Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 302: Công lực tiến nhanh



Phượng Yên Nhu còn cần một đoạn thời gian nữa mới có thể luyện hóa hoàn toàn Không Thanh vạn năm, mà Tống Cao Đức lại vừa luyện hóa, vừa độ kiếp, thanh thế long trời lở đất.

Diệp Húc khoanh chân ngồi xuống, hộ pháp cho hai người, thầm nghĩ: "Sau khi Đan Đỉnh cửu phẩm, chính là ngưng luyện huyễn đan. Cùng cảnh giới, mức độ thâm hậu của tu vi của ta gấp mười thậm chí gấp trăm lần người khác, mà độ khó khi đột phá cũng gấp mười thậm chí gấp trăm lần, cần tích lũy so với kẻ khác càng nhiều hơn! Người khác đột phá đến cảnh giới huyễn đan, cần tiêu hao mấy điều nhất giai linh mạch, mà ta chỉ sợ phải dùng mấy cái tam giai linh mạch mới có thể đột phá! Nhưng hiện giờ không phải vội, vẫn là củng cố cảnh giới hiện tại một chút…"

Hắn thả Hùng Bi ra, chỉ thấy con hắc hùng này so với trước đây càng thêm khôi ngô hùng tráng, vừa đen vừa béo, thân thể cao ba trượng, da lông cũng rực rỡ, rất là uy phong, đôi cánh đen dưới sườn càng lúc càng lớn.

Diệp Húc sắc mặt tối sầm lại, phát hiện thằng nhãi này lại dám dùng tài liệu hắn cất giữ, luyện chế cho bản thân một khẩu đan đỉnh thượng hảo, cũng tu luyện đến Đan Đỉnh kỳ.

Không chỉ có như vậy, con gấu này lại còn tự tạo cho mình một bộ áo giáp, cũng là vu bảo, mặc ở trên người.

"Phách Thiên, mấy ngày nay ngươi ăn vụng không ít đan dược hả?" Sắc mặt Diệp Húc có chút khó coi, hỏi.

Linh điền ở trong ngọc lâu của hắn vô số, lại có hơn ngàn vạn phàm nhân khai khẩn linh điền, nuôi trồng dược tài, sản lượng cực cao, cực kỳ phong phú, Hùng Bi mấy ngày nay ngày đêm luyện đan, chắc chắn ăn vụng không ít.

"Đâu có đâu? Lão gia đừng đổ oan cho người tốt!" Hùng Bi kêu oan.

"Ngươi ăn đến bụng liền phệ ra kia, còn nói không có!" Diệp Húc nhéo nhéo cái bụng của nó, ước chừng dày bốn năm tấc, vô cùng đau đớn nói.

Hùng Bi xấu hổ, ấp a ấp úng nói: "Lão gia, Tiểu Hùng không ăn vụng bao nhiêu, chỉ là ngẫu nhiên ăn thấy ngon miệng liền ăn thêm mấy viên… Can Sài Giao còn có hai con Kim Mãng kia ăn nhiều nhất!"

Diệp Húc khẽ động tâm niệm, chân nguyên hóa thành một bàn tay to, chộp vào trong ngọc lâu, mò Can Sài Giao và hai con Kim Mãng kia ra, tập trung nhìn lại, sau một lúc lâu không biết nói gì.

Hắn từ trong ngọc lâu mò ra không ngờ là một con long mã béo đên đi không nổi, cùng với hai con Kim Mãng có vòng eo và thân không khác nhau là mấy.

Ba con này ăn vụng không biết bao nhiêu linh đan diệu dược mà Hùng Bi luyện chế, đều là bảo vật loại Sinh Sinh Tạo Hóa Đan, tuy rằng dược lực không mạnh bằng loại đan dược mà Diệp Húc đạt ở trong Vạn Cổ Ma Vực, nhưng với tu vi của Can Sài Giao và hai con Kim Mãng kia, còn không thể hoàn toàn hấp thu hết dược lực, chỉ có thể ỷ vào khí lực mạnh đem dược lực tích tụ trong cơ thể.

Những dược lực đó càng tích càng nhiều, ba tên này liền càng ngày càng béo, thế cho nên Diệp Húc nhất thời không tra, ba tên này đã béo hết lên.

Hiện giờ Can Sài Giao sao còn là con tuấn mã gầy như que củi kia nữa, Diệp Húc thậm chí còn hoài nghi, con long mã vốn bôn chạy như bay kia, bây giờ còn có thể đi được nữa không đây!

"Lão gia ta vốn không phải keo kiệt, không cho các ngươi ăn linh đan diệu dược, chỉ là các ngươi ăn cũng không thể luyện hóa được dược lực, cứ như thế này, sớm muộn gì các ngươi sẽ bị dược lực tích tụ trong cơ thể làm cho nổ tung lên!" Diệp Húc vừa tức giận vừa buồn cười, quở trách.

Can Sài Giao run run bò lên, thở hồng hộc lăn một vòng trên mặt đất, hóa thành một tên mập toàn thân đỏ hồng như lửa, đặt mông ngồi dưới đất, phù phù thở hổn hển.

Hai con Kim Mãng cũng lăn một vòng, biến thành hai tên nhóc vừa béo lại vừa lùn, cũng đặt mông ngồi dưới đất, không thể động đậy nổi.

Ba cái tên béo như lợn cùng kêu lên: "Lão gia, chúng tôi sai rồi, những dược lực đó chúng tôi hóa không ra, phải làm như nào đây?"

"Chút dược lực đó còn chưa làm khó được ta, nhưng các ngươi còn dám ăn vụng linh dược, về sau no chết đi!"

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, Thiên đỉnh trên đỉnh đầu đột nhiên bay ra một dòng sông chân nguyên, làn sóng cuộn lại, đem ba tên mập tính cả Hùng Bi cùng nhau cuốn vào giữa sông, không ngừng lấy chân nguyên cọ rửa thân thể chúng.

Hắn khẽ động tâm niệm, lập tức kích phát dược lực tồn trữ trong cơ thể bốn tên kia, từng luồng dược lực mênh mông tấn công, hóa thành yêu nguyên, tràn ngập cơ thể bọn chúng.

Tu vi bốn con yêu quái lập tức tăng lên vù vù, sau một lúc lâu, Diệp Húc liền luyện hóa tất cả dược lực tồn trữ trong cơ thể bọn chúng, chỉ thấy tu vi Hùng Bi đạt bằng Diệp Húc, đạt tới Đan Đỉnh bát phẩm, mà tu vi Can Sài Giao và hai con Kim Mãng kia cũng đạt tới Đan Đỉnh kỳ, bởi vì bọn chúng còn chưa có đan đỉnh chứa đựng yêu nguyên nên tu vi bắt đầu tan rã.

Hình thể bọn chúng bắt đầu phục hồi như cũ, bụng Hùng Bi xẹp xuống, Can Sài Giao từ một tên mập biến thành một thanh niên trai tráng, nhất là hai tên nhóc mà Kim Mãng hóa thành kia, hoạt bát đáng yêu, biến thành hai đứa bé, nhưng trên trán một đứa mọc ra một cái kim giác, đứa kia mọc ra ngân giác.

Diệp Húc trấn áp hai dòng sông chân nguyên của Can Sài Giao và hai con Kim Mãng, từ trong ngọc lâu lấy ra một ít tài liệu, lấy Thái Dương chân hỏa Thái Âm Xích Huyết Thần Diễm liên tục rèn luyện, luyện chế ra ba khẩu đan đỉnh, phát ra cho bọn chúng củng cố tu vi.

"Phách Thiên, lão gai ta ở Côn Luân Thánh Địa cổ tìm được một đám linh dược, ngươi nhìn xem, có thể luyện chế thành đan dược được hay không?" Diệp Húc xử lý xong, lúc này lấy hơn mười loại linh dược đạt được trong Côn Luân Thánh Địa cổ ra, hỏi.

Tuy rằng Diệp Húc với Vu Đan đạo cũng có hiểu biết, nhưng còn xa mới có thể nói là tinht hông, so với cao thủ luyện đan là Hùng Bi đây kém hơn rất nhiều, cho nên hắn mới giao linh dược linh thảo đó cho con hắc hùng này luyện chế.

"Lão gia, đó đều là linh dược ngàn năm trở lên, dược lực dồi dào cực kỳ…" Đôi mắt hắc hùng phát sáng, nước miếng chảy ròng ròng, dò xét một vòng, ngửi dược hương, lẩm bẩm nói.

Diệp Húc sắc mặt không tốt: "Những linh đan diệu dược khác các ngươi ăn cũng được, nhưng những dược tài đó, lão gia phải giữ lại để đánh sâu vào cửa khẩu, nếu các ngươi dám ăn vụng, lão gia liền lột da các ngươi ra, phơi nắng làm da gấu da giao long khô!"

Hùng Bi và Can Sài Giao đám yêu rùng mình một cái, vội vàng bồi cười nói: "Lão gia dặn dò, chúng tôi đương nhiên không dám động vào."

"Lấy thực lực của Tiểu Hùng, đủ để luyện chế linh dược ngàn năm."

Hắc hùng trầm ngâm một lát, thật cẩn thận nói: "Nhưng linh dược linh thảo ngàn năm, bản thân ẩn chứa dược lực không gì sánh nổi, dược lô bình thường không thể chịu được. Nếu luyện chế thành đan, phối hợp với dược tài khác, dược lực có thể tăng lên gấp đôi, cho dù là chín khẩu đan đỉnh của lão gia, chỉ sợ cũng sẽ nổ tung, không có khẩu dược lô tốt nhất, chỉ sợ không thể luyện chế thành linh đan diệu dược được…"

Diệp Húc thở dài, phất tay áo một cái, đưa bọn chúng về trong ngọc lâu, lại thu hồi các loại linh dược, để ở trong ngọc lâu tầng thứ hai, miễn cho bị bốn tên tham ăn này ăn vụng mất, thầm nghĩ: "Những linh dược ngàn năm đó nếu ăn sống thì thật lãng phí, nhưng làm sao để có thể tìm được một khẩu dược lô tốt nhất đây?"

Hắn lấy Linh Phủ của Ngụy Hiên ra, đã thấy vu bảo mà Ngụy Hiên luyện chế ra này, tuy rằng chất lượng cực cao, nhưng tài liệu đều không phải đỉnh cấp, trong đó tài liệu tốt nhất cũng chỉ là thiết mẫu vạn năm mà thôi.

"Côn Luân Thánh Địa cổ đã bị Tây Hoàng phong ấn mấy vạn năm, nơi đây dù có vu bảo, hơn phân nửa cũng đã tổn hại mục nát rồi."

Diệp Húc nhớ tới tấm Thiên Sơn Thanh Điện Đồ hắn thấy được lúc ở trong đại mạc Tây Hoang kia, tuy răng bảo vật này là Tây Hoàng tự tay luyện chế, nhưng là rách nát, uy năng bị tổn hao nhiều.

"Thiên Sơn Thanh Điện Đồ hơn phân nửa là lấy ra từ trong Côn Luân Thánh Địa cổ, khó trách đại mạc Tây Hoang thường thường có người phát hiện di tích thượng cổ, có Côn Luân Thánh Địa cổ ở, những di tích này không nhiều mới là lạ. Nếu Thiên Sơn Thanh Điện Đồ có thể truyền lưu đi ra ngoài, này có nghĩa là bên trong thánh địa chắc chắn còn những vu bảo khác!"

Hắn từ từ nhổ nha một hơi trọc khí, đột nhiên nghe thấy một tiếng phượng hót, thanh âm réo rắt, vội vàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đỉnh đầu Phượng Yên Nhu đột nhiên dâng lên một quả nguyên đan màu vỏ quit, từng ngọn lửa chuyển động xung quanh nguyên đan, giống như những đám mây thật nhỏ.

Đây là một quả nguyên đan tinh khiết, trải qua chín lần rèn luyện, đã trở nên cực kỳ vững chắc, nhưng hơi thở nó tản ra cũng không phải yêu khí dày đặc, mà là có vẻ mang chút hơi thở thánh thần.

Mà bay xung quanh nó không phải những ngọn lửa bình thường, Diệp Húc nhìn đến trong đó ít nhất có bốn loại thần hỏa, gồm có Thái Dương chân hỏa, Nam Minh Ly Hỏa, Thuần Dương Càn Minh Ly Hỏa và Càn Thiên Liệt Hỏa.

Bốn loại thần hỏa này rõ ràng đều là chân hỏa cực kỳ cương liệt, không ngờ lại xuất hiện trong yêu đan của Phượng Yên Nhu, khiến Diệp Húc chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

Phượng Yên Nhu nhắm nghiền đôi mắt, làn váy tung bay, phía sau từng làn ánh sáng mờ dâng lên, ngàn luồng ngàn sợi, tạo thành một cái đuôi và đôi cánh bảy màu rực rỡ kinh người.

Cô ấy giờ phút này như tiên nữ thuần khiết kết hợp với yêu tinh chốn rừng xanh, thuần khiết mang theo yêu dị, làm cho người ta hoa mắt, làm cho người ta say mê.

Sau một lúc lâu, cô ta mở miệng nuốt yêu đan vào, ánh sáng phía sau dần dần tiêu tan đi, im lặng đi đến bên cạnh Diệp Húc, chầm chậm ngồi xuống.

Mà lúc này, lôi kiếp của Tống Cao Đức đã dần kết thúc, hắn vốn đã tu luyện đến Huyễn Đan kỳ, giờ dựa vào dược lực của một giọt Không Thanh vạn năm này, đã tăng lên Huyễn Đan bát phẩm, liên tục độ bảy kiếp!

"Thiếu Bảo, nơi đây còn một giọt Không Thanh vạn năm nữa."

Tống Cao Đức giao bình ngọc cho Diệp Húc, cười nói: "Ta đi theo sau các ngươi, cũng không xuất bất cứ lực nào, lại được nhiều chỗ tốt như thế, lấy nữa thì thật hổ thẹn."

Diệp Húc chuyển giao bình ngọc cho Phượng Yên Nhu, nói: "Lần này Phượng cô nương có công lao lớn nhất, nếu không có cô, lần này chúng ta sẽ không trốn thoát khỏi tay Ngụy Hiên, dư ra một giọt Không Thanh vạn năm này, đương nhiên nên thuộc về Phượng cô nương."

Phượng Yên Nhu sắc mặt đỏ bừng, đang định từ chối, Diệp Húc không phân trần liền nhét vào trong tay cô, cười nói: "Chúng ta đặt Không Thanh vạn năm trong Thương Minh Cấm Thần đại trận, không biết đã có thu hoạch gì chưa? Phượng cô nương, còn mời cô nương dẫn đường."

Phượng Yên Nhu chỉ phải nhận lấy, thầm nghĩ: "Huynh ấy nói ta xuất lực nhiều nhất, ta chỉ dẫn đường mà thôi, giọt Không Thanh vạn năm này ta nhận lấy cũng thật hổ thẹn, thôi thì tìm cơ hội rồi trả lại cho huynh ấy…"

Bọn họ luyện hóa dược lực của Không Thanh vạn năm, mất ba ngày ba đêm, trong lúc Diệp Húc hộ pháp cho bọn họ, từng mấy lần nghe thấy trong Thương Minh Cấm Thần đại trận truyền đến tiếng kêu thảm thiết, như vậy có người bị đại trận diệt nguyên thần, táng thân trong cấm chế.

Đợi khi bọn họ đi đến bên cạnh Thương Minh Cấm Thần đại trận, Diệp Húc không khỏi bị cảnh tượng trước mắt trấn trụ, chỉ thấy nơi đây phơi thây mấy trăm, mấy trăm vu sĩ đến từ chính ma yêu đạo táng thân trong đại trận, thậm chí có người thi thể ngã cạnh Không Thanh vạn năm, thò tay bắt lấy thân cây quái thụ này, lại không thể sống sót.

Nếu chỉ là Không Thanh vạn năm thì chưa đủ để hấp dẫn nhiều vu sĩ thế, mấu chốt chính là, những tài liệu mà đám vu sĩ chết trước để lại mới chân chính là thứ hấp dẫn người.

Những vu sĩ đó sau khi chết rồi, ngọc lâu phân giải, tài sản cất chứa suốt đời rơi xuống trong Thương Minh Cấm Thần đại trận, chồng chất thành những gò nhỏ, vô số bảo khí phóng lên cao, ở xa trăm dặm cũng có thể nhìn thấy!

"Nghiệp chướng a, thật sự là nghiệp chướng a…" Tống Cao Đức nhìn thấy mà rung động, nghẹn họng nhìn trân trối nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Diệp Húc thở dài: "Đáng tiếc, không phải là công đức của ta… Có những tài liệu này, Chu Thiên Tinh Phiên của ta liền gần đủ ba trăm sáu mươi lăm mặt, tạo thành tinh phiên đại trận hoàn chỉnh, thực lực lại tăng lên!"