròn câu, trên gương mặt tràn ngập nỗi kinhsợ.

“Nhưng mà......” Quân LanChu nhìn Mông Mông thật thâm tình. “Quên đi, thù hận cũng không nên truy cứunữa!”

“Tướng công, chàng......chàng......” Mông Mông đem mặt vùi trong lòng hắn, bởi vì mắt nàng đã ngập nướcrồi. “Ta yêu chàng! Thật sự rất yêu chàng!” Nàng biết, hắn là vì nàng nên mớichịu nhún nhường như thế.

“Cám ơn ngươi! Cám ơnngươi!” Đỗ Tinh cũng cao hứng nói lời cảm tạ.

Đúng lúc này, bên trongcửa chính Hoa Sơn có một người đang hoảng hốt chạy ra, trong miệng không ngừngkêu to.

“Không tốt! Không tốt!Chưởng môn đã tự sát!”

Kết quả, sau một trận hỗnloạn, trong sân luyện võ chỉ còn lại Quân Lan Chu cùng Mông Mông, hai ngườinhìn nhau......

“Mông Mông.”

“Dạ, tướng công.”

“Sau khi ghé thăm TrụyNhi, chúng ta có thể về nhà.”

“Dạ, tướng công.”

Vì thế, bọn họ lên xengựa, lẳng lặng rời khỏi Hoa Sơn.

Chưởng môn phái Hoa Sơnsợ tội tự sát, việc này không liên quan với bọn họ, bởi vì khi Quân Lan Chu nóira quyết định tha thứ cho tên đó, đối với hắn mà nói, mọi thứ vốn dĩ đã kếtthúc.

Rốt cục, hắn đã có thể vềnhà!

----------

Vài lời:

Giang hồ xưng tụng bảy vị Diêm La. Con trai của bọn họ là Tu La. NhữngĐộc Cô Tiếu Ngu, Quân Lan Chu, Trụy Nhi... đều được xưng danh Tu La. Biệt hiệutùy vào tính cách và cũng do di truyền. Độc Cô Tiếu Ngu là con của Tiếu Diêm Lavà Khốc Tu La, biệt hiệu là Tiếu Tu La (cười), Trụy Nhi là em ruột của Độc CôTiếu Ngu, biệt hiệu là Khốc Tu La (khóc). Hai bạn này đều có truyện riêng, TiếuTu La là "Cười hỏi sinh tử duyên" (笑问生死缘), Khốc Tu La là "Tiểunương tử hay khóc" (爱哭小嫁娘). Quân Lan Chu là con củaĐộc Diêm La và Ách Diêm La, biệt hiệu là Độc Tu La. Lan Chu có một em gái, biệthiệu Ách Tu La (câm -- ý chỉ ít nói).