Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 394: Chà đạp Khổng Chiêu



Một đám tiểu kim long sinh sống trong cơ thể cổ thi vốn đã là một chuyện cực kỳ kỳ quái rồi, nay lại nhảy ra một người, khiến đám người Khoa Phụ Man Khoa Phụ Sơn chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

"Hóa ra là Khổng Chiêu Yêu Thánh."

Diệp Húc cũng rất tò mò khi Khổng Chiêu lại xuất hiện ở chỗ này, cười nói: "Xem ra Khổng huynh đã nhiều ngày sống khá dễ chịu, không ngờ lại chạy đến trong thi thể thủ vệ hoàng lăng khoái hoạt."

Khổng Chiêu Yêu Thánh mỉm cười, có vẻ khá bình tĩnh, hạ giọng nói: "Diệp Thiếu Bảo, xem ra ngươi cũng không phải chỉ có hư danh, lại có thể biết được đường tắt để vào hoàng lăng. Không tệ, ta chui vào trong cơ thể cái cổ thi này sớm hơn các ngươi mấy ngày, chính là để đợi nó điều khiển quan tài về tổ, sau đó thuận lợi không chút phiêu lưu tiến vào hoàng lăng."

Gã cười nói: "Tiến vào hoàng lăng có hai cách, một là chống đỡ công kích của đám cổ thi đó đi vào, hai chính là nấp trong cơ thể cổ thi này, để nó mang ngươi vào. Diệp Thiếu Bảo, ta biết được lối tắt này từ Đại sư huynh Thiên Bằng Đại Thánh của ta, ngươi làm sao mà biết được?"

"Ta vốn không biết, nhưng ngươi vừa nói cho ta, ta liền biết."

Diệp Húc mặt mày hớn hở, tán thưởng nói: "Không ngờ lại có một con đường tắt như vậy để tiến vào hoàng lăng, Thiên Bằng Đại Thánh quả là một nhân vật tài giỏi!"

Sắc mặt Khổng Chiêu Yêu Thánh có chút khó coi. Gã cũng là người thông minh, nghe được lời này của Diệp Húc lập tức biết đám người Diệp Húc thật sự không biết đường tắt tiến vào hoàng lăng, mà đánh bậy đánh bạ bị cái cổ thi này nuốt vào trong cơ thể, kết quả lại từ trong miệng gã biết được cách tiến vào hoàng lăng như thế nào.

Đám người Hiên Viên Quang Khoa Phụ Man nhẹ nhàng thở ra, liếc nhau một cái, cười nói: "Lúc trước chúng ta nhiều lần vào sinh ra tử, gần như phải chết trong tay đám cổ thi này, không ngờ còn có chiêu số lợi hại như thế."

Hung quang trong mắt Khổng Chiêu Yêu Thánh lóe ra, trong lòng sát khí đại động, sau lưng năm đạo Diệt Tuyệt Thần Quang dần dần hiện ra, càng ngày càng rõ, mơ hồ rung rung.

"Diệp Thiếu Bảo, ta trốn trong cơ thể cổ thi, cái quan tài này vốn đã trôi vào trong hoàng lăng, nhưng các ngươi xuất hiện khiến cái quan tài này lập tức quay lại, làm mất đi không ít thời gian của ta. Nếu không thì ta đã sớm tiến vào bên trong hoàng lăng rồi!"

Gã thét to một tiếng, Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang sau lưng giống như thủy triều vọt tới, thậm chí còn làm cho cái hồ nước nhỏ do long khí ngưng tụ mà thành kia bốc hơi, biến mất không thấy nữa!

Gã đã luyện hóa nguyên thần của Nguyên Thiệu, tu vi và thực lực đều tăng lên rất nhiều, thần quang lớn như thế chính là từ vô số tia sáng diệt tuyệt tạo thành, tạo nên ngũ hành, uy lực mạnh mẽ vô cùng.

Loại đại yêu như Khổng Chiêu Yêu Thánh không cần luyện chế vu bảo khác, thần thông trời sinh của bọn chúng chính là bảo vật tốt nhất!

Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang rít gào kéo đến, chém tới Diệp Húc, định đưa hết tất cả bọn họ phủ hết bên trong thần quang để luyện hóa.

Thực lực của gã so với khi ở thành Lạc Vương tăng lên rõ rệt, uy năng của Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang tăng lên ít nhất ba bốn lần. Những nơi thần quang đi qua, thậm chí cả lục phủ ngũ tạng của cổ thi đều mơ hồ xuất hiện cảnh vỡ tan!

"Khổng Chiêu, ngươi đây là tự tìm đường chết! Cửu đỉnh trấn Thần Châu!"

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, từng cái đại đỉnh từ trong mi tâm hắn bay ra, leng keng vang lên, hóa thành một cái cự đỉnh lơ lửng trên không trung, trấn áp thiên địa âm dương phong sơn hỏa thủy lôi!

Ôn….g....!

Phía sau Diệp Húc hiện ra ngọc thụ nguyên thai, giống như một vầng mặt trời chói chang, tản ra hơi nóng vô cùng vô tận, chỉ thấy từng dòng chân nguyên từ bên trong nguyên thai trào ra, rót vào trong cái cự đỉnh kia, cự đỉnh càng lúc càng hiện ra thật lớn.

Cự đỉnh khẽ chấn động, không trung lập tức xuất hiện những làn sóng chấn đãng mà mắt thường có thể thấy được, đánh nát từng đạo thần quang!

Vô tận thần quang vọt tới, đối kháng với cự đỉnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đây là Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang của Khổng Chiêu Yêu Thánh đang đấu pháp với Cửu đỉnh trấn Thần Châu của Diệp Húc. Hai loại vu bảo đối kháng, giằng co đã bộc phát ra uy năng mênh mông, những luồng sóng khí quét tới mọi nơi, đánh lên vách tường bên trong cổ thi, ầm ầm rung động, chấn động không ngớt.

"Vạn pháp yêu thủ!"

Diệp Húc giơ tay bắt về phía trước, lập tức chân nguyên hóa thành một bàn tay cực lớn, vồ tới Khổng Chiêu.

Trong mảng không gian chẳng hề rộng rãi này, cái yêu thủ này chỉ lớn tầm mười mẫu, che kín tất cả đường lui của Khổng Chiêu.

"Diệp Thiếu Bảo, ngươi so với ta thì ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng! Ta luyện hóa nguyên thần của Nguyên Thiệu, luận tu vi, ta đã là cao thủ Nguyên Thần kỳ, mà ngươi chẳng qua mới chỉ là Nguyên Thai kỳ!"

Khổng Chiêu Yêu Thánh hét lớn một tiếng, giơ tay thò ra phía trước, chỉ thấy bàn tay gã hóa thành một cái móng vuốt lớn ngang bàn tay kia của Diệp Húc, yêu khí dày đặc, cùng Vạn pháp yêu thủ của Diệp Húc va chạm vào nhau!

"Yêu thần trảo!"

Răng rắc!

Yêu thần trảo của Khổng Chiêu Yêu Thánh vỡ nát từng tấc, ở trước Vạn pháp yêu thủ của Diệp Húc gần như không có chút lực chống cự lại, bị một chưởng của hắn đánh cho vỡ nát!

"Sao lại như vậy?"

Sắc mặt Khổng Chiêu Yêu Thánh kịch biến, vội vàng thu Yêu thần chi trảo về, chỉ thấy năm ngón tay phải của gã bị Diệp Húc đánh gãy, thất thanh kêu lên: "Tuy tu vi cảnh giới của ta mới chỉ là Dương Thần cửu phẩm đỉnh phong, nhưng mức độ thâm hậu thì tuyệt không kém Đại vu Nguyên Thần kỳ. Ngươi sao có thể đánh tan Yêu thần trảo của ta?"

"Rất đơn giản! Bởi vì ta đã cắn nuốt nguyên thần của hai gã Đại vu, tu vi tích lũy của ta, mức độ thâm hậu của tu vi đều vượt xa ngươi! Đừng nói là ngươi, cho dù Đại vu Tam Thần cảnh tới trước mặt ta cũng chỉ có thể bị ta một chưởng đánh chết!"

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, yêu thủ tiếp tục thò ra phía trước, cự chưởng che trời, định đánh cho con Khổng Tước này thành thịt vụn!

Coong! Coong!

Phía sau Khổng Chiêu Yêu Thánh chợt hiện ra hai cái cánh chim thật lớn, vô số lông vũ nhiều màu rực rỡ lay động, giống như những thanh kiếm sắc, gào thét luân chuyển, cắt nát Vạn pháp yêu thủ của Diệp Húc!

Một kích này của gã thật lộng lẫy rực rỡ, làm cho người ta không kịp nhìn, những cánh chim lông vũ đó lập tức phát ra tiếng vang coong coong, biến mất phía sau gã.

Diệp Húc rùng mình, vội vàng thu hồi tay mình, chỉ thấy trên tay hắn xuất hiện mấy miệng vết thương sâu thấy cả xương, cũng là bị cánh của Khổng Chiêu cắt thương.

"Thủ đoạn của Khổng Chiêu Yêu Thánh thật không ít, lại có thể chống lại Vạn pháp yêu thủ của ta, không biết hắn ta còn có bao nhiêu thủ đoạn chưa dùng ra. Chỉ sợ ta dùng Đệ nhất thần sát mới có thể lưu hắn ta lại, nhưng Lục Nhãn Kim Thiềm tiêu hao quá nhiều, không thể dễ dàng sử dụng Đệ nhất thần sát, nếu không thì Lục Nhãn Kim Thiềm vô cùng có khả năng biến thành số không."

Cửu đỉnh trấn Thần Châu và Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang vẫn đối kháng trên không trung như trước, tản ra dao động vô cùng mãnh liệt, chấn cho nội tạng cổ thi bong ra từng mảng.

Lại vào lúc này, Diệp Húc chỉ cảm thấy Di La Thiên Địa Tháp của mình chợt nhẹ, trong lòng lập tức mừng rỡ: "Nguyên thần thứ hai của Vệ Trăn sư tôn cuối cùng cũng bị Phượng cô nương luyện hóa rồi!"

Hắn thét dài không ngừng, tóc đen đón gió phất phới, sau lưng đột nhiên hiện ra nguyên thần thứ hai Đào Ngột của Vệ Trăn, mặt người móng hổ răng heo, giận dữ gầm lên, tiếng gầm gừ chấn qua đãng lại trong cơ thể cổ thi, khiến cho đám người Hiên Viên Quang đầu váng mắt hoa, đứng không ổn được.

Con ác thú nguyên thần này, so với nguyên thần ngụy hiên còn mạnh còn lớn hơn rất nhiều, hiện giờ bị Diệp Húc luyện hóa thành nguyên thần của mình, khiến hắn cảm thấy pháp lực của mình lại đang tăng lên vô hạn!

Oành!

Đào Ngột đột nhiên nhảy vào bên trong đại đỉnh, lập tức tăng uy lực của Cửu đỉnh trấn Thần Châu lên mấy chục lần, chỉ thấy đại đỉnh đột nhiên trở nên vô cùng lớn, vù một tiếng liền thu tất cả Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang vào trong đỉnh.

Uy lực Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang của Khổng Chiêu Yêu Thánh cực kỳ lớn, nhưng lúc này năm đạo thần quang lại bị Cửu đỉnh trấn Thần Châu của Diệp Húc trấn áp, trở lại thành năm cái linh mao dài như kiếm!

"Khổng tiểu điểu, ngươi liên tục tính hất cứt lên đầu ta, còn nói ta xách giày cho ngươi cũng không xứng!"

Diệp Húc cười ha ha, lại thi triển Vạn pháp yêu thủ, chộp tới Khổng Chiêu Yêu Thánh. Uy lực Vạn pháp yêu thủ của hắn đã tăng lên mấy chục lần, một chưởng đánh ra, không gian trong bụng cổ thi đều bị xé rách, xuất hiện cảnh tượng không gian bị sụp đổ!

"Hiện giờ, ta cho ngươi xem thực lực ở trạng thái toàn thịnh của ta, xem ai xách giày cho ai!"

Khổng Chiêu Yêu Thánh sắc mặt kịch biến, không kịp thu hồi Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang, vội vàng phóng người lên, đôi cánh mở ra, điên cuồng cắt tới vách tường trong bụng cổ thi, chỉ thấy vô số luồng sáng đầy màu sắc rực rỡ hiện lên, vách tường trong bụng cổ thi bị gã cắt ra một lỗ lớn.

Khổng Chiêu Yêu Thánh cao giọng rít gào, hóa thành một con Khổng Tước to lớn vài dặm, hai cánh mở ra, định bỏ trốn qua cửa lỗ kia!

"Còn muốn chạy? Muộn rồi!"

Diệp Húc thò tay ra, phạm vi vài dặm, từ cái lỗ to trên khoang bụng cổ thi vồ tới, nhanh chóng đuổi theo Khổng Chiêu, bàn tay to che trời, khủng bố đến cực điểm.

Khổng Chiêu dư quang thoáng thấy năm ngón tay đỏ như thịt từ bên người mình bay qua, tốc độ công kích của Diệp Húc rõ ràng vượt qua tốc độ phi hành của gã, sắp thấy mình chuẩn bị bị hắn ta bóp ở trong lòng bàn tay, không khỏi thất kinh, hoàn toàn đã không còn phong độ vốn có nữa.

"Đại sư huynh, huynh còn không ra tay?"

Chỉ thấy mi tâm của con Khổng Tước to lớn này đột nhiên nứt ra, từ bên trong thò ra một cái móng vuốt lớn, ầm ầm va chạm với Vạn pháp yêu thủ của Diệp Húc, đáng tan tác Vạn pháp yêu thủ kia.

"Diệp Thiếu Bảo, không ngờ ngươi cũng dám giết Thất đệ của ta!"

Khổng Chiêu Yêu Thánh quay đầu lại, chỉ thấy một con chim Thiên Bằng vô cùng nhỏ đứng ở mi tâm của gã, lạnh lùng nói: "Nếu không phải Tứ sư đệ bị Hiên Viên Vô Khuyết đánh trọng thương, lúc này ta đang chữa thương cho hắn, không rảnh tự mình tiến đến, nếu không ta tất sẽ giết ngươi!"

"Thiên Bằng Đại Thánh, thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi, đạo lý này ngươi chẳng lẽ không hiểu?"

Diệp Húc cười ha ha, phi thân dựng lên, tóc đen bay múa, giống như Ma thần, phóng thẳng hướng Khổng Chiêu Yêu Thánh.

Vù!

Trên đỉnh đầu hắn hiện ra Di La Thiên Địa Tháp, tòa bảo tháp này được hắn tế lên, tản ra uy năng còn mạnh hơn cả Cửu đỉnh trấn Thần Châu, trấn áp tới Khổng Chiêu Yêu Thánh và Thiên Bằng Đại Thánh.

"Tiểu bối, ngươi tự tìm chết!"

Thiên Bằng Đại Thánh nổi giận quát một tiếng, điềm nhiên nói: "Chờ ta chữa khỏi thương thế cho Tứ đệ rồi, nhất định sẽ tự mình ra tay lấy cái mạng của ngươi! Thất đệ, đi mau, tia phân thân này của ta sẽ bảo vệ đệ xuyên qua long khí!"

Khổng Chiêu Yêu Thánh gào thét bay đi, chỉ thấy trong miệng con chim Thiên Bằng kia phun ra một luồng tinh quang, phá vỡ quan tài, bọc lấy Khổng Chiêu bay vào trong long khí, bảo vệ gã không bị long khí đè chết, biến mất không thấy.

Diệp Húc bay ra khỏi cơ thể cổ thi, chỉ thấy tia phân thân của Thiên Bằng Đại Thánh và Khổng Chiêu Yêu Thánh đã bay đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỗ quan tài bị phá vỡ kia, long khí giống như thác nước tuôn vào, trầm trọng vô cùng.

Rống!

Cổ thi nằm trong quan tài nhìn thấy hắn, nổi giận rống lên, đang định đẩy quan tài ra ngồi dậy, Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, bàn tay to đánh xuống, ba một tiếng nhỏ vang lên, đánh vỡ nát đầu nó!

Đào Ngột được hắn luyện thành nguyên thần của mình, khiến cho thực lực hắn tăng vọt lên mấy chục lần, đánh chết cổ thi qua thật không cần tốn sức là bao, một chiêu liền đánh vỡ nát cái đầu cứng rắn nhất của cái cổ thi này.

"Thiên Bằng Đại Thánh quả nhiên lợi hại, không hổ là kẻ đứng đầu thất thánh của Nguyên Thủy Yêu Tông. Chỉ một tia phân thân đã có uy năng dũng mãnh đến thế, không biết chân thân của y đã tu luyện đến loại trình độ nào rồi…" Diệp Húc quần áo lam, chắp tay sau lưng, nhìn hướng bên trong long khí, lẩm bẩm nói.