Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 325: Vu Hoàng chi lộ



Diệp Húc nuốt toàn bộ Hai Mươi Tám Chư Thiên Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp vào trong bụng, làm cho lão già kia nhìn thấy mà khóe mắt giật giật muốn rách!

Thiên Vương phủ và Trưởng Tôn phủ kết thân, hai nhà có thể nói là thông gia, Diệp Húc đã giết chết Lý Huyền Phong, nếu lại giết thêm Tiểu Thiên Vương Lý Huyền Tố, chuyện cưới xin lần này có thể kết thành hay không đều là vấn đề!

Trưởng Tôn Thịnh lúc này đã ở trong thành xem cuộc chiến, nhìn thấy giữa trận chỉ còn một mình Diệp Húc, hối hận ruột đều xanh, Diệp Húc là cố nhân của ông ta, lại là khách ông ta mời đến, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

"Nơi Diệp lão đệ đến chưa từng bình an bao giờ! Ta nghe nói năm đó ở Cổ Lãng Hải gần Hải Ngoại Tiên Các đã xảy ra một cọc thảm sát, mấy trăm tên vu sĩ chết thảm, trở thành án chưa giải quyết, hơn phân nửa là liên quan đến cậu ta rồi!"

Sắc mặt ông ta như đất, hồn vía lên mây, thầm nghĩ: "Tiểu Thiên Vương Lý Huyền Tố quá nửa là đã bị giết rồi, lần này Phủ chủ chắc chắn sẽ trách phạt ta, thảm rồi thảm rồi… Nhưng mà, lần trước ta gặp hắn ta, hắn mới Hạo Nguyệt kỳ, hiện giờ mới bao lâu hắn đã tu luyện ra huyễn đan? Tốc độ tiến cảnh tu vi này, thật khủng bố!"

Ông ta hiểu rõ, Diệp Húc đánh bại Lý Huyền Tố, liền đã đứng trong rừng cao thủ trẻ tuổi đương thời, có thể đặt song song với những cường giả trẻ tuổi như Đông Hoàng Mục, Đặng Nguyên Giác!

Tuy Diệp Húc hiện giờ còn chưa sánh kịp Đông Hoàng Mục, lại càng không bằng Đặng Nguyên Giác, nhưng dù sao cũng đã bước vào hàng ngũ này.

"Nếu Tiểu Thiên Vương Lý Huyền Tố chết đi, như vậy ngươi hãy chuẩn bị nhận lấy cơn thịnh nộ của Trưởng Tôn gia ta, chôn cùng cậu ấy!"

Lão già râu dài mi trắng tức giận hừ một tiếng, con Tứ Bất Tượng trên đỉnh đầu kia hí lên, giơ vuốt chộp tới Diệp Húc!

Cường giả Tam Thần cảnh ra tay, trời long đất lở, xa xa không phải tình cảnh như Diệp Húc và Lý Huyền Tố, cao thủ loại cảnh giới này, không cần dùng đến vu bảo, nguyên thần của bọn họ đã là vu bảo tốt nhất. "Ai nói Lý Huyền Tố đã chết?"

Diệp Húc khẽ mỉm cười, giơ tay thò vào trong đỉnh, mò ra một người, chỉ thấy Lý Huyền Tố bị hắn nắm lấy, sắc mặt trắng bệch như tuyết, nghênh hướng cái móng vuốt lớn kia.

Lão già mi trắng kia vội vàng thu hồi nguyên thần, tiếc rằng lão ta thi triển toàn lực, sức mạnh rất lớn, không thể dễ dàng thu hồi được, cái móng vuốt này hiểm hiểm xẹt qua người Lý Huyền Tố.

Áp lực quá lớn khiến Lý Huyền Tố bị chấn cho hộc máu không ngừng, hấp hối chờ chết.

Lão già kia đau đớn kêu lên một tiếng, sắc mặt đỏ lên, cuối cùng cũng kéo nguyên thần về, thân hình bị chấn cho lảo đảo lui ra sau, khóe miệng tràn ra một tia máu, lục phủ ngũ tạng của lão bị va chạm dữ dội, ép một ngụm máu tươi nảy lên yết hầu xuống.

"Đáng tiếc, tiền bối ông suýt chút nữa thì giết chết vị Tiểu Thiên Vương này rồi…" Diệp Húc nâng tay ném Lý Huyền Tố hướng lão già kia, cười nói.

"Ngươi!"

Lão già kia mở miệng gầm lên, lập tức không áp được máu tươi nảy lên yết hầu, một búng máu phun ra!

Trưởng Tôn Thiệp vội vàng tiếp lấy Lý Huyền Tố, lấy một viên đan dược nhét vào miệng hắn, thản nhiên nói: "Diệp phong chủ, Trưởng Tôn phủ tôi không chào đón các hạ, mong các hạ rời đi càng sớm càng tốt!"

Ông ta cũng không nhịn được tức giận, nếu Diệp Húc không phải khách của Trưởng Tôn phủ, chỉ sợ ông ta đã không kiềm chế được mà động thủ giết người rồi.

Diệp Húc từ xa chắp tay, thản nhiên nói: "Trưởng Tôn phủ chủ tu vi tinh thâm, hẳn là biết rõ, mọi chuyện nơi đây đều không phải do Diệp mỗ khơi mào, mà là có người muốn gây sự với ta, định dùng đầu ta đi lấy lòng Yêu chủ Thiên Yêu cung, trở thành Phò mã Thiên Yêu Cung. Diệp mỗ đến lần này, chẳng qua chỉ là chúc mừng lệnh nữ Sư Thiếp, cũng không phải đến gây rối, nhưng kẻ khác muốn giết ta, chẳng lẽ còn không cho Diệp mỗ chống lại sao?"

Trưởng Tôn Thiệp trầm mặc một lát, thở dài nói: "Lần này Trưởng Tôn phủ ta không đúng. Nhưng bất kể thế nào, Diệp phong chủ đều không thích hợp để tiếp tục ở lại nơi đây, còn mời Phong chủ rời đi. Ngày khác Trưởng Tôn phủ ta tự mình phái người tới Quan Tinh Phong Thánh Tông, bồi tội với Phong chủ."

Ông ta rộng lượng lại khiến cho Diệp Húc sinh ra vài phần hảo cảm, đồng thời cũng có chút áy náy trong lòng.

Tuy rằng hắn tranh đấu với người khác đều do kẻ khác khơi mào, nhưng nếu hắn không cố ý giả mù, dụ dỗ kẻ khác ra tay thì có khi người muốn gây phiền toái cho hắn có lẽ sẽ ít đi hơn nửa.

"Phượng cô nương, còn không đến đây đỡ ta rời đi?"

Diệp Húc đứng giữa không trung, vươn một bàn tay ra, hai mắt mê man nói: "Thị lực của ta không tốt, không thấy rõ cô ở nơi nào…"

Tân khách Trưởng Tôn phủ gần như cùng bị hắn làm cho tức đến hộc máu, thị lực không tốt?"

Thị lực không tốt mà còn có thể dễ dàng đánh bại con cháu kiệt xuất nhất của Thất đại thế gia? Còn có thể đánh cho Tiểu Thiên Vương Thiên Vương phủ như chó chết? Còn có thể làm lão quái vật Trưởng Tôn phủ tức giận đến hộc máu?

Phượng Yên Nhu vội vàng bay đến, đỡ Diệp Húc rời đi.

Chờ khi bay ra khỏi tầm mắt của mọi người, Diệp Húc lập tức tế khởi Thiên Cơ Tán hóa thành một con thuyền con, thúc giục nói: "Mau đi, mau đi!"

"Sư huynh, chẳng lẽ Trưởng Tôn Thiệp sẽ phái người truy sát chúng ta sao?" Phượng Yên Nhu vội vàng tế khởi nguyên đan, thúc dục thuyền con, hóa thành lưu quang bay đi, hiếu kỳ hỏi.

"Trưởng Tôn Thiệp thì không, những mấy lão quái vật phía sau ông ta thì có!" Diệp Húc cũng tế khởi cửu đại huyễn đan của mình, nhanh chóng rời đi, trầm giọng nói.

Bọn họ vừa mới rời đi, chỉ thấy một cái đầu như ngựa như hươu cực lớn đột nhiên xuất hiện tại vị trí của bọn họ, răng rắc cắn một cái, cắn vỡ mảng không gian kia, cưỡng ép cắn nuốt đi!

"Đi rồi?"

Cái đầu cực lớn này lùi về trong hư không, chỉ để lại một cái hố tối đen như mực, bên trong truyền đến tiền ầm ầm vang, nặng nề cực điểm: "Coi như ngươi chạy nhanh!"

Trong Trưởng Tôn phủ, Lý Huyền Tố cuối cùng cũng phục hồi lại chút nguyên khí, sắc mặt vẫn tái xanh như trước, im lặng không nói gì.

Trưởng Tôn Thiệp thở dài nói: "Hiền chất, cháu…"

"Bá phụ không cần nói nữa, tiểu tử kia đoạt vu bảo của ta, món thù lớn này nhất định ta phải báo!"

Khuôn mặt Lý Huyền Tố hơi vặn vẹo, hắn ta tính tình cao ngạo, từ nhỏ đã lập chí trở thành Lý Thiên Vương thứ hai, món vu bảo tạo ra đầu tiên chính là Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, thậm chí vu pháp cũng là quan tưởng tòa bảo tháp kia.

Kiện vu bảo hắn luyện chế này, từ thời khắc hắn trở thành vu sĩ đã đi theo cùng hắn trưởng thành, thậm chí cùng hắn vượt qua ba lần sát khí tẩy lễ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hắn vì nâng cao uy lực cho kiện vu bảo này mà hao tốn không ít tâm tư, đem không ít tài liệu thượng thừa đưa vào trong đó, trả giá hết sức lớn, cuối cùng trở thành Thuần Dương chi bảo.

Mà hiện giờ, bảo vật hắn cực cực khổ khổ tạo ra lại bị Diệp Húc một hơi nuốt hết, ngay cả cặn cũng không thừa!

Không chỉ như vậy, từ khi hắn trở thành vu sĩ tới nay, rất ít khi thất bại, thuận buồm xuôi gió, lại không ngờ lần này lại bị đánh bại trong tay Diệp Húc, ngay cả vu bảo cũng bị đối phương lấy đi, đây tuyệt đối là một nỗi nhục vô cùng lớn!

"Diệp phong chủ Hoàng Tuyền Ma Tông, không phải kẻ dễ đối phó, hắn đã chen chân vào trong hàng ngũ nhân vật trẻ tuổi xuất chúng rồi."

Trưởng Tôn Thiệp im lặng một lát, hảo tâm nhắc nhở: "Ta thấy hành vi kẻ này, không khỏi nhớ đến Ứng Tông Đạo khi còn trẻ, nếu hắn trưởng thành, tất sẽ là một Ứng Tông Đạo khác! Hiền chất, ta cảm thấy món thù này của cháu, không bằng tạm để đó đã."

Lý Huyền Tố từ từ phun ra một ngụm trọc khí, thần thái khôi phục như thường, thản nhiên nói: "Đa tạ bá phụ đã nhắc nhở. Lần này ta bại trong tay hắn chỉ là do sơ suất, chờ khi tìm được một kiện vu bảo tốt, giết hắn dễ như trở bàn tay thôi!"

Thực lực của hắn cùng Diệp Húc quả thật không chênh lệnh lám, nếu không phải hắn mất đi tiên cơ, bị Diệp Húc đè ra đánh, nói không chừng còn có khả năng thắng.

Trưởng Tôn Thiệp thấy hắn tâm ý đã quyết, thở dài, nói: "Hiền chất, cháu hãy cẩn thận."

"Phủ chủ, thật sự phải phái người đi Quan Tinh Phong Hoàng Tuyền Ma Tông bồi tội với tiểu tử kia sao?"

Phía sau Trưởng Tôn Thiệp, lão giả râu dài mi trắng mặt mang vẻ không cam lòng, dò hỏi: "Nếu chúng ta làm như vậy, chỉ sợ Thiên Vương phủ sẽ không vui."

"Dù Thiên Vương Phủ không vui cũng sẽ không nói gì đâu."

Trưởng Tôn Thiệp trầm giọng nói: "Dù sao lần này cũng là Trưởng Tôn phủ chúng ta đuối lý, không đúng lúc ngăn lại tranh đấu. Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, không phải vật trong ao, làm bạn với hắn sẽ tốt hơn là đắc tội hắn. Nhị thúc, ta biết thúc tế khởi nguyên thần đuổi giết hán, nhưng chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa!"

Lão già kia cười lạnh nói: "Phủ chủ, ngươi nhát gan quá đó, tiểu tử kia chỉ là một thằng nhóc mù lòa, nếu nó không phải vật trong ao, vậy thì giết nó đi, xong hết mọi chuyện!"

"Nếu không giết được hắn ta, với Trưởng Tôn phủ ta mà nói, chính là họa diệt môn!"

Trưởng Tôn Thiệp hừ lạnh một tiếng, điềm nhiên nói: "Nhị thúc, thúc phải nhớ kỹ, ở Trưởng Tôn phủ ta là Phủ chủ, mà không phải là thúc!"

Ông ta phất tay áo nói: "Thúc đi xuống đi, bảo Trưởng Tôn Thịnh chuẩn bị chút hậu lễ đưa đến Quan Tinh Phong, bồi cái thất lễ. Nhớ kỹ, đừng gây thêm phiền toái!"

Lão già kia sắc mặt lúc xanh lúc hồng, tức giận rời đi.

Diệp Húc một đường đi nhanh, hai ngày sau, rốt cuộc đi vào Miêu Cương, phương xa đó chính là Thập Vạn Đại Sơn.

Chỉ khi đi vào Thập Vạn Đại Sơn, đó là phạm vi Hoàng Tuyền Ma Tông, dù là đám cường giả Trưởng Tôn Thiệp kia cũng không dám gây sự trong địa giới Ma Tông, nếu không đến bao nhiêu diệt bấy nhiêu.

Tới đây rồi, bọn họ mới coi như an toàn.

Diệp Húc cuối cũng cũng tiêu hóa xong Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, tòa bảo tháp này nặng kinh người, khiến Chư Thiên Thập Đạo của hắn đột phá, tiến vào đệ bát trọng!

"Phượng cô nương, cha của cô chiếu lệnh thiên hạ, chỉ sợ ta đã là địch của tất cả tài tuấn trẻ tuổi rồi, ngày sau, e là sẽ không dễ chịu cho lắm." Diệp Húc cười nói.

Phượng Yên Nhu lo lắng không yên, đang định an ủi, đã thấy Diệp Húc một bộ dáng không hề lo lắng, ngược lại còn mỉm cười, trong lòng không khỏi buồn bực.

Diệp Húc tiếp tục nói: "Nhưng mà, có thể quyết đấu cùng anh hào trong thiên hạ, đánh bại từng người, dẫm ở dưới chân, đoạt lấy của cải của bọn họ, đây quả thật chính là chuyện làm ta hưng phấn!"

Bên trong lời hắn nói mang theo hào khí không gì sánh được: "Ta đang lo không có đủ tài liệu và linh khí để nâng cao tu vi bản thân, những kẻ này tự đưa đến cửa, quả là hợp ý ta! Từ trước tới nay, Vu Hoàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, ta liền dùng thi thể những kẻ này đắp ra một con đường Vu Hoàng!"

Phượng Yên Nhu hoảng hốt, trong mắt tràn đầy khâm phục, thầm nghĩ: "Muội không có dã tâm lớn như vậy, muội chỉ muốn đi theo sau huynh…"

Nếu là Nhị tỷ Khổng Tước của cô ta ở đây, chắc chắn sẽ phải dậm chân, răn dạy cô tên tiểu phản đồ này.

Dù sao vài ngày trước, Phượng Yên Nhu chính miệng nói, muốn đi theo phía sau Khổng Tước, nhìn cô ta trở thành Nữ vu hoàng.

Diệp Húc mang theo nàng tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, trở lại Quan Tinh Phong, hạ xuống đỉnh núi, hắn liền cảm thấy một luồng không khí khẩn trương. Trên đỉnh Quan Tinh Phong, không biết bao nhiêu nô bộc bị đè quỳ xuống đất, hướng Tinh chủ đại điện.

Mà Hoàng Xán lại quỳ ở trước nhất, thần thái đờ đẫn.

"Hoàng Xán, đứng lên!" Diệp Húc khẽ nhíu mày, trầm giọng nói.

Vị đại hán mặt chữ điền này thân hình rơi run lên, lại vẫn không đứng dậy.

"Diệp sư đệ, vi huynh không cho nó đứng dậy, nó sao dám đứng dậy?" Ngụy Hiên chầm chậm đi ra Tinh chủ đại điện, cười khẩy nói.