Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 347: Đụng cái liền nát!



Một lão giả khác cũng bước nhanh lên trước, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Diệp Húc, thản nhiên nói: "Tháng trước, thái tử điện hạ đi đến Thiên Yêu cung, định cưới con gái Yêu chủ, ai ngờ lại bị ngươi bắt cóc đi! Diệp Thiếu Bảo, ngươi có biết tội của mình không?"

Hai gã lão già này tung hoành ngang ngược, trong lời nói mang theo một kiểu vênh váo lên mặt dạy đời, sai khiến kẻ khác, thật làm người ta khó chịu.

"Thái tử? Chẳng lẽ là thái tử Sơ?"

Diệp Húc hơi ngẩn ra, không để tâm với hai người này, thái tử Sơ tên là Triệu Thái Sơ, chính là đương kim thái tử Đại Tần.

Đương kim Tần hoàng tại vị đã hơn bốn trăm hai mươi năm, hậu cung mỹ nhân vô số, nhiều đếm không xuể, số hoàng tử được sinh ra cũng nhiều đến không đếm được, thái tử Sơ chính là nhân tài nổi tiếng nhất trong số đó.

Hoàng thất Đại Tần lựa chọn thái tử dựa vào vũ lực, cạnh tranh rất khốc liệt, thực lực tu vi càng cao, địa vị lại càng thêm vững chắc. Triệu Thái Sơ quý vì thái tử, đồng thời cũng là một gã cao thủ trẻ tuổi, tu vi đạt tới Tam Thần cảnh, có thể xưng là Đại vu!

Theo tin tức, thái tử Sơ chưa đầy hai trăm tuổi, đối với người bình thường mà nói đã sớm là nhân cổ lỗ sĩ rồi, nhưng đối với vu sĩ mà nói, độ tuổi này cũng không tính coi là lớn.

Vu tu thành nguyên đan, thọ nguyên ba trăm năm, tu thành nguyên thần, thọ nguyên tám trăm năm. Bởi vậy trong đám vu sĩ có một quy định bất thành văn, tuổi không quá ba trăm liền là thế hệ thanh niên mà thôi.

Thái tử Sơ tuổi không đầy hai trăm, lại có được tu vi Tam Thần cảnh, quả thực là cao thủ trong lớp người trẻ tuổi hiện nay.

"Hai vị tiền bối, ta nói không sai chứ? Tiên Các tổ chức đại hội bán đấu giá, lấy tính cách tên tiểu tử này, chắc chắn sẽ xuất hiện ở nơi này!"

Triệu Du nhìn về phía Diệp Húc, trong mắt lộ ra quầng sáng hưng phấn, hung ác nói: "Diệp Thiếu Bảo, ngươi liên tục làm nhục ta, không đem hoàng thất để vào mắt, có từng nghĩ tới cũng có hôm nay không? Nay thái tử điện hạ phái hai vị Hàn Phong Hàn Nguyệt tiền bối đến, xem ngươi còn có thể trốn đi nơi nào được nữa!"

Diệp Húc mỉm cười, không để bụng, thản nhiên nói: "Thái tử Sơ không tự mình đến tìm ta, chỉ phái hai con chó đến, cũng quá coi thường ta rồi. Hôm nay là một ngày quan trọng của Hải Ngoại Tiên Các, bên trong Tiên Các cấm tranh đấu, hôm nay ta tha các ngươi một con đường sống, cút đi."

Hắn đi thẳng hướng Thất Tinh Thiên Lâu, một lão già trong đám kia giận tím mắt, cười lạnh nói: "Huynh đệ của ta tuy là nô tài của thái tử điện hạ, nhưng ở trước mặt người khác, chúng ta chính là chủ nhân! Tiểu tử, quỳ xuống cho ta!"

Lão đột nhiên giương một cái bàn tay to ra, ép tới Diệp Húc, tính ép cho Diệp Húc phải nhận sai, ép cho phải quỳ gối xuống.

"Một tên tiểu tử Nguyên Đan kỳ, thái tử căn bản khinh thường đối phó ngươi, phái hai huynh đệ Hàn gia chúng ta ra cũng đã là cho ngươi mặt mũi rất lớn rồi!"

Cường giả Tam Dương cảnh Thuần Dương kỳ ra tay, không hề tầm thường, năm ngón tay giống như năm cái trụ sắt sừng sững, Thuần Dương khí ở trong lòng bàn tay giống như ma vân, cùng ép tới.

"Láo xược!"

Từ bên trong Thất Tinh Thiên Lâu truyền đến một tiếng gầm giận dữ, một luồng năng lượng tối tăm từ trong tòa thiên lâu này lộ ra, dần dần hóa thành một cái mặt người, hoành giữa không trung, đôi mắt như vực thẳm, lạnh lùng nhìn chằm chằm lão già kia.

"Trong Hải Ngoại Tiên Các cấm động thủ, kẻ nào dám ra tay, đó chính là đối địch với Thất đại thương minh ta! Cho dù là thái tử Sơ tới cũng không dám làm càn trong Tiên Các ta!"

Trên trán lão già họ Hàn kia mồ hôi lạnh chảy ra, thu hồi bàn tay lại, hung tợn trừng Diệp Húc một cái, điềm nhiên nói: "Tiểu tử thối, có giỏi thì đừng ra khỏi Tiên Các một bước, nếu không đó sẽ là tử kỳ của ngươi!"

Diệp Húc cười nhạt, nói: "Ở trong Hải Ngoại Tiên Các này, dù là đám Đại vu như Viên Thiên Công, Hạ Tùng Giang cũng không dám tìm ta gây chuyện, hai người các ngươi chỉ mới là vu sĩ Tam Dương cảnh mà cũng dám ra tay, tự tìm nhục."

Hắn đang định bước vào Thất Tinh Thiên Lâu, hai lão già họ Hàn kia liếc nhau một cái, đột nhiên cùng tiến lên, kẹp Diệp Húc vào giữa, cười ha ha: "Nhường chút nhường chút!"

Hai người tâm ý tương thông, đồng thời ép Diệp Húc lại.

Hai người bọn họ chính là cao thủ Tam Dương cảnh Thuần Dương kỳ, thân thể trải qua sát khí tẩy lễ, trở nên Thuần Dương, dũng mãnh vô cùng, căn bản không cần động thủ, vu sĩ Nguyên Đan kỳ bình thường nếu bị bọn họ chen ngang ép lại, liền có thể chèn cho thân thể đối phương vỡ tung!

Ở trong Hải Ngoại Tiên Các, Hàn Phong Hàn Nguyệt hai người tuy không dám trực tiếp động thủ, nhưng chèn Diệp Húc một cái, khiến hắn bị trọng thương, vẫn có thể làm được một cách dễ dàng.

Tử Thiên Mạch bị bọn họ đẩy ra một bên, trong lòng kinh hãi, vội vàng kêu lên: "Sư thúc cẩn thận!"

Răng rắc, răng rắc!

Tiếng xương cốt gẫy truyền đến, lộp bộp, cực kỳ nhiều, giống như từng chuỗi pháo cùng phóng lên!

Tử Thiên Mạch gần như không nỡ nhìn, vội vàng nhắm mắt lại, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói của Diệp Húc: "Thiên Mạch cô nương, cô không cùng ta đi vào sao?"

Cô ta vội vàng mở mắt ra, chỉ thấy Diệp Húc vẫn bình yên đứng ở đó, mà hai vị cường giả Tam Dương cảnh Hàn Phong Hàn Nguyệt giống như bùn nhão nằm trên mặt đất, chỉ có khí ra, không có khí vào, cách cái chết không xa.

Xương cốt bọn chúng vỡ vụn, không chỉ như thế, toàn thân bọn họ tất cả các cơ bắp, kinh mạch, huyết quản lớn nhỏ, thậm chí lông tóc, ở khoảnh khắc đụng vào người Diệp Húc kia đều bị chấn thành mảnh nhỏ!

Diệp Húc giống như một kiện vu bảo chí cương chí cường, đứng ở nơi đó, không hề động đậy chút nào, liền đem thân thể thuần dương của hai vị cao thủ Thuần Dương kỳ chấn cho tan xương nát thịt!

Thân thể hắn mạnh tới cực điểm, căn bản không cần động thủ, chỉ dùng cơ thể chấn một cái, hai vị cường giả Hàn Phong Hàn Nguyệt liền không chống được.

Thân thể hắn chính là một kiện vu bảo mạnh nhất, có thể dùng tay không đập nát cửu đỉnh của Hạ Trùng Dương, lấy thân thể của Hàn Phong Hàn Nguyệt đương nhiên không thể chống lại được hắn.

Nếu không có cấm chế cấm động thủ giết người trong Tiên Các, Diệp Húc chỉ cần khẽ đụng một cái, liền có thể đụng cho hai người kia nát bấy rồi! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

"Loại chó săn mà cũng dám khiêu khích ta sao, không biết sống chết."

Diệp Húc một cước dẫm lên mặt Hàn Phong, nhìn về phía Triệu Du, mỉm cười nói: "Triệu sư điệt, ngươi mang hai con chó này về đi, nói cho thái tử Sơ, nếu muốn lấy đầu Diệp mỗ, hãy tự rửa cổ mình rồi tới lấy!"

Triệu Du vừa sợ vừa giận, nhìn hắn như nhìn một con ác quỷ, run giọng nói: "Ngươi muốn giết thái tử… Ngươi muốn tạo phản sao?"

Tử Thiên Mạch không khỏi khẩn trương lên, lời Diệp Húc vừa nói, đúng là đã lộ ra sát ý với thái tử Sơ, không tiếc tiêu diệt thái tử Đại Tần, đây không thể nghi ngờ chính là tạo phản!

Cô nhìn thiếu niên bên người, chỉ thấy thiếu niên áo lam nhe răng ra cười, có vẻ pha chút ánh mặt trời rực rỡ, giống như một đứa trẻ.

"Đừng nói là thái tử, nếu Tần hoàng muốn giết ta, ta cũng không ngại tiêu diệt ông ta, đổi một vị hoàng đế!"

Diệp Húc quay người, cười với cô ta: "Thiên Mạch cô nương, chúng ta đi vào thôi."

Tử Thiên Mạch thất thần một lúc, vội vàng gật đầu.

Diệp Húc dắt tay cô ta, tế khởi Tử Tinh thẻ, chỉ thấy hoa quang chợt lóe lên, một luồng lực lớn không thể chống cự bao phủ lấy thân thể hắn và Tử Thiên Mạch, đưa vào trong lâu.

Diệp Húc mở mắt ra, chỉ thấy mình xuất hiện ở bên trong một tòa lầu cao, tòa Bảo Hồn giới này là không gian bên trong kiện vu bảo Thất Tinh Thiên Lâu, bên trong lâu, hai bên những gian nhã các san sát, ước chừng có hơn ngàn gian.

Tân khách chỉ cần ngồi bên trong nhã các liền có thể nhìn đến vật phẩm đấu giá mà thất đại thương minh bày ra, đấu giá những bảo vật mà mình nhìn trúng.

Hơn nữa, tính bảo mật trong tòa Bảo Hồn giới này rất tốt, mỗi một gian nhã các đều ẩn chứa những luồng dao động khác thường, đủ để ngăn cản thần thức của những kẻ khác tra xét, bảo vệ sự riêng tư cho tân khách, không cần lo chuyện sau khi lấy được bảo vật bị người biết đến, nửa đường đánh cướp.

"Khó trách Hải Ngoại Tiên Các có thể kiêu ngạo, mỗi lần bán đấu giá đều có không ít cao thủ cổ động, bọn họ chuẩn bị thấu đáo như vậy, nếu như so sánh thì đại hội La Phù đảo quả thực chính là một cái chợ lộn xộn mà thôi."

Diệp Húc không ngừng cảm thán trong lòng, trực tiếp ngồi xuống.

Tử Thiên Mạch đứng bên người hắn, cười nói: "Diệp sư thúc, tính bảo mật trong Thất Tinh Thiên Lâu chúng tôi rất cao, tuyệt đối không kẻ nào có thể thăm dò được thân phận của ngươi. Nhưng nếu có ác ý hét giá lên cao mà lại không có đủ linh mạch để trả, vậy thì thật có lỗi."

Nàng mở miệng cười nói: "Từng có một vị Đại vu Tam Thần cảnh, cố đấu giá được bảo vật, lại không đủ linh mạch, bị bảy vị tiền bối quản lý thiên lâu trực tiếp bắt đi, rút nguyên thần ra, luyện chế thành con rối bảo vệ lâu."

Diệp Húc líu lưỡi, ngay cả Đại vu Tam Thần cảnh cũng bị bắt, rút đi nguyên thần, thực lực của Hải Ngoại Tiên Các quả đúng là khủng bố.

Sau một lúc lâu, đột nhiên một giọng nói rất lớn vang lên, truyền khắp không gian Bảo Hồn giới: "Vật phẩm bán đấu giá đầu tiên, chính là Trấn Long bảo ấn. Bảo vật này lấy được từ cổ mộ Lam Sơn, tục truyền chính là một vật trấn rồng do một vị Đại vu thượng cổ luyện chế, nguyên thần chi bảo, bên trong có phong ấn một nửa nguyên thần chân long."

Giọng nói này còn chưa hạ xuống, chỉ thấy tầng đỉnh thiên lâu, một cái bảo ấn chầm chậm hạ xuống, lơ lửng giữa không trung, bảo ấn chạm trổ như rồng, trông rất sống động, chỉ lớn tầm ba tấc.

Tiếp theo, một luồng chân nguyên mênh mông tuôn vào trong bảo ấn, chỉ thấy bảo ấn càng lúc càng lớn, dài đến vài dặm, bảo ấn hình rồng đột nhiên hơi động, vẩy rồng rung lên, một tiếng như đá vàng vang lên.

Bảo ấn biến mất, một con chân long xuất hiện bên trong Bảo Hồn giới, tản ra một làn hung uy làm cho người ta phải run rẩy.

Con chân long này chỉ có nửa thân trước, phần thân sau dường như bị người chặt đứt, đôi long nhãn kia vô cùng phẫn nộ, tầm mắt tới đâu, không gian chỗ đó vặn vẹo, bày ra pháp lực cùng sức mạnh vô cùng dũng mãnh!

Tuy nguyên thần chân long này không được đầy đủ, nhưng nguyên thần chân long cực kỳ hùng mạnh, vượt qua nguyên thần của Đại vu Tam Thần cảnh, có thể thấy qua được uy lực của bảo ấn!

Thứ này có thể nói là một nguyên thần chi bảo khiếm khuyết, có được món bảo vật này, không khác gì có thêm một gã thủ hộ giả Tam Thần cảnh!

"Hải Ngoại Tiên Các thật nhiều tiền thế lớn, vật đấu giá thứ nhất chính là nguyên thần chi bảo, tuy rằng không trọn vẹn, nhưng uy lực không hề nhỏ, vu sĩ Tam Đan cảnh cầm bảo vật này trong tay, thậm chí có thể liều mạng với vu sĩ Tam Thần cảnh!" Diệp Húc chấn động tâm thần, thầm nhủ.

Nguyên thần chi bảo cực kỳ hiếm có, phải săn bắt nguyên thần của vu sĩ hoặc yêu tộc, đánh vào trong thuần dương vu bảo, luyện chế thành bảo vật, uy lực cao hơn thuần dương vu bảo gấp không chỉ mấy trăm lần!

Dù là Đại vu Tam Thần cảnh cũng chưa chắc đã có được nguyên thần chi bảo.

Diệp Húc từng thấy Đại vu Tam Thần cảnh, tỷ như Linh Phủ của Ngụy Hiên, Kim Kiều của cường giả Nguyên Thủy Ma Tông, Kim Bổng trong tay Viên Thiên Công, đều là thuần dương chi bảo, nhưng lại không thể gọi là nguyên thần chi bảo.

Nguyên nhân chính là bởi vì bên trong vu bảo của bọn họ không có nguyên thần!

Trấn Long ấn vừa xuất hiện liền tác động đến tâm thần của mọi người, đẩy không khí trong đại hội đấu giá lên đỉnh, không ít cao thủ đến từ các thế lực lớn các đại môn phái đều ra giá, cái Trấn Long ấn này trong chốc lát ngắn ngủi liền đạt tới một con số khủng bố, mà vẫn còn đang không ngừng tăng lên!

Cuối cùng, giá của cái Trấn Long ấn này dừng lại ở con số hai trăm bốn mươi sáu cái tam giai linh mạch, được một vị vu sĩ không biết tên mua đi.