Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 271: Tấm gương đạo đức



Lão giả này cực kỳ hùng mạnh, đã rèn luyện nguyên thần thành thực chất, tế khởi một đạo kim kiều làm cho bốn vòng đầu của trụ quang đại trận đứng im, chân đạp kim kiều hướng tới trung tâm trụ quang đại trận.

Đạo kim kiều này thậm chí ngay cả Diệp Húc, Tống Cao Đức, Hoàng Xán cũng bị trấn áp hết thảy, làm cho bọn họ như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nào nhúc nhích được.

Không chỉ có như thế, ngay cả thuần dương bảo kính kia cũng bị đính tại chỗ. Kim quang bị ép lui vào bên trong mặt kính.

"Cao thủ tam thần cảnh rốt cuộc cũng không kìm nổi mà ra tay!"

Tống Cao Đức hít một ngụm lương khí, lẩm bẩm nói: "Thật là một lão gia mạnh mẽ, kim kiều này, chẳng lẽ là cao nhân cấp trưởng lão của Nguyên Thủy Ma Tông."

Nguyên thủy ma Tông đứng đầu trong ma đạo lục phái, nghe nói là chính thống đạo nho lưu truyền từ thượng cổ tới nay. Thực lực hùng mạnh, nội tình sâu, so với ma đạo tam cung cũng không kém chút nào.

Diệp Húc trong lòng không khỏi khiếp sợ vạn phần, đám người Hoàng Xán Hạ Sơ Dương liên kết mấy trăm người, ở vòng thứ hai của trụ quang đại trận cũng phải nơm nớp lo sợ. Thấy được một kiện thuần dương bảo kính thì phải cố sức vạn phần, đã chết mười mấy cao thủ vẫn không thể thu được kiện thuần dương bảo kính kia.

Mà lão giả nguyên thủ ma tông từ ngoài đi vào lại chế trụ cả bốn vòng trụ quang đại trận. Một bộ dạng phong khinh vân nhạt, thoải mái tự nhiên, đồng thời trấn áp bốn vòng đại trận, thậm chí ngay cả mấy trăm tam đan cảnh, thậm chí tam thai cảnh cao thủ cũng bị trấn áp hết.

Đây là thực lực của vu sĩ tu luyện ra nguyên thần tam thần cảnh sao? Tu vi của hắn đủ để chế trụ trụ quang đại trận, tiến vào sau bên trong thu hồi trọng bảo.

Bất kể là trụ quang đại trận, hay vu bảo dũng mãnh cỡ nào, trực tiếp lấy tu vi tuyệt đối, thực lực tuyệt đối đè ép qua.

Lão giả nguyên thủy ma tông này làm cho hắn xung động quá lớn. Diệp Húc không khỏi cảm thấy bức thiết phải nâng cao thực lực, tu vi của mình thế nào.

"Nâng cao tu vi, nhất định phải nâng cao tu vi! Ta hiện tại bảo vật có nhiều, nhưng bởi vì tu vi hạn chế, không thể đem những bảo vật này phát huy ra hoàn toàn được. Chỉ có thể tăng tu vi lên tới tam đan cảnh, mới có thể phát huy ra thực lực hoàn toàn của vu bảo."

Hắn cùng Tống Cao Đức hai người thu được không ít dược đỉnh dược lô, trong đó có đủ đan dược thần hiệu như sinh sinh tạo hóa đan.

Linh đan này có thể nâng cao tu vi nhanh chóng, nhưng sẽ tạo thành thực lực không được. Cảnh giới không ổn, thậm chí nếu tu vi nâng quá nhanh, còn có thể làm cho tâm tình không được, tẩu hỏa nhập ma.

Tuy nhiên những thứ này Diệp Húc cũng không để ý, thực lực và cảnh giới bất ổn có thể chậm rãi thích ứng. Tâm tình bất ổn có thể dùng huyết bồ đề để trấn áp tâm ma.

Lão giả kia dùng một đạo kim kiều trấn áp vạn vật, đi thẳng tới vòng thứ bốn của trụ quang đại trận. Vu bảo trong vòng thứ bốn này đều là cấp bậc giống như Thiên Ma Sách, so với thuần dương bảo kính còn tốt hơn nhiều lắm, có thể nói là kho báu rất lớn.

Lão giả khi tiến vào vòng thứ bốn nhưng vẫn không đình chỉ, đi thẳng tới vòng thứ năm.

Người này tự cho mình cao minh, tin tưởng tràn đầy, thấy chướng mắt với bảo vật vòng thứ tư, tính toán thu bảo vật ở vòng thứ năm.

Lão lẩm bẩm cái gì đó trong miệng, đột nhiên xuất hiện bàn tay to, hướng tới khối tinh kim khí mà chụp.

Bên trong vòng thứ năm của trụ quang đại trận thì chất lượng cao nhất chính là khối kim tinh khí kia. Nó đã tu luyện thành yêu, hóa thành hình người, cả vật thể trắng như tuyết, biến thành một đứa trẻ sơ sinh. Tuy nhiên nó chỉ có bộ mặt, không có miệng mũi, lỗ tai, rất là quái dị.

Kim tinh anh hài (trẻ sơ sinh) này đột nhiên mở hai mắt, hai đạo hào quang trắng như tuyết bắn thẳng tới bàn tay to của lão giả. Chỉ thấy hai đạo hào quang màu trắng này xuyên qua bàn tay bắn thẳng tới hai mắt lão giả kia.

Vị trưởng lão nguyên thủy ma tông này bị hai đạo hàn quang bắt trúng hai mắt, lập tức máu đen trào ra, không ngờ chưa kịp đối mặt hai mắt đã bị bắn mù rồi, không khỏi kêu lên hai tiếng thảm thiết.

Thanh âm kia long trời lở đất, truyền tới mấy trăm dặm, làm cho mọi người khí huyết bốc lên, choáng váng.

Diệp Húc nhìn xem mà kinh tâm động phách, chỉ thấy kim kiều dưới chân lão giả kịch liệt ngắn lại, chở lão rít gào hướng tới bên ngoài trụ quang đại trận mà đi.

Lão giả tam thần cảnh này không ngờ vừa đối diện liền lọt vào thương nặng, vội vàng tế khởi kim kiều, tính toán thoát ra khỏi trụ quang đại trận.

Kim tinh anh hài kia liền đuổi theo không bỏ, thân hình xẹt qua hư không của trụ quang đại trận giống như một đạo bạch quang. Tốc độ của nó cực nhanh, hai đạo hào quang trong mắt bắn ra thẳng tắp, thẳng tới nguyên thần trên đầu lão giả, hào quang định trụ nguyên thần của lão giả, dường như muốn xé mở nguyên thần này ra.

Lão giả kia bức lui về phía sau, khó khăn lắm mới ra khỏi được trụ quang đại trận. Kim tinh anh hài cũng vượt qua đại trận, đuổi tới bên ngoài, chỉ thấy hai đạo hào quang bay quanh nguyên thần lão giả, không tha.

Nguyên thần của lão giả kia là một hỏa điểu rất lớn, không ngờ lại bị hai đạo hào quang cắt rơi đầu.

Lão giả kia lập tức phát ra tiếng kêu thảm, thân thể rầm rầm một tiếng nổ tung, ngọc lâu phân giả, hồn bay phách lạc.

Kim kiều của lão rơi xuống mặt đất, vẫn còn dài ngắn tầm sáu bảy mươi mét. Kim kiều chói mắt, giống như một cầu vồng màu vàng đặt ở giữa cửa vào kim điện.

Thân ở vòng thứ hai của trụ quang đại trận, mọi người đã không còn bị kim kiều trấn áp, quanh thân áp lực nhất thời nhẹ đi nhiều. Nhưng tất cả vẫn không nhúc nhích ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn biến cố này.

Mà thuần dương bảo kính kia nhân cơ hội trốn mất, trượt ra cả trăm dặm trên tinh sa ngân hà, phiêu đãng mà đi.

Tống Cao Đức nhìn lại kim tinh anh hài, lẩm bẩm nói: "Thật là một baby mạnh mẽ…"

Một cường giả tam thần cảnh cứ như vậy bị kim tinh anh hài dễ dàng chém giết nguyên thần, mệnh tang tại chỗ.

Trường hợp này, làm cho bọn hắn vô cùng rung động. Đồng thời cũng làm cho bọn họ cảnh giác.

Tòa kim điện này tuy rằng là kho báu của ma đạo đại phái thượng cổ. Nhưng mà nguy hiểm thật lớn, bởi vì hoang phế nhiều năm tháng rồi, rất nhiều vu bảo và bảo vật đã tu luyện thành yêu.

Những gì mà ma đạo đại phái thượng cổ này cất chứa đã không hề là vu bảo nữa rồi, mà là yêu, là quái, đều không an phận chờ đợi vu sĩ tới thu hồi.

Chúng nó cũng có ý thức, cũng sẽ giết người.

Lão giả tam thần cảnh này tử vong, là hồi chuông cảnh báo cho bọn họ.

Hài nhi trắng như tuyết kia sau khi chém giết lão giả của nguyên thủy ma tông, vẫn không trở lại trụ quang đại trạn mà nào thể hiện một bộ dạng vô cùng vui vẻ, đi ra khỏi kim điện, không biết đã đi đâu.

"Kim Tinh anh hài này đi ra bên ngoài, khẳng định có một hồi gió tanh mưa máu rồi, không biết bao nhiêu cường giả phải chết…" Một vu sĩ lẩm bẩm nói.

Lại một người nhỏ giọng nói: "Nếu ai có thể lấy được hài nhi này, tế luyện thành nguyên thần thứ hai, quả thực chính là tồn tại vô địch à…"

"Ngay cả cường giả tam thần cảnh của Nguyên Thủy Ma Tông cũng chết à…"

Mọi người yên lặng không nói gì.

Ai mà không muốn thu kim tinh anh hài này chứ, tuy nhiên ngay cả tam thần cảnh cao nhân cũng bị anh hài này dễ dàng giết chết. Nếu là bọn họ, chỉ sợ anh hài này phóng ra một đạo hào quang đủ giết cả đám người bọn họ.

Kim tinh anh hài này đều không phải là bảo vật trong vòng cuối cùng của trụ quang đại trận. Trong vòng thứ năm còn mấy món vu bảo có thể so sánh với nó, thậm chí vòng thứ sáu còn có ngũ hành kim khí, loại bảo vật vô thượng.

Về phẩn vòng thứ bảy tới tột cùng là có cái gì, thì không ai biết được.

"Rất khủng bố, ngay cả cao thủ tam thần cảnh không ngờ cũng không thể tiến vào vòng thứ năm của trụ quang đại trận. Thật không hiểu vòng thứ bảy cái gì, chỉ sợ phải là giáo chủ danh môn đại phái mới có tư cách tiến vào vòng thứ sáu, thứ bảy…"

"Bảo vật vòng thứ hai đã lợi hại như vậy, khiến chúng ta hao hết tâm thần cũng không thể thu được. Vòng thứ nhất thì bảo vật bị hai tiểu tử kia thu đi, chúng ta chẳng lẽ phải về tay không sao?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Có người đột nhiên đề nghị nói: "Giết hai tiểu tử kia, chẳng phải bảo vật vòng thứ nhất hết thảy về tay chúng ta sao?"

"Có đạo lý, giết bọn chúng, cướp đoạt bảo vật!" Mọi người tinh thần rung lên, vội vàng nhìn quanh, chỉ thấy nơi mà Diệp Húc và Tống Cao Đức đứng đã trống không. Hai người bọn họ đã sớm không thấy bóng rồi: "Hai tiểu tử kia đâu?"

Có người nhanh mắt, vội vàng chỉ hướng bên ngoài trụ quang đại trận, kêu lên: "Hai tiểu tử kia chạy mất rồi."

"Khốn khiếp, hai tên khốn khiếp muốn thu lại kim kiều của cao nhân tam thần cảnh kia."

"Đuổi theo, giết bọn chúng!"

"Không thể cho bọn chúng thu đi kim kiều!"

Đám người Hạ Sơ Dương vội vàng thúc dục cửu đỉnh, từ vòng thứ hai đại trận trụ quang rít gào bay lên, thẳng tới bên ngoài đại trận.

Bên trong trụ quang đại trận mặc dù có không ít bảo vật mạnh hơn kim kiều này. Nhưng bảo vật đó đều thông linh, tu luyện thành yêu, lấy thực lực của bọn họ tuyệt đối không thể thu được. Chỉ có kim kiều này bởi vì chủ nhân đã chết, lại chưa có thông linh, chưa tu luyện thành yêu, bất luận ai cũng thu đi được.

Cho nên nói cái kim kiều có thể trấn trụ trụ quang đại trận này mới là bảo vật giá trị nhất.

Diệp Húc và Tống Cao Đức hai người đã chạy đi sớm, trong lúc mọi người còn đang thất thần, hai người vụng trộm lấy đi đi kim kiều.

Bọn họ tự nghĩ bản thân cũng không đủ thực lực lấy vu bảo khác trong trụ quang đại trận. Cho nên căn cứ vào nguyên tắc bảo mệnh và phát tài, liền lặng yên rời khỏi, tính toán đem kim kiều của lão giả tam thần cảnh kia đi, thuận lợi rời khỏi chốn thị phi này.

"Nặng quá."

Diệp Húc ra sức khiêng lên tòa kim kiều này, suýt nữa không nhấc kim kiều lên được, cốt cách đều bị ép tới rung động rầm rầm. Tống Cao Đức vội vàng trợ giúp hắn một tay.

Hai người hợp lực khiêng lên kim kiều, thật cẩn thận nhét kim kiều vào trong ngọc lâu của Diệp Húc.

Tống Cao Đức lại thu hồi lại di vật khác của lão giả, hai người liếc nhau, cũng nhìn ra vẻ vui sướng trên mặt đối phương.

"Phát tài rồi."

"Ừ"

"Chúng ta không thể quá tham lam rồi, kim kiều di vật của vị tiền bối kia đã làm chúng ta cảm thấy mỹ mãn rồi."

"Không tồi, không tồi, về phần bảo vật trong trụ quang đại trận, để lại cho bọn họ đi. Làm người không thể quá tham lam, nếu không sẽ gặp trời phạt."

"Ta cảm thấy chúng ta thực sự quá độ lượng, nhiều bảo vật như vậy không lấy, toàn bộ giao cho đối thủ, quả thực chính là quá đạo đức."

"Lời này có lý, chúng ta thân là vu sĩ ma đạo có đạo đức, nơi thị phi này, vẫn là rời khỏi càng sớm càng tốt, mới có thể thể hiện rõ sự đạo đức của chúng ta."

"Đúng! Tới khi chúng ta có đủ thực lực, lại tới lấy bảo."

Diệp Húc và Tống Cao Đức lập tức bay ra khỏi kim điện, khống chế thiên cơ tán, bôn đào mà đi. Mọi người khi nhìn lại chỉ thấy hai người ngồi trên một con thuyền, quay đầu hướng về phía bọn họ mà phất tay.

"Đừng để cho ta gặp được hai thằng nhóc này lần nữa, nếu không thấy một lần giết một lần!" Lộc lão nổi giận lôi đình, giận dữ hét.

Hoàng Xán không nói một lời, tế khởi lâu thuyền đã rách tung tóe, rít gào hướng theo Diệp Húc mà đuổi. Tất Phương Sơn khống chế thanh đồng bảo điện, cùng hắn chạy song song. Hạ Sơ Dương và Phong Vân Sinh chần chừ một chút, cũng nhích người đuổi theo. Về phần những người khác, có lựa chọn đuổi giết, có người lưu lại, nhìn xem có cơ hội thu đi bảo vật trong trụ quang đại trận không?

Phía trên thuyền, Tống Cao Đức vui mừng vạn phần, cười nói: "Diệp lão đệ, bọn người kia đuổi giết chúng ta, cũng là tìm phiền toái. Chúng ta đi Hoàng Tuyền Ma Tông hay Vạn Kiếp Môn?"

Diệp Húc trầm ngâm một lát rồi nói: "Chúng ta đi Thanh Châu trước, ta muốn đem đại ca của ta tới Ma Tông, sau đó khổ tu một phen, nâng cao cảnh giới tu vi."