Độc Nhất Nam Nhân Tâm

Chương 7



Nàng đã chết rồi sao?

Chắc là vậy!

Nhưng......

Mông Mông hoang mang nhìnthứ loang lổ giống nóc nhà kia một hồi lâu, sau đó chậm rãi ngồi dậy, càng thêmmông lung nhìn ngó xung quanh, còn có bàn ghế, giường, cửa chính và cửasổ......

Vì sao thiên đường lạigiống phòng trọ?

Còn có cha, mẹ, nhị cacùng đệ đệ, bọn họ ở nơi nào?

Nàng rốt cuộc đang ở đâu?

Lấy tay vò đầu, đôi minhíu chặt, nàng lâm vào suy tư, nhớ lại lúc nhảy xuống vách núi, cũng khôngbiết vì sao bất thình lình bị mất đi tri giác, khi hồi phục rõ ràng ý thức thìđã ở nơi này......

Nàng đột nhiên cảm thấykhông khí toàn thân bị rút sạch.

Chẳng lẽ đây là địa ngục?

Nàng đã làm sai điều gìmà bị quẳng vào đây?

Không có, nàng tự nhậnbản thân chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm à!

Vậy thì tại sao nàng lạibị bắt vào địa ngục?

Không phải Ngưu đầu Mãdiện bắt sai người chứ?

Nghĩ đến đây, nàng hoảngsợ lập cập đứng lên, lập tức nhảy xuống giường muốn đi tìm Ngưu đầu Mã diện nóichuyện rõ ràng. Chân vừa mới chạm xuống đất, cửa liền tự động mở ra, nàng tưởnglà Ngưu đầu Mã diện đến thông báo cho nàng biết đã bắt sai người, không ngờ lạithấy một người quen đến không thể nào quen hơn đang tiến đến.

“Tướng công, chàng chàngchàng...... Như thế nào chàng cũng ở đây?” Nàng kinh hãi hét lớn.

“Chẳng lẽ bọn cường đạođó đuổi giết chàng?” Bởi vì nàng nhảy xuống vách núi, cho nên bọn họ không camlòng sao?

Quân Lan Chu thờ ơ nhìnnàng, sau đó đem một bộ y phục mới tinh tươm đặt lên trên bàn. “Nàng chưachết.”

“A? Thiếp chưa chết?”Nàng càng ngạc nhiên há hốc mồm. “Sao vậy?”

Quân Lan Chu không có trảlời nàng, chỉ quay lưng bỏ ra ngoài, để lại Mông Mông đang đau khổ nghiềm ngẫmxem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chắc là bọn cường đạo nàythật sự biết võ công, cho nên khi nàng nhảy xuống vực, bọn họ cũng thi triểnkhinh công bắt nàng trở về. Tại thời điểm nàng bất tỉnh hôn mê, liền thay phiênnhau cưỡng hiếp, sau đó thỏa mãn lau khô miệng rời đi, bỏ lại nàng ở nơi nàychờ chết. Tướng công vì muốn bảo trì phong độ nam nhi, cho nên quay lại tìmnàng, do đó, nàng mới ở đây.

Thì ra là thế, có phảinàng đã mất đi sự thanh bạch rồi không?

Vừa nghĩ đến đây, nàngbắt đầu luống cuống tìm kiếm khắp nơi, nhìn thấy chén trà đang đặt trên bàn,lập tức đi lại đập chén trà xuống đất, sau đó nhặt lên mảnh sứ sắc cạnh nhất,không chút do dự hướng đến yết hầu......

“Nàng muốn làm gì?”

Nàng có chút kinh ngạc,bởi vì vừa mới một khắc trước không có ai, nháy mắt đã thấy Quân Lan Chu xuấthiện, một tay cầm khay trà, một tay nắm chặt cổ tay đang giữ mảnh vỡ của nàng.

“Thiếp đã mất đi thanhbạch, không có mặt mũi tiếp tục sống trên đời!”

“Không có.”

“Chàng không cần an ủithiếp. Nhất định như thế, nếu không bọn cường đạo sao có thể buông tha chothiếp?”

“Bọn họ đã chết.”

“Không cần gạt thiếp, bọnhọ làm sao có thể tự dưng mà chết. Nhất định là sau khi vũ nhục thiếp đã rờiđi!” Nàng một mực bảo vệ ý kiến của mình.

Quân Lan Chu nheo nheomắt, sau đó một tay hắn đặt khay xuống bàn, lại cầm mảnh nhọn trong tay nàngquăng đi, sau đó ôm lấy thân thể nàng đặt xuống giường, bản thân hắn cũng cởigiày leo lên, gắt gao siết chặt nàng.

“Tướng công, chàng......chàng muốn làm gì?”

“Chứng minh nàng không bịmất đi thanh bạch, và nam nhân đầu tiên của nàng là ta.”

Rất lâu sau đó --

“Có đau không?”

“Đau...... Rất đau!”

“Chảy máu không?”

“Có, có máu!”

“Như vậy, nam nhân đầutiên của nàng là ta?”

“Vâng.”

“Tốt, ta đi phân phó tiểunhị giúp nàng chuẩn bị nước ấm. Ngâm thân trong đó, sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”

Dứt lời, hắn hạ chânxuống giường mặc quần áo.

“...... Tướng công.”

“Sao?”

“Thiếp còn tưởng rằngchàng ‘không được’!”

“......”

~.~

Nàng đang chảy nướcmiếng.

Ánh mắt tham lam lưuluyến nhìn một bàn đầy thức ăn, nước miếng của nàng cũng càng lúc càng nhiều,cơ hồ có thể dìm chết cả vùng ngoại thành.

“Mau ăn đi!”

“Nhưng...... Nhưng tướngcông, chúng ta...... có đủ khả năng chi trả không?”

Quân Lan Chu không nói,chỉ yên lặng lấy một tập giấy đưa cho Mông Mông. Mông Mông nghi hoặc mở ra xem,không nhịn được kinh hô, đó là cả xấp ngân phiếu, tối thiểu cũng vài vạn lượng.

“Cái này...... ở đâu ra?”

“Lúc xuất môn, mẫu thânđã đưa ta.”

Mẫu thân đưa?

Vậy tại sao không khi nàođộng tới!

“Nhưng nhưng nhưng......Nhưng vì sao chàng không lấy ra dùng?”

“Ta có dùng.”

“Có sao? Lúc nào?”

“Mua bánh bao.”

Mông Mông, không biết nênkhóc hay cười, cúi đầu nhìn ngân phiếu trước mắt, mỗi một tấm ít nhất cũng hơnmột nghìn lượng. Chàng là dùng một nghìn lượng này để đi mua bánh bao?

“Nhưng, tướng công à,chàng hiển nhiên cũng có thể ăn nhiều hơn một chút, mặc nhiều hơn một chút mà!”

“Không cần, chỉ cần khôngđể bụng đói là được, cần gì phải ăn no. Quần áo chắp vá vài miếng cũng có thểmặc tốt, mặc đẹp để làm gì.”

Mông Mông trừng mắt, hơnnửa ngày sau rốt cục cũng hiểu được.

Tướng công của nàng khôngnghèo, chỉ là quá tiết kiệm, mà không phải loại vừa, chính là vô cùng hà tiện,hết sức hà tiện. Không, nói hà tiện thật sự là quá hàm súc rồi, hắn căn bảnchính là keo kiệt đáng chết!

Vì thế, không hé răng nóinửa lời, nàng đem ngân phiếu trả lại cho Quân Lan Chu, sau đó bắt đầu cắm cúiăn, lùa hết thức ăn vào miệng.

Nhưng mà chưa được mấymiếng, nàng phát hiện ra Quân Lan Chu nãy giờ không động đũa.

“Tướng công, chàng vì saokhông ăn?”

“Ta vừa ăn nửa cái bánhbao, không có đói.”

“Nhưng một mình thiếp làmsao ăn hết!”

“Dư thì đóng gói lại,trên đường có thể từ từ ăn.”

Mông Mông há miệng khôngtin nổi. Hồi lâu sau, nàng buông đũa, không ăn nữa.

“Ăn tiếp đi?”

“Chàng là tướng công,thiếp là thê tử. Tướng công không ăn, thê tử có thể nào ăn?”

Quân Lan Chu nhíu mày,tức thì cầm đũa lên. “Được rồi, ta ăn, nàng cũng mau ăn đi!”

Hắn gắp một đũa rau xanh,Mông Mông cũng theo đó gắp rau ăn, sau đó dừng lại nhìn hắn.

“Sao lại ngừng?”

“Chàng ăn cái gì, ta ăncái đó!”

Lông mày Quân Lan Chuxoăn tít lại. Một lát sau, hắn mới giơ đũa gắp đùi gà, Mông Mông lập tức cũnggắp lấy đùi gà, vội vã cắn ăn.

Cứ như vậy, hắn ăn cáigì, nàng liền ăn cái đó. Hắn dừng lại, nàng cũng dừng lại. Hắn tiếp tục ăn,nàng cũng tiếp tục ăn. Thậm chí hắn uống một ngụm trà, nàng cũng theo đó uốngmột ngụm trà. Cho đến khi nàng buông đũa không hề gắp theo hắn, hắn cũng hạ đũaxuống.

“No rồi?”

“Không, phải nói là sắpchết vì phình bụng!”

Vì thế, hắn không ăn tiếpnữa. Những thứ còn dư, toàn bộ gói lại.

“Tướng công, đừng nhanhnhư vậy đi được không? Bụng thiếp căng to đến mức không đi nổi!”

“Ừ, ta gọi tiểu nhị tiếpthêm một bình trà ngon, chờ nàng khỏe rồi lên đường.”

Một lát sau, tiểu nhị đưatrà tới, Mông Mông đang định hỏi Quân Lan Chu một số chuyện, chẳng hạn như hắnđang nghĩ gì trong đầu, rồi tại sao lại đãi nàng một bữa ngon hoành tráng nhưthế, bỗng dưng nghe thấy một đoạn đối thoại “thú vị” từ bàn kế bên.

“Ai lừa ngươi, toàn bộ điđời nhà ma.”

“Toàn bộ đi đời nhà ma?Hơn ba trăm người đều đã chết?”

“Chính là như thế, batrăm người, không sót một ai!”

“Chết thật tốt!”

“Đúng vậy, nơi này củachúng ta rốt cuộc cũng có thể trở lại bình yên!”

“Bọn thổ phỉ chết tiệtquấy phá dân chúng đã nhiều năm, cuối cùng cũng bị báo ứng!”

“Nghe đâu bọn họ chết rấtthảm!”

“Thảm thế nào?”

“Ta cũng không rõ, chỉbiết là sau khi bộ khoái nhìn thấy trở về, đến bây giờ vẫn còn ói mửa khôngthôi!”

Nghe đến đó, Mông Mônglập tức kéo kéo ống tay áo của Quân Lan Chu.

“Tướng công.”

“Chuyện gì?”

“Là chàng?”

“Ừ.”

“Thật là lợi hại!” MôngMông tràn đầy ngưỡng mộ. “Cái đó là gì thế?”

“Khóc đến chết.” Quân LanChu thản nhiên trả lời.

“Là ý gì?”

“Một mực khóc đến chết.”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

“Không, trước tiên khócđến lồi mắt, tiếp đến khóc đến tróc lưỡi, lại khóc đến dạ dày thật đau, sau đókhóc đến toàn bộ nội tạng......”

Khó trách bộ khoái kiakhông dừng được ói mửa. Cái cảnh này chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ tởm lợm lắmrồi.

“Đủ rồi!” Mông Mông mộttay vuốt cổ, một tay che miệng, cảm giác như muốn buồn nôn, thật khó chịu. “Lạilà đệ đệ của chàng sáng chế?”

“Ừ.”

Mông Mông biểu tình nhợtnhạt, mở miệng nói. “Tướng công, đệ đệ của chàng khẳng định là một đứa trẻ rấtngoan độc!”

Quân Lan Chu không bảogì, chỉ chậm rãi uống trà. Cho đến khi bình trà vơi hơn nửa, Mông Mông mới đứngdậy.

“Được rồi, chúng ta đithôi!”

“Ừ.”

Sau khi thanh toán xongxuôi, bọn họ rời khỏi quán ăn, thẳng hướng đến quán trọ đối diện, Mông Môngmuốn đi lấy hành lý, gánh sách rồi mới lên đường.

“Tướng công.”

“Sao?”

“Hôm nay chúng ta ngủngoài đình miếu ngoài thành, hay là tiếp tục lên đường rồi mới tìm chỗ nghỉ?”

“Không, chúng ta khôngngủ ngoài đình miếu, cũng không ở nơi hoang vu.”

“Thế ngủ nơi nào?”

“Quán trọ.”

“...... Tướng công, chàngrốt cuộc có chỗ nào không khỏe?”

~.~

Đúng vậy, đầu óc Quân LanChu thật sự có chút gì đó không bình thường.

Kể từ ngày nàng tỉnh lạitrong quán trọ, tướng công của nàng đã không bình thường, hơn nữa là cực kỳ cựckỳ không bình thường.

Bọn họ không hề ngủ nơihoang sơ, mà là nghỉ ngơi tại quán trọ. Cũng không gặm bánh bao, uống nướcsông, mà là vào tửu lâu ăn món ngon, uống trà thơm. Đáng sợ nhất là hắn còn dẫnnàng đi mua y phục mới, hài (giày) mới,chất liệu thượng đẳng, đường may tinh tế, là loại phục sức mà chỉ có nhà giàumới mặc.

“Cái này...... cho thiếp?”Mông Mông không dám tin mở to mắt.

“Đúng vậy.”

“Của chàng đâu?”

“Y phục của ta vẫn còntốt.”

Lại tới nữa!

Mông Mông giận dữ, đem yphục trả lại hắn. “Tướng công không mặc đồ mới, thê tử có thể nào mặc?”

Quân Lan Chu lại nhíuchặt lông mày. Sau đó mọi người đều nhìn thấy, phu thê bọn họ trên người đều lày phục mới, hài mới, cùng nhau xuất hiện ở tửu lâu.

Y phục của hắn là do nàngchọn, miễn cho hắn tự chọn đồ vải thô rẻ tiền.

“Muốn ăn món gì, tự nànggọi đi!”

“Được, cứ để thiếp chọn!”

Mông Mông cười dài gọimột bàn đầy thức ăn, trọng điểm là, những món nàng gọi đều không thể gói lại điđường, đây chính là kinh nghiệm tích lũy mấy ngày nay.

Sau nhiều bữa cùng nhaudùng cơm, nàng liền nắm rõ thói quen ăn uống của Quân Lan Chu. Cứ mỗi lần nàngăn xong, hắn đều đem tất cả những thứ có thể gói lại gói vào giấy. Còn nhữngthứ không thể mang đi, hắn cũng sẽ cố gắng nuốt toàn bộ vào bụng, ngay cả nướccanh cũng không bỏ, bởi vì hắn rất hà tiện, cho nên không bao giờ muốn lãng phímột thứ gì.

Đúng rồi, thiếu chút nữađã quên, trong thời gian này giữa bọn họ chẳng những không tồn tại khoảng cách,hơn nữa cũng không có tiếp tục “hành quân”.

Quân Lan Chu mua mộtchiếc xe ngựa, nhỏ thôi, nhưng bên trong rất thoải mái, dưới chân dưới người làthảm đệm kết từ lông chim. Hắn thậm chí còn mua một ít đồ ăn vặt cho nàng ngồitrong xe ăn, để không cảm thấy buồn chán, có đôi khi giữa đường gặp phải hộichùa, hắn còn dẫn nàng đi xem náo nhiệt!

“Ồ? Đây là quán trọ ư?”

Bởi vì xe ngựa ngừng,Mông Mông vén rèm nhìn ra ngoài, thì thấy xe đang dừng trước một dãy nhà rấtto, nếu đây là quán trọ, chắc chắn sẽ là quán trọ cao cấp và đắt tiền.

“Không, nơi này là cửahàng buôn bán rượu nổi tiếng ở Giang Nam.”

“Vâng.” Mông Mông cũngkhông hỏi tiếp, nàng đã biết tướng công là đang muốn “kiếm” bảo vật.

Lúc này, đám người hầu vôcùng khách khí, cũng không dám qua loa, bởi vì bọn họ bây giờ không còn là bộdạng bần cùng muốn xin cơm nữa.

“Quân đại phu thật sự cóthể trị lành chân của nữ nhi?”

“Ta không phải đại phu.”

“Dạ dạ dạ, Quân công tử,ngài thật sự có thể chữa khỏi chân của nữ nhi?”

“Đúng vậy.”

“Thật tốt quá, vậy xinnhờ Quân công tử!”

“Ta muốn có Uyên ương phùdung quan.” (quan = mũ đội đầu)

“Hả? Uyên ương phù dungquan? Điều này......”

Còn chưa kịp mở miệng còkè mặc cả, đã thấy Quân Lan Chu xoay người bỏ đi, đối phương lập tức nhận thua.

“Được được được, Uyênương phù dung quan thì Uyên ương phù dung quan!”

Bảy ngày sau, bọn họ rờikhỏi dãy nhà to đến ở tửu lâu.

“Tướng công, đây lại làthọ lễ tặng ai vậy?” Mông Mông một bên tán thưởng, một bên yêu thích khôngngừng mấn mó cái gọi là Uyên ương phù dung quan kia.

Đó là một vòng hoa nhỏ béxinh xắn, mặt ngoài đính đầy trân châu mã não, bảo thạch kim cương, ở chínhgiữa là một vòng uyên ương, là từ nhiều dây uyên ương to nhỏ ghép thành. Làmcho người ta kinh ngạc nhất là, ở mỗi dây uyên ương thả xuống đều có điểm tôđôi cánh bay cao, hơn nữa còn không ngừng lấp lánh phát ra thứ ánh sáng đẹpmắt, mê hoặc lòng người. Người nữ nhân đem đội lên tóc, chắc chắn sẽ khiếnngười hoài nghi là tiên tử giáng trần.

“Tặng nàng.”

Ngẩn người một hồi lâu,Mông Mông mới ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. “Tặng...... Tặngthiếp?”

Quân Lan Chu gật đầu.“Tặng nàng.”

Sau nửa ngày trời, từtrong khóe mắt lặng lẽ xuất hiện những tia trong suốt, nhưng lập tức đã bị nàngdùng tay lau đi. “Cám...... Cám ơn chàng, tướng công, thiếp rất thích, thật sựrất thích!”

“Nàng thích là được rồi.”

“Đương nhiên thích, rấtthích, rất rất thích!”

Nói đến đây, hốc mắt lạingập đầy nước, nhưng nàng còn chưa kịp nâng cánh tay lên, đã thấy tay hắn nhẹnhàng lau lấy.

“Đừng khóc.”

“Người ta có khóc đâu!”

Mông Mông vừa lên tiếngkháng nghị đã bị hắn kéo vào trong lòng, một tay ôn nhu ôm nàng, một tay nhẹnhàng vuốt ve bờ lưng, giống như đang dỗ dàng em bé.

“Ta biết, nàng không cókhóc, nhưng nữ nhân đôi khi cũng cần phải để nước mắt chảy ra.”

“Vì sao?”

“...... Vì đôi mắt khỏemạnh.”

“Thật sao?”

“Ta là đại phu, đươngnhiên là thật.”

“Phải, thiếp không cókhóc, chỉ là nước mắt chảy ra thôi.”

Quả nhiên, nàng một tiếngcũng không có rên lên, nhưng nước mắt lại tuôn ra ướt đẫm lưng áo hắn, đây làlần đầu tiên từ nhỏ đến giờ nàng chảy ra nhiều nước mắt đến vậy, bởi vì cảmđộng.

Ai đó đã nói, khổ tận camlai, chính là hình dung cuộc sống hiện tại của nàng.

Tướng công của nàng vẫngiống như đeo mặt nạ, gương mặt không có biểu tình, nhưng ánh mắt của hắn thìkhông như vậy. Mỗi lần nhìn vào mắt hắn, đôi nhãn thần vẫn như thế lạnh lùngthâm sâu khó hiểu, nhưng lại rất ôn nhu, có một chút giống ánh mắt của đại canhìn nàng, nhưng lại như không giống.

Còn có giọng nói cũngthay đổi. Lúc trước, nàng không thể xác định trong lời nói của hắn có chút ý tứđặc biệt nào không, nhưng hiện tại nàng có thể xác định, thanh âm của hắn thậtsự có một cỗ ý nhị mềm mỏng, mỗi khi hắn cùng nàng nói chuyện, loại ý nhị này liềnđặc biệt rõ ràng.

Mà thái độ của hắn đốivới nàng, cơ bản tựa hồ so với trước không có gì khác biệt, nhưng thực tế lạicó bất đồng rất lớn.

“Mông Mông, không đượcgọi cá chưng tương!”

Bởi vì không thể gói lại.

“Nhưng mà người ta thíchăn!”

“Vậy không cần gọi đậu hũhầm thịt!”

Cái này cũng không góiđược.

“Người ta thích ăn mà!”

“Vây cá cũng không đượcgọi!”

Giống nhau, không thểgói.

“Người ta thích!”

“Còn có......”

“Tướng công, chàng thậtlà hẹp hòi, cũng không phải không ăn hết,” Dù sao hắn nhất định sẽ triệt đểchén sạch. “Tại sao cái này không được gọi, cái kia không thể kêu, rõ ràngchàng bảo ta muốn ăn gì thì cứ gọi mà, hiện tại lại không cho ta gọi, chàng rốtcuộc......”

“Im miệng!”

“Dạ, tướng công.”

“Ta không phải keo kiệt,mà là tiết kiệm.”

“Dạ, tướng công.”

“Cần kiệm dễ nhập xa hoa,xa hoa rất khó trở nên cần kiệm(1).”

“Dạ, tướng công.” Cónghĩa là gì???

Sau đó, Quân Lan Chungoắc tay gọi tiểu nhị, lặp lại chính xác các tên món ăn Mông Mông đã chọn, chờnàng ăn xong, hắn kiên trì đem tất cả đồ ăn còn lại cho vào bụng, ngay cả mộtmiếng hành nhỏ cũng không lưu lại, còn may là không có học theo chó le lưỡiliếm sạch đĩa.

“Tướng công, nếu ăn khôngvô cũng không cần miễn cưỡng!”

“Lãng phí!”

Nhưng là như vậy cũngtốt, nàng có thể quang minh chính đại vỗ béo hắn. Cứ để như lúc trước tùy ý ănvài ngụm bánh bao, sẽ có ngày hắn biến thành một bộ xương khô bọc da, cam đoankhông có lấy nửa lạng thịt, ngay cả mồ hôi cũng không có cơ hội tiết ra.

“Tướng công, nếu còn tiếptục hà tiện như vậy, nhất định sẽ có một ngày chàng biến thành một con heo thậtmập!”

“Im lặng!”

“Dạ, tướng công.”

“Trở về phòng!”

“Dạ, tướng công.”

Vì thế, bọn họ trở lạiphòng. Mông Mông vô cùng cao hứng tự mình cởi sạch y phục trèo lên giường, bởivì mỗi đêm Quân Lan Chu đều dùng hành động thật tế chứng minh cho nàng thấy --nói hắn “không được” là một sai lầm.

Câu này ai cũng đều cóthể nói, nhưng là không thể từ miệng thê tử của mình nói ra!

----------

1. Nguyên văn: Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (由俭入奢易, 由奢入俭难). Câu trên xuất phát từ quyển “Tư Trị thônggiám” mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừatướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộcsống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xahoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn. (Nguồn)