Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 43: Đầu cành liễu



Than củi cháy hừng hực, trên giường đất đặt một chiếc hũ, bên trong là rượu nóng ấm áp. Mấy nam nhân đầu bù mặt nhọ ngồi bên cạnh giường, vừa uống rượu vừa ăn thịt trâu. Bọn họ đều là khách giang hồ viễn hành, nghỉ chân ở khách điếm trong núi. Lão chưởng quỹ thành thật, đưa bọn họ một bầu rượu ấm người, mặc dù chất rượu đục ngầu, mùi rượu nhạt nhẽo như nước, nhưng có còn hơn không.


"Lão huynh, 《 già lam điểm quỷ bộ 》 đã ra tập tiếp theo rồi, huynh xem chưa ?" Một gã hỏi.


"Dĩ nhiên là xem rồi. Lần này không chỉ cho thêm Quỷ Vô Danh mới có tiếng tăm dạo gần đây, còn liệt kê hai mươi bảy danh đao Già Lam, đệ nhất đao chính là chủy thủ Thu Thủy của Khẩn La Na." Một tên mập khác lên tiếng.


"Ta phải nói, Sát Na mới xứng danh là đệ nhất." Một người ngẩng đầu lên , "Hắn tháng trước mới dẹp sạch hang ổ của Hắc Sơn Lão Quỷ, một bước giết một người, mười bước máu thành sông. Nghe nói máu trên Hắc Sơn chảy xuống sông Hắc Thủy mãi không ngừng, bách tính dưới chân núi đi giặt quần áo, lúc đem về mới thấy, con mẹ nó đều nhuộm đỏ quạch!"


"Vậy ngươi tại sao không nhắc tới Hoành Ba? Hoành Ba bất kể là trước Già Lâu La, hay bây giờ Vô Danh Quỷ dùng, đều là nhất đẳng thích khách của Già Lam. Hôm qua không phải có tin, Vô Danh Quỷ lại làm thịt một tên xui xẻo rồi sao?"


"Vô Danh Quỷ tính là cái gì? Hắn nếu là không đem theo Chiếu Dạ bên cạnh còn có thể lợi hại như vậy sao?" Gã nam nhân kia khinh thưởng xỉa răng, vừa nói vừa lộ ra vẻ thần bí, "Nghe nói Chiếu Dạ này là một báu vật không xuất thế, ta có một vị huynh đệ may mắn một thoáng kinh hồng, ai nha nha, sắc đẹp nàng, nhất định chính là Thiên Tiên hạ phàm!"


"Thật không biết tại sao Chiếu Dạ phải đi theo Vô Danh Quỷ. Lần trước có người nói, Chiếu Dạ vốn là hôn thê của Đường Thập Thất, bị Vô Danh Quỷ đoạt đi, còn uy hiếp Đường Thập Thất làm tay sai của hắn."


Gã đàn ông chặc lưỡi, "Còn không phải sao. Ta mà là Đường Thập Thất, ta liền xách đao làm thịt Vô Danh Quỷ, ai con mẹ nó dám ngồi lên đầu lên cổ lão tử! ?"


Trong góc có nam nhân quấn thảm, vốn là rúc một góc ngủ, bị mấy khách giang hồ huyên náo đánh thức. Bọn họ đang lúc đàm luận đến phấn khởi, tranh nhau tuyên bố nếu có may mắn cùng Chiếu Dạ một đêm gió xuân, thì bị Vô Danh Quỷ một đao chém chết cũng cam nguyện.


Hắn nghe vậy nhỏ giọng mở miệng: "Thật ra thì Chiếu Dạ không phải mỹ nhân."


Tiếng hắn không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy, đồng loạt xoay đầu lại nhìn. Có người cầm ly rượu ngồi xuống cạnh hắn, "Sao, ngươi từng gặp qua?"


Nam nhân gật đầu.


"Không thể nào! Huynh đệ ta sẽ không lừa gạt ta, hắn nói Chiếu Dạ ánh mắt, đuôi mày, miệng nhỏ nhắn như trái anh đào, tựa như hồ ly, ai thấy sẽ tiêu hồn!" Gã giang hồ lúc trước cứng cổ cãi to.


"Nhưng mà..." Gã nam nhân run rẩy, cất giọng, "Nhưng mà Chiếu Dạ căn bản không có lông mày, không có mắt, càng không có miệng!"


Vừa dứt lời, cánh cửa tranh bị một lực mạnh mẽ đẩy mở toang, ánh sáng trưng chiếu vào, tất cả mọi người đều không mở nổi mắt.


Một thiếu nữ thon thả đứng ngược sáng, không nhìn thấy gương mặt, chỉ có thể thấy thân ảnh yểu điệu. Hai tay nàng buông xuôi bên người, ống tay dài che kín bàn tay.


Một giọng nam nhân khàn khàn cất lên sau lưng nàng:


"Thất Diệp Già Lam Vô Danh Quỷ, tiễn các hạ về miền cực lạc."


Thiếu nữ bỗng nhiên động, hai cánh tay để ngang trước ngực, tất cả mọi người đều nhìn thấy, đó cũng không phải là cánh tay, mà là hai trường đao âm u lẫm liệt hàn quang! Một khắc sau, bọn họ cũng thấy được khuôn mặt của cô gái, không có lông mày, không có mắt, càng không có miệng, đó là một tấm mặt nạ, chỉ có hai mắt đen ngòm khẽ động.


Hồ quang chợt lóe, thiếu nữ phi thân mà vào. Nam nhân quấn thảm lúc trước hét rầm lên: "Chiếu Dạ!"


Tất cả đều sợ ngây người, lật đật nhặt đao lên, trốn vào xó xỉnh của khách điếm. Lão chưởng quỹ che chở bạn già trốn vào sau quầy, run rẩy như chim cút.


Gã đàn ông lật đật tránh né, từ trong lòng ngực rút trường đao ra, xoay người chém lên vai Chiếu Dạ, Chiếu Dạ tránh cũng không tránh, đứng thẳng tiếp lấy một đao chí mạng.


Tranh ——


Nhưng máu tươi không tràn ra như trong tưởng tượng, chỉ có âm thanh kim loại va chạm vang lên, trường đao đập vào bả vai Chiếu Dạ, lại vỡ một mảnh! Gã kia sợ hãi con ngươi co rút.


Chiếu Dạ không lộ vẻ gì, hốc mắt đen ngòm hướng về phía hắn, gương mặt sứ trắng muốt đầy u ám. Nàng giơ tay phải lên, mọi người nhìn thấy thanh đao ba thước trên tay nàng hung dữ chém xuống. Gã kia tránh sang, nhưng không kịp, bị chém đứt một cánh tay, máu chảy như suối.


"A! !" Hắn thống khổ lăn lộn trên mặt đất, tay phải rơi bụp xuống , nhúc nhích mấy cái.


Chiếu Dạ không còn cử động nữa, im lặng đứng tại chỗ, cúi đầu.


Một nam nhân cao gầy tiến vào, màu da lúa mạch, mắt phải có một vết sẹo mảnh mai, trông như một con sói cô độc hung mãnh, ánh mắt có vẻ tàn bạo và lạnh lùng rửa không sạch.


Đám khách giang hồ ngừng thở, có người can đảm lộ ra một cái đầu, len lén nhìn.


Vô Danh Quỷ.


"Để ta tìm thấy rồi a, Cao tiểu tướng công." Hạ Hầu Liễm nhặt một cái ghế xếp ngồi xuống, vắt hai chân chống cằm nhìn nam nhân đang run rẩy trên mặt đất, "Ngươi thật đúng là con mẹ nó giỏi trốn, từ Hàng Châu chạy đến nơi heo hút này, làm hại lão tử đuổi phía sau mông, thiếu chút nữa mất dấu."


"Tha mạng cho ta! Đại gia, bỏ qua cho ta!" nam nhân túm lấy ống giầy Hạ Hầu Liễm, in lên năm dấu tay đầy máu, "Van cầu ngươi! Ta có tiền, ta có rất nhiều tiền, đều cho ngươi, tha cho ta đi!"


Hạ Hầu Liễm nở một nụ cười xấu xa, "Ngươi có thể cho ta tiền, để ta đi giết kẻ mua mạng người. Nhưng cái đầu của ngươi đã bị mua, không có đạo lý nào lại giữ lại không lấy."


" Được! được!" Nam nhân giùng giằng ngồi dậy, "Ta cho ngươi tiền, ngươi giúp ta, giúp ta đi giết kẻ mua mạng ta!"


Gã đem tay trái thăm dò trong ngực, một đạo hàn quang kim loại bỗng nhiên vạch qua mắt Hạ Hầu Liễm, giống như lưỡi đao sắc bén cắt ở mí mắt, Hạ Hầu Liễm bộ dạng cả kinh, lập tức lui về phía sau, mũi tên ngắn màu đen lướt qua cánh tay đâm vào cột trụ phía sau. Hạ Hầu Liễm nhìn mũi tên kia, nghiêng đầu qua, trong mắt lóe tia hung tàn.


Gã nam nhân đứng lên, che cánh tay cụt lảo đảo chạy ra bên ngoài, rất nhanh bị Hạ Hầu Liễm đuổi kịp. Hạ Hầu Liễm xách cổ áo hắn, đạp mặt hắn lên lửa than bên giường đất, trong tiệm tràn ngập tiếng thê lương chói tai. Mùi thịt nướng cháy khét ngập cả gian phòng, đám giang hồ núp ở xó xỉnh run lẩy bẩy.


Hạ Hầu Liễm đưa tay phải lên, hướng về phía Chiếu Dạ giang bàn tay ra, sau đó hung hăng nắm quyền.


Có kẻ mắt tinh nhìn thấy, dưới ánh mặt trời, mười đầu ngón tay Hạ Hầu Liễm đều cuốn sợi tơ nhỏ li ti, nối liên tiếp lên tứ chi Chiếu Dạ. Sợi tơ nhỏ đến cơ hồ không thấy rõ, ẩn trong không khí, chỉ thỉnh thoảng ánh mặt trời chiếu thẳng đến mới lóe ngân quang.


Mọi người bỗng nhiên hiểu ra, cái gọi là "Chiếu Dạ" căn bản không phải người, mà là cơ quan con rối của Hạ Hầu Liễm.


Sợi tơ lay động trong không khí, giống như con bướm vỗ cánh. Chiếu Dạ giơ đao lên, một đao chém xuống! Đầu của nam nhân đứt lìa khỏi thân, trên cổ là vết cắt sắc nhẹm chỉnh tề, giống như lưỡi cưa xẹt qua một thân gỗ. Gã đạp chân xoay loạn mấy cái, cuối cùng không còn hơi thở.


Hạ Hầu Liễm đem đầu lâu bỏ vào túi da rắn, treo trên cổ Chiếu Dạ.


"Tạo nghiệt a!" Lão chưởng quỹ từ quầy dưới bò ra ngoài, nhìn thi thể nam nhân không đầu khóc, "Tạo nghiệt a, oan oan tương báo khi nào mới dứt! Người trẻ tuổi, ngươi cần gì phải đoạt tánh mạng người, lạm sát kẻ vô tội!"


Hạ Hầu Liễm đã bước ra ngưỡng cửa lại dừng bước, hơi quay đầu, ánh mắt lạnh như băng rơi xuống người lão chưởng quỹ.


"Lão nhân gia, ngược lại là rất biết nói mát." Hạ Hầu Liễm cắn hàm răng hung tợn đáp, "Nếu thê tử ngươi bị giết, nhi nữ bị hiếp, xem xem ngươi còn có thể nói ra câu 'Oan oan tương báo tới khi nào ' không."


Lão chưởng quỹ ngây tại chỗ, nhớn nhác mắng Hạ Hầu Liễm, cái gì "Đoạn tử tuyệt tôn", "Thiên đao vạn quả", Hạ Hầu Liễm bịt tai không nghe, mang Chiếu Dạ lên ngựa, đoạn tuyệt hồng trần mà đi.


Dãy núi gập ghềnh, ánh nắng chiều lan khắp thiên không, giống như toàn bộ bầu trời cũng đang rực cháy. Thiên hỏa một mực tràn đến nhân gian, cách đó không xa là đồi hoa đỗ quyên nở đỏ rực, một đường dễ như trở bàn tay xuống núi. Hạ Hầu Liễm cưỡi ngựa tạt qua dốc cao, xa xa nhìn lại, giống như thiêu thân lao trong biển lửa.


Hạ Hầu Liễm đã hai mươi mốt tuổi, cũng giống những thích khách khác của Già Lam, lăn lộn giữa núi đao biển lửa, để trở thành Vô Danh Quỷ hôm nay. Trì Yếm nói đúng, hắn quả thực không phải nhân tài luyện đao. Hắn ở Liễu Châu trang luyện tập xấp xỉ một năm, giết mấy chục môn đồ Kinh Đao sơn trang, Liễu Quy Tàng truy sát hắn khắp thiên hạ, tên Hạ Hầu Liễm ở Liễu Châu dùng để dọa trẻ con ban đêm. Nhưng hắn vẫn không có tiến bộ rõ rệt. Dưới tay Trì Yếm, hắn cố sống chết chống đỡ cũng chỉ có thể qua bảy chiêu.


Mà thanh danh của Liễu Quy Tàng giờ lên như mặt trời ban trưa. Hắn mua thích khách Già Lam, ám sát bắc phái tông sư, sau đó Kinh Đao sơn trang một nhà độc quyền, trang nghiêm là giang hồ thủ tọa, võ lâm chí tôn. Hắn bắt đầu quảng thu môn đồ, khắp nơi thiết lập phân đà, chủ trì công đạo, các nhà các phái có ân oán tất cả đều tìm đến Kinh Đao sơn trang xin hòa giải. Hơn nữa, hắn bắt giang hồ hắc đạo khắp nơi, đặt lên Chu Ác Đài, mời thiên hạ đồng minh cùng xem chém đầu.


Hết thảy những thứ này, đều dựng nền móng từ khi hắn chém chết Già Lâu La.


Hạ Hầu Liễm vẫn như cũ là sâu bọ trong bóng tối không thấy được ánh sáng, chỉ có thể dùng ánh mắt âm lạnh dòm ngó Liễu Quy Tàng cao cao tại thượng.


Hạ Hầu Liễm chỉ có thể lựa chọn một lối đi khác.


Hắn nhớ tới thiên cơ của Đường Lam. Đường lam xuất thân Đường môn, thứ hắn am hiểu không phải là đao thuật, mà là cơ quan thuật. Hắn đào mộ Đường Lam, tìm thấy trong quan tài ghi chép 《 thiên công phổ 》. Bên trong ghi lại cơ thuật Đường môn, còn có Khiên Cơ Ti Già Lam thất truyền đã lâu.


Vốn dĩ Đường Lam phản bội Đường môn, nhờ cậy Già Lam, chỉ là muốn phục hồi Khiên Cơ Ti. Đáng tiếc hắn cũng không thành công, cuộc sống ở Già Lam mặc dù giúp ích cho hắn, hắn tìm được phương pháp luyện Khiên Cơ Ti, cũng lật đến trận phổ ngàn tơ, còn ghi chép rất kỹ về con rối. Nhưng thứ mấu chốt nhất hắn lại không tìm được —— nguyên liệu để luyên ra Khiên Cơ Ti. Hắn chỉ vẽ một tấm họa đồ trên sắt, không để lại tên mỏ sắt. Không có nguyên liệu, thì công có Khiên Cơ Ti, hết thảy đều uổng công.


Vì tu tập cơ quan thuật, Hạ Hầu Liễm cứu Đường Thập Thất đang trên đường bị giải đến Chu Ác Đài, hắn là vì cùng lúc qua lại với mấy nữ nhân ăn bám bọn họ mà bị bắt, trong đó có ba người nói mình mang thai hài tử của hắn, nhưng hắn đến chết cũng không nhận. Hạ Hầu Liễm giả trang thành Đường Thập Thất đi Đường môn, chép Đường môn cơ quan phổ, được Đường Thập Thất cùng Thư Tình ở bên ngoài tiếp ứng, lần lượt đem Đường môn điển tịch truyền ra khỏi Đường môn. Mặc dù cuối cùng bị phát hiện, may mắn cố gắng không có uổng phí, hắn tìm được nguyên liệu thay thế mỏ sắt kia.


Nhưng mà, Khiên Cơ Ti của Hạ Hầu Liễm lại cách xa Khiên Cơ Ti ghi lại trong sử sách, Khiên Cơ Ti chính hiệu có thể chặt được sắt, mà của Hạ Hầu Liễm chỉ có thể cắt đậu hủ. Bất quá, nó mặc dù không thể giết người, nhưng cũng có thể điều khiển bù nhìn giết người.


Vì vậy Hạ Hầu Liễm cùng Đường Thập Thất hợp tác tạo ra được tuyệt thế sát khí —— Chiếu Dạ.


Bốn năm rồi, Hạ Hầu Liễm đã sớm không kềm chế được. Hắn muốn, ngay lấp tức phi về phía Liễu Châu.


Thành trấn dần dần nhiều lên, Hạ Hầu đội mũ chùm đầu cho Chiếu Dạ.


Mặt trời vừa dứt núi, Hạ Hầu Liễm đến Vãn Hương Lầu thành Kim Lăng. Nô bộc nhận ra ngựa của Hạ Hầu Liễm, chạy tới trước giúp Hạ Hầu Liễm đem Chiếu Dạ ôm xuống.


"Liễm ca nhi, ngài trở lại rồi! Tiền thưởng lần này đưa đến nơi nào? Giữ lại trong ngân quỹ riêng, hay là đưa về Già Lam?"


"Giữ lại quỹ riêng." Hạ Hầu Liễm đem roi ngựa ném cho hắn.


"Vâng, " nô bộc khom lưng cười, "Ca nhi lần này ở lại bao lâu? Tối nay rất náo nhiệt đây, có một cô gái trẻ tên Liễu Tiêu Nhi muốn bán thân, nàng do Hương Nô ma ma tự mình dạy bảo, đàn hát nhảy múa mọi thứ đều biết, thi từ ca phú tinh thông, hay là ngài đến chọn lấy nàng? Chỉ cần ngài muốn, mở miệng một cái, tú bà khẳng định không dám thờ ơ."


"Không muốn." Hạ Hầu Liễm không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nghiêng người vén màn vào lầu, mùi phấn thơm ngọt ập vào mặt. Đèn lồng bát giác đỏ thẫm năm bước một người , sắc đỏ mong mỏng sáng bóng chiếu trên mặt các cô nương, da thịt điểm trang đến say lòng người. Khắp nơi đều là tiếng cười đùa của nam nhân nữ nhân, giữa đại sảnh nam nam nữ nữ ngồi đè lên nhau, cụng ly đổi chén, răng môi đụng chạm.


Có cô nương nhận ra Hạ Hầu Liễm, cười ngọt dựa tới, Hạ Hầu Liễm cau mày, né người tránh ra. Khi hắn cau mày có một loại mùi vị lạnh lẽo, cô nương trong lòng sợ sệt, cũng không dám lại gần hắn nữa.


"Thật không muốn? Cô nương này tiểu nhân gặp qua, nhan sắc vô cùng đẹp đẽ, Hương Nô lúc còn trẻ cũng không sánh bằng. Ca nhi đã lớn, nên có đàn bà hầu hạ rồi, biết nóng biết lạnh, cũng hơn một người lẻ loi đúng không ? Ngài yên tâm, khi ngài không có ở đây sẽ không ai dám động đến nàng, chỉ phục vụ một mình ngài. Nếu sau này ngài chán ghét, lại bán đi cũng được."


Hạ Hầu Liễm không nhịn được nói: "Đã bảo không muốn. Ca ta đâu?"


Nô bộc chậm rãi nói: "Ở lầu hai, bọn họ cũng là đến xem biểu diễn của Liễu cô nương tối nay."


"Được rồi, ngươi cút đi." Hạ Hầu Liễm xoay người đi về hậu viện, xuyên qua cả lầu lụa đỏ từng đôi nam nam nữ nữ, tránh né đám nữ nhân muốn dựa vào người hắn, vòng hồ nước và bình phong, lại đi qua xuyên qua phòng khách, tìm đến phòng của mình ở hậu viện, một cước bước vào, đóng cửa lại.


Cơn đau từ eo hậu tri hậu giác ùn ùn kéo tới, giống như lửa đang cháy. Đó là vết thương khi ám sát ở Hàng Châu không cẩn thận mà bị chém trúng, chưa kịp xử lý tốt đã chạy đuổi theo người. Hạ Hầu Liễm cởi y phục, lộ ra bắp thịt rắn chắc như đao khắc, phía trên đầy vết sẹo lớn nhỏ, bị kiếm chém thương, vết đao, côn thương, trúng tên khắp nơi, thật là không có một tấc thịt lành lặn.


Ngang hông tạo thành một đường đỏ choáng váng, giống như mực nhuộm trên giấy tuyên thành. Hạ Hầu Liễm cắn chặt răng, đem da giả xé xuống, xé qua vết sẹo đau đớn khiến hắn thiếu chút nữa bất tỉnh.


Khi đó thời gian quá gấp, hắn dùng da giả dính lên liền đi, chỉ nghĩ cầm máu là được, bây giờ mới lãnh hậu quả. Hắn đắp thuốc lên, cuốn băng vải, cả đầu đầy mồ hôi. Hắn tùy tiện xoa xoa người, mặc quần áo vào, đẩy cửa ra, trăng sáng đã lên lưng chừng trời. Hạ Hầu Liễm xách một bầu rượu đến bờ sông hóng gió lạnh, khúc lan kiền lả lướt như tranh vẽ, thuyền nhỏ giữa sông truyền tới tiếng đàn.


" Này, lão đại, sao ngươi ngồi một mình uồng rượu ở đây? Kĩ nữ trong lâu nhà các ngươi đang biểu diễn, ngươi còn không đi xem một chút?" Đường Thập Thất cười hì hì lại gần.


Đường Thập Thất là một nam nhân mặt tròn, nhìn như mười bảy mười tám tuổi, thật ra thì cùng cũng xấp xỉ tuổi Hạ Hầu Liễm. Dáng vẻ hắn ai nhìn cũng thích, miệng lại ngọt, thiếu nữ phụ nhân đều thích vui đùa cùng hắn. Tiểu tử này bản lãnh không lớn, từ Đường môn chạy ra ngoài, xài hết lộ phí, liền dựa vào ăn bám mà sống. Nhưng một lần ăn uống quà đà, không cáng đáng nổi, liền bị Liễu Quy Tàng túm được. Thật may Hạ Hầu Liễm lúc ấy đi ngang qua, mới nhặt về một mạng. Từ đây rửa tay gác kiếm, chỉ trà trộn chốn câu lan phường xóm nhỏ.


"Xem cái rắm, vô vị." Hạ Hầu Liễm nhấp một ngụm rượu, gió đêm lành lạnh, thổi tới cả người mát mẻ.


"Ta nói hai huynh đệ nhà ngươi, quyết tâm phải đem mình sống như hòa thượng. Ca ngươi ngốc nghếch thì thôi, ngươi không lẽ mỗi tối đều hướng về phía Chiếu Dạ thẩm du chứ ?"


Hạ Hầu Liễm liếc hắn một cái, lại rời mắt đi nhìn về phía dòng nước đen nhánh.


Thuyền hoa xa xa bỗng nhiên huyên náo, Hạ Hầu Liễm nhìn sang, thấy mười mấy gián điệp từ lòng sông lao tới, giống như thủy quỷ đánh về phía mạn thuyền, nhưng kinh biến hơn, càng nhiều nam nhân từ mạn thuyền đứng lên, quơ đao đem gián điệp đánh trở lại nước.


"Người Già Lam ám sát là ai vậy?" Hạ Hầu Liễm hỏi.


Đường Thập Thất nhún vai, "Mọi chuyện chớ có hỏi, giết người vô cấm kị. Ngươi là thích khách Già Lam còn không biết, nói chi là ta."


Hạ