Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 239: Đào hầm chôn người



Vu sĩ vây công Hùng Bi càng lúc càng nhiều, trong đó có cả cường giả Đan Đỉnh kỳ, với mảnh vỡ chiến kích và Thiết Huyết Chiến Kỳ trong tay Hùng Bi như hổ rình mồi.

Vu bảo trấn giáo với bọn họ mà nói có lực hấp dẫn trí mạng, những người này thường đến từ những môn phái bình thường, thậm chí có một số cường giả Đan Đỉnh kỳ, nghèo nàn cả đời, cũng không chắc có thể tìm đủ tài liệu cần để luyện vu bảo trấn giáo.

Dù là danh môn đại phái như Hoàng Tuyền Ma Tông, đệ tử không phải ai cũng cầm một kiện vu bảo cấp trấn giáo, mà trong tay con hắc hùng này lại cầm một kiện, còn cướp đoạt hai mảnh vỡ chiến kích, thật làm cho người ta đỏ mắt.

Nếu là vu sĩ Đan Đỉnh kỳ khác, có được loại bảo vậy này, bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, cũng phải thôi, mấu chốt là con gấu này tu vi mới chỉ đỉnh Hạo Nguyệt kỳ, hơn nữa lại là một con hùng yêu, cầm trọng bảo trong tay, quả thật không thể không làm cho người ta động tâm.

"Nhưng thực lực con gấu này, cũng không tệ như bề ngoài của nó, không ngờ có thể tế khởi mấy trăm con cổ trùng, hai con kim mãng, ngay cả hai gã cao thủ Đan Đỉnh kỳ cũng chết trong tay hắn…" Không ít người thầm nghĩ trong lòng, cũng không chắc là sẽ tiêu diệt được con hắc hùng này, định rút lui, không tham gia hàng ngũ tranh đoạt nữa.

"Hôm nay tất cả các ngươi phải chết trong tay Hùng lão gia, biến thành phân bón cho lão gia!" Hùng Bi kiêu ngạo đến cực điểm, quát lên.

Có người nổi giận mắng: "Con bà nó, con hùng yêu này thật sự quá kiêu ngạo, một tiếng lại phân bón, làm người ta khó chịu!"

"Mọi người cùng tiến lên, ta không tin không đè chết nó!" Có một gã vu sĩ cả giận nói, bản thân lại không dám tiến lên, định để cho người khác lên trước chịu chết.

Hùng bi tay nắm đại kỳ, nhìn bốn phía xung quanh, uy phong tám hướng, ngọc lâu trên đỉnh đầu vù một tiếng, một mặt bảo phiến bay ra, mặt quạt mở ra, to chừng mấy chục thước, núi núi sông sông lay động trên mặt quạt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi mặt quạt này!

"Ô hô! Con hùng yêu này thật quá giàu có, lại tế ra thêm một kiện vu bảo trấn giáo nữa!"

"Uy lực của cây quạt này, nó còn không thể phát huy được, nhưng dựa vào uy năng tản ra, có thể khẳng định đó chắc chắn là một kiện trọng bảo!"

Không biết bao nhiêu người điên cuồng lên, quát: "Con hùng yêu giàu có như vậy, hơn nữa tu vi mới chỉ Hạo Nguyệt Kỳ, bỏ qua nó chính là phung phí của trời!"

Ngọc lâu trên đỉnh đầu Hùng Bi, lại có một quả hồ lô lớn bay ra, bị Diệp Húc âm thầm lấy chân nguyên tế khởi, to lên hơn hai mươi thước, toàn thân chu hồng như ngọc, tản ra ánh sáng mê người.

Miệng hồ lô có một mặt đại phiên, cao hơn mười trượng, không ngừng có Thái Dương chân hỏa từ mặt phiên trào ra, từng ngọn lửa như mây, chảy vào trong hồ lô, cũng là Diệp Húc đem Thái Dương chân hỏa dư thừa đựng ở trong Viêm Dương hồ lô, ở trong hồ lô rèn luyện nguyên thần của mình.

"Lại là một kiện vu bảo cấp trấn giáo…"

Có người lẩm bẩm: "Quả hồ lô này hơn nửa cũng là một kiện báu vật, lại có thể chứa đựng Thái Dương chân hỏa, còn xuất sắc hơn mặt đại phiên kia…"

Vù!

Lại có một cây Bàn Long Kim Trượng bay ra, hai con kim giao chậm rãi chuyển động quanh kim trượng, chỉ thấy cái kim trượng này càng ngày càng to ra, treo ngang trên đỉnh đầu Hùng Bi, giống như một cây kim trụ sáu cạnh, hai con kim giao theo kim trụ từ từ bay lên, chậm rãi bơi trong không trung, đẹp đẽ lạ thường.

Từng kiện vu bảo từ trong ngọc lâu bay ra, đều là những bảo vật hiếm có, tuy rằng không bằng vu bảo cấp trấn giáo, nhưng uy năng mạnh, hơn vu bảo bình thường không biết bao nhiêu lần, hiển nhiên là những bảo vật có uy lực hùng mạnh đến cực đoan.

Hiện giờ Hùng Bi, bị Diệp Húc âm thầm tế ra vô số bảo vật, đâu chỉ trang bị đến tận răng, quả thực chính là một tên nhà giàu mới nổi, hận không thể treo đầy vu bảo lên người, khoe khoang với kẻ khác.

"Mẹ nó! Con gấu này còn giàu hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, không cướp nó quả thật không có thiên lý!" Không ít người mắt đều đỏ hết lên, thở hồng hộc, nhìn chằm chằm đám bảo vật trên đỉnh đầu Hùng Bi.

"Một con hùng yêu Tam Chân cảnh Hạo Nguyệt kỳ, không ngờ tùy thân mang theo kho báu, thiên lý bất dung!"

Hùng Bi nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy có nhiều vu sĩ tiến đến xem cuộc chiến, gần như tất cả đều xông tới, thậm chí ngay cả cao thủ thế hệ trước tự cao thân phận cũng rục rịch.

Nó thậm chí nhìn đến, vài cường giả đã tu luyện ra huyễn đan đứng ở xa xa, khóe miệng lộ ra cười lạnh, ánh mắt lành lạnh, nhìn chằm chằm những vu bảo trên đầu mình.

"Ai ya, lão gia ta hình như náo lớn rồi… Nhưng những bảo vật này, kiện nào là lão gia ta tế lên? Chẳng lẽ Diệp lao gia thấy ta khó chịu, muốn mượn tay những người này, xử lý lão gia ta?"

Hùng Bi chớp chớp đôi mắt nhỏ, khóc không ra nước mắt, không nói hai lời, khiêng Thiết Huyết Chiến Kỳ liền đi, mắng ầm ầm: "Hôm nay Hùng lão gia tâm tình không tốt, không thèm so đo với các ngươi, ngày khác lại tới tìm các ngươi!"

Một gã cường giả Huyễn Đan kỳ rốt cuộc không nhịn được, tay nâng đan đỉnh, xuất hiện trên đường đi của Hùng Bi, vuốt râu mỉm cười nói: "Lão phu tâm tình cũng không kém. Hắc hùng, lão phu còn thiếu một con linh thú trông coi động phủ, xem như ngươi cùng ta có duyên, liền không nhịn nổi động tâm, muốn dẫn ngươi một phen, truyền cho cho ngươi tu luyện chi đạo vô thượng. Chỉ cần ngươi đồng ý trông coi động phủ cho lão phu, không hề thiếu chỗ tốt cho ngươi!"

Có người nhận ra lão già này, không nhịn được hô lên: "Lý Côn Thiên Vương phủ Đại Đường chuẩn bị ra tay kìa!"

Thiên Vương phủ chính là vu đạo thế gia nổi danh lừng lẫy ở Đại Đường, lúc trước Lý Thiên Vương đi theo Thái Tông hoàng đế nam chinh bắc chiến, tay nâng Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, ít có địch thủ, chiến công rực rỡ thiên cổ, thậm chí có người nói thực ra, so với Thái Tông hoàng đế còn hơn không ít.

Sau khi Lý Thiên Vương mất, để lại Linh Lung Hoàng Kim bảo tháp, trấn thủ Lý phủ, trở thành trấn phủ chi bảo, cũng là một kiện bảo vật không khởi, uy năng hơn xa vu bảo cấp trấn giáo bình thường, thậm chí so với Thiên Ma Sách của Hoàng Tuyền Ma Tông còn mạnh hơn!

Lý gia Thiên Vương phủ bởi vậy mà lưu truyền đến nay, nổi danh cùng Trường Tôn phủ, cũng là thế gia lâu đời có nội tình thâm hậu, cao thủ ùn ùn, cũng có không ít thiếu niên tài năng thuận lợi trở thành vu sĩ Thiên Sách phủ!

"Lý Côn chính là cao thủ thế hệ trước của Thiên Vương phủ, tu luyện ra huyễn đan, chính là đường đường cao nhân, da mặt còn dày hơn cả tường thành, rõ ràng là nhìn trúng vu bảo của con hùng yêu này, lại còn nói là hữu duyên với nó, định dẫn nó đi!"

"Người càng già càng không biết xấu hổ, Lý Côn tuổi lớn, tu vi cao, da mặt dày, không phải chúng ta có thể so với!" Một gã cao thủ Đan Đỉnh kỳ trêu đùa.

Lý Côn nghe mấy tiếng nghị luận này, khẽ mỉm cười, lơ đễnh, biểu hiện ra bản thân tu dưỡng cực cao, mỉm cười nói: "Hắc hùng, ý của ngươi như nào?"

Hùng Bi nhếch miệng cười to: "Tiểu tử, ngươi trông coi động phủ cho Hùng lão gia, lão gia còn không muốn thu ngươi."

Lý Côn sắc mặt trầm xuống, một viên huyễn đan trong đan đỉnh chậm rãi ngưng tụ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng phát ra một đòn sấm sét, điềm nhiên nói: "Nói như vậy, ngươi là muốn tìm đường chết?"

Đan đỉnh bình thường không thể chống lại vu bảo cấp trấn giáo, nhưng đan đỉnh có huyễn đan, uy lực vô cùng, lão ta có mười phần nắm chắc có thể một chiêu giết chết con gấu này, cướp đi vô số của cải, thậm chí cả hai con kim mãng cùng Tứ Sí Kim Tàm, đừng hòng làm lão bị thương dù chỉ một chút!

Xa xa, đám người Lý Tú Anh, Vũ Văn Hạo đứng ở trên đỉnh một ngọn núi ở Cổ Lãng Hải, từ xa nhìn xem. Ngọc Sanh quận chúa không khỏi nhăn mày, thấp giọng nói: "Lý sư tỷ, con gấu kia, hình như là con gấu Diệp sư thúc nuôi trong nhà, ta ở trong Thiên Ma Sách từng thấy hắn thả con gấu này ra, tế khởi Thiết Huyết Chiến Kỳ nghênh địch."

Vũ Văn Hạo quan sát vài lần, cười ha ha nói: "Ngọc Sanh sư muội nói không sai, con gấu này hẳn là Diệp sư thúc nuôi, bằng không sao Thiên Phong Bảo Phiến lại ở trong tay nó?" T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

Hắn nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ con gấu này trộm bảo vật của Diệp sư thúc chạy đến nơi đây làm điều ác? Lý sư tỷ, chúng ta có ra tay cứu hay không?"

Lý Tú Anh mân miệng cười: "Không vội."

Nàng vuốt tóc mai, hạ giọng nói: "Diệp sư thúc tu luyện chính là Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu quyết, môn luyện bảo tâm pháp này, không kém luyện bảo diệu quyết của Linh Tú Phong ta chút nào, đừng nói lừa trộm vu bảo, cho dù là vu sĩ tu luyện ra nguyên đan cố đoạt, cũng chưa chắc có thể cướp đi."

Vũ Văn Hạo ánh mắt sáng lên, cười nói: "Nói như vậy, hẳn là Diệp sư thúc cho con gấu này mượn vu bảo của mình?"

"Không phải là mượn, mà là chính hắn tế khởi những bảo vật đó, dụ dỗ người khác tới đoạt!"

Lý Tú Anh chớp động đôi mắt, nhìn thẳng vào tòa ngọc lâu của Diệp Húc kia, trầm giọng nói: "Nếu như ta đoán không nhầm, Diệp sư thúc chắc tránh ở trong ngọc lâu của mình, dụ dỗ thêm nhiều người đến đoạt bảo vật của hắn, thuận lợi giết chết kẻ khác!"

Vũ Văn Hạo không khỏi hoảng sợ, thất thanh nói: "Những vu sĩ ở đây, không có một ngàn cũng có bảy tám trăm người, đến từ sáu bảy quốc gia, các loại thế lực, chẳng lẽ Diệp sư thúc hắn định một mẻ bắt hết đám người này?"

Ngọc Sanh quận chúa sắc mặt cũng nhịn không được biến đổi, lẩm bẩm nói: "Những người này đều là vì giao dịch với Hải Ngoại Tiên Các mà đến, trên người chắc chắn mang theo của cải tích lũy cả đời, những của cải đó tập trung lại, chỉ sợ số lượng lớn đến kinh người! Diệp sư thúc, thật sự quá độc…"

Lý Tú Anh cười nói: "Loại thủ đoạn vơ vét của cải này, gần như không khác với những gì năm đó Tông chủ Thánh Tông ta đã làm."

Ngọc Sanh quận chúa hiếu kỳ hỏi: "Ứng tông chủ cũng đã trải qua loại chuyện xấu này sao?"

"Tông chủ Thánh Tông ta, phương diện này chính là sở trường nhất, so với Diệp sư thúc còn lớn hơn!"

Lý Tú Anh không khỏi lộ ra say mê, nói: "Nghe nói, lúc trước Tông chủ vẫn chỉ là một gã đệ tử, định luyện chế một kiện bảo vật có uy năng vô cùng lớn, khổ nỗi không có tài liệu, liền tự mình âm thầm bố trí một di tích thượng cổ, xung quanh phát ra tàng bảo đồ, dụ dỗ người khác tới. Trong thiên hạ có không biết bao nhiêu vu sĩ nghe tin lập tức hành động, đều tiến vào mảng di tích kia, thậm chí cả Thái tử Đại Hán cũng bị kinh động, còn có rất nhiều đệ tử tam cung lục phái bảy mươi hai thế gia cũng chen nhau tới! Những người này sau khi tiến vào di tích, cũng không ngờ được di tích đó chính là một kiện vu bảo Bảo Hồn giới tông chủ luyện chế, bị tông chủ thoải mái thu Bảo Hồn giới lại, luyện chết hết tất cả những người tầm bảo trong vu bảo, được một khoản tiền phi nghĩa."

Vũ văn Hạo và Ngọc Sanh quận chúa nghe được nghẹn họng trố mắt nhìn, sau một lúc lâu không nói gì.

"Loại thủ đoạn này, tông chủ ông ta bày ra vài lần, sau bị người vạch trần, náo đến Hoàng Tuyền Thánh Tông. Thánh Tông cũng không bảo vệ được ông ấy, âm thầm để cho ông ấy chạy đi, làm cho vô số người đi theo sau mông ông ấy truy sát."

Lý Tú Anh buồn bã nói: "Cao thủ tam cung lục phái bảy mươi hai thế gia truy sát Ứng tông chủ hơn mười năm, toàn bộ đều thành toàn thanh danh ông ta, bị ông ấy giết hết. Hơn mười năm sau, Ứng tông chủ trở lại Thánh Tông, trên dưới Thánh Tông đều chấn động, lão tông chủ tự mình nghênh đón, tình cảnh rất lớn! Nghe nói lúc ấy lão tông chủ từ trên bảo tọa đi xuống, kéo tay ông ta, tự mình đỡ ông ta, để ông ấy đi lên bảo tọa, tuyên bố mình thoái vị nhượng cho người có tài có đức."

"Chuyện này, ta cũng tình cờ nghe qua sư tổ Linh Tú Phong ta nhắc tới."

Nàng cười nói: "Khi lão tông chủ thoái vị, nói với Ứng tông chủ, ta không bằng ngươi, Thánh Tông ở trong tay ngươi so với ở trong tay ta rạng rỡ hơn. Diệp sư thúc chắc nghe qua sự tích của Ứng tông chủ, cho nên bây giờ mới có chủ ý vơ vét của cải này."