Độc Hồ Điệp

Chương 30: Bạn hóa thành thù



Ánh nến chiếu lên những đồ vật khá sang trọng trong căn phòng như màn gấm, ghế da, bàn tủ bằng gỗ đàn hương bóng loáng, những chậu hoa khoe sắc bày trên bệ cửa và phảng phất mùi nước hoa, giống như phòng khuê nữ.

Hoàng Thiên Vũ tỉnh dậy chớp mắt nhìn quanh rồi ngơ ngác hỏi :

- Mình đang ở đâu thế này?

Tiếng nữ nhân dịu dàng :

- Chàng đã tỉnh rồi sao?

Hồ Điệp cô nương từ ngoài cửa bước vào, vừa hỏi vừa nhìn chàng bằng ánh mắt âu yếm.

Chàng nhắc lại câu hỏi :

- Tôi đang ở đâu thế?

Hồ Điệp cô nương cười đáp :

- Đương nhiên là không còn ở Phật đường đó nữa!

Bấy giờ Hoàng Thiên Vũ mới nhận ra đây là phòng ngủ của Hồ Điệp cô nương ở trong Quỷ viện mà chàng có đi qua một lần.

Chàng chống tay ngồi dậy, nhảy khỏi giường, sực nhớ lại việc mình được Hồ Điệp cô nương dẫn đi cầu y trị độc.

Thoạt tiên là ngôi Phật đường, lão nhân áo xám tính tình cổ quái buộc Hồ Điệp cô nương phải quỳ gối thỉnh cầu. Sau đó chàng giao chiến với lão, bị độc chất phát tác mất đi công lực rồi bị đối phương điểm huyệt ngất đi...

Chàng lúng túng nói :

- Sau khi bị lão nhân đó điểm huyệt, tại hạ không biết gì nữa cả.

Hồ Điệp cô nương cười nói :

- Đương nhiên! Chàng ngủ một giấc suốt sáu canh giờ!

Cô ta chỉ tay sang phòng bên nói :

- Thiếp đã tự tay chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng chàng khang kiện lại như trước đây!

Hoàng Thiên Vũ ngớ người hỏi :

- Tôi được giải độc rồi sao?

Hồ Điệp cô nương gật đầu :

- Đúng thế! Thiếp quỳ gối để cầu xin người khác đâu thể uổng phí được?

- À...

Bấy giờ chàng mới hiểu ra lão nhân đó nhục mạ mình như vậy là cách khích tướng để khiến chàng kích động làm độc chất phát tác cho dễ chẩn trị mà thôi.

Tuy nghĩ vậy nhưng chàng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Hồ Điệp cô nương đầy cảm kích.

Hồ Điệp cô nương nói :

- Sang phòng ăn đi! Tin rằng chàng đã đói rồi!

Hai người bước sang phòng bên.

Quả nhiên Hoàng Thiên Vũ thấy trên bàn đã chuẩn bị sẵn một mâm thức ăn rất thịnh soạn, vẫn còn bốc hơi thơm phức.

Chàng đến góc phòng rửa ráy mặt mũi xong, cả hai cùng ngồi vào bàn.

Như vậy là Hoàng Thiên Vũ tới đây làm khách ba lần. Trong thời gian đó, tình cảm giữa hai người đã có biến đổi.

Hồ Điệp cô nương thì không nói, riêng Hoàng Thiên Vũ dần dần mất đi ác cảm, bây giờ lại có thêm sự cảm kích nên chẳng có gì phải khách sáo nữa.

Chàng ngồi xuống bàn, so đũa rồi rót rượu ra, bưng cho Hồ Điệp cô nương một chén nói :

- Cô nương! Tôi mời cô một chén.

Lần đầu tiên chàng mời rượu cô ta để tỏ lòng cảm ơn nhưng miệng lại không nói ra câu đó vì biết như vậy là thừa.

Hồ Điệp cô nương nâng chén nói :

- Vũ đại ca! Chúc mừng chàng!

Hoàng Thiên Vũ uống một hơi cạn chén xong hỏi :

- Lão nhân đó là ai?

Hồ Điệp cô nương trả lời vắn tắt :

- Một lão nhân cổ quái.

Hoàng Thiên Vũ lẩm bẩm :

- Lão nhân cổ quái...

Dường như mấy tiếng đó gợi lên cho chàng ý nghĩa nào đó. Mắt chàng chợt sáng lên, mỉm cười nói :

- Tôi biết vị đó là ai rồi!

Hồ Điệp cô nương ngạc nhiên hỏi :

- Chàng biết ông ta là ai?

Hoàng Thiên Vũ đáp :

- Thiên Huyền công tử!

- ...

Hồ Điệp cô nương trố mắt nhìn chàng tỏ vẻ rất kinh dị.

Hoàng Thiên Vũ cười nói :

- Chỉ cần nhìn thái độ của cô nương là tôi biết mình đoán không sai rồi. Chẳng những lão nhân đó đúng là Thiên Huyền công tử mà còn có quan hệ rất đặc biệt với cô nương.

Hồ Điệp cô nương bật hỏi :

- Làm sao chàng biết được?

Cô ta không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng với câu hỏi đó, Hoàng Thiên Vũ càng tin chắc phán đoán của mình.

Chàng ngơ ngác nhìn Hồ Điệp cô nương, thầm trách cô ta đã không nói gì với chàng.

Thiên Huyền công tử chính là vị bằng hữu mà sư phụ chàng muốn chàng tìm đến nhờ giúp đỡ, thế mà chàng lại bỏ qua một cơ hội, sau này biết tìm lại có được không?

Thấy chàng ngây ra như vậy, Hồ Điệp cô nương ngạc nhiên hỏi :

- Chàng sao thế?

Hoàng Thiên Vũ gượng cười đáp :

- Không có gì... Chỉ là tôi thấy có điều kỳ quái...

- Kỳ quái thế nào?

Hoàng Thiên Vũ cố trấn tĩnh lại, trả lời :

- Thái độ của hai người đối với nhau rất khác thường, có thể nói là kỳ quặc, không giống quan hệ bình thường. Cô nương đối với ông ta không ra tôn trọng cũng không thể nói là khinh ghét, giống như một người đã từng được tôn trọng như mắc phải một sai lầm nào đó...

Mặt Hồ Điệp cô nương hơi tái đi.

Cô ta chợt nói :

- Thôi được. Xin hỏi câu này: dựa vào đâu mà chàng phán đoán được lão nhân đó là Thiên Huyền công tử?

Hoàng Thiên Vũ đáp :

- Dựa vào ba yếu tố. Thứ nhất, Thiên Huyền công tử có khả năng giải được bách độc. Thứ hai, lần đầu tiên nói đến Thiên Huyền công tử, chính cô nương từng nhận xét đó là một lão nhân cổ quái, vừa rồi đã nhắc lại câu đó...

Hồ Điệp cô nương hỏi :

- Còn yếu tố thứ ba?

- Đó là lần vừa rồi, cô nương bí mật theo chúng tôi đến Tung Sơn đã khẳng định rằng Bạch phát lão nhân là người giả mạo Thiên Huyền công tử, vì vị thần y đó hiện không thể ở Tung Sơn được, và tỏ ra mình có cơ sở để khẳng định điều này.

Hồ Điệp cô nương nhìn chàng một lúc rồi thốt lên thán phục :

- Chàng rất thông minh!

- Quá khen!

Hồ Điệp cô nương chỉ vào mâm nói :

- Chàng cầm đũa đi, thưởng thức xem thiếp nấu nướng thế nào?

Hoàng Thiên Vũ làm theo.

Quả nhiên Hồ Điệp cô nương trông vậy nhưng nấu nướng rất ngon, Hoàng Thiên Vũ vừa ăn vừa tấm tắc khen.

Nhưng chàng không thể gạt bỏ được ý nghĩ về Thiên Huyền công tử, quay trở lại vấn đề :

- Cô nương có thể cho biết quan hệ với Thiên Huyền công tử là thế nào không? Chẳng lẽ có thân thích gì?

Hồ Điệp cô nương từ chối ngay :

- Thiếp không nói đâu!

- Nếu thế thì thôi vậy!

Chàng hỏi sang chuyện khác :

- Ít nhất cô nương cũng cho biết tên họ của mình chứ? Chẳng lẽ quen biết nhau bao lâu mà không biết gọi thế nào?

Hỏi xong chăm chú nhìn vào đối phương chờ trả lời.

Hồ Điệp cô nương trầm ngâm nói :

- Biết chẳng có ý nghĩa gì đâu! Dù sao cũng...

Tới đó, cô ta chợt dừng lại, thở dài một tiếng.

Hoàng Thiên Vũ thấy thái độ của cô ta khác thường như thế, đoán rằng mình đã gợi lên điều gì đó không vui trong ký ức cô ta liền nói :

- Cô nương, nếu tôi nói có điều gì không phải...

Hồ Điệp cô nương ngẩng lên nhìn chàng cười nói :

- Không sao! Thiếp sẽ nói cho chàng biết, tên thiếp là Nhu Nhu.

Hoàng Thiên Vũ gật đầu :

- Nhu Nhu? Tên nghe rất thùy mỵ... Còn họ?

Mặt cô ta lại xìu xuống, giọng hơi xẵng :

- Thiếp không có họ.

Câu trả lời kỳ quái đến nỗi Hoàng Thiên Vũ không để ý đến sự biến hóa liên tục trên nét mặt của Hồ Điệp cô nương.

Chàng bật hỏi :

- Sao lại không có họ?

- Bởi vì thiếp không cần.

Hoàng Thiên Vũ càng kinh ngạc :

- Không cần ư?

Chàng thầm nghĩ: “Một người có thể không có họ vì bị cướp đi hoặc mất hết thân thích từ hồi còn thơ ấu chưa biết gì, sau này không thể lần ra tung tích. Nhưng một người không cần họ thì xưa nay chưa từng nghe nói! À phải rồi, cô ta không muốn tiết lộ họ của mình vì muốn giữ kín thân thế và lai lịch, nếu nói ra tất người ta lần tìm được gốc tích... Nhưng khi người ta đã không chịu nói, bây giờ có truy vấn bao nhiêu cũng vô ích, bí lắm cô ta sẽ bịa ra một cái họ nào đó thì có ý nghĩa gì?”

Nghĩ thế chàng không hỏi nữa.

Hồ Điệp cô nương chợt nói :

- Có thể một lúc nào đó thiếp sẽ nói cho chàng biết.

Nữ nhân thường rất tinh tế. Chừng như cô ta hiểu ra tâm tư của chàng.

“Cạch! Cạch! Cạch!”

Chợt có người gõ cửa ba tiếng.

Hồ Điệp cô nương nói :

- Vào đi!

Người bước vào là Bành đại cô.

Hình như tiếng gõ cửa đó là ám hiệu nên Hồ Điệp cô nương không ngạc nhiên, chỉ nói :

- Đại cô về nhanh hơn tôi dự định đấy! Tình hình thế nào?

Bành đại cô đáp :

- Mọi việc thuận lợi không gặp bất trắc gì nên tỳ nữ về nhanh như thế.

Bà ta chợt đưa mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ.

Hồ Điệp cô nương gật đầu nói :

- Vậy thì tốt.

Hai người nói giống như mật hiệu nên Hoàng Thiên Vũ không biết đó là chuyện gì, nhưng vì việc riêng của người ta nên chàng không hỏi.

Nhưng điều quan tâm của chàng là Hồng Cẩm cùng đi với Bành đại cô nên hỏi :

- Đại cô, Hồng Cẩm đâu?

Bành đại cô đáp :

- Cô ta đang theo dõi một người.

Cả Hoàng Thiên Vũ và Hồ Điệp cô nương cùng bật hỏi :

- Ai vậy?

- Lam Thạch Sinh!

- Lam Thạch Sinh?

Hoàng Thiên Vũ đứng bật lên hỏi dồn :

- Hắn cũng trở về Lạc Dương rồi sao?

Bành đại cô gật đầu :

- Về rồi. Hơn nữa trông bộ dạng hắn rất du nhàn.

Hoàng Thiên Vũ lại hỏi :

- Hồng Cẩm bắt đầu theo dõi hắn từ đâu?

- Ngay bên ngoài thành, gần ngôi nhà Đỗ quả phụ.

Hoàng Thiên Vũ nói nhanh :

- Tôi phải đến đó ngay.

Hồ Điệp cô nương ngơ ngác hỏi :

- Ngay bây giờ ư?

Hoàng Thiên Vũ gật đầu :

- Ngay bây giờ! Sợ rằng một mình Hồng Cẩm không đối phó nổi với Lam Thạch Sinh. Nhất định phải bắt cho bằng được hắn. Tôi đi đây!

Dứt lời vội vã bước ra khỏi phòng.

* * * * *

Đầu canh hai.

Lúc đó đang là thời điểm tấp nập trong các cao lâu tửu quán. Khách nhân đủ mọi giới tìm thú vui hoặc cùng nhau dốc bầu tâm sự bên cốc trà chén rượu.

Hoàng Thiên Vũ một mình len lỏi giữa phố đông hướng ra ngoại thành.

Phố thưa dần, tiếng huyên náo cũng lùi lại phía xa.

Ra khỏi thành là đã đổi sang một thế giới khác, tối tăm, chật hẹp, nghèo nàn và trầm lặng.

Tới gần khu nhà của Đỗ quả phụ, chàng đi chậm lại, vừa chăm chú quan sát vừa sẵn sàng đối phó, quyết không để xảy ra sai lầm lẫn nữa.

Tuy vậy vẫn có ánh đèn.

Ở một góc phố mờ tối hình như có người đưa tay vẫy chàng.

Hoàng Thiên Vũ không khỏi ngạc nhiên khi thấy đó là một thôn nữ áo nâu quần bố, mặt trùm lấp quá nửa trong chiếc khăn đen.

Tuy không biết là ai nhưng chàng vẫn bước lại gần.

Khi còn cách bố năm bước, Hoàng Thiên Vũ nhận ra nữ nhân đó là ai liền phấn chấn hẳn lên.

Thì ra đó là Hồng Cẩm.

Hoàng Thiên Vũ đến gần hỏi :

- Hồng Cẩm! Muội ăn mặc như thế làm ngu huynh không nhận ra. Hắn đâu?

Hồng Cẩm hỏi lại :

- Ai?

Hoàng Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi :

- Bành đại cô nói rằng muội theo dõi Lam Thạch Sinh mà. Không phải sao?

Hồng Cẩm gật đầu :

- Đúng thế. Nhưng hắn thoát mất rồi. Bây giờ muội đang lo cuống lên đây. Đại ca đến thật đúng lúc. Nếu không muội chẳng biết làm thế nào nữa.

Thấy Hồng Cẩm rối lên như vậy, chàng ngạc nhiên hỏi :

- Có chuyện gì thế?

- Huyền thư thư mất tích rồi!

- Cái gì?

Hoàng Thiên Vũ kêu lên, lại hỏi dồn :

- Việc đó xảy ra lúc nào?

Chàng cảm thấy tim mình như nhảy dựng lên.

Hồng Cẩm trả lời :

- Trước khi đi Tung Sơn, muội về phòng ở khách điếm định báo tin cho Huyền thư thư nhưng chị ấy không có trong phòng, nên để lại mảnh giấy. Hôm nay trở về khách điếm, mảnh giấy còn nguyên trên bàn. Muội hỏi bọn điếm gia thì chúng nói rằng Huyền thư thư từ hôm ấy đến giờ đi đâu mất tích không thấy trở lại...

Hoàng Thiên Vũ lo lắng hỏi :

- Cô ấy đi đâu được chứ? Từ hôm ấy đến này đã mấy ngày rồi...

Hồng Cẩm đáp :

- Ai biết được? Muội sợ rằng...

- Sợ gì?

Giọng Hồng Cẩm run run :

- Chỉ e Huyền thư thư đã gặp chuyện gì bất trắc.

Hoàng Thiên Vũ nói :

- Không có khả năng. Trương cô nương là người từng trải giang hồ, kinh nghiệm không ít. Thân thủ lại không phải tầm thường. Cho dù gặp phải nhân vật bản lĩnh cao cường đến đâu, muốn thắng cô ấy không phải là chuyện dễ.

Thực ra trong lòng chàng cũng rất lo, chẳng qua nói thế để tự trấn tĩnh mà thôi.

Hồng Cẩm nói :

- Nếu gặp đông người vây công thì sao?

Hoàng Thiên Vũ ấp úng nói :

- Chuyện đó...

Chàng thấy bí nhưng tìm cách biện bạch :

- Cường địch của chúng ta đều tập trung ở Tung Sơn, hơn nữa ở Lạc Dương có không ít người trong Võ minh, khó có khả năng gặp chuyện gì bất trắc.

Hồng Cẩm phản bác :

- Nhưng Huyền thư thư mất tích trước khi chúng ta đến Tung Sơn, có thể gặp phải lão độc vật đó và bọn thủ hạ...

Hoàng Thiên Vũ không biết đối đáp thế nào.

Bạch phát lão nhân, Dịch Trường Phong, Lam Thạch Sinh và Bạch y nữ nhân đều là những kẻ thâm độc nham hiểm, nếu chúng tìm cách hãm hại Trương Nhược Huyền thì quả thật cô ta không đối phó nổi.

Hồng Cẩm nói :

- Vũ đại ca, muội phải đi tìm một người để bàn kế sách đối phó.

Hoàng Thiên Vũ hỏi :

- Muội tìm ai thế?

- Đại ca chưa cần biết việc này vội. Muội đi đây. Đại ca cứ theo dõi kỹ khu vực này, không chừng gặp được Lam Thạch Sinh cũng nên.

Nói xong không chờ Hoàng Thiên Vũ hồi đáp liền bỏ đi ngay.

Chàng đứng lại một mình, vẫn còn bàng hoàng trước tin tức Trương Nhược Huyền mất tích, nghĩ thầm: “Không phải vô cớ mà Trương Nhược Huyền mất tích một cách vô duyên vô cớ như thế được. Hồng Cẩm tìm ai để bàn kế sách? Hồ Điệp cô nương chăng? Nhưng cô ta và Trương Nhược Huyền đã từng xung khắc, chỉ e...”

Nghĩ tới đó, đột nhiên chàng thấy một bóng người quen quen đang bước lại gần, liền ngưng mục nhìn.

Vừa nhận ra người kia, chàng bỗng thấy cổ họng như khô đi, máu trong người chảy rần rật.

Hồng Cẩm đã liệu không sai, người xuất hiện chính là Lam Thạch Sinh.

Đúng như Bành đại cô từng nói, dáng vẻ hắn rất du nhàn.

Hoàng Thiên Vũ suy tính trong thoáng chốc rồi đi thẳng tới làm như không có chuyện gì, thản nhiên chào hỏi :

- Lam huynh! Lâu rồi chúng ta không gặp!

Lam Thạch Sinh thoạt tiên hơi sửng sốt, nhưng hắn trấn tĩnh lại rất nhanh, cười nhã nhặn đáp :

- À... thì ra là Hoàng huynh!

Hắn chắp tay thi lễ :

- Thật là hạnh ngộ. Khá lâu rồi chúng ra mới gặp lại nhau. Hoàng huynh vẫn không ra khỏi Lạc Dương sao?

Hắn biết quá rõ rồi còn cố hỏi, đủ thấy là người rất bình tĩnh.

Hoàng Thiên Vũ nghĩ nhanh: “Từ Lạc Dương đến Tung Sơn rồi trở về đây, song phương chưa gặp nhau lần nào. Trong núi chỉ có Hồng Cẩm phát hiện ra hắn, sau đó Bành đại cô thấy hắn giở trò gì đó trên thi thể của Dịch Trường Phong. Như vậy hắn vẫn cho rằng mình không biết chút gì, tại sao mình không tương kế tựu kế?”

Nghĩ thế liền cười đáp :

- Có đi khỏi một thời gian.

Lam Thạch Sinh hỏi :

- Thế ư? Hoàng huynh đi đâu vậy?

- Chính Lam huynh đã bày kế cho tiểu đệ đến tìm Thiên Huyền công tử để chữa độc thương mà!

Lam Thạch Sinh “à” một tiếng nói :

- À phải! Huynh có tìm được vị thần y đó không?

Hoàng Thiên Vũ rủa thầm: “Chính là lão độc vật đồng lõa với ngươi thì có, thần y gì?”

Nhưng vẫn giữ thái độ bình thản đáp :

- Tìm được. Nhưng xảy ra tình huống bất thường, rốt cuộc đã xảy ra kết quả trái ngược.

Chàng cố ý nói thật.

Lam Thạch Sinh nói :

- Nói như vậy là độc chất trong người Hoàng huynh đến giờ vẫn chưa giải được hay sao?

Hoàng Thiên Vũ không trả lời thẳng câu hỏi :

- Mặc nó! Tiểu đệ bây giờ đã không để ý đến nó nữa!

Lam Thạch Sinh tỏ vẻ thông cảm :

- Hoàng huynh! Thật đáng tiếc.

Hắn không hỏi xem đã xảy ra sự cố bất thường gì mà buông lời an ủi :

- Hoàng huynh đừng buồn. Có thể ngoài Thiên Huyền công tử còn có người khác chữa được độc thương đó. Để tiểu đệ hỏi xem, sau mấy ngày hy vọng sẽ có tin tức tốt lành.

- Xin có lời cảm tạ Lam huynh trước!

Lam Thạch Sinh xua tay nói :

- Chúng ta tuy mới gặp nhau nhưng giống như đã thân thiết từ lâu. Hoàng huynh sao phải khách sáo thế?

- Vậy tiểu đệ xin ghi khắc ân tình vào tận tâm khảm.

Chàng nói thế nhưng bụng cười thầm.

Nếu chuyện cũ lặp lại, nhất định sẽ có trường lưu huyết chứ chẳng nghi.

Xem ra chuyện Bạch phát lão nhân đào thoát khỏi biệt viện của Dịch gia trên núi và cái chết của Đỗ quả phụ tên này vẫn còn chưa biết. Nếu không, hắn đã không dám tỏ ra ung dung tự tại thế kia...

Chắc rằng hắn và thiếu phu nhân Bạch y nữ nhân rời khỏi đó trước và Bạch phát lão nhân hiện còn chưa tới Lạc Dương.

Như vậy là chàng đang ở thế chủ động. Đó là một cơ hội rất tốt để điều tra và khống chế đối phương, khiến chúng không ứng cứu cho nhau được.

Chàng liền nói :

- Lam huynh! Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện được không?

Lam Thạch Sinh không chút nghi ngờ, đồng ý ngay :

- Rất tốt! Chúng ta vào trong Quỷ viện, đó là nơi rất yên tĩnh, Hoàng huynh thấy thế nào?

Hoàng Thiên Vũ bụng mừng thầm, nói :

- Vậy thì hay lắm!

Quả là đề nghị của hắn rất hợp ý chàng.

Hoàng Thiên Vũ không thể nghĩ ra được chỗ nào tốt hơn nơi đó, chỗ ở bí mật của Hồ Điệp cô nương.

Hý trường nhất định sẽ diễn ra vô cùng sôi động.

Lam Thạch Sinh nói :

- Nếu vậy thì chúng ta đi nhanh kẻo đóng cửa thành.

- Mời Lam huynh.

* * * * *

Quỷ viện.

Tĩnh lặng đến ghê hồn, giống như một nơi mộ địa.

Đêm không trăng, chỉ có ngàn sao nhấp nháy.

Hoàng Thiên Vũ và Lam Thạch Sinh ngồi đối diện nhau trong ngôi nhà thủy tạ, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng, hay đúng hơn là âm mưu để đối phó với nhau.

Lam Thạch Sinh lên tiếng trước :

- Hoàng huynh! Chúng ta nói chuyện gì đây?

Hoàng Thiên Vũ đáp :

- Trước tiên nên nói về chuyện kiếm!

Lam Thạch Sinh sửng sốt hỏi :

- Chuyện kiếm?

Hoàng Thiên Vũ bình tĩnh xác nhận :

- Không sai! Chúng ta đều là người chơi kiếm, nhưng xưa nay chưa từng so tài cao thấp. Sao hôm nay không nhân cơ hội này luận kiếm một phen?

Lam Thạch Sinh nói :

- Hoàng huynh... Tiểu đệ thành tâm kết giao với Hoàng huynh. Kình Thiên Kiếm thiên hạ vô song, tiểu đệ là thứ gì mà dám phân cao hạ? Nhưng nếu Hoàng huynh vui lòng chỉ dạy cho vài đường thì tiểu đệ lấy làm may lắm!

Giọng hắn không được tự nhiên lắm.

- Lam huynh quá khiêm! Chỉ cần nhìn phong độ của huynh tất phải là một danh gia kiếm thủ. Việc luận kiếm tất sẽ có ích cho hai người.

Lam Thạch Sinh vẫn khước từ :

- Tiểu đệ không dám!

Hoàng Thiên Vũ nhíu mày nói :

- Nếu vậy thì chúng ta không thể giao tình sâu sắc rồi!

Lam Thạch Sinh đã bắt đầu cảm thấy có sự gì bất thường, chợt hỏi :

- Hoàng huynh nói chúng ta tìm nơi yên tĩnh để nói chuyện mà?

Hoàng Thiên Vũ bình thản gật đầu :

- Đúng! Nhưng chúng ta đã có duyên gặp nhau, nên hiểu rõ bản tính và võ nghệ của nhau. Tại hạ vẫn kiên trì ý kiến muốn thử tài...

- Nếu Hoàng huynh đã kiên quyết như vậy thì tiểu đệ đành tuân lệnh thôi!

Hắn đúng lên hỏi :

- Chúng ta tiến hành ngay trong tiểu đình này sao?

- Đây không phải là cuộc tỷ võ quá chiêu, chỉ là biểu diễn cao thuật mà thôi. Phạm vi càng nhỏ thì việc xoay chuyển càng khó khăn, vì thế càng phát huy hết tinh hoa võ học của mỗi người.

Lam Thạch Sinh đồng ý ngay :

- Rất tốt! Tiểu đệ xin phụng bồi.

Nói xong chiếm lĩnh vị trí chờ đợi.

Ngôi thủy tạ chỉ rộng chừng hai trượng thôi, lại còn kê thêm một bộ bàn trà nước nhỏ. Động kiếm trong hoàn cảnh như vậy là rất khó khăn, không những hạn chế việc thi triển khinh công thân pháp mà việc biến chiêu đối thức cũng không phải dễ.

Đương nhiên nếu động thủ thực sự thì bất quản không gian lớn hay nhỏ, chỉ trong phạm vi một chiếc chiếu cũng có thể giết người.

Lam Thạch Sinh vẫn còn chưa hiểu đối phương có ý gì. Trái lại Hoàng Thiên Vũ sớm đã có chủ kiến.

Song phương đứng sẵn ở vị trí xuất thủ.

- Mời!

- Mời!

Hai thanh kiếm đã được rút khỏi bao, rất chậm Lam Thạch Sinh hỏi thêm :

- Hoàng huynh! Chúng ta lấy ba chiêu làm giới hạn, thế nào?

Hoàng Thiên Vũ gật đầu :

- Tại hạ cũng cho rằng từng ấy là đủ.

- Mời Hoàng huynh phát kiếm đi!

- Xin Lam huynh ra chiêu trước.

- Vậy tiểu đệ mạn phép.

Lời vừa dứt, kiếm đã công sang.

Tư thế phát kiếm đã mỹ diệu, chiêu thức cũng huyền ảo tân kỳ, xứng là kiếm pháp thặng thừa, cao thủ hiếm có.

Ánh kiếm lóe lên như thần long bái vĩ, trong chiêu có chiêu, trong thức có thức, ngầm chứa công thế tiềm tàng, nhưng cũng bao hàm sự phòng bị nghiêm mật, lợi hại vô cùng.

Có thể nói đó là một chiêu bá đạo.

- Tuyệt kiếm!

Hoàng Thiên Vũ thốt lên tán thưởng, đồng thời đưa kiếm lên xuất chiêu đối phó, chỉ phòng thủ chứ không phản kích.

“Choang!”

Sau cú tiếp chiêu, cả hai cùng lùi lại nửa bước.

Hoàng Thiên Vũ nói :

- Lam huynh, tiếp tục đi!

Lam Thạch Sinh đáp :

- Bây giờ nên đến lượt Hoàng huynh mới phải!

- Tại hạ sẽ phát chiêu thứ ba.

Lam Thạch Sinh không phản đối, chỉ nói gọn hai tiếng :

- Cũng được!

Lời chưa dứt đã phát chiêu thứ hai công tới.

Chiêu này còn ảo diệu lợi hại hơn trước mấy lần. Chỉ nghe kiếm khí như triều như thác, ào ạt vô biên, kiếm ảnh liên miên bất tuyệt phi vũ như rồng bay phượng múa, bao trùm lấy Hoàng Thiên Vũ giữa lớp lớp hàn quang.

Kiếm thế không những kỳ ảo mà còn rất hung hiểm, khiến người ta cảm thấy vô lực kháng cự.

Quả xứng là kiếm pháp siêu hạng của một cao thủ siêu hạng.

Hoàng Thiên Vũ nhìn thấy thế cũng phải phát run.

Chàng liền múa tít Hàn Anh kiếm quanh mình tạo thành một bức tường kiếm ảnh bảo hộ thân thể.

Một chuỗi tiếng nổ rền vang như sấm, cùng những ánh lửa bắn ra sáng lòa cả ngôi nhà thủy tạ.

Muôn ngàn đóa kiếm quang do Lam Thạch Sinh phát ra không sao công phá nổi màn kiếm dày đặc đến mưa rơi không lọt đó.

Đúng là kỳ phùng địch thủ.

Hai nhân ảnh lại tách nhau ra.

Lam Thạch Sinh buông lời tán thưởng :

- Hoàng huynh kiếm pháp như thần, xứng là đệ nhất kiếm thủ! Tiểu đệ hôm nay được khai nhãn giới.

- Tại hạ cũng thế!

- Bây giờ đến lượt Hoàng huynh!

Hoàng Thiên Vũ trầm giọng quát lên :

- Chú ý!

Dứt lời liền xuất chiêu.

Chàng đã có sẵn chủ ý, quyết không để đối phương thoát khỏi tay mình như đối với Bạch phát lão nhân trước đây nên thi triển Bích Lịch kiếm pháp khổ luyện suốt ba năm với thập thành công lực đánh ra một chiêu quyết định.

Với kiếm pháp thặng thừa và Hàn Anh kiếm chém sắt như bùn lại vận hết chân lực, chiêu kiếm quả là kinh thế động tục.

Lam Thạch Sinh trố mắt kêu lên :

- Hoàng huynh thật...

Khi hắn phát hiện ra tình huống không còn là cuộc tỷ võ so chiêu nữa mà là cuộc đối địch thực sự thì quá muộn, bấy giờ có muốn phòng thủ cũng không kịp nữa.

Chỉ nghe “Choang” một tiếng, thanh trường kiếm trong tay hắn bị đánh bật ra khỏi đình, người đổ nhào tới lan can.

“Rắc... rắc...”

Hàng lan can bằng gỗ bị cả người Lam Thạch Sinh bắn tới làm gãy tung đổ nhào xuống.

Hoàng Thiên Vũ sấn tới chỉ mũi kiếm vào giữa ngực hắn nói :

- Lam huynh thua rồi!