Độc Gia Sủng Hôn

Chương 477: Không phải Sở tiểu thư, là Đường phu nhân! (4)



P2 –

'Nghĩ gì mà xuất thần như vậy?' Nói xong điện thoại Đường Nhĩ Ngôn quay lại mới thấy cô gái của hắn đang ngồi ngẩn người.

'Nhĩ Ngôn, chuyện anh cầu hôn với em, lão gia tử có biết không?'

'Biết.' Đường Nhĩ Ngôn trả lời, 'Ngày mai chắc chắn sẽ biết.'

Cũng chính là nói, hắn còn chưa nhắc với Đường lão thái gia chuyện này, nhưng đối với Đường Nhĩ Ngôn mà nói, hắn trước giờ đều chỉ làm chuyện mà bản thân muốn làm, ý kiến của người khác, cho dù là của ông nội đi nữa cũng không quá quan trọng.

Chuyện hôn sự của hắn, ông nội có thể góp ý nhưng tuyệt đối không thể can thiệp, hắn cưới ai là tự do của hắn.

'Những chuyện này em không cần phải suy nghĩ nhiều, đến khách sạn rồi, chúng ta vào phòng nghỉ ngơi trước đi.'

Nói đến đây xe cũng đã dừng lại trước cửa khách sạn, dù có bao nhiêu vấn đề Sở Tư Nhan cũng chỉ đành nuốt xuống.

Đường Tâm ngủ rất say mà Sở Tư Nhan thì không đành lòng đánh thức con vì thế chỉ đành ôm con xuống xe.

Một nhà ba người đang định bước vào cửa khách sạn thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng khiến bước chân của họ khựng lại...

'Nhĩ Ngôn...'

Sau nhiều năm lần nữa nghe lại giọng nói đó vẫn khiến cả người Sở Tư Nhan run lên, cô căn bản là không cần quay đầu lại cũng biết là ai.

Tại sao cô ta lại xuất hiện trước mặt họ ở đây, vào lúc này chứ?

Trái với sự khẩn trương và bất an của Sở Tư Nhan, Đường Nhĩ Ngôn thực bình thản, bình thản đến lạnh lùng, hắn cúi đầu hôn lên trán Sở Tư Nhan một cái rồi nói, 'Về phòng trước chờ anh, anh lập tức lên ngay.'

Sở Tư Nhan ngoan ngoãn gật đầu.

Đường Nhĩ Ngôn ra hiệu cho vệ sĩ theo hai mẹ con cùng vào khách sạn mà hắn thì bước về phía Thẩm Tích đang đứng cách mình không đến mười mét kia.

Chín giờ tối, đêm mùa hè ở Melbourne lúc này mới chính thức bắt đầu.

Từng trận gió nhẹ mát lạnh thổi qua nhưng theo cái bóng càng lúc càng tiến đến gần của người đàn ông, Thẩm Tích lại cảm thấy chính mình khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Đường Nhĩ Ngôn đi đến cách cô chừng ba mét thì dừng lại, lấy từ áo khoác ra một gói thuốc, rút một điếu châm lên, không nói một lời, cứ vậy đứng trước mặt Thẩm Tích nhả khói.

Từ lúc bảy tuổi Thẩm Tích đã được Đường lão thái gia mang về dốc lòng bồi dưỡng, tất cả những thứ cô được học đều là vì Đường Nhĩ Ngôn tuy rằng trước đó lão thái gia không cho phép cô gặp mặt hắn, mãi cho đến khi cô được đưa đến Anh cùng học với hắn chung trong một trường đại học thì cô mới dùng thân phận học muội bắt đầu làm quen với hắn.

Tuy rằng quan hệ giữa hai người không phải là rất thân nhưng tất cả mọi chuyện về hắn cô đều rất rõ ràng, cô cũng cho rằng, ngoại trừ mình ra, không có bất kỳ cô gái nào hiểu biết tất cả về hắn đến như vậy.

Nhưng từ năm đó, sau khi hắn đưa Sở Tư Nhan về cô mới phát hiện ra, tất cả cái mà cô gọi là “hiểu biết” về Đường Nhĩ Ngôn đó căn bản chỉ là những gì mà hắn muốn biểu hiện ra bên ngoài cho người khác biết mà thôi, ngay cả cô cũng không phải ngoại lệ.

Thì ra cô hoàn toàn không hiểu gì về hắn cả, không hiểu vì sao hắn lại bị một cô gái còn chưa phát dục hoàn toàn câu dẫn đến thần hồn điên đảo, không hiểu hắn vì sao có thể vì cô gái đó, ngay cả sự nghiệp mà bản thân mất rất nhiều thời gian và tâm huyết, vất vả gầy dựng nên cũng có thể dễ dàng nhượng lại cho người khác, càng không thể hiểu được, vì để viên mãn giấc mộng có một đứa con của cô mà làm nhiều như vậy, ngay cả chuyện tìm người mang thai hộ cũng có thể nghĩ ra, đúng vậy, chỉ là vì viên mãn ước mơ có một đứa con của cô gái kia chứ không phải vì nhà họ Đường cần một người thừa kế.

Nhưng cô, dù biết vẫn vẫn cam tâm tình nguyện làm tất cả những chuyện mà hắn muốn cô làm.

Sau khi sinh con xong, cô được hắn đưa đến Mỹ, mấy năm nay chưa từng đặt chân đến nước Úc này một lần nào, cũng chưa từng được gặp hắn, bởi đơn giản là vì hắn không cho phép.

Lần này trở về, cô cũng không có ý gì khác, cô chỉ muốn liếc nhìn một cái đứa bé kia mà thôi.

Mặc dù cô và đứa bé đó không hề có quan hệ huyết thống gì cả, có chăng chỉ là một người mẹ “cho mượn bụng sinh con” mà thôi nhưng đứa bé đó dù sao cũng từng ở trong người cô ở mười tháng, tính ra, đó cũng là đứa con đầu tiên của cô.

Cô, làm sao có thể hoàn toàn không có chút tình cảm nào dành cho đứa bé ấy được chứ?

Thật sự chỉ muốn nhìn một chút mà thôi.

Cho nên, cô căn bản là không cần sợ Đường Nhĩ Ngôn.

Cho nên, đến cuối cùng cô cắn môi, 'Em về Melbourne, chỉ muốn nhìn con bé một chút thôi.'

'Nhìn thấy rồi chứ?' Đường Nhĩ Ngôn nhả ra một vòng khói, thờ ơ hỏi.

Chuyện này, nếu như xảy ra trước khi hắn tìm thấy Sở Tư Nhan, rất có khả năng hắn đem hết nỗi tức giận trút lên người cô nhưng hôm nay tâm tình của hắn cực kỳ cực kỳ tốt, tốt đến nỗi không để tâm chuyện cô chưa có sự cho phép của hắn mà đã tự tiện quay về Melbourne, thậm chí là tự tiện xuất hiện trước mặt hắn.

'Nhìn thấy rồi, con bé rất xinh đẹp, xinh đẹp giống như mẹ nó vậy.' Cô thốt lên một câu từ đáy lòng.

Thực ra Thẩm Tích không phải đến lúc này mới nhìn thấy Đường Tâm, từ khi một nhà ba người họ xuất hiện trên đường phố Melbourne cô đã nhìn thấy rồi, cũng có thể nói, thực ra cô đã bám theo họ suốt một ngày, chỉ là không dám tiếp cận quá, chỉ có thể đứng từ xa nhìn qua thứ hạnh phúc không thuộc về cô.

'Họ vốn dĩ là hai mẹ con, đương nhiên sẽ xinh đẹp giống nhau.' Đường Nhĩ Ngôn dụi tắt điếu thuốc đã gần tàn, liếc sang Thẩm Tích một cái, 'Chuyện hôm nay tôi không tính toán với cô nhưng nhớ cho kỹ, Đường Nhĩ Ngôn tôi trước giờ không cho người khác cơ hội thứ hai.'

Nói dứt lời, hắn xoay người đi vào trong khách sạn.

Thẩm Tích nhìn theo bóng lưng cao ngất của người đàn ông, cái bóng mà mình đã theo đuổi rất nhiều rất nhiều năm xa dần rồi mất hút trong tầm mắt, ánh mắt có chút mơ hồ, cô hít hít mũi, 'Đường Nhĩ Ngôn, em sẽ không quay lại Úc nữa, bởi vì, em sắp kết hôn rồi!'

***

Sở Tư Nhan và con gái về đến phòng tổng thống nằm ở tầng trên cùng thì phục vụ phòng cũng đã đưa quần áo đổi giặt đến phòng cho họ.

Giúp con tắm rửa thay áo ngủ xong thì Đường Nhĩ Ngôn cũng đã trở lại mà nhà hàng Hoa Cổ cũng vừa khéo đưa bữa tối đến đây.

Vừa mệt vừa đói nhưng Đường Tâm vẫn rất tao nhã dùng cơm, Sở Tư Nhan thì ngồi bên cạnh cẩn thận giúp con gắp thức ăn, lúc thì giúp con bóc vỏ tôm, lúc thì cầm khăn ăn giúp cô lau vết nước trái cây dính trên miệng, chỉ có điều, không có một câu trao đổi gì với Đường Nhĩ Ngôn, mà Đường Nhĩ Ngôn cũng thuận theo ý cô, ngồi bên cạnh an tĩnh dùng bữa.

Hôm nay chơi quá mức vui vẻ nên Đường Tâm cũng không quá lưu ý bầu không khí khác thường giữa cha và mẹ, chỉ cực kỳ hưởng thụ có mẹ bên cạnh ăn xong bữa ăn nhi đồng của mình sau đó bắt đầu ngáp liên tục.

'Mẹ, con buồn ngủ quá.' Cô bé chui vào lòng mẹ nũng nịu nói.

'Mẹ còn chưa ăn cơm xong, Tâm Tâm nếu có buồn ngủ thì về phòng trước nhé?' Đường Nhĩ Ngôn nhìn con gái nói một cách dịu dàng, tuy rằng mới vừa ăn no đã đi ngủ ngay thì không hay lắm nhưng hắn biết hôm nay con gái cũng mệt lắm rồi, cho dù ngồi với mẹ cũng sẽ ngủ gục thôi.

'Con muốn ngủ với mẹ.' Hôm nay mới sáng sớm thức dậy không thấy mẹ đâu cô bé đã rất thất vọng rồi, tối hôm nay nói thế nào cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội được ngủ với mẹ nữa.

'Mẹ đưa con về phòng trước, lát nữa quay về ngủ với con, được không?' Sở Tư Nhan cũng không đành lòng nhìn con gái mệt mỏi không có chút tinh thần nào thế này.

'Mẹ, không cho phép gạt con nha.'

'Không gạt con.'

Sở Tư Nhan đưa con gái về phòng dành riêng cho trẻ con, giúp con rửa mặt súc miệng xong thì đưa con vào giường, vừa mới đắp chăn xong thì cô bé cũng đã ngủ mất.