Độc Dược Phòng Bán Vé

Chương 42



[Mạch Nhiên rốt cuộc tức giận: "Em phải đi, phiền anh buông tay ra... Không phải đưa tay lên... cũng không phải đưa xuống...! Này... Anh..."

Môi cô bị hôn!]

Thẩm Lâm Kỳ áp cô vào bờ, đầu lưỡi không khách khí tham lam tiến vào trong miệng cô. Mạch Nhiên muốn chống lại, nhưng lại càng khiến anh làm càn, tay cũng không để yên một chỗ, di chuyển từ trên lưng xuống phía dưới cơ thể cô, bỗng nhiên đẩy hai chân cô ra.

Mạch Nhiên bị hành động bất thình lình này làm cho choáng váng. Mặc dù hai người bọn họ không dưới một lần hôn nhau, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở hôn môi mà thôi. Bây giờ anh lại hành động như vậy, rõ ràng là muốn đến cùng! Ý thức được điều đó, rõ ràng là đang ở trong nước nóng mà cô toàn thân lạnh toát, bên cạnh là bờ đá, càng khiến cô đông cứng người.

Cô khó khăn đẩy anh ra, gần như cầu xin: "Đừng như vậy, em đau..."

Anh không chỉ hôn cô mà còn luồn tay ra đằng sau, lần sờ trên lưng cô, tách cơ thể cô ra khỏi mép bờ đá, nhưng là để thuận tiện cởi dây áo tắm của cô.

Mạch Nhiên thực sự hối hận! Sao không mặc gì mà lại mặc áo tắm hai mảnh? Mặc áo lặn lặn xuống nước thật tốt biết mấy, nếu không thì mặc da "Cá mập" cũng được a! Nhưng giờ hối hận cũng chẳng để làm gì, ngực cô đã hoàn toàn dính trên ngực anh, không ngừng ma sát, một tay anh bắt đầu cởi quần bơi.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cô không hề chuẩn bị tâm lý, chỉ cảm thấy anh đang dùng sức tiến vào giữa hai chân mình. Một vật cứng rắn dán chặt trên người cô.

Quần bơi bị kéo ra. Lúc ấy, anh không phải là hôn cô, mà là cắn vào xương quai xanh của cô.

Miếng cắn này thực sự là muốn uống máu cô. Mạch Nhiên đau đến muốn hét lên nhưng lại không ra tiếng, mà hóa thành tiếng rên rỉ. Trong lúc ấy, bàn tay anh đã tham lam hạ xuống thăm dò thân dưới của cô.

Trời ạ, người đàn ông này thực sự nổi cơn cầm thú với cô? Đại não cô chưa từng xuất hiện cái cảm giác lạ lẫm như vậy. Thần trí cô bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ ràng. Thực sự là không chỉ có đàn ông mới suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mà ngay cả Mạch Nhiên lúc này cũng có chút không khống chế được.

"Dừng lại đi, em còn chưa có chuẩn bị tốt." Mạch Nhiên lên tiếng cầu xin, thực ra không chỉ nói cho Thẩm Lâm Kỳ nghe mà còn là tự nói với chính mình. Cô như đứng trên vách núi, bên cạnh là vực sâu thăm thẳm.

Anh vẫn tham lam gặm nhấm vành tai cô, giọng nói khàn khàn cự tuyệt lời cầu xin của cô: "Đừng có tự lừa mình, rõ ràng em muốn."

Nghe những lời này, mặt cô đỏ ửng. Thế nhưng rõ ràng cô đã không thể tự làm chủ được cơ thể mình, cảm nhận được nơi nào đó trên người mình thực sự khó chịu. Trong đầu vang lên tiếng nói của thiên thần và ác quỷ.

Một người nói: "Mau tỉnh lại! Hắn chỉ là muốn thân thể cô! Hắn sẽ không thật lòng yêu cô!"

Người kia nói: "Đừng có nằm mơ, mi còn muốn ở thế giới này có tình yêu chân thật sao? Nắm lấy hạnh phúc trước mắt mới là chân thật!"

Một người còn nói: "Đừng có để bị che mờ mắt. Hắn trong lòng muốn nắm giữ lấy cô, hắn vĩnh viễn chỉ yêu bản thân mình!"

Người kia lập tức phản bác: "Cô làm sao biết hắn không thích mình? Nói không chừng hắn chính là không thèm thổ lộ."

Người kia lại nói: "Hắn không yêu cô!"

"Hắn yêu cô!"

"Hắn sẽ không cho cô một lời hứa hẹn!"

"Hà tất phải lo lắng tới thứ hư vô mịt mờ đó mà hi sinh hạnh phúc trước mắt?"

...

Tranh luận không hề đi đến kết quả. Trong lúc Mạch Nhiên còn đang do dự, thì từ phía sau, Thẩm Lâm Kỳ đã thay cô quyết định.

Anh bất ngờ tiến vào!!!

Phần 1

[Tranh luận không hề đi đến kết quả. Trong lúc Mạch Nhiên còn đang do dự, thì từ phía sau, Thẩm Lâm Kỳ đã thay cô quyết định. Anh bất ngờ tiến vào!!!]

Tê tâm liệt phế!

Mạch Nhiên đầu óc trống rỗng. Đau đớn truyền đến đại não, theo phản xạ mà ôm lấy Thẩm Lâm Kỳ. Một chút lý trí còn sót lại khiến cô mở miệng, hung hăng cắn lên vai anh.

Mạch Nhiên cố gắng dùng sức rất mạnh, Thẩm Lâm Kỳ rõ ràng cảm thấy đau, nhưng vẫn không dừng lại. Mạch Nhiên nghe thấy giọng anh uy hiếp bên tai: "Buông ra!"

Mạch Nhiên tức giận. "Anh không đi ra em nhất định không buông!" Mạch Nhiên sống chết thế nào cùng không nhả ra, máu từ trên vai anh chảy xuống, lan truyền trong nước. Mặt nước bắt đầu xuất hiện màu hồng nhàn nhạt của máu, không biết là của anh hay của cô.

Thế nhưng, cô đã đánh giá thấp năng lực của Thẩm công tử. Anh một khi bị uy hiếp, chắc chắn sẽ khiến cho người khác sống không bằng chết.

"Em sẽ hối hận!" Nói xong câu đó, anh lại tiếp tục trong cơ thể cô mà tiến tới.

Mạch Nhiên đau đến đứt ruột! Đau đến vậy còn có tâm tư cắn người. Cô há miệng, rời khỏi vai Thẩm Lâm Kỳ, nước mắt nước mũi đầm đìa, liều mạng cầu xin: "Từ bỏ, em từ bỏ, anh mau ra ngoài, cầu xin anh mau ra ngoài."

Thẩm Lâm Kỳ bắt được tay cô đang vùng vẫy, tiến đến tận cùng trong người cô.

Tư thế này khiến ngực cô bị ép chặt, cả người đều nghênh về hướng Thẩm Lâm Kỳ. Theo từng động tác của anh, cả người cô đều đau muốn chết.

"Lần sau, đừng có để anh thấy em và Kiều Minh Dương tình chàng ý thiếp, nghe không?" Anh gần như cắn môi cô, rời khỏi miệng cô nói, lại tiếp tục mạnh mẽ tiến sâu vào trong cô. (anh Thẩm mà đã ghen thì...)

Đây là trả thù, nhất định là trả thù a!

Mạch Nhiên vội vã lắc đầu: "Không được, anh mau đi ra ngoài... A!" Mạch Nhiên thét chói tai. Cái cảm giác tâm tàn phế liệt này, cô nghĩ cả đời này sẽ khắc sâu trong tâm khảm, một ngày nào đó nhất định sẽ đòi lại từ anh!

Thẩm Lâm Kỳ rõ ràng cảm thấy vô cùng thỏa mãn với phản ứng của Mạch Nhiên. "Thả lỏng một chút, đâu phải anh lấy mạng em!"

"Anh làm vậy còn hơn lấy mạng... A!"

Nước suối, máu tươi hòa lẫn vào nhau, cùng với tiếng thét chói tai. Đêm đầu tiên của cô chỉ có thể dùng một chữ "Thảm" để hình dung. Thật lâu thật lâu sau đó, khi cô nhớ lại tình cảnh ngày hôm nay, vẫn không thể hình dung được cảm giác bi thảm này, cảm giác huyết nhiễm ôn tuyền, kinh tâm động phách.

Vậy mà trong phim thần tượng hay tiểu thuyết ngôn tình nói cái này gì mà ôn nhu lãng mạn, một đêm bảy lần. Thật đúng là xảo trá! Lừa gạt! Sau khi Thẩm Lâm Kỳ hoàn toàn chấm dứt, cô đã chẳng khác gì một con lợn chết! Thẩm Lâm Kỳ lúc ấy cũng tiêu hao sức lực, ôm chặt lấy cô, nghiêng đầu oán hận bên tai cô: "Em thật biết dày vò!"

Rốt cuộc ai dày vò ai a!

Mạch Nhiên đã chẳng còn sức lực đâu mà cãi nhau nữa, kiệt sức dựa vào trong ngực anh, cảm thụ "dư vị" đau đớn.

Cô nói: "Anh đừng đắc ý, em sẽ trả thù anh."

"Hoan nghênh." Anh nói xong, cứ thế mà ôm cô từ trong nước lên.

Dưới ánh trăng, dấu vết vật lộn trên người cô và anh ẩn hiện, đặc biệt là vai anh bị cô cắn vô cùng thê thảm. Lúc này vẫn còn giọt nước sắc hồng từ trên vai chảy ra.

Cô nhìn mà cảm thấy đau thay anh, nhưng anh chẳng thèm bận tâm, hơn nữa còn dùng ánh mắt không hề kiêng dè gì mà nhìn cô.

Cô đưa tay lên che ngực, quay đầu sang một bên đỏ mặt.

Thẩm Lâm Kỳ cúi đầu hôn lên trán cô, nhanh chóng bế cô vào phòng, lấy khắn giúp cô lau nước trên người. Sau khi bị chà đạp, thể xác và tinh thần đều bị thương tổn, cô cảm thấy rất vui vì Thẩm Lâm Kỳ còn có thể dịu dàng như vậy, chí ít, vẫn còn chút đối lập. Thế nhưng, Thẩm Lâm Kỳ lại không thèm mặc quần áo lại.!

Mạch Nhiên cố gắng nhìn đi chỗ khác, đỏ mặt nói: "Anh đi mặc quần áo vào đi!"

Thẩm Lâm Kỳ không biết liêm sỉ mà cười nói: "Sau này cuối cùng vẫn sẽ thấy, em sợ cái gì?"

Phần 2

[Mạch Nhiên cố gắng nhìn đi chỗ khác, đỏ mặt nói: "Anh đi mặc quần áo vào đi!"Thẩm Lâm Kỳ không biết liêm sỉ mà cười nói: "Sau này cuối cùng vẫn sẽ thấy, em sợ cái gì?"]

Sau này?! Anh còn muốn có sau này!

Mạch Nhiên trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Anh đừng mơ, sẽ không có lần nữa! Cho dù có, cũng là kiếp sau em làm đàn ông trên người anh!"

"Hoá ra em còn muốn có kiếp sau." Thẩm Lâm Kỳ bày ra bộ dạng giật mình.

"Ai muốn cùng với anh kiếp sau!" Phát hiện mình nói sai, Mạch Nhiên lại đỏ bừng mặt.

Thẩm Lâm Kỳ đưa tay lên vuốt tóc cô, vô liêm sỉ nói: "Kiếp sau anh không dám chắc. Nhưng nhưng đời này, nhất định sẽ không khiến em thất vọng."

Cái gì! Mạch Nhiên đều không có ý này!

Mạch Nhiên muốn chống đối, nhưng anh đã xoay người nằm lên giường, kéo cô vào trong lòng.

Hành động này nằm ngoại dự liệu của cô. Mạch Nhiên cả người chấn kinh. Nơi sâu thẳm nhất trong lòng rung động, lời muốn nói ra lại nuốt trở vào. Trong phòng nhất thời im lặng.

Đột nhiên im lặng như vậy khiến cô rơi vào trầm tư.

Mạch Nhiên không thể tin được tất cả những gì vừa phát sinh. Từ lúc quen biết đến nay đã ba năm, cuối cùng thì hai người cũng đã thực sự làm chuyện đó. Loại tâm tình này, thật khó mà nói ra thành lời.

Mạch Nhiên không phủ nhận, là cô có tình cảm với anh. Nếu không thì nhất định không dễ dàng mà để anh làm vậy. Nhưng hiện tại cô và anh mỗi người bước một đằng, không thể khiến cô có lòng tin sau này hai người sẽ chung đường được. Rốt cuộc làm vậy là đúng hay sai? Anh vẫn không chịu nói ra câu nói kia, là cũng như cô cố chấp giữ lấy lòng tự tôn, hay là... anh vốn không hề định cho cô một lời hứa hẹn?

Hưởng thụ ấm áp trong lòng anh, Mạch Nhiên lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt bất lực như vậy.

Thẩm Lâm Kỳ ôm chặt lấy cô. Đàn ông trên đời này đều dịu dàng chăm sóc như vậy với người phụ nữ của mình.

Cô rất muốn hỏi anh: Anh không định sẽ nói với em sao? Lời định nói ra, rốt cuộc lại không thể xuất khỏi miệng. Trên đời này, cô không muốn mở miệng xin người khác bất cứ thứ gì, cho dù là tiền tài hay tình cảm.

Một đêm vô mộng.

***

Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Mạch Nhiên thấy bên giường trống trơn không có người. Thẩm Lâm Kỳ để lại một tờ giấy trên bàn: "Công ty có việc, anh về trước, tự chăm sóc mình nhé!" May mà trên tờ giấy không có đè một tập tiền, nếu không cô sẽ nghĩ anh là một khách làng chơi, xong việc liền phủi mông bỏ đi như chưa từng xuất hiện.

Mạch Nhiên cảm thấy có chút mất mát. Cảnh tượng đêm qua như một giấc mơ, khắc sâu lời nhắc nhở trong tâm trí của cô: Tiểu xử nữ chăm chỉ trong quá khứ đã không còn nữa rồi.

Mạch Nhiên lúc này đi lại có phần khác lạ, thắt lưng và xương sống đau nhức, nhưng vẫn phải tiếp tục làm việc.

Linda nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, thỉnh thoảng che miệng cười trộm.

Tưởng Vân Đạt càng khoa trương, phụng phịu nói: "Đã nói cô nghỉ ngơi, không nên vận động kịch liệt quá sức, sẽ ảnh hưởng đến công việc."

Mạch Nhiên khóc không ra nước mắt.

Trên xe quay về, Mạch Nhiên đuổi Kiều Minh Dương sang một bên, chạy đến ngồi cùng Tiểu Kim, kể lể nỗi khổ trong lòng.

Mạch Nhiên nói: "Tiểu Kim, xong rồi, chị bị hãm hại."

Tiểu Kim kinh ngạc hỏi cô: "Cái gì hãm hại? Lẽ nào chị bị bà tác giả Ức Cẩm vô lương tâm kia hãm hại."

"Đi chết đi, em cũng đọc cái loại tiểu thuyết không dinh dưỡng này sao? Chị nói chính là Thẩm Lâm Kỳ!"

"Anh ta làm gì chị?"

"Anh ta..." Mạch Nhiên dĩ nhiên nói không nên lời, cuối cùng chỉ thở dài: "chị cuối cùng cũng không đoán ra anh ta đang suy nghĩ cái gì."

Mạch Nhiên nói xong, liền bị Tiểu Kim khinh bỉ: "Em còn tưởng là chuyện lớn gì, đoán không ra cũng đừng nghĩ lung tung. Thế giới này loạn như vậy, chị còn muốn chuốc thêm phiền phức cho mình sao, như vậy không phải rất mất mặt sao? Cho dù chị đoán hay không đoán, thì suy nghĩ trong lòng anh ta, qua thời gian cũng sẽ tự nhiên bộc lộ ra ngòai. Không cần tốn công phí sức đoàn già đoán non nữa, mệt mỏi lắm."

Một câu, Mạch Nhiên như giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, sáng dạ ra vạn phần.

[Mạch Nhiên nói xong, liền bị Tiểu Kim khinh bỉ: "Em còn tưởng là chuyện lớn gì, đoán không ra cũng đừng nghĩ lung tung. Thế giới này loạn như vậy, chị còn muốn chuốc thêm phiền phức cho mình sao, như vậy không phải rất mất mặt sao? Cho dù chị đoán hay không đoán, thì suy nghĩ trong lòng anh ta, qua thời gian cũng sẽ tự nhiên bộc lộ ra ngòai. Không cần tốn công phí sức đoàn già đoán non nữa, mệt mỏi lắm." Môt câu, Mạch Nhiên như giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, sáng dạ ra vạn phần.]

Quả thực, Mạch Nhiên và Thẩm Lâm Kỳ nếu đã dây dưa ba năm qua, cũng không ngại dây dưa thêm ba năm nữa, dù tốt hay không tốt, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, có trách ai cũng vô dụng. Quan trọng nhất bây giờ là cô phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tiếp tục mà bước đi. Có thể con đường phía trước mù mịt không rõ phương hướng, nhưng người sống ở đời này, phải đối mặt với đủ mọi chuyện mới thú vị.

Cứ như vậy, ngoại cảnh quay xong thì cuộc đời xử nữ của Mạch Nhiên cũng hạ tấm rèm che.

***

Trở về thành phố không lâu, tập mới nhất bộ phim "Tình yêu tới" đúng hẹn ra mắt khán giả, tiếp tục gây tiếng vang, được khán giản nhiệt liệt đón mừng. Chuyện đó tạo nên hiệu ứng rất tốt, rất nhiều hãng sản phẩm nổi tiếng mời Mạch Nhiên và Kiều Minh Dương tham gia quay quảng cáo và làm cặp đôi tình nhân đại diện phát ngôn.

Thấy thù lao kếch xù, Mạch Nhiên đã có chút lung lay.

Thế nhưng Thẩm Lâm Kỳ lại không thèm hỏi qua ý cô mà thay cô từ chối ngay lập tức. Từ sau khi ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng về, Mạch Nhiên tuy rằng tận lực tránh né ở cùng một chỗ với anh, nhưng anh lại áp dụng biện pháp quản chế với cô đến nỗi vô pháp vô thiên kháng cự, thậm chí còn không thèm thương lượng cùng cô mà lập tức ném một khoản tiền lớn như vậy ra ngoài cửa sổ.

Hành động thiếu tôn trọng này của Thẩm Lâm Kỳ khiến Mạch Nhiên vô cùng tức giận. Bởi vì tiếp nhận cái quảng cáo này, đối với cô không chỉ có được một khoản thù lao lớn, mà hơn nữa còn có thể khẳng định đẳng cấp của cô thêm một bậc, có thể tiến thân vào hàng ngũ minh tinh quảng cáo.

Có những nữ minh tinh, phấn đấu đến vài chục năm, mãi đến khi hoa tàn ít bướm vẫn còn chưa với tới độ cao ấy, còn Mạch Nhiên chỉ bằng một bộ phim thần tượng mà lại dễ dàng đạt được, nhưng cũng chỉ vì Thẩm công tử cố chấp kia đã dùng hai tay mà dâng cơ hội tốt như vậy cho người khác, Mạch Nhiên có thể không tức giận sao?

Cô không chỉ có tức giận mà còn phẫn nộ.

Đã sớm thấy anh ăn xong liền chùi mép mà phủi mông rời đi, hôm nay lại còn đối xử với cô như vậy, anh coi cô là cái gì? Là con rối hay sủng vật? Ngay cả Thẩm tiểu suất kia cũng còn có quyền lợi của chó!

Mạch Nhiên ấm ức nói với Linda: "Chị đừng quan tâm Thẩm Lâm Kỳ nói gì, hợp đồng quảng cáo này, em nhất định phải nhận, không ai ngăn cản em được."

Linda vì thế cảm thấy bối rối: "Thế nhưng Thẩm tổng anh ta..."

"Anh ta anh ta cái gì, là anh ta đóng quảng cáo hay em? Chị rốt cuộc là đại diện của Thẩm Lâm Kỳ hay của em?"

"Chị là người đại diện của em, nhưng Thẩm tổng là ông chủ của chị." Linda không chỉ chống đối, mà còn rất không nghĩa khí lựa chọn hùa theo nhà tư bản độc ác.

"Em cũng là chủ nhân của chị, em cũng có quyền sa thải chị!" Mạch Nhiên tức giận, nói không suy nghĩ.

"Không sao, Thẩm tổng sẽ để chị quay về." Linda mười phần tin chắc.

Mạch Nhiên không thèm nói nữa! Mấy người này đều dựa vào Thẩm Lâm Kỳ làm chỗ dựa vững chắc. Cô nhìn thế giới này tuyệt vọng.

"Chị cứ chờ đấy, em đi cua Tiểu Hàn cho chị xem, xem chị đời này ở vậy!"

Lời còn chưa dứt, Mạch Nhiên chợt nghe thấy phía sau có người thở ra một ngụm lãnh khí.

Mạch Nhiên quay đầu lại, thấy khuôn mặt đen thui của Thẩm công tử, cùng với trợ lý Tiểu Hàn đứng bên cạnh, mặt một màu đất! (đã nói chị Nhiên à, đừng có khiến cho anh Thẩm của em ăn dấm chứ!)