Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 33: Cơn mưa bất chợt



Mùa hè Giang Nam, mưa tới bất chợt. Khi Hạ Hầu Liễm đến Huy Châu phủ, vừa đúng lúc cơn mưa mù trời theo sát gót chân. Hạt mưa dầy đặc rơi ào ào xuống đường đá xanh, tựa cả ngàn mũi kim châm. Chiếc thuyền nhỏ giữa mù mịt đất trời men theo dòng sông mà tiến về phía trước, hai bên bờ là ngói đen tường trắng, liễu xanh thược dược đỏ.


Vạn Xuân Lầu ở bên kia bờ sông, mấy thuyền hoa bên dưới đều là nhà hắn, có thể nói là kỹ quán lớn nhất ở Huy Châu. Ban ngày không đón khách, nhưng cũng vẫn thả trôi lờ lững, đám nhóc thay phiên nhau trực phải chọn hoa quả thịt cá, đầu bếp quá bận bịu sẽ không chú trọng đến sự tươi ngon của thức ăn.


*Thuyền hoa: Thuyền trang trí lộng lẫy để đón khách


Hạ Hầu Liễm là đầy tớ riêng chỉ để phục dịch cho tiểu nương tử Nguyệt Nô, cũng chẳng có việc gì, ngồi lười nhác ở hành lang.


Nguyệt Nô hiện giờ đã trở thành người rực rỡ nhất Vạn Xuân Lầu, chơi nổi đến mức muốn lấn át cả hoa khôi. Bởi vì nàng sắp được gả cho lão tướng quân áo gấm về làng Lục Kình Thương. Tháng trước Lục Kình Thương tới vãn lâu nghe hát, liền lập tức nhìn trúng hoa khôi nương tử ôm đàn Nguyệt Nô. Đây quả là vận khí tốt, Nguyệt Nô bị bán vào Vãn Xuân Lầu còn chưa được mấy tháng, mười ba tuổi, nụ còn chưa nở, đang học làm mấy chuyện lặt vặt, không nghĩ tới chớp mắt lại được Lục Kình Thương coi trọng.


Đến nhà người giàu có làm vợ bé là chuyện các cô nương trong lâu nằm mơ cũng không nghĩ tới, không ngờ Nguyệt Nô một tiểu nha đầu làm việc vặt lại có diễm phúc này. Các cô nương bên ngoài không biểu hiện gì, nhưng sau lưng lại nói không biết bao nhiêu lời chanh chua.


Nha đầu mười ba tuổi, còn chưa biết gì. Nàng chỉ biết bị phụ mẫu bán vào kĩ quán là chuyện đáng buồn, nhưng lại không biết gả cho tướng quân đã sáu mươi tuổi thì nên vui mừng. Hạ Hầu Liễm lấy thân phận đầy tớ của nàng, cùng theo nàng về Lục phủ. Ngày hôm trước Lục gia tới đưa lễ vật, đèn đuốc rực rỡ, Nguyệt Nô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ chừng bàn tay, thấp giọng hỏi Hạ Hầu Liễm : "Tiểu Liễm, ngươi sợ sao?"


Ta sợ cái gì, người nên sợ là ngươi. Hạ Hầu Liễm bực bội nghĩ.


Bất quá cũng không vấn đề gì, trước khi Lục Kình Thương đụng được đến Nguyệt Nô, Hạ Hầu Liễm sẽ giết hắn, hoặc là bị hắn giết. Nói tóm lại, đêm tân hôn chắc chắn không thành.


"Có thời gian rảnh rỗi mà lo cho người ngoài, không bằng ngươi tự lo cho chính mình đi." Sau lưng truyền tới thanh âm quen thuộc, Hạ Hầu Liễm ngước mắt lên, thấy Thu Diệp đang đến gần.


Hắn giống như đi guốc trong bụng Hạ Hầu Liễm, mỗi khi trở về chỉ cần nhìn sắc mặt Hạ Hầu Liễm cũng biết hắn đang suy nghĩ gì.


"Thu sư phụ, sao người lại tới đây?"


"Lần này ta sẽ là trợ thủ cho các ngươi. Sau khi ngươi và mẹ ngươi đắc thủ, ta sẽ mai phục ở đầu hẻm, giúp các ngươi cản người."


Đắc thủ? Hạ Hầu Liễm có chút sững sờ. Hắn ba lần ám sát, ba lần thất bại. Lúc này thật có thể thuận lợi sao? Dùng chân cọ cọ một viên đá trong bùn, Hạ Hầu Liễm nói: "Ngài có thể đi khuyên nhủ mẹ ta, để cho nàng chớ làm như vậy, ta đi một mình cũng được. Cùng lắm là mất một cái mạng, cứ phải ép ta như vậy sao? Nếu ta đắc thủ không sao, vậy nếu ta chết ở bên trong, Lục Kình Thương kia ra cửa cũng đem nàng chém, người một nhà đồng loạt cùng chết ở Lục phủ thì còn ra cái thá gì?"


"Chuyện mẹ ngươi đã quyết, mười con ngựa cũng kéo không trở lại, ta không có cách khác." Thu Diệp cầm cây quạt gõ vào lòng bàn tay, lắc lắc đầu nói.


"Àiiii." Hạ Hầu Liễm thở dài, mưa nhỏ dần, sương mù tản đi lộ ra vẻ sống động của thành Huy Châu, giống như vén lên lớp khăn voan che mặt. Thời tiết đẹp như vậy vốn khiến lòng người vui vẻ, nhưng trong lòng Hạ Hầu Liễm như có thứ gì đè nặng, không thể nhẹ nhõm nổi.


"Sư phụ, " hắn nhìn màn trời xanh thẳm, nói, "Người nói xem vì sao chúng ta phải làm việc này, có ý nghĩa sao? Lục Kình Thương quả thật là lão già không đứng đắn, tuổi lớn mà còn muốn lấy cô nương nhỏ về làm vợ. Nhưng hắn nhung mã nửa đời, nam lui cướp biển, bắc kháng Ngõa Lạt*, một lớn một nhỏ hai nhi tử đều bỏ mạng tiền tuyến. Bây giờ thật vất vả về lại cố hương, nghĩ có thể hưởng tuổi già, kết quả an giấc còn chưa mấy ngày, liền bị chúng ta quấy nhiễu. Chúng ta giết Lục Kình Thương, chẳng phải sẽ trở thành tội nhân của Đại Kỳ sao?"


*Ngõa Lạt : Bộ tộc phía tây Mông Cổ


Thu Diệp ngồi xuống, cười nói: "Tiểu Liễm của nhà chúng ta thật là một người tốt."


"Được rồi ta biết, mạng Già Lam cần lấy, không phân biệt bất cứ ai. Ta chỉ là than thở chút thôi."


"Vốn lời này ta không nên nói cho ngươi, bất quá chỉ cần ngươi không nói ra, thì cũng chẳng sao." Thu Diệp tiếp, "Tiểu Liễm, ngươi có biết là người phương nào muốn giết Lục Kình Thương ?"


"Kẻ thù của hắn đi. Hắn đánh đánh giết giết cả đời, kẻ đối đầu nhất định có khắp nơi."


"Là Ngõa Lạt." Thu Diệp đáp, "Ngõa Lạt hai mươi tám bộ lạc, mỗi bộ lạc các ra một trăm con trâu, một trăm đầu dê, chỉ để đổi một cái đầu Lục Kình Thương. Chiến tranh đã kết thúc, triều đình cùng Ngõa Lạt đã sớm nghị hòa. Lục Kình Thương cao tuổi, cũng không ra chiến trường nữa, Ngõa Lạt làm như vậy cũng không có bất cứ lợi ích gì. Nhưng bọn họ không thể quên những chiến sĩ bỏ thân nơi chiến trường, bị Lục Kình Thương đào hố chôn vùi. Coi như quân chủ bọn họ quên, nhưng những phụ nhân mất chồng kia sẽ không quên, những hài đồng mất cha sẽ không quên. Thù này hận này, chỉ có dùng đầu Lục Kình Thương mới có thể tiêu. Tiểu Liễm, ngươi nói Lục Kình Thương đáng chết không?"


Hạ Hầu Liễm sửng sốt hồi lâu, mới nói: "Núi của chúng ta cũng không thể nuối được nhiều trâu, dê như vậy."


"Hơn nữa thị thị phi phi nào có phải trái đúng sai? Nhân sinh trăm năm, hôm qua vẫn còn là nghĩa phải chớp mắt đến nay đã thành sai trái, hôm nay là sai trái ngày sau biết đâu lại thành lẽ phải. Ta lại cho ngươi thêm một ví dụ, Thái tổ hoàng đế lớn lên từ ruộng đồng, phụ mẫu đều chết vì đói kém mất mùa. Nhưng khi trở thành hoàng đế, y vẫn rập khuôn thu thuế nhà nông, thi hành chế độ nô lệ, vương công quý tộc cao cao tại thượng, lại nhìn những người nha dịch giống y ngày xưa bằng con mắt khinh bỉ xem như bùn lầy. Những thứ ngày xưa y thống hận lại trở thành những thứ giờ y đang thực hiện, những thứ ngày xưa y thương hại giờ trở thành những thứ y chà đạp, ngươi nói xem rốt cuộc thế nào là thị thế nào là phi?"


Hạ Hầu Liễm vô học, bị Thu Diệp nói một lượt như vậy đầu đều choáng váng, "Cái trò đùa gì vậy, lẽ nào hắn tự biến mình thành kẻ xấu."


"Bởi vì vận mệnh vốn nên như vậy." Hạ Hầu Bái đột nhiên từ phía sau xuất hiện, chân dài một bước, ngồi cạnh Hạ Hầu Liễm gặm táo, "Thí dụ như ngôi nhà, dựng lên bằng đất đá, lấy gỗ làm trụ, ngói lợp đỉnh. Có nhà, thì có đất đá, cũng chủ định sẽ có người ở bên dưới. Đồng lý, có cừu oán, liền chủ định có Già Lam, có những người như chúng ta, thay bọn họ trả ân cừu."


Hạ Hầu Bái nói tiếp: "Ngươi không muốn làm kẻ giao dịch mạng người, dĩ nhiên có thể. Ngươi nhìn Thái tổ hoàng đế không muốn làm nông phu, vì vậy yết can khởi nghĩa, lật đổ tiền triều. Ngươi tất nhiên cũng có thể..."


Thu Diệp khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Phá hủy Già Lam."


"Nói đùa gì vậy. Ta mà phá hủy Già Lam, tất cả chúng ta đều bị thất nguyệt ban hành hạ đến chết." Hạ Hầu Liễm đáp.


"Đã đưa ra lựa chọn, thì phải gánh vác hậu quả, đây là cái giá ngươi phải trả khi đi con đường này." Hạ Hầu Bái nhún vai, "Bằng không liền ngoan ngoãn làm việc đi."


Nói nửa ngày, vẫn là không có cách gì. Hạ Hầu Liễm cả giận: "Nói thì đơn giản dễ dàng, sao hai người không tự mình thực hiện?"


"Bởi vì chúng ta không phải người tốt a." Hạ Hầu Bái ha ha cười nói, "Không nghĩ tới ta sát sinh vô số, thế nhân đều lấy danh Già Lâu La để làm chuyện dạ đề dọa trẻ con, mà lại dưỡng ra một nhi tử tốt bụng."


"Cút." Hạ Hầu Liễm đứng lên, lách vào sau cửa, không để ý bọn họ nữa.


Thu Diệp cùng Hạ Hầu Bái vẫn ngồi dưới hành lang, xem ra vẫn còn hứng thú nói chuyện phiếm.


"Thương thế trên lưng ngươi thế nào?" Thu Diệp hỏi.


Lần trước lúc Hạ Hầu Liễm thả chạy Tạ Kinh Lan, vốn nên bị đánh tám mươi mốt roi, đánh tới roi thứ mười ba liền ngất đi, số roi còn lại do Hạ Hầu Bái thay hắn gánh chịu. Nhưng khi đó vết thương Hạ Hầu Bái đánh với Đại Luân Vương vẫn chưa lành, lại thêm thương mới, thường xuyên đi lại, bệnh căn không dứt, đau đớn vô cùng.


"Vẫn như cũ, không có việc gì, ngươi chớ xía vào." Hạ Hầu Bái vắt hai chân, nhìn giọt nước chảy dài trên bậc thềm.


Thu Diệp nhìn dáng vẻ nàng, thở dài thật sâu, lại nói: "Lục Kình Thương sát phạt rất nặng, tội nghiệp khó tiêu, người từ trong núi thây biển máu bò ra như vậy trở thành giọt máu đầu tiên của Hạ Hầu Liễm, hắn tất sẽ trở thành thích khách mạnh nhất thiên hạ."


"Ngươi còn tin cái này?" Hạ Hầu Bái cười nói.


"Muốn rèn ra lưỡi đao chân chính, tất phải lấy thù lấy máu mà luyện." Thu Diệp nhìn sang, ánh mắt sâu thẳm, "Hạ Hầu, điểm này, ngươi so với ta càng rõ ràng."


Lục phủ.


Ngàn vạn mũi tên mưa rơi xuống ngói đen tường trắng giữa sông, văng lên hạt châu vũ cao nửa thước, khắp thế nhân đều tựa thủy chiều sục sôi.


Ngoài phòng mưa gió điên cuồng, bên trong xuân dạ màn trướng ấm áp. Nguyệt Nô gắng ngăn tiếng khóc, cùng tiếng mưa rơi nghe không còn rõ.


Đứng bên cửa ngoài hành lang, Hạ Hầu Liễm nói: "Trước khi chết, có thể hỏi người một chuyện không?"


"Nói."


"Thu sư phụ rốt cuộc thích nam hay nữ à." Hạ Hầu Liễm cười hỏi.


"Cút nha ngươi, mau vào đi." Hạ Hầu Bái một cước đem Hạ Hầu Liễm đạp vào trong phòng tân hôn. Sau lưng có một người đi ngang qua kinh hô "Ngươi là người phương nào", Hạ Hầu Bái rút đao xoay người, đem một chữ cuối cùng chặn lại trong cổ người kia.


Nến đỏ cháy bỏng, nam nhân già nua nhưng bắp thịt vẫn rắn chắc quỳ ở đầu giường, Nguyệt Nô cả mặt mếu máo nhăn nhó, dùng sức kéo tấm chăn đỏ che kín thân thể trắng như ngọc.


Hạ Hầu Liễm có chút lúng túng, gãi đầu một cái.


Lục Kình Thương trần nửa người bên dưới giường. Hắn là một nam nhân khôi ngô, trên người đầy sẹo, giống như rắn rết bò ngang dọc, so với Hạ Hầu Liễm , nhìn thương thế hắn còn nguy hiểm hơn, giống như quỷ thần bò ra từ hoàng tuyền.


"Ta đã sớm nói, cô nương trong lòng có tình lang ta không muốn, ta muốn là nha đầu sạch sẽ cam tâm tình nguyện gả vào Lục phủ. Tú bà kia quá tham tiền, lẽ ra ta phải cho người đi dò hỏi trước một phen." Lục Kình Thương hí mắt nhìn về Hạ Hầu Liễm , "Ngươi dám đến Lục phủ ta cướp người, ngược lại gan cũng lớn lắm."


"Tướng quân hiểu lầm, ta không phải tình lang của nàng."


"Hắn là nô dịch của ta." Nguyệt Nô khẽ cất tiếng, nhỏ như muỗi kêu.


"Cũng không phải." Hạ Hầu Liễm tay trái đè trên chuôi đao, "Ta đến từ Thất Diệp Già Lam, phụng trụ trì chi mạng, đưa tướng quân về nơi hỷ lạc."


"Ha ha ha ha, ra là người Già Lam." Lục Kình Thương tiếng như chuông lớn, "Tám năm trước ta đã từng gặp vị Già Lam Khẩn Na La. Hắn dùng đao cánh ve ám sát phó tướng của ta, tiệc rượu đó, phó tướng cứ cúi đầu xuống chén rượu, mọi người cho là hắn ngủ. Lúc giải tán mới phát hiện kinh mạch trên cổ hắn đã đứt, máu chảy đầy đất. Mọi người uống đến cao hứng, đều không nhận ra."


"Khẩn Na La là tiền bối của ta."


"Ta nợ máu ngút trời, Già Lam muốn giết ta cũng không ngoài dự đoán, ta chỉ không nghĩ tới, bọn họ lại phái thứ con nít như ngươi tới. Làm sao, trong mắt Già Lam các ngươi, lão phu lại kém hơn một tên phó tướng nho nhỏ hay sao!"


"Tướng quân nói quá lời, tại hạ sẽ cho người thấy thành ý Già Lam!" Vừa dứt lời, Hạ Hầu Liễm rút đao khỏi vỏ, ánh đao Thiên Cơ lạnh lùng.


Lục Kình Thương một cước đạp về phía giá đao, trường đao bay vụt giữa không trung, hắn nhảy lên bắt lấy, giữa ánh nến, hai chuôi đao va chạm, ánh sáng ở trên mũi đao như nước chảy, băng lãnh tựa ngọc.


"Muốn giết ta, hài tử a, ngươi còn chưa đủ tư cách." Lục Kình Thương liếc mắt về phía cửa, cười thành tiếng, "Nên để cho người ngoài cửa kia tới."


Trong nháy mắt, lưỡi đao hai người va chạm mấy mươi lần. Lục Kình Thương công kích hết sức cường hãn, mỗi một lần đều khiến đao Thiên Cơ phát ra tiếng ô ô rên rỉ, tựa như một khắc sau sẽ gãy lìa. Hai người lăn lộn trong ánh đao như tuyết, rời ra, lại chém vào. Đao cùng đao tiếp giáp phát ra tiếng long coong vui tai. Sau mấy mươi lần, hai người lui về phía sau ngừng một khắc, lòng bàn tay của Hạ Hầu Liễm đã rách.


"Nhìn ngươi cũng không lớn hơn Nguyệt Nô bao nhiêu, hài tử mười mấy tuổi, đã có thể thành địch nhân của ta?"


"Mười bốn tuổi, vậy là đủ rồi." Hạ Hầu Liễm thở hổn hển.


"Đây là thế đạo gì a, đứa trẻ mới mười bốn tuổi đã phải cầm đao. Thất Diệp Già Lam không người sao! ?"


"Họ Lục kia, không ai dạy ngươi lúc giết người không cần phải nói chuyện sao! ?" Hạ Hầu Liễm lạc giọng rống to, đánh về phía Lục Kình Thương , đao thế của hắn nhẹ nhàng mà lẫm liệt, đao phong màu đen phảng phất tựa cánh bướm dập dờn.


Lục Kình Thương cũng không vội xuất đao, hắn hơi ngồi xổm xuống, tàng đao với sau cùi chỏ. Đợi Hạ Hầu Liễm tới gần ba thước mới rút đao ra, hồ quang lạnh lùng thoáng hiện trước ngực, giống như giữa đêm tối trầm trầm bay ra một tia sét. Khoảnh khắc hai chuôi đao sắp đụng nhau, Lục Kình Thương bỗng nhiên xoay một góc, nghiêng người theo, lúc đao va chạm phát ra âm thanh ghê răng, lưỡi đao tiếp tục xông lên phía trước, rạch vào tay trái Hạ Hầu Liễm, trong khoảnh khắc hai người đưa lưng rời đi, Lục Kình Thương giơ đao thẳng đứng.


Đao thế biến hóa vi diệu chỉ trong một nhịp thở, chỉ có những người dày dặn kinh nghiệm sát trường như Lục Kình Thương mới có thể sử dụng, Hạ Hầu Liễm không tránh được.


Máu dọc theo cổ tay chảy xuống cán đao, đau đớn thấu xương hành hạ Hạ Hầu Liễm. Hắn nghe được Lục Kình Thương nói: "Dừng tay đi, hài tử. Mười năm sau, có lẽ ngươi mới giết nổi ta."


"Lão tướng quân, ngươi quá ngây thơ rồi. Khoảnh khắc lúc ta bước vào đây, giữa chúng ta chính là không chết không thôi!" Hạ Hầu Liễm xoay người, cầm đao về phía trước, tay áo tung bay giữa ánh nến sâu thẳm, tựa thiêu thân dập lửa.


Giết người rốt cuộc có ý nghĩa gì? Lục Kình Thương rốt cuộc có đáng chết hay không?


Hắn không biết, cũng không có tâm tư suy nghĩ.


Hắn chỉ biết, hắn không muốn để thích khách ngoài cửa kia phải chết ở nơi này!


Hắn còn muốn sống tiếp!


Bên ngoài, mưa như thác đổ, Hạ Hầu Bái cắt đứt cổ họng thứ hai mươi, máu tươi phun trào như nước thủy triều, cùng mưa bắn trên lưỡi đao, dọc theo rãnh đao chảy xuống. Hạ Hầu Bái xoay người, đối mặt người bốn phía, chém xuống những đường đao tuyệt lệ.


Bên trong, Hạ Hầu Liễm một đao chém xuống, Lục Kình Thương nghiêng người né tránh, bàn gỗ chớp mắt chi năm sẻ bảy, táo đỏ hạt dẻ bách hợp bốn phía tung tóe như mưa. Lần này bọn họ không dùng thế đao một nhát quyết liệt như cũ, mà chém liên tục nhanh như ma quỷ. Ánh đao dày đặc như dệt vải bao phủ quanh thân, hai người giống mãnh thú trên đấu trường, ở va chạm rời ra lại va chạm, không ngừng nghỉ, không thở, nghiến răng đến chảy máu, răng nanh hiển hiện.


Nhưng mà Hạ Hầu Liễm không lấy cứng đối cứng nữa, hắn học thế đao biến hóa của Lục Kình Thương, khoảnh khắc trước khi đao chạm nhau liền đổi góc độ, lưỡi đao nghiêng về giảm bớt lực. Vì vậy Lục Kình Thương mỗi một lần dùng hết khí lực một kích kia cũng rơi vào khoảng không, không tránh kịp còn bị Hạ Hầu Liễm đâm thương. Mấy chục chiêu hạ xuống, trên người Lục Kình Thương rách không ít chỗ.


Khi cái chết ép tới gần, Hạ Hầu Liễm lại tỉnh táo vô cùng.


Hắn biết rõ chênh lệch giữa mình cùng Lục Kình Thương. Nhưng Lục Kình Thương dẫu sao già rồi, khí lực có hạn, chỉ cần Hạ Hầu Liễm cố kéo giữ, đợi hắn mệt mỏi kiệt lực, chính là lúc Hạ Hầu Liễm có cơ hội quyết thắng.


Đao pháp mãnh liệt chém liên hồi, Hạ Hầu Liễm một lần lại một lần đánh về phía đối phương, liên miên bất tuyệt, tựa như vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Bỗng nhiên, Lục Kình Thương quỷ mị né người tránh một cái, đao Hạ Hầu Liễm rơi vào khoảng không!


Đao tung ra không thể vãn hồi, Hạ Hầu Liễm không kịp xoay người, mũi đao Lục Kình Thương hướng lên trên sau đó chém mạnh xuống, một đường như muốn xé núi lấp biển, khoảnh khắc bỗng trở nên thật dài, Hạ Hầu Liễm nhìn thấy mũi đao kia chậm rãi rớt xuống, sắp bổ lên đầu mình.


Hắn đột nhiên hiểu ra, Lục