Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 453: Hoa viên có chó



Lúc này, bên ngoài hành cung nghệ hoàng, các cao thủ đại thánh địa còn sót lại đang yên lặng nhìn về sâu bên trong hành cung nghệ hoàng. Chỉ thấy đám người Diệp Húc đã sớm biết mất ở sâu bên trong rồi. Hạ gia cũng bị bức ra bên ngoài hành cung, không thể tiếp tục truy kích.

Diệp Húc mở quan tài ra, thả nghệ hoàng tiễn khí, hủy đi không biết bao nhiêu cao thủ, thậm chí ngay cả Trường Sử Trình Vương của Thiên Sách Phủ cũng chết dưới tiễn khí. Những đại vu tam thần cảnh, tam tướng cảnh gần như bị diệt toàn bộ. Còn lại chỉ còn ít ỏi mấy người, cho dù là mấy vị bất diệt cảnh lão quái vật, lúc này trên người cũng mang thương thế, ai nấy sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Còn có không ít cao thủ các thánh địa được phái tới, không ngờ bị Diệp Húc một lướt diệt sạch, đều chết dưới tiễn khí của nghệ hoàng, không có một ai sống sót!

Những người này tu vi cực kỳ thâm hậu, nếu là chết ở bên trong môn phái mình, ngọc lâu của bọn họ sẽ không phân giải, hóa thành vu hồn giới tạo phúc cho hậu nhân. Đáng tiếc bọn họ chết dưới tiễn khí của nghệ hàng. Nghệ hoàng kim tiễn phát ra tiễn khí sau khi giết bọn họ còn xuyên thủng hết thảy vu hồn giới, vu hồn giới sụp đổ, bất luận đồ vật gì ở bên trong cũng hoàn toàn bị phá hủy!

Những người may mắn còn sống sót dưới tiễn khí của nghệ hoàng, ngoại trừ Hạ gia có thiên đỉnh thủ hộ. Đông Hoàng Mục có thái dương thần lô thủ hộ, không có bị tổn thương ra, những người khác đếm đi đếm lại chỉ có không tới 30 người.

Đám người Chu Thiên Tinh Cung Thạch Tinh Hải, dưới sự bảo vệ của chính phản chu thiên tinh đấu trụ quang đại trận, vẫn là có ba người bị tiễn khí bắn chết. Cho dù là hai lão quái vật tam bất diệt cảnh nguyên thủy yêu tông, thân thể cũng bị bắn vỡ nát, mình đầy thương tích, chật vật không chịu nổi.

Đại Đường Thiên Sách Phủ chỉ còn lại Lý Thiên Vương, Tần Vương và Thái Tử Hỉ. Trình Vương là người đầu tiên chết dưới tiễn khí.

Những môn phái thế lực khác, tử thương vô số, tiểu quang minh thánh địa, đại phạm âm lôi tự, thái thượng đạo tông, nguyên thủy thánh tông và các môn phái khác, thường thường chỉ sót lại một hai người, hơn nữa bị thương không nhẹ.

Còn một vài môn phái như Thiên Nhân Tông, Âm Dương Tông, Nguyên Thủy Ma tông, vạn kiếp môn … thì rõ ràng là tận tuyệt.

Đối với những thánh địa này mà nói, không thể nghi ngờ là môt đả kích trầm trọng. Dù sao cao thủ tam thần cảnh, tam tướng cảnh, cho dù là vu pháp thánh địa cũng không phải rất nhiều. Một lần chết nhiều người như vậy, đủ làm cho các thánh địa này thịt đau một thời gian.

"Con bàn nó chứ!" Có người mắng một câu, miệng ói ra một ngụm máu.

Có người cười thảm nói: "Chúng ta thành danh đã lâu, nổi danh đại vu, không ngờ bị một tiểu tử dùng một loại bảo vật không hiểu ra sao cả, gần như diệt toàn bộ. Chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người phải cười rụng răng…"

"Tiễn khí bên trong quan tài kia, có vài phần uy năng cấm bảo, chẳng lẽ tiểu tử này có được cấm bảo?"

"Hiện giờ, nữ đệ tử Hàn Nguyệt Cung đã nhân cơ hội này đột nhập vào bên trong hành cung. Chẳng lẽ chúng ta phải ngoan ngoãn thủ ở nơi này, chờ bọn họ đi ra."



Trong hành cung nguy hiểm rất lớn, thậm chí ngay cả Hạ gia cũng xuất động thiên đỉnh, mà vẫn bị cấm chế trong đó bức lui. Có thể thấy được cấm chế trong đó lợi hại thế nào.

Những người này tuy rằng muốn báo thù rửa hận, cướp đoạt Nam Thiên Môn nhưng cũng không dám xâm nhập. Trong hành cung nghệ hoàng, cho dù là đại vu tam bất diệt cảnh, cũng không nắm chắc toàn thân trở ra.

"Chư vị, nếu chúng ta hợp lực đồng lòng, đồng thời tế khởi thiên đỉnh này, hoàn toàn có thể cưỡng ép phá cấm, tiến vào hành cung."

Một trưởng lão Hạ gia mặt mày xanh mét, trầm giọng nói: "Thiên đỉnh này của Hạ gia ta, tuy rằng không phải là cấm bảo, nhưng uy năng phát huy tới mức lớn nhất, chênh lệch không lớn với cấm bảo. Từ khi Hạ gia ta luyện thành đỉnh này, đã trải qua nhiều thế hệ cường giả Nhân Hoàng Kỳ, không ngừng quán nhập tinh khí và vu pháp bản thân vào đỉnh này, nâng cao uy lực thiên đỉnh. Nếu như chư vị đồng tâm với Hạ gia ta, liền có thể xâm nhập hành cung, đánh chết tiểu ma đầu Diệp Thiếu Bảo này!"

Mọi người liếc nhau, yên lặng gật đầu, đổi thành bọn họ bất luận là thực lực của nhà nào đi nữa cũng không đủ nắm chắc tiến vào nghệ hoàng hành cung. Nhưng nếu tập hợp sức lực của mọi người, thúc dục vu bảo mạnh nhất ở đây, Hạ gia thiên đỉnh, liền có thể tiến vào hành cung nghệ hoàng.

"Đi!"

Phía sau mọi người, đều tự xuất ra nguyên thần cùng pháp tướng, nhất tề hét lớn một tiếng. Một cỗ tinh khí phóng lên cao, rót vào bên trong thiên đỉnh, nhanh chóng hướng vào bên trong nghệ hoàng hành cung.

Bọn họ vừa mới bước vào hành cung, chỉ cảm thấy những phiến ánh sáng mờ dâng lên, xa hoa, mỹ lệ, làm cho phiến hành cung này tràn ngập khí tức dịu dàng ôn nhu. Nhưng loại sáng mờ này rất nguy hiểm, mỗi một đạo ánh sáng mờ đều tương đương một kích của cao thủ tam bất diệt cảnh. Vừa rồi chính những ánh sáng mờ này đã bức lui được cường giả Hạ gia.

Ông!

Thiên đỉnh chấn động, chấn vỡ một mảnh ánh sáng mờ, nhiều cao thủ đồng thời tế khởi đại đỉnh này, làm thiên đỉnh phát ra uy năng lớn nhất, phá vỡ cấm chế, hướng vào trong cung mà đi.

"Đó là Bồng Lai Tiên Thụ, không ngờ bị nghệ hoàng coi thành bồn hoa, tiện tay để trong này…"

Đột nhiên một cao thủ tam tướng cảnh Chu Thiên Tinh Cung ánh mắt ngây ra, nhìn chằm chằm vào một bình hoa bên cạnh hành lang. Chỉ thấy trong bồn hoa này có một gốc cây cao hơn một người, cây không cao lắm chỉ có ba bốn xích, cành lá điêu linh, trên cành lộ ra hai quả đỏ rực, tràn ngập hương khí mê người.

"Liên sư thúc, không được đi." Thạch Tinh Hải cũng nhìn thấy bình hoa này, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói.

"Thiếu chủ, đây là Bồng lai tiên quả, có thể kéo dài tuổi thọ của người, thấp nhất phải có dược lực vạn năm, sớm biến thành dược vương, thậm chí có thể làm cho người ta trường sinh bất lão không chừng!"

Vị Liên sư thúc này kích động vạn phần, đi nhanh về phía trước, không ngờ hắn vừa đi ra khỏi phạm vi thiên đỉnh bao phủ, còn chưa kịp bước tới bồn hoa, thân hình đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt đọng lại.

"Liên sư thúc, mau lui trở về!"

Thạch Tinh Hải lo lắng vạn phần, đang muốn tính toán tiến lên, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng làm hắn nghẹn họng trân trối.

Chỉ thấy vị cao thủ Chu Thiên Tinh Cung Liên sư thúc kia tóc dường như bị phong hóa trong nháy mắt, bị một cơn gió thổi qua, hóa thành tro bụi mà bay đi theo gió.

Đầu của hắn dường như có cát chảy, chỉ cần bị gió nhẹ thổi một cái liền cuốn bay đi, sau đó là cổ, lồng ngực, bắp chân, biến mất từng chút một.

Vị cao thủ tam tướng cảnh này, nguyên thần pháp tướng đã bị phong hóa phân giả toàn bộ, hoàn toàn hóa thành tro bụi. Ngọc lâu của hắn vừa mới xuất hiện, trong nháy mắt đã cùng vu hồn giới bị phong hóa, tất cả bảo vật trong ngọc lâu hết thảy bị phong hóa thành hạt nhỏ, thậm chí ngay cả tam tướng chi bảo cũng không ngoại lệ.

"Ngàn vạn lần không được ra khỏi phạm vi thiên đỉnh bao phủ, nếu không tự gánh lấy hậu quả!" Hạ gia trưởng lão trầm giọng quát, lập tức thao túng thiên đỉnh, dẫn dắt mọi người đi tới bình ngọc kia, chống cự lại cấm chế xung quanh bình hoa, thong dong thu lấy bình ngọc này.

"Đáng tiếc khỏa bồng lai tiên thụ này sắp chết già, kết xuất bồng lai tiên quả cũng không phải là dược vương, chỉ có được trái cây dược lực vạn năm. Nhiều nhất chỉ có thể kéo dài 300 tuổi thọ." Hắn thu cả bình ngọc lẫn bồng lai tiên thụ vào trong ngọc lâu của mình, cười tủm tỉm nói, cũng không tính toán chia cho mọi người.

Mọi người mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại cực hận, bồng lai tiên quả tuy chỉ có vạn năm dược lực nhưng lại có thể kéo dài thọ nguyên của người ra 300 năm. Sống thêm 300 năm đối với bất luận một vu sĩ nào mà nói, đều là bảo vật hiếm thấy. Hạ gia chiếm hai quả bồng lai tiên quả này về mình, khẳng định cấp cho một lão quái vật nào đó trong tộc, khiến cho lão sống thêm mấy trăm năm.

"Phía trong hành cung nghệ hoàng, bảo vật càng nhiều hơn đi?"

Lúc này, Diệp Húc và Lộ Dao Già, Bạch Nam Hiên đã đi vào một mảnh hoa viên hậu cung hành cung nghệ hoàng. Chỉ thấy phía trước là một hồ nước, trong hồ nước hoa sen che kín mặt nước, một cái cầu nhỏ bắc qua hai bờ của hồ nước.

"Chúng ta đi xuyên qua cầu nhỏ này có thể tới báu vật trong hoa viên."

Lộ Dao Già lấy ra một tấm bản đồ địa hình, nhìn kỹ, lạnh như băng nói: "Đây là bản đồ địa hình hành cung mà Hàn Nguyệt Cung ta ghi lại, nơi này nói, báu vật hoa viên có chó trông coi."

"Chó?"

Bạch Nam Hiên cười lớn nói: "Nghệ hoàng đã chết hơn vạn năm, có con chó gì thì nó cũng chết già rồi!"

Diệp Húc gật đầu nói: "Không sai, Thiên Đế cũng phải có lúc già, huống chi là một con chó!"

Lộ Dao Già không khỏi mỉm cười, lập tức sắc mặt lại như cũ, đi lên trên cầu nhỏ, hướng tới báu vật hoa viên. Diệp Húc vội vàng theo nàng, trong lúc vô ý nhìn xuống dưới cầu, chỉ thấy trong ao có một đầu kim long lý đang du động, những kim long lý này đều là dị chủng hiếm thấy, hình thể tuy rằng không lớn, chỉ có dài ba bốn xích mà thôi.

Rầm. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

Hàng trăm…kim long lý bơi qua bơi lại dưới lớp lá sen, chơi đùa khiến cho đám người Diệp Húc mao cố tủng thiên.

Đám kim long lý này khí tức cực kỳ khổng lồ, giống như đại vu tam thần cảnh bình thường vậy.

Thử nghĩ một chút, mấy trăm vị đại vu tam thần cảnh cùng hiện ra một lúc, tràng cảnh khủng bố chừng nào.

Những kim long lý này sinh tồn trong ao nước này đã không biết bao nhiêu năm rồi, gắt gao sinh sôi, sinh sản sinh lợi. Một đám tu luyện thành yêu, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành chân long, tuy nhiên nơi này hẳn có tồn tại loại cấm chế kỳ lạ nào đó, áp chế tu vi của chúng nó, vây chúng nó trong ao, không cho chúng nó hóa thành chân long, gây sóng gió.

Nghệ hoàng nuôi dưỡi một bầy kim long lý trong này, chỉ sợ chỉ xem như đồ chơi mà thôi.

"Diệp huynh, những đóa sen này cũng không phải là phàm vật, tên là Thiên Niên Thụy Liên, ngủ một ngàn năm, hoa nở ngàn năm, rất là hãn hữu."

Bạch Nam Hiên tế khởi họa cuốn của mình, rầm rầm lẩm nhẩm, tìm được lại lịch hoa sen, cười nói: "Nếu có thể nhổ trồng vài cọng, tặng cho sư tôn, sư tôn hẳn nhất định vui mừng."

"Một ít đồ chơi mà thôi!" Diệp Húc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Mọi người đi qua cầu nhỏ, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một vườn hoa rộng lớn hiện ra trước mắt. Canh giữ vườn hoa này có một đình nhỏ, trong đình bày ra hai ba lẵng hoa, chắc là Nghệ Hoàng và Nga Hoàng khi du ngoạn trong này, dùng những lẵng hoa này, để hái hoa.

Những lẵng hoa này toàn bộ đều là nguyên thần chi bảo, tuy nhiên thời gian quá dài, nguyên thần bên trong đã sớm vong, biến thành phế phẩm không chút uy lực.

Hắn gỡ một lẵng hoa xuống, ngẩng đầu nhìn lại báu vật hoa viên, cười nói: "Lộ sư tỷ, ngươi vừa rồi nói nơi này có chó, chó ở nơi nào?"

Lộ Dao Già nhìn chung quanh, cũng không phát hiện ra trong báu vật hoa viên có dấu vết của chó canh, lắc đầu nói: "Có con chó nào sống được mấy chục vạn năm chứ? Hơn phân nửa đã sớm hóa thành xương khô rồi."

Nàng còn chưa nói dứt lời, chợt nghe thấy sâu bên trong hoa viên truyền tới tiếng xích sắt rầm rầm rung lên, sau đó là tiếng bước chân thùng thùng, giống như có một đầu viễn cổ cự thú bước tới nơi này.