Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 882: Con đường thoát thân



Thực lực Vô Tướng Hoàng vô cùng mạnh mẽ, tu vi cảnh giới đều đã tiếp cận Thần Vương. Nếu hắn không bị nhốt trong Hải Nhãn thì đã sớm trở thành Thần Vương rồi!

Vẻ mặt đám người Man Tổ có vẻ hòa hoãn lại, theo khí tức mà Vô Tướng Hoàng phát ra thì đúng là số linh mạch này có thể giúp hắn khôi phục hoàn toàn, việc Diệp Húc đến nơi này thực sự là đã mang đến một kho báu, tăng giá linh mạch lên ngày lần rồi đem tất cả số bảo vật trên người bọn họ lấy đi!

Hơn nữa, chẳng có vị Thần Vương nào lại đem tất cả bảo vật mà mình có mang trên người, nhiều nhất là chỉ mang theo vài món thần binh và mấy thứ có thể bổ sung linh mạch mà thôi.

Mà Diệp Húc này một hơi mang theo trăm ngàn cái Thượng Thanh linh mạch, thật sự là ra ngoài dự đoán của bọn hắn!

Bảo vật trên người bọn họ, còn nhiều hơn so với kho báu của Thần Vương, nói riêng Vô Tướng Hoàng, so với Thần Vương còn muốn giàu có hơn, có thể nói những bảo vật của Thần Vương từ xưa đến nay đã chết trong Hải Nhãn đều vào tay bọn họ, thế mà bây giờ tất cả số bảo vật ấy đều ở trong tay Diệp Húc!

“Đáng tiếc, bảo vật của ta cũng bị hắn vơ vét hết mất, nếu không ta cũng thực sự muốn thử, chắc số linh mạch có được có thể giúp ta đột phá Thần Vương!”

Vô Tướng Hoàng thở dài, xoay người rời đi, cười khổ nói: “Ta hiện tại cần lập tức bế quan, luyện hóa linh mạch ngay, nếu không một lát nữa, số linh mạch này có khả năng biến thành đống bỏ đi!”

“Kỳ quái, rốt cuộc Diệp tiểu tử bị người ta ném đến Hải Nhãn hay là tự mình đến đây để buôn bán với chúng ta?”

Man Tổ vò đầu bứt tai, nghi ngờ nói: “Nếu đúng là khả năng thứ hai, vậy hắn rời khỏi Hải Nhãn như thế nào? Không thể rời khỏi đây, số bảo vật kia chỉ là đống phế vật, không có nửa điểm tác dụng”

“Đương nhiên hắn không có thủ đoạn rời đi, năm đó trong Hải Nhãn, hơn mười Thần Vương bị Thương Thiên Đế Tôn trấn áp, lúc đó chẳng phải không có ai có thể thoát khỏi nơi đây sao?”

Huyền Vũ lão tổ thở dài nói: “Bây giờ tiểu tử mới đến vô cùng ham thích bảo vật, qua khoảng một trăm năm nữa hắn sẽ biết giàu có đều là những đạo lý cặn bã”

Hàn Minh lão tổ cười nói: “Các ngươi nói xem, hắn đem tất cả linh mạch đổi lấy bảo vật của Vô Tướng Hoàng, trên người hắn còn linh mạch hay không?”

“Chắc không còn bao nhiêu đâu”

Đám người Vu Tổ đều rời đi, lắc đầu cười nói: “Hắn đã xuất ra nhiều linh mạch như vậy, nếu nói hắn vẫn còn thì thật ngược đời! Hắn cũng không phải Thần Vương, làm sao có thể có nhiều linh mạch như vậy?”

Bên trong Thần Cốt thành, Diệp Húc đang ngồi khoanh chân, tế lên ngọc lầu, cẩn thận xem xét những thứ mình trao đổi được, trong lòng rất thoải mái: “Chuyến đi này không tệ, thực sự không tệ. Bảo vật ở Hải Nhãn quả nhiên là nhiều đến nỗi làm người ta không thể tưởng tượng được. Những bảo vật này đủ để có thể làm cho ta luyện chế mấy chục món Thần Binh rồi! Tiếc là không biết bao nhiêu Thần Binh và hài cốt Thần Vương cùng với thần kim bị Mạt Nhật Kiếp hóa thành tro bụi, nếu không chỉ cần có được tất cả bảo vật trong Hải Nhãn này cũng đủ làm cho ta giàu có hơn bậc đế vương rồi!”

Bảo vật ở Hải Nhãn thật sự nhiều không thể tưởng tượng, cho dù là Man Tổ tùy tiện xuất ra một vật cũng là vật đến Cửu Thiên Thần Giới, đều đủ để tạo nên một hồi chấn động, dấy lên một hồi gió tanh mưa máu!

Bảo vật trong tay Vô Tướng Hoàng lại kinh người, hầu như đều là bảo vật cấp thần binh, tuy rằng uy lực hao tổn nhiều do dư âm của Mạt Nhật Kiếp, linh tính biến mất, nhưng nếu rơi vào tay Thần Vương, cẩn thận luyện chế lại một phen, tất nhiên có thể làm cho bảo vật này khôi phục đến trạng thái toàn thịnh!

“Ai da! Linh mạch của ta, linh mạch thực sự không còn nhiều lắm. Vô Tướng Hoàng quả nhiên giàu có, đổi lấy của ta hơn nửa lượng Thượng Thanh linh mạch mà ta có”

Diệp Húc kiểm tra linh mạch trong ngọc lầu. Nói ra một câu đủ để cho người ta nghe xong hộc máu, lẩm bẩm: “Đáng tiếc, không phát hiện được một mảnh của Cây Thế Giới ở Hải Nhãn, không biết Thần Thụ rốt cuộc ở nơi nào...”

Diệp Húc tiến vào Hải Nhãn lần này mục đích không phải cướp đoạt bảo vật, mà là để cứu Cực Lạc Lão Tổ và tìm kiếm mảnh vỡ Cây Thế Giới nhằm tăng tiến tu vi.

Nhưng Cây Thế Giới đến nay vẫn chưa xuất hiện, tuy hắn cảm nhận được khí tức của Thần Thụ, nhưng không biết nó ở nơi nào, nên đến giờ vẫn chưa tìm được.

Lão Thần Vương kia vẫn chưa xuất hiện, có thể bảo vật của hắn rất nhiều, không biết mảnh Thần Thụ có phải ở trong tay hắn không? Đáng tiếc, lão Thần Vương không chịu ló mặt, ta cũng không biết hắn ở nơi nào, chắc hắn không biết, ta cũng có một mảnh nhỏ này của Thần Thụ...

Sau lưng Diệp Húc, Luân Hồi Thiên Môn xuất hiện, Thiên Môn mở ra, từng sợi từng sợi đạo vận trào ra, không ngừng rèn luyện thân thể và nguyên thần của Diệp Húc, cùng lúc đó, Thượng Thanh linh mạch trong ngọc lầu hạ xuống đều đều, linh khí trên linh mạch biến thành đạo vận liền bị hắn luyện hóa, tu vi dần dần tăng lên.

Những bảo vật của bọn Vô Tướng Hoàng mặc dù tốt, nhưng cũng không phải bảo vật do chính mình luyện thành, do đó ta cần luyện chế lại một phen, biến chúng thành những thứ có thể phát huy ra thực lực Vu Bảo của ta!

Diệp Húc vừa tu luyện, vừa lấy ra từng món bảo vật để luyện hóa lại, nhất thời làm Thần Văn từ trong Thần Cốt thành phóng lên cao, từ Thần Cốt thành phát ra tiếng xèo xèo, giống như bảo vật chống lại sự luyện hóa của hắn!

Phẩm chất những bảo vật này thật sự rất cao, mặc dù là Diệp Húc cũng chỉ có thể ở bực bội chống đỡ lại sự chống cự, cố gắng làm chính mình không bị bảo vật đè chết!

Cũng may không gian của Thần Cốt thành rất lớn, nơi đây được luyện chế từ xương cốt của Vu Tổ Thần Vương, trải qua nhiều vạn năm được Vô Tướng Hoàng vất vả tế luyện, dựa vào thành trì này để chống chọi lại dư âm Mạt Nhật Kiếp, cho dù đem một cái Tinh Hà chứa vào thành này thì cũng không sụp đổ được!

Vô số rễ cây từ ngọc lầu bay ra tua tủa khắp nơi, quấn kín lấy những bảo vật này, hấp thu Thần Văn của những bảo vật này.

Ở bên trong ngọc lầu, chỉ thấy vô số Thần Văn bị rễ cây hấp thụ, Thần Văn rậm rạp bao quanh thân cây, cành cây, lá cây và rễ cây, đến nỗi Thần Văn này giống như in lên thân cây một loại hoa văn!

Gốc Ngọc Thụ này giờ đã muốn trở nên như một loại giống như thần binh, hơn nữa chắc chắn uy lực mạnh mẽ hơn nhiều so với đại đa số Thần Binh, lại dung nhập Thần Văn của bao nhiêu bảo vật, uy lực của nó càng ngày càng mạnh, Thần Binh cũng không cách nào sánh bằng!

Ở nơi Hải Nhãn kỳ dị này, tràn ngập dư âm của Mạt Nhật Kiếp, mặc dù là Ngọc Thụ cũng không cách nào phá không để hấp thu linh khí ở Thiên Giới, nhưng Diệp Húc đem thần văn trong những bảo vật này cung cấp cho Ngọc Thụ, tăng uy lực cho Ngọc Thụ nên một mặt có thể chống đỡ được dư âm Mạt Nhật Kiếp, mặt khác cũng hy vọng Ngọc Thụ có thể phá vỡ dư âm Mạt Nhật Kiếp, xuyên thủng hư không Hải Nhãn, mở đường trở về Thiên giới!

Nếu có thể làm được điều này, hắn có thể đem ngọc lầu tế ra, theo Ngọc Thụ trèo lên, thoát khỏi Hải Nhãn!

Qua không biết bao lâu, chiếc xương đùi Thần Vương phát ra răng rắc một tiếng vang nhỏ, trên thân chi chít vết rạn nứt, khi một tia Thần Văn cuối cùng bị Ngọc Thụ hấp thu, chiếc xương đùi Thần Vương ầm một tiếng, vỡ vụn thành các mảnh nhỏ, tung tóe khắp trên mặt đất!

Ngay sau đó, ba cái đầu lâu Thần Vương của Man Tổ trước kia cũng lần lượt vỡ vụn, hóa thành một đống xương khô!

Càng ngày càng có nhiều xương cốt của Thần Vương vỡ vụn, hóa thành tro tàn.

Bảo vật bị hủy đi nhiều như vậy nhưng Diệp Húc chẳng có chút nào đau lòng. Những cái bảo vật này hắn lấy được quá dễ dàng, một cái Thượng Thanh linh mạch đổi được cả bốn năm món. Không giống đám người Man Tổ đối với mấy thứ này rất quý trọng, nâng niu.

Không bao lâu sau, đa số xương cốt vỡ vụn thành tro. Chỉ có bộ hài cốt Thiên Ngục Ma Vương là thân thể ma thần, tuy rằng Thần Văn bị Ngọc Thụ rút hết nhưng vẫn chưa vỡ vụn.

Ma Thần chính là do trời đất sinh ra, ra đời từ mạch kim nhoáng, do thần kim xây dựng thành thân thể, tuy rằng Thần Văn mất hết, nhưng vẫn còn lại một thân thần kim, quý hiếm vô cùng!

Trong Hải Nhãn không biết bao nhiêu ngày tháng, rốt cục Thần Văn trong tất cả các bảo vật đều bị Ngọc Thụ hấp thu, linh tính mất hết, uy lực tiêu tán, chỉ có thần kim còn sót lại!

Diệp Húc khẽ nhíu mày, cảm thấy uy năng của Ngọc Thụ tăng lên không biết gấp bao nhiêu lần, Hỗn Nguyên Kim Đấu bựa này hơn hẳn Thần Binh, tuy rằng  hắn không đủ sức phát huy toàn bộ sức mạnh của Ngọc Thụ, nhưng khẳng định uy lực sẽ lớn hơn rất nhiều lần so với trước.

Nhưng mà uy năng của Ngọc Thụ lại không đạt tới yêu cầu của hắn dự định, còn xa mới có thể xuyên thủng hư không của Hải Nhãn, từ Hải Nhãn thoát ra bên ngoài!

Nếu không làm được bước này, hắn sẽ bị nhốt ở Hải Nhãn, không thể thoát thân được!

Tăng uy năng của Ngọc Thụ có ba con đường, thứ nhất là tiếp tục tìm thêm nhiều bảo vật, dùng Thần Văn bồi dưỡng Ngọc Thụ, thứ hai là dùng nhiều linh mạch, tăng lực lượng Ngọc Thụ, tăng cường không gian của ngọc lầu, thứ ba đó là tìm được mảnh nhỏ của Thần Thụ, dùng lực lượng của nó đề cao Ngọc Thụ...

Diệp Húc cân nhắc một lát, mặc dù bảo vật hắn có nhiều hơn, hoặc là đem Thần Cốt thành hấp thu, chỉ sợ không thể làm cho uy năng của Ngọc Thụ tăng lên trên phạm vi lớn.

Bởi vì trên thân Ngọc Thụ đã kín mít thần văn, rất khó tiếp tục chất chứa thêm nhiều Thần Văn nữa, gần như sắp bão hòa, trừ phi Thần Vận của bậc đế vương mới có khả năng làm uy lực của Ngọc Thụ tăng lên trên phạm vi lớn được!

Con đường thứ hai cũng không có khả năng, Ngọc Thụ trong ngọc lầu gây ra hao tổn quá lớn, cho dù hắn đem tất cả số linh mạch cho Ngọc Thụ hấp thu chỉ sợ không mở rộng không gian của ngọc lầu lên bao nhiêu. Hơn nữa nếu như không có linh mạch, tu vi của hắn sẽ bị dừng lại trình độ hiện tại, khốn đốn chẳng kém đám người Vô Tướng Hoàng bây giờ.

Nay ta chỉ có một con đường cuối cùng có thể đi, đó là tại Hải Nhãn này tìm được mảnh vỡ của Thế Giới Thụ, làm cho uy năng Ngọc Thụ của mình tăng tiến!

Ánh mắt Diệp Húc chớp động, thầm nghĩ: “Hi vọng thần thụ này đủ lớn, nếu không ta mãi mãi sẽ ở lại nơi Hải Nhãn...”

Những bảo vật này tuy rằng bị hủy, nhưng vẫn còn lại thần kim cũ, đích thị là vật hiếm thấy, dùng chúng để luyện chế vu bảo thì không còn gì tốt hơn.

Một khi đã như vậy, ta liền dùng thần kim này luyện chế vài món thần binh, thực lực của ta có thể tăng lên không ít!

Trong tâm Diệp Húc chợt động, tất cả bảo vật từ trong ngọc lầu bay ra, xếp chồng chất trong Thần Cốt thành, nhìn lại đích thực là một kho báu, số lượng bảo vật nhiều vô kể. Nếu đám người Vô Tướng Hoàng và Man Tổ nhìn thấy khẳng định sẽ buồn bực đến ói máu!

Bảo vật của Diệp Húc trong ngọc lầu nói về chất lượng tuy còn xa mới theo kịp bảo bối của bọn hắn, nhưng đều được luyện chế từ những thần kim rất tốt, tài liệu luyện chế dư dả, hơn nữa số lượng rất nhiều, mỗi khối thần kim to như tinh cầu, bị hắn phân loại để hết trong ngọc lầu.

Hiện tại những khối thần kim đó bị hắn lấy ra, trên không trung trong Thần Cốt thành lơ lửng vô số thần kim. Trong ngọc lầu còn có tài liệu để luyện chế Đế Binh, phẩm chất cực kỳ cao nhưng không bị hắn lấy ra.