Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 560: Ngọc Tiêu ra tay



Ngọc Tiêu cung chủ cũng rất tức giận, nàng từ nhỏ đến lớn, từng bước một khổ tu, cuối cùng thành Nhân Hoàng đỉnh, tu thành ngũ đại cấm pháp, chỉ kém một bước liền có thể vấn đỉnh Vu Hoàng, thành vô thượng tông sư, Đại cung chủ của Hàn Nguyệt Cung, vạn người kính ngưỡng, chủ các thánh địa khác gặp nàng cũng phải tự giác cúi đầu.

Nếu tu luyện đến thời kì mấu chốt, bước ra một bước cuối cùng, cũng tự nhiên có người giúp nàng ngăn cản Vu Hoàng nhân kiếp, giúp nàng thuận thuận lợi lợi thành Vu Hoàng!

Nàng vẫn là lần đầu, lần đầu bị người mắng đến cẩu huyết phún đầu, hàm răng cũng suýt nữa cắn nát!l

Đường đường chủ của Hàn Nguyệt Cung một trong tam cung của ma đạo, bị người nhục mạ trước mặt mọi người, khẩu ác khí này, bất kể như thế nào nàng cũng không thể nhịn.

"Đại tỷ, sao phải tức giận?"

Quỳnh Tiêu cung chủ đột nhiên đứng dậy, cười nói: "Kiều Kiều thật sự bị tỷ giam lỏng?"

Ngọc Tiêu cung chủ đang chuẩn bịđứng dậy đánh chết Diệp Húc và Triều Công Thiều, nghe vậy cười lạnh nói: "Không sai. Hay là ngươi đối với việc ta làm có ý kiến?"

Quỳnh Tiêu cung chủ cố ý vô tình ngăn trở trước người nàng, cười nói: "Tiểu muội nào dám? Tuy nhiên loại chuyện này, chi bằng hỏi ý kiến Kiều Kiều một chút?"

"Nhị muội, chẳng lẽ ngươi còn không rõ dụng tâm lương khổ của ta?"

Ngọc Tiêu cung chủ thở dài, từ bên người nàng lách qua, thản nhiên nói: "Hàn Nguyệt Cung chúng ta nếu cùng Thái Dương Thần Cung đám hỏi, cùng nhau tương trợ, liền có thể trở thành đệ nhất đại phái của ma đạo, sau khi ta thành Vu Hoàng, lại có Kiều Kiều trở thành Vu Hoàng, hai đại Vu Hoàng trấn thủ cung ta. Từ nay về sau chính ma yêu ba đạo, còn có thế lực nào có thể chống lại Hàn Nguyệt Cung ta?"

"Nhưng đại tỷ có nghĩ tới hay không, tỷ gả Kiều Kiều cho một người nàng không thích, về sau khi nàng trở thành Vu Hoàng, còn có thể nguyện trung thành với Hàn Nguyệt Cung sao?" Quỳnh Tiêu cung chủ lại ngăn trở trước mặt nàng, cười nói.

Ngọc Tiêu cung chủ dừng bước, nhìn nàng như cười như không, hạ giọng nói: "Nhị muội, ngươi cứ ngăn trở ta, chẳng lẽ là lo lắng ta giết chết Diệp thiếu bảo và Triều Công Thiều, khiến tiểu tình nhân của ngươi khó chịu?"

Quỳnh Tiêu cung chủ vừa thẹn vừa giận, giận dữ nói: "Đại tỷ, tỷ đang nói cái gì?"

"Nói cái gì? Chính ngươi hiểu rõ trong lòng!"

Ngọc Tiêu cung chủ cười lạnh một tiếng: "Lúc trước ngươi du lịch ở bên ngoài, vẫn là hoàng hoa khuê nữ, cùng Ứng Tông Đạo câu kết làm bậy, cho là ta không biết sao? Qua vài năm, ngươi ôm một nữ anh trở về nói là nhặt, được ngươi thu vào môn hạ của mình, lấy họ của ngươi, gọi là Lộ Dao Già, chỉ sợ nàng không phải họ Lộ, mà họ Ứng đi? Lộ Dao Già hẳn là kêu Ứng Dao Già mới đúng, ngươi nói phải không?"

Cảnh Tiêu cung chủ vội bước lên phía trước, định khuyên bảo hai người, nghe như thế, không khỏi ngẩn ngơ. Các nữđệ tử khác của Hàn Nguyệt Cung, cũng đều ngây dại.

Quỳnh Tiêu cung chủ thẹn quá thành giận, sắc mặt chuyển lạnh, cười lạnh nói: "Đại sư tỷ, chúng ta cần gì phải vạch trần lẫn nhau? Không sai, ta và Ứng Tông Đạo từng có một đoạn tình duyên, còn tỷ? Lúc trước khi Ma Hoàng còn chưa phải là Vu Hoàng, đã từng tới thế giới vu hoang, lúc ấy Đại sư tỷ ngươi và những người khác tiến đến trừ ma, kết quả những người khác bị giết, chỉ có tỷ bị Ma Hoàng bắt làm tù binh. Tỷ thường nói, mình có thể trở thành Vu Hoàng, có người giúp tỷ chắn kiếp, chỉ sợ người này là Ma Hoàng đi? Ma Hoàng đã có thê tử, tỷ cam nguyện làm thiếp, càng khiến người khinh thường!"

Cảnh Tiêu cung chủ càng thêm ngây người, vốn định khuyên bảo hai người, giờ phút này cũng không biết nói cái gì mới tốt, chỉđành phất tay, bảo đệ tử Hàn Nguyệt Cung tan đi, miễn cho hai đại thủ lĩnh của Hàn Nguyệt Cung xấu mặt trước đệ tử.

"Hai tỷ giận quá mức rồi, ngay cả chuyện bí ẩn nhất của đối phương cũng đem ra nói, vốn gọi tỷ tỷ muội muội, hiện giờ sửa miệng thành sư tỷ..."

Cảnh Tiêu cung chủ hít vào một hơi, thầm nghĩ: "Tuy nhiên nói gì thì nói, ta còn không biết hai vị sư tỷ từng trải qua chuyện như vậy..."

"Không sai! Ta xác thực khiến người chê cười, tuy nhiên đó cũng là vì đại kế của cung chúng ta, có Ma Hoàng giúp ta cản nhân kiếp, ta tất nhiên có thể thành Vu Hoàng! Nhị sư muội, ngươi cho là nam nhân của ngươi có thể giúp ngươi ngăn cản nhân kiếp? Hắn ngay cả Vu Hoàng nhân kiếp của bản thân cũng không qua được! Nam nhân ngươi tuyển, thua xa ta!"

Ngọc Tiêu cung chủ thực sự nổi giận, trong lòng chợt động, đột nhiên không gian bên người lay động không ngớt, từng nữ tửđi ra, chính là ngũ đại cấm pháp phân thân của nàng. Nàng tu luyện năm loại cấm pháp của Hàn Nguyệt Cung, tất cảđều tu luyện đến Nhân Hoàng kỳ đỉnh, ngũ đại cấm pháp phân thân cũng là đỉnh Nhân Hoàng, đem Quỳnh Tiêu cung chủ vây trong đó, cười lạnh nói: "Nhị sư muội, ngũ đại Nhân Hoàng phân thân của ngươi chưa hoàn toàn luyện thành, mà ta đã luyện thành ngũ đại phân thân, thậm chí bắt đầu ngưng luyện phân thân thứ sáu! Ta mới là đại cung chủ, tu vi của ta, vượt xa ngươi và Tam muội! Hàn Nguyệt Cung này vẫn là ta làm chủ, ngươi hãy tỉnh táo một chút!"

Nàng quay đầu lại nhìn Cảnh Tiêu, thản nhiên nói: "Tam muội, ngươi tới khuyên nhủ nàng, dù sao chúng ta đều là chủ của Hàn Nguyệt Cung, trong một nháo ra chuyện thế này, truyền ra ngoài khiến người chê cười!"

Cảnh Tiêu cung chủ chần chừ một chút, do dự nói: "Đại tỷ, tỷ vây khốn nhị tỷ, nếu lại giết sư đệ và sư phụ của Ứng Tông Đạo, chẳng phải khiến Ứng Tông Đạo và nhị tỷ hoàn toàn trở mặt, vĩnh viễn không thể hợp lại sao?"

"Để nó tỉnh táo một chút, phản tỉnh phản tỉnh, miễn cho cơ nghiệp tổ sư lưu lại bị phân liệt!" Ngọc Tiêu cung chủ cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Ngoài Quảng Hàn Cung ngoại, đám người Đông Hoàng Thương Đông Hoàng Mục đuổi theo Diệp Húc và Triều Công Thiều.

Trong hư không, một pho tượng Nhân Hoàng thiên địa pháp tướng cao lớn đi ra, nâng một cái chuông đồng, hung hăng ném Triều Công Thiều và Diệp Húc, chuông đồng chấn vang, ngàn dặm thiên địa biến mất.

"Triều lão quỷ, lúc ngươi đánh lén ta, có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?"

Đông Hoàng Thương cười ha ha: "Hôm nay không chỉ có ta muốn giết ngươi, Hàn Nguyệt Cung cũng muốn giết ngươi, sau khi hai người các ngươi chết, Thái Dương Thần Cung của ta sẽ tiêu diệt Hoàng Tuyền Ma Tông các ngươi, đem vạn cổ thánh địa nơi đó hủy hoại chỉ trong chốc lát!"

Ông ông ông!

Trong ngọc lầu của Diệp Húc, Tây Hoàng Cầm, Thiên Nguyên Tinh Kỳ, Vương Mẫu Thư, Côn Luân Họa bốn món Nhân Hoàng chi bảo cùng bay ra, Triều Công Thiều thấy thế không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lão giả này giận phát ngút trời, nhe răng cười độc ác nói: "Tốt! Hôm nay hai chúng ta, cùng nhau giết ra Hàn Nguyệt Cung!"

Pháp tướng của hắn thả người nhảy ra ngoài cơ thể, lấy tay chộp tới, bắt lấy Côn Luân họa, dùng sức giật, chỉ thấy một bức tranh vẽ biển như khói xuất hiện, trên bức hoạ cuộn tròn, vạn thủy thiên sơn xuất hiện, một cây cột trụ trời đứt gãy đột nhiên di động nhiên nhảy ra mặt giấy, đây là cột trụ trời Côn Luân, từng thông đến một tòa lưu tinh hùng sơn của Thiên giới, Hoa Tư thiên quốc của tộc Tây Hoàng Mẫu nằm ở nơi này.

Trên cột trụ trời Côn Luân, đậu một con chim xanh thật lớn, cánh dài mấy vạn dặm, gào thét từ trong bức tranh bay ra, móng vuốt sắc bén chụp vào chuông đồng.

Đột nhiên lại có một tiếng rít, một con Tam Túc Kim Ô bay ra, nghênh chiếm chim xanh, hai con quái điểu ở trên không Hàn Nguyệt Cung vật lộn chém giết, thảm thiết dị thường.

Triều Công Thiều lại dùng một tay bắt lấy lấy tay một trảo, nắm tây hoàng cầm trong tay, nhanh chóng đánh đàn, một khúc bi ca thê lương theo đàn mà ra, đối kháng chuông đồng của Đông Hoàng Thương.

"Cùng nhau động thủ, thúc dục Đại Nhật Thần Châu!"

Đông Hoàng Thương chống lại Triều Công Thiều, mở miệng quát lớn, thúc giục các cao thủ khác của Thái Dương Thần Cung.

Trong các cao thủ lần này Thái Dương Thần Cung phái tới, đại đa số đều là cựđầu tam tương cảnh, trong đó có hai người tu luyện đến tam bất diệt cảnh, lại thêm Đông Hoàng Mục, bảy người liên kết, đủ để thúc giục sáu bảy phần uy lực của Đại Nhật Thần Châu!

Chỉ thấy thần châu di động trên không, hóa thành mặt trời chói chang cuồn cuộn, trong mặt trời chói chang, lại có một con Tam Túc Kim Ô miệng ngậm một cái Thái Dương Thần Lô thật lớn bay ra, trong lò lửa cháy ngập trời, cháy sạch không trung sụp xuống từng đợt.

"Không xong, hai quyền khó địch bốn tay a..."

Triều Công Thiều một trận nhức đầu, tinh lực toàn bộ của hắn đều dùng đểđối phó Đông Hoàng Thương, tuy rằng tu vi của hắn cao hơn Đông Hoàng Thương, nhưng bốn món bảo vật Diệp Húc giao cho hắn, đều chưa trải qua tế luyện của hắn, không tiện tay bằng vu bảo của chính mình, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng áp chếĐông Hoàng Thương một bậc.

Mà uy lực của Đại Nhật Thần Châu, tương đương với một vịđỉnh Nhân Hoàng, hiện giờ bịĐông Hoàng Mục và các cao thủ khác của Thái Dương Thần Cung thúc dục, thực lực mạnh, tương đương với một vịĐông Hoàng Thương khác, không phải hắn có khả năng chống lại.

"Nếu tên khốn Tông Đạo ấy đến đây thì tốt rồi, hoặc là một tôn hóa thân đến cũng được..." Triều Công Thiều trong lòng chua xót, hắn chính là tiền tông chủ của Hoàng Tuyền Ma Tông, nhưng tu vi không thâm hậu bằng đồ đệ Ứng Tông Đạo của mình.

Ứng Tông Đạo tu thành tám đại Nhân Hoàng phân thân, thực lực mạnh, chính là người giỏi nhất dưới Vu Hoàng, Nhân Hoàng phân thân của hắn lại thêm cổ tiên hóa thân của linh lung tiên phần trung, đủ để quét ngang tuyệt đại đa số đỉnh Nhân Hoàng, cấp bậc Nhân Hoàng của Triều Công Thiều này cũng đã quét ngang nhóm này!

Chín con kim ô ngậm Thái Dương Thần Lô đánh tới, Triều Công Thiều đang bất hạnh không thể ngăn cản, đột nhiên chỉ thấy từ trong tay Diệp Húc theo hắn giãy ra, quát tháo một tiếng, một cây kim tiễn bay lên trời, chỉ nghe tiếng cười không ngừng bên tai, chín con kim ô bị vạn tiễn đâm thủng ngực, đều bị bắn chết tại chỗ!

Lực sát thương của kim tiễn này đối với kim ô thật lớn, nhưng mặc dù như thế, Thái Dương Thần Lô vận gào thét đánh tới, uy năng khoảng bảy tám phần của Nhân Hoàng chi bảo, vượt xa khả năng kháng cự của Diệp Húc.

Thần lò thiêu đốt không trunng, một mảnh không gian trực tiếp bịđốt cháy, vu bảo này chính là Thánh chủ của Thái Dương Thần Cung sở luyện, uy năng không phải là nhỏ, gần như có thể sánh ngang uy lực thiên đỉnh của Hạ gia.

Đương!

Kim tiễn của Nghệ hoàng và thần lò chạm vào nhau, bịđánh hồi nguyên hình ngay tại chỗ, càng ngày càng nhỏ, trở lại trong ngọc lầu của Diệp Húc.

"Liệt Hỏa Minh Tôn!"

Trước người Diệp Húc, đột nhiên xuất hiện một pho tượng Đại Minh Tôn Vương dáng người khôi ngô, bốn đầu tám tay, tám tay mở ra, nhất tề hướng về phía Thái Dương Thần Lô, chỉ nghe tiếng rắc rắc truyền đến, tám cánh tay của Liệt Hỏa Minh Tôn đứt đoạn, tuy nhiên Thái Dương Thần Lô cũng bị cản lại.

Nhục thân của Liệt Hỏa Minh Tôn tuy là thân thể Nhân Hoàng, nhưng so với Nhân Hoàng chi bảo do đỉnh Nhân Hoàng luyện chế, vẫn kém hơn một chút.

Hô!

Đại Nhật Thần Châu bay tới, mặt trời chói chang và Thái Dương Thần Lô hợp lại, gào thét đánh tới Đại Minh tôn vương.

"Tam đại minh tôn, giúp ta một tay!"

Diệp Húc trong lòng chợt động, chỉ thấy trong ngọc lầu một bàn tay to ló ra, đặt trên Liệt Hỏa Minh Tôn, ma khí dũng mãnh cuồn cuộn tràn vào trong Liệt Hỏa Minh Tôn khô cạn, nhanh chóng đổ đầy thất luân hải, sau đó là bát luân hải.

Sau khi bát luân hải tràn ngập ma khí, cửu luân hải cũng lập tức bị ma khí rót, pho Đại Minh tôn vương này, trong khoảnh khắc có được pháp lực của Nhân Hoàng, thân hình vừa động, lập tức không trung biến thành lưới, nứt nẻ thành từng mảnh!

Diệp Húc quát lớn một, đứng trên đỉnh Liệt Hỏa Minh Tôn, chữa trị tám cánh tay, tâm niệm vi động, các loại vu bảo từ ngọc lầu bay ra, bảo tháp, cửu đỉnh, kim tiễn, lầu hành hương, đãng hồn chung, từng món vu bảo bắt trong tay, cùng đánh về phía Đại Nhật Thần Châu. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

Liệt Hỏa Minh Tôn thân hình rung mạnh, liên tục lui về phía sau, giẫm lên được hư không sụp xuống không ngừng, núi lớn phía dưới Quảng Hàn cung bí cảnh đều bị giẫm thành từng miếng sụp xuống, không biết có bao nhiêu tòa Linh sơn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Đại Nhật Thần Châu cũng bịđánh bay, vào lúc này, lại có một vòng minh châu bay tới, rồi đột nhiên hóa thành một mặt trăng tròn, quấn quanh Đại Nhật Thần Châu đã biến thành mặt trời chói chang, uy lực lập tức tăng mạnh, một cỗ rung động khiến người ta tuyệt vọng, từ hai món Nhân Hoàng chi bảo truyền đến.

Ngọc Tiêu cung chủ, cuối cùng cũng ra tay.