Độc Dược Phòng Bán Vé

Chương 12



Cả buổi tối, ánh mắt Linda nhìn Mạch Nhiên rất lạ, cứ như nhìn yêu quái, khiến Mạch Nhiên cả người sởn da gà. Rơi vào đường cùng, Mạch Nhiên buộc lòng giải thích lại với Linda lần thứ hai.

Cô nói: "Linda, chị phải tin em, nếu như em với tên Kiều thiếu đó có gì mờ ám tuyệt đối sẽ khóa cửa"

Linda ai oán nhìn Mạch Nhiên một cái rồi lắc đầu.

Lòng Mạch Nhiên ngổn ngang, cô cắn răng nói: "Linda, chị cũng biết Kiều Minh Dương vỗn dĩ rất chướng mắt em"

"Điều này có lý!" Linda gật đầu.

Ách! Mạch Nhiên tức giận. Nhưng vẫn giả vờ tươi cười cúi đầu khom lưng mà nói với Linda: "Bởi vậy mới nói, Linda tỷ à, tất cả đều là hiểu lầm thôi. Chị cứ coi như cái gì đều không thấy, quên hết đi được không?"

Linda gật đầu, lập tức ý thức được cái gì liền nhảy dựng lên: "Vậy sao được? Bạch Mạch Nhiên, em căn bản không có ý thức được, em đã làm sai cái gì?"

Mạch Nhiên ngẩn người, mông lung nhìn Linda.

Cô...cô đã làm sai cái gì?

Mạch Nhiên chỉ thấy Linda xoa thắt lưng, chỉ tay vào người cô mà giáo huấn: "Chị hỏi em, nếu như ngày hôm nay người đi vào không phải chị, mà là Thẩm tổng, em định giải thích thế nào? Cũng nói với anh ấy là hiểu lầm sao? Em không cẩn thận cởi y phục, không cẩn thận cùng Kiều thiếu cùng một chỗ, lại không cẩn thận bị người ta thấy được sao? Thẩm tổng sẽ tin sao?"

Mạch Nhiên bị hỏi đến á khẩu, máy móc lắc đầu, lắp bắp nói: "Không.... không tin"

"Vậy còn phải nói sao?" Linda bày ra vẻ mặt kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với Mạch Nhiên mà nói: "Bạch Mạch Nhiên, chị thật là quá sức thất vọng về em, em làm như vậy, thật là khiến Thẩm tổng thất vọng. Anh ấy giúp em có hợp đồng đóng phim, đóng quảng cáo, giúp em giải quyết rắc rối, em bị thương anh ấy còn tạm gác công việc sang một bên đến bệnh viện chăm sóc em, người đàn ông như thế em đào đâu ra nữa? Em thế mà lại hồng hạnh vượt tường, quả thực là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc! Quá ngu ngốc!"

Linda một hơi thốt ra những lời này xong, thấy Mạch Nhiên mở to hai mắt, miệng há hốc, thật lâu không nói ra lời.

Hóa ra việc mà Mạch Nhiên làm, đã phát triển lên thành hồng hạnh vượt tường rồi, thay lòng đổi dạ, phá hư chủ nghĩa xã hội khoa học và chính trị ở mức độ cao như vậy??? Linda nói thế, há chẳng phải Mạch Nhiên không phải là người ư? Rõ ràng là cầm thú a!

Ngay lúc Mạch Nhiên thiếu chút nữa bị tẩy não, lý trí bỗng nhiên trở về.

Hồng hạnh vượt tường?

Dù Mạch Nhiên có miễn cưỡng thừa nhận mình là hồng hạnh đi, nhưng còn tường? Tường ở nơi nào???

Thẩm Lâm Kỳ đâu có xây cho Mạch Nhiên một bức tường, anh cho cô cả một gian nhà, trong phòng chất đầy hộp đựng đồ quý báu, trên tường điêu khắc hoa văn tinh xảo, khảm đá quý.

Nhưng là khi Mạch Nhiên ngẩng đầu, lại không biết bầu trời ở đâu.

Tròng lòng Mạch Nhiên bỗng dưng cảm thấy rất không thoải mái, thần sắc không khỏi cô đơn, Mạch Nhiên đứng lên.

Linda hiển nhiên hiểu sai ý cô, cho rằng cô vì những gì Linda nói mà cảm thấy áy náy, giọng điệu rốt cuộc điều hòa: "Em cũng không cần tự trách mình, biết sai là tốt rồi, thanh niên trẻ tuổi không khỏi không kiềm chế được tình cảm của mình, cũng là có thể lý giải được. Hiện tại chuyện này dừng lại ở đây, chị coi như cái gì cũng đều không biết, chỉ là mong muốn em sau này hiểu chuyện hơn, đừng nên nhất thời xung động mà hủy chính mình"

Đối mặt với Linda đang ân cần giáo huấn, Mạch Nhiên không biết nói gì để chống đỡ, rõ ràng là hiểu lầm chuyện hậu trường, nhưng trong ngực Mạch Nhiên bỗng nhiên chán chường đến mức cảm thấy tắc nghẽn khó thở.

Trong giây phút đó, Mạch Nhiên lại rất muốn đến thăm A Triết, loại cảm xúc này vô pháp mà có thể ức chế được. Cô dứt khoát rời khỏi đoàn làm phim, suốt đêm lái xe đến bệnh viện.

Mạch Nhiên lái xe mất hai tiếng đồng hồ, lúc đến bệnh viện đã hết giờ tiếp khách.

Bảo vệ trực ban khó xử, sợ đắc tội với chủ nhiệm liền chạy theo Mạch Nhiên giải thích, bệnh viện đã lên đèn, dựa theo quy định thì không thể vào thăm bệnh nhân giờ này, càng không thể quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.

[Bảo vệ trực ban khó xử, sợ đắc tội với chủ nhiệm liền chạy theo Mạch Nhiên giải thích, bệnh viện đã lên đèn, dựa theo quy định thì không thể vào thăm bệnh nhân giờ này, càng không thể quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.]

Mạch Nhiên nói cô biết rõ, cô chỉ là muốn qua khe cửa, nhìn em trai mình một chút thôi.

Người bảo vệ trung tuổi cuối cùng cũng mềm lòng, luôn miệng căn dặn Mạch Nhiên rồi đưa cô vào phòng bệnh.

A Triết đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh, vết thương ở miệng lan ra thật rộng. Mạch Nhiên chỉ có thể đứng ngoài ô cửa sổ nhỏ mà ngắm nhìn thần sắc đang ngủ của em trai. Người bảo vệm nói, A Triết gần đây biểu hiện không tồi, chỉ là ngày hôm nay tự nhiên gây lộn đòi gặp chị gái, mấy người bảo vệ đều không khống chế được, buộc lòng phải tiêm cho cậu ấy một liều an thần, sau đó ngủ đến giờ.

Ông ta còn nói: "Cháu lúc rảnh rỗi hãy đến thăm cậu ấy nhiều một chút, tên nhóc này trừ cháu ra, ai cũng tuyệt đối không đến gần được"

Mạch Nhiên lặng lẽ gật đầu, hít một hơi, quay đầu lại mỉm cười: "Cháu xem xong rồi, cảm ơn bác!"

Ông ta xem chừng còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có mở miệng, thở dài xoay người đưa Mạch Nhiên ra.

Lúc đi, Mạch Nhiên không hề quay đầu lại nhìn, bóng A Triết nho nhỏ chiếu trên cửa sổ, mờ nhạt không rõ ràng, mãi cho đến lúc Mạch Nhiên ra khỏi bệnh viện vẫn còn hiển hiện trước mắt cô.

Mạch Nhiên có chút ngẩn ngơ, cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Quay phim suốt một ngày đêm, còn chưa có ăn cơm tối, đã vậy lại lái xe suốt hai giờ đồng hồ, cho dù người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, huống chi Mạch Nhiên lúc này cũng là bệnh nhân mới ra viện không lâu.

Cơn buồn ngủ ập đến...

Mạch Nhiên tựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Nhưng cô chẳng ngủ được bao lâu, giấc ngủ giữa chừng bị gián đoạn mấy lần vì gặp ác mộng, đều là về Bạch Triết.

Trong cơn mê man, hình như có rất nhiều cánh tay đang giữ chặt Mạch Nhiên, cô cật lực muốn chạy thoát nhưng lại càng bị giữ chặt lại không thể động đậy. Cô bắt đầu cảm thấy khó thở, mồ hôi theo trán rơi xuống, mở miệng muốn hét lên nhưng không được.

Tức thì từ phía sau, bỗng nhiên có bàn tay ôm lấy Mạch Nhiên, lại có một âm thanh vang lên bên tai, hắn nói: "Bám lấy tôi, tôi đưa cô đi!"

Mạch Nhiên không chút do dự cố gắng ra sức nắm chặt cánh tay kia, thân thể bỗng chốc được nhấc bổng lên, Mạch Nhiên bất ngờ mở mắt ra, ngạc nhiên thấy Thẩm Lâm Kỳ ngay trước mắt.

Mạch Nhiên nghĩ, đúng thật là vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng hùm, đêm nay làm sao mà lại gặp ác mộng gì quỷ dị đến thế.

Hiện thực tàn khốc, Mạch Nhiên không nghĩ tới trong mộng mà còn bị người ta ức hiếp. Ông trời cũng thật không có mắt, thân là một người dân Trung Hoa, sinh trưởng dưới ngọn quốc kì, được Đảng soi sáng, không hề biết sợ hãi, là người phụ nữ của thế kỷ mới, Mạch Nhiên cần phải mạnh mẽ, cần phải biết phản kháng, cần phải biết đấu tranh với thế lực tư bản bóc lột, cho dù là trong mộng!!!

Nghĩ vậy, Mạch Nhiên dứt khoát kiên quyết ngẩng đầu, dùng toàn bộ khí lực, hung hăng hướng tới khuôn mặt kia.

Á!!!!!!!

Âm thanh qua đi! Mạch Nhiên mắt nổ đom đóm, màng nhĩ ong ong, ý thức bỗng nhiên trở về đại não.

Hóa ra không phải đang nằm mơ!

Mạch Nhiên oán hận nghĩ, bỗng nhiên nghe được người bên cạnh truyền đến một tiếng than nhẹ khổ sở.

Nháy mắt, toàn thân Mạch Nhiên như có môt luồng điện chạy qua, tóc gáy dựng lên, cơn buồn ngủ bỗng chốc tiêu tan không còn lại gì. Mạch Nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Thẩm công tử đang đau đớn mà ôm trán. Anh cau mày, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt lộ ra tia sát khí.

Mạch Nhiên cổ họng khô khan, cố sức nuốt nước bọt, lúng ta lúng túng mở miệng.

"Anh...anh không sao chứ?"