Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 503: Gian phu dâm phụ



"Ngươi là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo?"

Sắc mặt Ma La Dư kịch biến, ngơ ngác nhìn Di La Thiên Địa Tháp và Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân của Diệp Húc, thất thanh nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng là con lai của người và ma?"

"Nói nhảm ít thôi, cùng nhau đón địch đi!" Diệp Húc không rảnh tỉ mỉ giải thích cho cô ta, lạnh lùng nói.

Cái âm hồn Nhân Hoàng kỳ này, tu vi còn sót lại của nó hơn Diệp Húc vạn lần, thâm hậu hơn cường giả Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ là Ma La Dư kia gấp trăm lần, huống chi thân thể nó bất tử bất diệt, so với tất cả cường giả Tam Bất Diệt cảnh mà Diệp Húc từng gặp đều lợi hại hơn. Đối mặt với bàn tay kia, dù là Ma La Dư thì sắc mặt cũng thảm đạm, tự thấy tiền đồ không ổn.

"Diệp Thiếu Bảo, món nợ giữa chúng ta ta sẽ tính với ngươi sau! Thiên thủ thiên nhãn, thập điện Diêm La!"

Cô ta quát lên một tiếng, pháp tướng sau lưng đột nhiên bày ngàn cánh tay ra, đám ma nhãn trong lòng bàn tay mở hết ra, tròng mắt tối đen như mực, kích bắn ra, hư không bị bàn tay to của âm hồn Nhân hoàng dưới uy năng của ma nhãn lập tức bắt đầu vặn vẹo.

Phía sau Ma La Dư, từng tòa thần điện Ma tộc hiện ra, có tổng cộng mười tòa thần điện, không hề giống nhau, tản ra hơi thở ma đạo, có dữ tợn hung ác, có bá đạo trang nghiêm, có nồng đậm ma khí, làm cho người ta vừa liếc qua một cái liền khiến tâm ma nảy sinh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Đây mà Thập đại thần điện của thập địa Hằng Cổ Ma Vực, Diêm Ma Thần Điện, Sâm Ma Thần Điện, U Minh Thần Điện, Diêm La Thần Điện, Sâm La Thần Điện, Diêm Phù Đề Thần Điện, Bình Đẳng Vương Thần Điện vân vân!

Hiển nhiên cô ta không chỉ tu luyện một loại cấm pháp, vừa rồi Thập Phương U Minh, lại đến Thập Điện Diêm La hiện tạy, hẳn là hai loại cấm pháp Ma tộc khác nhau, hơn nữa đều là loại cấm pháp có uy lực cực kỳ hùng mạnh, vượt xa những cấm pháp bình thường!

Từng tòa Diêm La Thần Điện chui vào trong ma đao, lập tức thúc dục thêm bảy tám phần uy năng của món bất diệt chi bảo này, hung hăng chém tới bàn tay to của tên Nhân hoàng kia!

Keng!

Bàn tay Nhân hoàng kia đột nhiên búng ra một cái, chắn lấy đao quang cô ta chém tới, toàn thân Ma La Dư rung mạnh, miệng hộc máu, bay ngược ra ngoài. Mà ngón giữa của bàn tay Nhân hoàng kia cũng bị một đao của cô ta chém ra một vết thương sâu, những giọt máu màu vàng từ miệng vết thương chảy ra.

Giữa không trung truyền đến một tiếng rống giận long trời lở đất, chỉ thấy ngón giữa của bàn tay tên Nhân hoàng này mở ra, đầu ngón tay cực lớn điểm tới Ma La Dư, muốn nghiền chết cô ta!

Cùng lúc đó, quanh thân Diệp Húc dung nạp đủ loại dị bảo, trấn áp thân thể, tay nắm Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn, một cái búa lớn bay lên, bổ tới bàn tay to của tên Nhân hoàng kia!

Hắn giống như Thần vương tại thế, một búa này bổ ra, bốn tầng Công Đức Kim Luân thay đổi không ngớt, những con cự thú viễn cổ sinh ra trong búa, sau đó đồng thời bay lên, rơi vào phía sau khí thế hắn, gia tăng thêm ít sức sống cho ngọc thụ thiên địa vốn không có sức sống, Bàn Vương Khai Thiên Kinh cũng thêm ra một đoạn tâm pháp áo nghĩa lớn.

Những con cự thú đó xuất hiện trong khí thế của hắn, khiến cho nội tâm vốn nóng nảy của Diệp Húc đột nhiên trở nên yên lặng rất nhiều, sát khí trong lòng chợt tiêu tan đi không ít, thần trí khôi phục tia thanh minh.

Không chỉ có như thế, cự thú bay ra khỏi búa, ngược lái khiến uy lực của Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn càng thêm dũng mãnh, nâng cao gấp bội!

Uy lực một búa này của Diệp Húc cũng không hề kém một đao kia của Ma La Dư!

"Khai thiên lập địa, vạn vật nảy sinh, đem Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn dung hợp vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, xem ra Bàn Vương Khai Thiên Kinh của ta lại hoàn thiện thêm một phần nữa!"

Diệp Húc càng thêm tin tưởng, một búa đánh xuống, đối chọi với bàn tay tên Nhân hoàng kia, chỉ thấy bàn tay đó lại búng ngón tay ra, đầu ngón tay va chạm với Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn, chiếc búa trong tay Diệp Húc tan ra từng tấc, mà móng tay ngón giữa của bàn tay Nhân hoàng kia bị chặt đứt, lại có huyết dịch màu vàng chảy ra!

Giữa không trung truyền đến tiếng rống giận kinh thiên động địa, chỉ thấy sương trắng cuồn cuộn bị dư âm đánh mở ra, một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất đứng ở bên trong tầng mây sương mù, hạ gương mặt to lớn không gì sánh được xuống, ánh mắt xuyên qua tầng tầng sương mù, nhìn hướng hai người bọn họ, dường như đang nhìn hai sinh mệnh nhỏ bé đáng thương, lại dám làm thương đến nó, thương đến Nhân hoàng!

Đây là một người khổng lồ màu vàng, Nhân hoàng của Nhân tộc, thân thể Thiên Địa Pháp Tướng ngưng tụ thành thân thể Nhân hoàng, giống như hoàng đế đương thời, nhìn xuống chúng sinh!

Diệp Húc hộc máu, bay ngược ra ngoài, hắn cùng với Ma La Dư trước sau ra tay, rốt cuộc làm cho thân thể vị Nhân hoàng này bị thương, tuy chỉ là đầu ngón tay nhưng cũng đủ để kiêu ngạo.

"Đi!"

Ma La Dư giơ một tay ra bắt lấy áo Diệp Húc, khiêng ở sau lưng, lao vội đi.

Sau lưng, âm hồn vị Nhân hoàng kia nổi giận gầm lên một tiếng, lại thò một tay ra, nắm thành nắm đấm, một quyền đánh ra, năm đấm hắn như núi, nơi nào đi qua dường như có thể đánh cho chư thiên vỡ nát, hóa thành cuồn cuộn hỗn độn!

"Sư tỷ, tỷ bị thương rồi, để tiểu đệ cõng tỷ đi!"

Diệp Húc đột nhiên xoay người, nắm lấy áo Ma La Dư, khiêng Ma La Dư ở sau lưng, nghênh hướng nắm đấm của Nhân hoàng.

"Diệp Thiếu Bảo, người ta có ý tốt cứu ngươi, không ngờ ngươi còn như thế với ta, có còn lương tâm hay không?"

Ma La Dư ra sức giãy ra khỏi bàn tay của hắn, giận dữ tím mặt, vung ma đao lên liền chém tới sau đầu Diệp Húc.

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, tế Chiêu Hồn Phiên lên, một bên né tránh ma đao của cô ta, một bên lao đi phía trước, ánh mắt bất thiện, cười lạnh nói: "Cô bé, cô cõng ta sau lưng, chẳng lẽ không phải là muốn dùng ta ngăn cản nắm đấm của Nhân hoàng? Cô còn dám ra tay với ta, đừng trách ta hạ độc thủ đấy!"

Ma La Dư thu đao, cười khanh khách nói: "Coi như ngươi nói có lý."

Cô ta cũng không có phủ nhận, vừa rồi bắt lấy áo Diệp Húc chính là muốn để Diệp Húc ngăn cản nắm đấm của Nhân hoàng.

Nắm đấm cực lớn kia của Nhân hoàng đánh đến, đánh nát tất cả, quyền phong thậm chí còn khiến cho hơn mười dặm sương mù quanh thân thổi bay, không biết bao nhiêu âm hồn bị quyền phong của hắn cuốn lên, cắn nát tại chỗ, thậm chí rất nhiều âm hồn Tam Bất Diệt cảnh cũng không thể tránh được quyền phong của hắn!

Thực lực của âm hồn Nhân hoàng kia vô cùng dũng mãnh, không hổ là Nhân hoàng thời cổ!

"Cả nhân vật mạnh như thế cũng chết ở nơi đây, trận đại chiến cổ đại kia nhất định không phải là nhỏ!"

Diệp Húc chỉ cảm thayas luồng sức mạnh mênh mông kia vọt tới sau lưng, hủy diệt tất cả, không phải hắn có thể ngăn cản được, vừa rồi vị âm hồn Nhân hoàng này còn định tính toán bóp chết bọn họ, bởi vậy bàn tay to chộp tới, mà hiện giờ cũng là thực sự giận dữ, định dùng một quyền đánh nát bọn họ!

"Diệp Thiếu Bảo, Liệt Hỏa Minh Tôn ở đâu rồi? Còn không gọi lão ra cứu chúng ta?"

Ma La Dư sợ hãi, lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Nếu Liệt Hỏa Minh Tôn không xuất hiện, chỉ sợ chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này!"

"Vì sao cô không gọi tên cha cô ấy, khiến phân thân của ông ta giáng xuống?" Diệp Húc chớp động ánh mắt, hỏi ngược lại.

Sắc mặt sợ hãi và sầu thảm của Diệp Húc hóa thành hư không, cười khanh khách nói: "Không ngờ ngươi biết cha ta?"

Diệp Húc thản nhiên nói: "Cô thông minh lại cổ quái lòng dạ độc ác như vậy, ta nghĩ trên trời dưới đất này chỉ có điện chủ Sâm La Thần Điện, một vị Đại vu hoàng mới có thể dạy dỗ ra đứa con gái như vậy? Chỉ cần cô gọi tên cha cô, ông ta tâm sinh cảm ứng, biết cô gặp phải nguy hiểm tất sẽ phân thân giáng tới, đánh chết âm hồn Nhân hoàng này hẳn là dễ dàng!"

"Coi như ngươi thức thời."

Ma La Dư lườm hắn một cái phong tình vạn chủng, cười nói: "Nếu ta triệu tập phân thân của cha ta, tất nhiên sẽ đánh chết ngươi, sau đó xử lý Liệt Hỏa Minh Tôn!"

Diệp Húc cười ha ha, nói: "Sở dĩ Liệt Hỏa Minh Tôn không xuất hiện cũng là vì đang chờ phân thân của Ma hoàng giáng lâm, đánh chết hóa thân Vu hoàng này, tất là rất vinh quang, khiến thập đại thần điện phải kính ngưỡng!"

Ma La Dư trợn mắt trừng hắn, Diệp Húc không chịu yếu thế, hai người trong tâm sát khí đại động, hận đến nghiến răng, đều hận là không thể xử lý đối phương trước.

Hai người tự mang ý xấu, nhanh chóng lao đi phía trước, chỉ thấy nắm tay của Nhân hoàng kia càng ngày càng gần, tiếp qua một khắc sẽ đánh đến phía sau bọn họ, nghiền nát hết hai người bọn họ!

Nhân hoàng đã chết rồi mà thực lực vẫn khủng bố như thế, so với tên cường giả Liệt Hỏa Minh Tôn không hề thua kém chút nào, chỉ sợ những lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh, như là nhân vật như Hạ Trung Đường, gặp được âm hồn Nhân hoàng như vậy cũng chỉ có một con đường chết!

Diệp Húc và Ma La Dư liếc nhau, hai người nghiến răng nghiến lợi, đều cố nén vọng động dùng đòn sát thủ, Ma La Dư lo mình triệu tập phân thân của Ma hoàng sẽ bị Liệt Hỏa Minh Tôn đánh lén.

Mà Diệp Húc thì lo lắng Liệt Hỏa Minh Tôn xuất hiện sẽ bị phân thân Ma hoàng diệt trừ.

"Ta từ khi xuất đạo tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một kẻ có thể sánh ngang với ta, trí mưu, thủ đoạn đều không thua kém ta, hơn nữa người này lại là một cô gái Ma tộc, Ma La Dư cũng đáng để ta khâm phục." Diệp Húc thầm nghĩ trong lòng.

Nắm đấm của Nhân hoàng vượt qua ngàn dặm, một quyền đánh đến, Diệp Húc và Ma La Dư không thể trốn, tránh cũng không được, một quyền đó bọn họ chỉ có thể đón đỡ, chỉ có thể ngăn cản!

Sắc mặt hai người đột biến, cuối cùng không thể kiên trì được nữa, đều tự tính dùng đến đòn sát thủ của mình, lại đúng lúc này, đột nhiên trong sương trắng dày đặc truyền đến tiếng Phật xướng to, một giọng nói già nua khá trầm vang lên: "Ta chí thành Phật đạo, thanh danh vang mười phương, cuối cùng không hề nghe thấy, thề bất thành đẳng giác. Cách dục vọng sâu chính niệm, tịnh tuệ tu phạn hành, chí cầu vô thượng tôn, vì chư thiên nhân sư…"

Thanh âm này tràn ngập phổ thiện tường hòa, giống như có khôn cùng ma lực, làm cho lòng người yên lặng, giết chóc không nổi lên, thậm chí đủ loại sát niệm trong tâm Diệp Húc cũng bị giọng nói này trấn áp hết xuống, trong lòng sáng sủa khó có được, thậm chí không khỏi sinh ra tâm hướng thiện.

Tiếp theo, lại có cuồn cuộn Phật âm đại xướng truyền đến, như thể là hàng vạn Phật đà đang xướng Phạn âm, tán tụng Phật pháp.

"Thần lực diễn đại quang, chiếu rọi khắp nơi, tiêu trừ tối tăm dơ bẩn, khai sáng cứu giúp chúng sinh khốn khổ…"

Ông!

Vô biên vô hạn Phật quang từ trong sương mù dày đặc truyền đến, chiếu khắp trời cao, khiến cho tầng tầng lớp lớp sương mù hóa thành hư không. Nơi nào Phật quang chiếu đến, chỉ thấy sương trắng tan ra, nhưng con âm hồn từ bên trong sương bay ra, bay đến chỗ Phật quang bắn ra kia, giống như những giáo đồ thành tín nhất.

"Vô lượng công đức!"

Một ảo ảnh đại phật từ trên trời giáng xuống, hiện trên đỉnh tầng tầng Phật quang, khuôn mặt hiền hậu, ngồi xuống hoa sen nhiều cánh, Phật quang phóng ra, bao phủ lấy trăm dặm, thậm chí cả âm hồn Nhân hoàng kia cũng bị bao phủ trong đó.

Mà ở phía trên bàn tay đại phật, một lão tăng nhắm mắt ngưng thần, ngồi xếp bằng, miệng niệm Phật pháp, quanh thân lão ta giống như đúc bằng vàng ròng, kim thân vô lượng, hiển nhiên đã tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công đến cảnh giới cực cao.

Ở sau đầu lão ta, tầng tầng công đức kim luân xuất hiện, từng vòng kim luân xoay tròn, có tổng cộng sáu tầng, bên trong kim luân là một Phật quốc tịnh thổ vô cùng rộng lớn, vô số Phật đà sinh sống ở trong đó, niệm tụng kinh văn.

Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết của lão ta thâm hậu hơn Diệp Húc không biết bao nhiêu lần, đã tu luyện đến tầng thứ sáu, Đại Đức Kim Luân.

"Cường giả Tam Bất Diệt cảnh của Tiểu Quang Minh Thánh Địa!"

Diệp Húc không khỏi biến sắc mặt, lớp lớp phật âm truyền đến, vào bên trong óc hắn, trong đáy lòng hắn, khiến cho hắn không nhịn được muốn buông xuôi tất cả, quy y cửa Phật, làm đệ tử thành tín nhất của Tiểu Quang Minh Thánh Địa.

Mà những âm hồn nghe tiếng Phật âm mà tới, một đám không còn hung thần ác sát như lúc ban đầu nữa, mà lại trở nên cực kỳ yên tĩnh thành kính, đều đi vào bên trong Phật quang, lập tức âm hồn hóa thành nhiều đốm lửa nhỏ, bị Phật âm Phật quang luyện hóa, tan biến thành hư không.

"Tên cường giả Tiểu Quang Minh Thánh Địa đến nơi đây chỉ e là vì luyện hóa âm hồn, tụ tập công đức!" Diệp Húc lập tức đoán được tên lão tăng này vì sao lại xuất hiện ở biển Oan Hồn. những đại vu cổ đại chết trong biển Oan hồn này nhiều không đếm xuể, âm hồn vô số, kẻ này dùng Phật quang Phật âm độ hóa đám âm hồn đó, đối với lão ta hiển nhiên là một loại công đức lớn, khó trách lão có thể tu luyện Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết đến được độ cao như thế!

"Phật môn ma âm, giỏi nhất là độ nhân, làm cho người ta biến thành tay sai của Phật môn!" Ma La Dư cũng biến sắc mặt, phật âm tuôn vào trong não, đối với cô ta càng thêm nguy hại, mơ hồ áp chế ma khí của cô ta.

"Để lão quái vật Tiểu Quang Minh Thánh Địa này đi đối phó với âm hồn Nhân hoàng!" Diệp Húc không lùi mà tiến tới, phóng đến tầng tầng lớp lớp Phật quang.

Ma La Dư cắn chặt răng, nhảy vào theo hắn.

"Nghiệp chướng!"

Vị lão tăng kim thân kia vẫn nhắm nghiền hai mắt như trước, chưa hề mở mắt ra, mà ảo ảnh cự phật viễn cổ lại đột nhiên mở mắt, bên trong đôi mắt đó, phật quang nồng đậm như nước màu vàng, bắn ra, phật âm hét lớn: "Hóa ra là hai tên tiểu bối Ma tộc, chết chưa hết tội, chết chưa hết tội! Giết các ngươi, thành công đức cho ta!"

Ảo ảnh vị cự phật viễn cổ này mở bàn tay ra, vươn ra hai ngón tay, niết đến Diệp Húc và Ma La Dư, dường như muốn bóp chết hai con ruồi bọ bé tí xíu.

"Ngươi dám động ta?"

Diệp Húc quát lớn, kéo Ma La Dư ra trước người, cả giận nói: "Ngươi có biết cô ta là ai không? Cha cô ta chính là Ma hoàng, ta là con rể của Ma hoàng! Ngươi dám động đến ta dù chỉ một chút, cha nàng, cũng chính là nhạc phụ của ta, sẽ dùng một chưởng đánh chết ngươi!"

Ma La Dư tức giận đến hộc máu, đang định mở miệng phủ nhận, chỉ thấy bàn tay vị cự phật viễn cổ kia đột nhiên ngừng lại, dường như rất sợ cái tên Ma hoàng này.

Diệp Húc vội vàng kéo lấy Ma La Dư, đi vòng qua bên cạnh bàn tay đại phật.

"Ma hoàng thì sao hả?"

Vị đại phật kia đột nhiên mở miệng, phát ra tiếng vang ầm ầm, cười to nói: "Xưa nay chính ma không cùng tồn tại, ta đánh không lại Ma hoàng, giết con gái con rể lão cũng được!"

Bàn tay khổng lồ của đại phật hạ xuống, bao phủ cả Diệp Húc và Ma La Dư, so với uy lực của cự quyền của vị Nhân hoàng kia chỉ kém một bậc.

"Con lừa già ngu ngốc đáng chết!"

Diệp Húc giận dữ, đang định liều mình tế thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn lên, đánh lén tên đại vu Tam Bất Diệt cảnh của Tiểu Quang Minh Thánh Địa này, đột nhiên cự quyền của con Nhân hoàng kia đánh nát tất cả đánh đến, xông vỡ tầng tầng Phật quang, đánh tới đại phật viễn cổ!

Đại phật viễn cổ này hẳn là tên đại vu Tam Bất Diệt cảnh Tiểu Quang Minh Thánh Địa triệu tập ảo ảnh cấm bảo, dùng để độ hóa luyện hóa âm hồn trong biển Oan Hồn, lão tăng khoanh chân ngồi trong lòng bàn tay đại phật đối mặt với một quyền này, cũng đã không thể thong dong bình tĩnh nữa, hai mắt đột nhiên mở ra!

"Gian phu dâm phụ lại dám đánh lén ta, các ngươi muốn chết!"