Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 213: Nhiều hơn một người, thiếu tám người



Những cao thủ này đều bị Diệp Húc dùng trận pháp vây khốn, lần lượt chết dưới tay Ngọc Sanh công chúa, ngọc lâu của bọn họ nổ tung, trực tiếp bị đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ xoáy lên, tự động đưa vào trong ngọc lâu của Diệp Húc.

Lần này Hoàng Tuyền Ma tông chọn lựa đệ tử, vu sĩ chết trong tay một số người ở đây tuyệt đối không phải ít, giờ phút này các loại tài liệu, vu bảo, trận đồ thậm chí đan dược, tâm pháp đều chảy vào túi Diệp Húc!

"Hảo! Hảo! Lại có được tài liệu đủ để luyện chế ba bốn mặt tinh phiên rồi! Đem những người này hết thảy giết sạch, vu bảo cấp trấn giáo cũng tới tay, tinh phiên của ta liền có thể gom góp đủ hai ba mươi mặt!"

Ngọc Sanh quận chúa trong mấy hơi thở thời gian liền giết chết mười mấy người, làm cho áp lực của hắn đại giảm, khống chế Tinh Đấu trận đồ càng thêm thong dong. Diệp Húc quay đầu lại nhìn Triệu Hợi thế tử, trong mắt hung quang lập loè, Triệu Hợi lập tức biết tình hình bất diệu, lúc này cười một tiếng dài, phi thân lui về phía sau, hướng xa xa độn đi, cười nói: "Diệp huynh, cáo từ!"Diệp Húc thầm than một tiếng, biết rõ đã bỏ lỡ thời cơ đánh chết hắn, xa xa chắp tay cười nói: "Hợi vương gia, không tiễn."

Triệu Hợi cực kỳ khôn khéo, nghênh ngang rời đi, hắn vốn cũng có ý thu phục Diệp Húc, giờ phút này lại triệt để dìm chết cái ý nghĩ này, trong nội tâm cực kỳ chấn động: "Ta đã từng phán đoán hắn là tam phẩm vu sĩ, cho là hắn có được vu pháp, vu bảo, kinh nghiệm tam phẩm, không nghĩ tới lại nhìn sai rồi, Diệp thiếu bảo tam phẩm, chất lượng rất cao, đủ để vượt qua người khác ngũ phẩm. Loại nhân vật này, chỉ có thể dùng thủ đoạn đánh lén khắc chế thân thể vu pháp vu bảo, trực tiếp đưa hắn oanh giết, không thể cho hắn cơ hội hoàn thủ."

Nhân số trong đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ ngày càng suy giảm, những người này bị Diệp Húc dốc hết sức trấn áp, chỉ có thể đau khổ chống cự, căn bản vô lực chống cự Ngọc Sanh quận chúa tập sát, đều chết thảm.

Mà bọn người Mộ Dung Thùy cũng tràn đầy nguy cơ, chẳng những bị Diệp Húc trấn áp, còn có bọn Chu Bất Quần ở một bên tế lên vu bảo, cố gắng đưa bọn họ luyện hóa, đến giờ thì những người này ai nấy sắc mặt tái nhợt, tựa hồ có thể dự đoán được kết quả của mình, khẳng định chỉ có một con đường chết.

Oa!

Mộ Dung Thùy phun ra một ngụm tiên huyết, thiết Huyết Chiến kì đè xuống, đánh tan quy linh Phục Ma Đại Trận, đánh nát bấy chiến xa của hắn.

"Xác những con rùa đen này thuộc về Hùng lão gia!" Hùng Bi ha ha cười to, vung kì đem quy linh Phục Ma Đại Trận xoáy lên hết thảy lấy đi.

Mà ở bên kia, Chu Bất Quần cũng đem Triệu Du luyện đến như dầu hết đèn tắt, sắc mặt xám ngoét.

"Đủ rồi!"

Trong đại trận ngoại trừ bốn người bọn Diệp Húc cùng một đầu Hắc Hùng, rốt cục chỉ còn lại có hai mươi lăm đệ tử, cộng thêm với bọn Triệu Hợi thế tử thì cũng được ba mươi người.

Bên ngoài Thiên Ma Sách lập tức có một Ma tông trưởng lão hét lớn một tiếng, đại thủ thò xuống phía dưới, quát: "Thiếu niên, đủ rồi, ngươi đã giết nhiều cao thủ như vậy, cũng nhận được rất nhiều tài phú rồi, nên dừng tay thôi."

Đại thủ này từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp rơi vào trong Thiên Ma Sách bảo hồn giới, một tay bẻ gãy Chu Thiên Tinh đấu trận đồ, ngạnh sanh sanh lôi ra khỏi bảo hồn giới trong Thiên Ma sách.

Diệp Húc trong nội tâm cả kinh, tu vi của vị trưởng lão này của Hoàng Tuyền Ma tông trưởng lão cũng quá kinh khủng đi, chỉ một bàn tay của hắn thôi đã ngăn chặn được sự vận chuyển của Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, bản than Diệp Húc thì hoàn toàn vô phương phản kháng!

"Không hổ là đại phái ma đạo trong tam cung lục phái bảy mươi hai thế gia, tùy tiện lôi ra một vị trưởng lão, đều là nhân vật cự đại, so với Bách Hoa cung chủ còn muốn khủng bố hơn!"

Ma tông trưởng lão này lôi một đám ra khỏi trận đồ, sau đó lại thêm một trảo nữa lôi đám Triệu Hợi thế tử ra khỏi Thiên Ma Sách, nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: "Vừa đủ ba mươi người, cuối cùng đại công cáo thành. Chư vị, sau này ba mươi người các ngươi, chính là đệ tử của Ma tông ta, chính là sư huynh đệ của nhau."

Hắn nhìn về phía Diệp Húc, cười nói: "Ngươi tên là Diệp Thiếu Bảo, đệ tử của Ngũ Độc giáo? Bao năm qua, Ngũ Độc giáo còn là lần đầu tiên có đệ tử thông qua khảo thí, trở thành Thánh Tông đệ tử. Ngươi rất không tồi, thu lại trận đồ."

Diệp Húc gật đầu, đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ càng ngày càng nhỏ, chui vào mi tâm của hắn, biến mất không thấy gì nữa.

Hắn buồn vô cớ thở dài, nếu như vị Ma tông trưởng lão này ra tay chậm một lát, hắn liền có thể thong dong đem những người này hết thảy đánh chết, thu hoạch tài phú vô cùng, bất quá đã có Ma tông trưởng lão ra tay, hắn cũng không thể ở trước mặt trưởng lão làm càn, cạn tàu ráo mán.

Ngọc Sanh quận chúa, Bạch Uyển Quân cùng bọn Chu Bất Quần cũng nhẹ nhàng thở ra, liếc nhau, cùng nhìn ra vui sướng trong mắt đối phương.

Chỉ cần trở thành Ma tông đệ tử, bọn họ sẽ một bước lên trời, sau này chỗ tốt nhiều không thể kể xiết!

Mộ Dung Thùy kinh hồn vừa định, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên bị thương rất nặng, ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Húc, cười lạnh nói: "Hiện tại ta giết không được ngươi, bất quá tương lai khẳng định phải giết ngươi!"

Hắn quay đầu nhìn về phía đầu hắc hùng của Diệp Húc, ngạo nghễ nói: "Ngươi dám trấn áp ta, ngươi cũng chết chắc rồi!"

Hùng Bi lườm hắn một cái, đi thẳng vào ngọc lâu của Diệp Húc: "Đến cả xác rùa đen đều bị lão gia ta thu mất rồi còn dám dõng dạc. Tiểu hài tử xấu xa, ngươi toàn thân không không đủ ba lượng thịt, đến tư cách làm phân bón cho lão gia ta còn không có!"

Mộ Dung Thùy sắc mặt tái nhợt, tức giận đến toàn thân phát run, cười lạnh không thôi.

Triệu Du cũng nhẹ nhàng thở ra, điềm nhiên nói: "Họ Diệp, bổn vương còn là lần đầu tiên chịu nhục nhã thế này, đại thù này, sớm muộn gì ta cũng phải báo! Ngươi nhất định phải chết! Còn ngươi nữa, tên mập chết bầm, ngươi cũng chết chắc rồi!"

Chu Bất Quần sắc mặt biến hóa, đôi mắt nhỏ loé lên, liếm liếm môi, sát khí đại động.

Trần Kỳ cười ha ha, trên mặt nở nụ cười quỷ dị, mỉm cười nói: "Nguyên lai là Ngũ Độc giáo Diệp đà chủ, Trần mỗ từng nghe nói đến danh đầu của ngươi. Ta còn nghe nói huynh trưởng Diệp đà chủ trước đó không lâu đã đại hôn, chỉ sợ hỉ yến chưa được bao lâu đã phải biến thành tang yến mất thôi!"

Diệp Húc mục quang phát lạnh, gắt gao nhìn thẳng hắn, mỉm cười nói: "Trần huynh chẳng lẽ là muốn dùng người nhà của ta đến uy hiếp ta?"

Bọn người Ngọc Sanh quận chúa lại thấy được bộ dạng tươi cười của hắn, trong nội tâm không khỏi thầm kêu không xong, lần trước Diệp Húc lộ ra loại nụ cười này giờ, liền đột ngột hạ sát thủ, đem Ngọc thái tử xử lý. Hôm nay hắn lại cười sán lạn như vậy, khẳng định là đã động sát tâm.

"Diệp huynh, không thể lỗ mãng, nơi này là sơn môn Hoàng Tuyền Ma tông, tuyệt đối không thể ra tay." Ngọc Sanh quận chúa vội vàng kéo lại ống tay áo của hắn, thấp giọng khuyên nhủ.

Trần Kỳ lạnh giọng nói: "Uy hiếp ngươi thì như thế nào? Chẳng lẽ ngươi dám ở sơn môn Thánh Tông động thủ chắc?"

"Dùng người nhà của ta uy hiếp ta, Trần huynh, ngươi chết chắc rồi." Diệp Húc thản nhiên nói.

"Khẩu khí của Diệp huynh thật lớn, tại hạ bất tài, cũng muốn uy hiếp uy hiếp ngươi."

Lại có một vu sĩ đứng ra, cười lạnh nói.

Lại thêm một vu sĩ nữa lau đi vết máu nơi khoé miệng, nói: "Một tiểu nhân vật của Ngũ Độc giáo mà thôi, chẳng qua là nhờ có uy lực của trận đồ mới có hôm nay, nếu không có trận đồ nữa thì chúng ta có gì phải sợ ngươi chứ?"

"Đã không có trận đồ, chúng ta giết ngươi giống như giết một con chó!"

"Giờ phút này chúng ta cũng trở thành đệ tử Thánh Tông rồi, tương lai tu vi của chúng ta sẽ nhanh chóng tăng mạnh, đem ngươi xa xa dứt bỏ, giết ngươi cả nhà ngươi cũng chỉ có thể đứng nhìn!"

Diệp Húc sắc mặt dần dần âm trầm xuống, những người này hơn phân nửa đều trên người mang thương, bị hắn luyện cho suýt chết, tu vi tổn hao nhiều, trong nội tâm đối với hắn oán khí rất sâu, thành kiến rất sâu.

Bọn họ đều là kỳ tài ngút trời, lại bị một tiểu vu sĩ Chân Nguyên kỳ như hắn áp chế, làm sao có thể chịu phục cho nổi?

Chu Bất Quần vội vàng đứng ở bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Diệp huynh đệ, đừng rút dây động rừng, bọn họ đây là đang kích ngươi ở chỗ này động thủ, sau đó chư vị trưởng lão sẽ ra tay khiển trách ngươi, thậm chí đem ngươi trục xuất Thánh Tông, nói không chừng còn có thể tại chỗ đánh chết ngươi!"

"Ta biết rõ." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Diệp Húc thản nhiên nói: "Bọn họ cho là bọn họ có thể đoán chừng ta, lại không biết rằng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi. Dám kêu réo ầm ĩ với ta, ta sẽ cho bọn họ hết thảy đều chết một cách khó coi khó coi!"

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mấy vị trưởng lão Hoàng Tuyền Ma tông, như cười mà không phải cười: "Chư vị trưởng lão, tuyển chọn hôm nay còn chưa kết thúc, vu sĩ còn sống từ Thiên Ma Sách đi ra cũng không phải chỉ có ba mươi người, mà là nhiều ra một người."

"Nhiều ra một người?" Bốn vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, nghi hoặc vạn phần.

Diệp Húc gật đầu, cười nói: "Xác thực nhiều ra một người. Quý sư huynh, xuất hiện đi."

Quý Khang đầu óc mê muội từ trong ngọc lâu của hắn bay ra, hắn giờ phút này như trước không có minh bạch chính mình đang ở chỗ nào, hết nhìn đông tới nhìn tây, gãi gãi đầu, buồn bực vạn phần: "Diệp sư đệ, tình huống hiện giờ thế nào?"

Bốn vị trưởng lão của Hoàng Tuyền Ma tông sắc mặt biến hóa, lúc này mới đột nhiên nhớ tới Diệp Húc đã từng đem tên đệ tử này của Ngũ Độc giáo thu vào trong ngọc lâu của mình, bọn họ chỉ lo chờ đợi lo lắng, không muốn để Diệp Húc đem tất cả mọi người hết thảy luyện chết, lại quên mất còn có một tên này.

"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đem tiểu tử này cũng thu vào làm môn hạ của Thánh Tông ta?"

Một vị trưởng lão trong đó mặt lộ vẻ khó khăn, cao thấp dò xét Quý Khang, càng xem càng không vừa mắt, Quý Khang tư chất chất mặc dù không tệ, nhưng cùng với các vu sĩ khác so sánh thì quả thực kém xa vạn dặm.

Mấy vị khác trưởng lão cũng mặt lộ vẻ khó khăn, Diệp Húc sở dĩ tại lúc này đem Quý Khang ném ra, chỉ sợ là đã động sát cơ, muốn đem những vu sĩ nảy sinh ý nghĩ độc ác với hắn hết thảy xử lý, đặc biệt là Trần Kỳ dùng người nhà để uy hiếp hắn. "Quy củ của Thánh Tông không thể phế, nếu là ba mươi mốt người, như vậy khảo thí sẽ chưa có chấm dứt, còn phải tiếp tục." Vị trưởng lão lớn nhất của Ma tông trầm giọng nói

Hắn mặt mỉm cười, thấp giọng nói: "Coi chừng tiểu tử này, đừng cho hắn lại giết thêm một người nào nữa."

"Sư huynh yên tâm, trong ta chúng ta, tiểu tử này còn chưa có cơ hội phá phách." Các trưởng lão khác đều cười nói.

Vị kia Ma tông trưởng lão khẽ gật đầu, vung tay áo phất ra một cái, mọi người lập tức thân bất do kỷ, lần nữa nhập vào trong Thiên Ma Sách.

"Quý sư huynh, quận chúa, các ngươi đều trốn vào trong ngọc lâu của ta đi!"

Diệp Húc tế lên ngọc lâu, điềm nhiên nói.

Bốn người bọn Ngọc Sanh quận chúa liếc nhau, yên lặng gật đầu, lần lượt đầu nhập vào trong ngọc lâu của hắn ngọc, ẩn nấp xuống.

"Diệp Thiếu Bảo, chết đi!"

Bọn người Trần Kỳ cười ha ha, nhất tề hướng Diệp Húc đánh tới, căn bản không để cho hắn có cơ hội tế lên đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ! "Đã không có trận đồ, ngươi chính là một tên cặn bã! Sống không nổi mấy khắc!"

Cạch!

Diệp Húc cười lạnh, nhìn mọi người hướng hắn đánh tới, ngọc lâu trên đỉnh đầu đột nhiên rơi ra một mảnh đồng dài đến hơn ba mươi mét, tay trái bắt lấy thiết Huyết Chiến kì, tay phải bắt lấy Thái Dương tinh phiên, hung hăng đập vào phía trên Đại Diễn thần chung tàn phiến! Cự đại ma âm lập tức bốn phương tám hướng quét tới, Trần Kỳ bị đạo ma âm này chính diện đánh sâu vào, cái gì cũng chưa kịp làm ra, thân hình liền bùm một tiếng nổ mạnh, tan thành mây khói! "Chết hết cho ta!" Diệp Húc quát lớn, hai tay vũ động, hai mặt đại kỳ hung hăng nện xuống, chỉ nghe tiếng nổ cạch cạch cạch vang lên bên tai không dứt, trong chớp mắt hắn liền đem mảnh vỡ của đại diễn thần chung gõ ra hơn tám lần!

Phanh! Phanh! Phanh!

Nguyên một đám thân ảnh nổ tung, trong chớp mắt liền lại có tám người bị ma âm sinh sinh đánh chết, hài cốt không còn!

Bọn Mộ Dung Thùy thổ huyết liên tục, thân hình đều từ trên cao rơi rụng, Diệp Húc cất tiếng cười to, giơ lên hai cây đại kỳ lần nữa hung hăng rơi xuống, tính toán đem những người này hết thảy diệt trừ, một tên cũng không để lại!

"Dám dùng người nhà của ta đến uy hiếp ta, ta muốn các ngươi chết không có chỗ chôn!"

Lại vào lúc này, chỉ thấy mội cái đại thủ từ trong Thiên Ma sách bắt lấy hắn lôi ra.

"Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ! Chỉ trong nháy mắt ngươi đã giết mất chín người ……"

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn vị trưởng lão Hoàng Tuyền Ma tông sắc mặt tái nhợt, tức giận đến toàn thân phát run.

Bọn họ vừa mới thả bọn Diệp Húc ra thì Diệp Húc đã lập tức giết chín người, khiến bọn họ đến cơ hội xuất thủ cứu người đều không có.

"Con bà nó, ngươi không thể ra tay chậm một chút hay sao hả?

Vị trưởng lão lớn tuổi nhất của Ma tông giận quá mà cười, khiển trách.

"Chư vị trưởng lão thật có lỗi, ta thuận tay không nghĩ qua là lại giết nhiều hơn vài người."

Diệp Húc thu Đại Diễn thần chung tàn phiến lại, gãi gãi đầu, lúng ta lúng túng nói: "Vừa rồi nhiều hơn một người, hiện tại lại thiếu tám người, các vị tiền bối, thiếu tám người, hẳn là không có gì đáng ngại a?"

Bốn vị Ma tông trưởng lão liếc nhau, lâm vào trầm mặc, qua thật lâu, vị trưởng lão lớn tuổi kia mới thở dài, miễn cưỡng cười, nói: "Không có gì đáng ngại, thà thiếu chứ không làm ẩu, tre già rồi thì măng lại mọc ……"

Hắn lắc đầu.! ~!