Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 41: Thông suốt



Nhìn Liên Tâm gọi người đưa tới bồn tắm lớn hơn, đôi mắt đen thẳm của Dịch Thiên hiện lên nhàn nhạt ý cười, cùng với không ít hứng thú, để coi thử tiểu nữ nhân này làm thế nào để giải quyết việc này. Mắt thấy bồn tắm cũng đưa đến rồi nhưng Liên Tâm không chịu tự giác rời đi. Miểu Miểu hơi đỏ mặt nói: “Liên Tâm, ngươi có thể đi ra ngòai không, ta muốn cùng Dịch Thiên…” Lại hướng qua Dịch Thiên cắn môi hờn dỗi, liếc mắt đưa tình*, đôi mắt đen như bóng đêm của Dịch Thiên thoáng chốc sâu không thấy đáy, thản nhiên nói: “Đi ra ngòai.” Cũng không thèm liếc mắt nhìn Liên Tâm một cái, nhưng ai cũng hiểu là nói nàng đi ra ngòai. Liên Tâm nghe vậy cụp mắt xuống, che đi bóng cô đơn trong đó, ngay từ đầu đã biết cảm tình của mình sẽ thất bại, nhưng vẫn cố liều mạng giống như thiêu thân lao vào lửa, trách không được người ta ghét mình. Cho nên thấp giọng đáp: “Vâng, chủ thượng, phu nhân.” Nhẹ nhàng đi ra ngòai khép cửa lại.

*nguyên văn “含嗔带媚频送秋波 hàm sân đái mị tần tống thu ba” kiếm không ra bản dịch nên based on Thiều Chửu luôn

Phu nhân sao, chờ Liên Tâm đi ra cửa, Miểu Miểu mới khẽ nhíu mày, đây chính là ý nàng đã thừa nhận sao, quyết định buông tha cho Dịch Thiên rồi sao? “Tắm rửa.” Dịch Thiên đột nhiên lên tiếng làm Miểu Miểu giật mình. Tắm rửa? Tắm cái gì chứ, nhìn Dịch Thiên đã cởi xong áo ngòai, Miểu Miểu lập tức nhớ ra, ồ, trời ơi, tắm uyên ương a. Nhìn Dịch Thiên quần áo từng lớp từng lớp rơi xuống, sau đó bước vào bồn tắm tựa vào một bên lặng lẽ nhìn nàng, ý bảo đến phiên nàng. Miểu Miểu từ sự hoảng hốt ban đầu sau chuyển thành thưởng thức, chậc chậc chậc, vóc người thật không tệ, bả vai rộng lớn, vòm ngực cứng cáp, đùi dài thon thả, trông hấp dẫn hơn cả là làn da mịn màng mê người, quả thực có thể nói là hòan mỹ.

Cắt, không phải là tắm cùng nhau sao, lúc chân bị thương đã bị xem hết không biết bao nhiêu lần, khi đó vốn là chính mình cả người bị xem sạch sẽ, bây giờ ai cũng như nhau, rất công bằng, tên ngốc này hôm nay đã hòan tòan thông suốt rồi đây. Miểu Miểu liền bắt đầu từ từ cởi quần áo, mỗi lần cởi một lớp lại hướng Dịch Thiên đưa mắt một cái, nhìn thấy ánh mắt Dịch Thiên từ lãnh đạm đã chậm rãi bốc lên một đám lửa, Miểu Miểu trong đầu bắt đầu vui vẻ, ha ha, xem bộ dáng, đã sáng mắt ra rồi. Chờ Miểu Miểu cởi xong bước vào bồn tắm, trong mắt Dịch Thiên đã sớm hừng hực phát lửa.

Miểu Miểu cũng không nhìn hắn, cầm lấy khăn mềm lướt qua cơ thể mình, nói không thẹn thùng chính là gạt người, như thế nào thì bản thân cũng là một hoàng hoa đại khuê nữ a, cùng với một đại nam nhân thản nhiên chân thực đối diện nhau như thế, nói đi thì cũng có chút ngượng ngùng, nói lại lại có chút chờ mong, cũng có chút e ngại bị nhìn thấu. Dịch Thiên đột nhiên đưa tay nắm lấy hai vai Miểu Miểu, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào nàng, trên mặt không còn sự bình tĩnh thường ngày nữa, sau đó liền cúi đầu hôn nàng với tình cảm mãnh liệt, một nụ hôn thật sâu và dài. Hai tay không biết từ khi nào đã trượt khỏi hai vai, đưa vào trong nước tìm kiếm… Từ khi nào ra khỏi bồn tắm để đến bên giường, Miểu Miểu đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ tòan thân Dịch Thiên tóat ra hơi thở nồng nàn, dịu dàng bọc lấy nàng, hấp dẫn nàng thật sâu, khiến nàng đắm chìm trong đó. Ngòai cửa sổ trăng ngọc dâng cao, đêm lãng sao thưa, trong phòng một đêm ôn nhu triền miên…

Đám người Vụ Liệt đứng ở trước cửa phòng của Dịch Thiên cùng Miểu Miểu do dự không quyết, gõ hay không gõ đây, cũng đã giữa trưa rồi, chủ thượng cùng phu nhân còn chưa rời giường. Phu nhân không dậy nổi, đó là chuyện bình thường, nhưng tại sao ngay cả chủ thượng trễ như vậy cũng không dậy nổi, đó chính là chuyện phi thường không thích hợp. trước kia ở Vụ Thiên Các cũng có lúc đột nhiên cùng phu nhân dậy trễ, nhưng bây giờ đang là ở khách điếm, nếu như nhớ không lầm, bọn họ là đang vội đi, chủ thượng tối hôm qua đã phân phó sáng sớm lập tức xuất phát, nhưng cái này…

Nếu xảy ra chuyện gì, ở ngay tại khách điếm nhỏ như vậy bọn họ chắc chắn sẽ có phát hiện, như vậy chỉ có thể nói chủ thượng cùng phu nhân không chừng là đang ngủ. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không gõ cửa, cách lớp cửa, Vụ Liệt nhẹ giọng gọi: “Chủ thượng”. “Cút” Thanh âm nhàn nhạt của Dịch Thiên truyền đến, mọi người kinh hãi, đây là chủ thượng lại nổi giận sao? Bọn họ hình như không có làm sai cái gì, đó chính là phu nhân, aiz, mọi người lắc đầu, phu nhân luôn muốn khiêu chiến với sự kiên nhẫn của chủ thượng, thôi chờ đi.

Trong phòng, Miểu Miểu vẫn đang ngủ say sưa trong lòng Dịch Thiên, Dịch Thiên một tay làm gối cho Miểu Miểu, một tay ôm chặt Miểu Miểu, đôi mắt đen đang nhìn nàng, tối hôm qua làm nàng mệt muốn chết rồi. Ngòai phòng tiếng chân nhốn nháo hắn đã sớm cảm giác được, cho đến khi Vụ Liệt lên tiếng mới nhẹ nhàng hồi lại một từ cút. Thuộc hạ của hắn thật sự càng lúc càng to gan, trước kia lúc chính mình đang nghỉ ngơi thì không dám tới quấy rầy, bây giờ có Miểu Miểu chống lưng cho khí thế của bọn hắn, càng ngày càng không coi mình ra gì. Dịch Thiên đã nhanh chóng quên mất lời mình phân phó hôm qua, một lòng một dạ đều đặt ở trên người Miểu Miểu hết rồi.

Qua một lúc lâu, Miểu Miểu duỗi duỗi người, hết nhe răng rồi lại nhếch miệng, cả người đều đau nhức, cuối cùng cũng dậy. Vừa mở mắt liền đối diện với ánh mắt thâm thúy của Dịch Thiên, đột nhiên nhớ tới hết thảy những chuyện phát sinh tối hôm qua, có chút bối rối, một tên ngốc không chịu sáng mắt đột nhiên sáng mắt đúng thật bẻ gãy hết giới hạn mà đè người, đại hỏa bùng phát đến nỗi có thể đem ra đốt chết người. “Dậy rồi à, còn đau không?” Dịch Thiên đưa tay xoa xoa phần eo của Miểu Miểu quan tâm hỏi han. Đau, Miểu Miểu bĩu bĩu môi, có điều bây giờ đổi thành cả thắt lưng lẫn xương sống đều đau, chọc chọc vào eo Dịch Thiên ca thán: “Tại sao chỉ có một mình ta đau đớn, rất không công bằng.” Dịch Thiên ôm Miểu Miểu mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Sau này sẽ không đau nữa.” “Hứ”, Miểu Miểu quay đầu, không thèm để ý tới hắn. Ha ha, Dịch Thiên cười khẽ một tiếng: “Đói không? Cũng đã bỏ qua hai bữa cơm rồi.” Nghe Dịch Thiên nhắc tới, bụng Miểu Miểu liền không chịu thua kém kêu réo ỏm tỏi, rất đói a.

Ngồi ở trước gương sửa sang lại tóc của mình, tóc của nữ tử cổ đại thật là phiền tóai a, phải bới hoa bới lá tẩn mẩn tỉ mỉ từng chút một như vậy, nàng mỗi lần làm phải mất cả buổi, cột thành đuôi ngựa không phải đơn giản hơn nhiều sao. Đây là cái gì, lúc vuốt ve mái tóc Miểu Miểu đột nhiên từ trong gương phát hiện trên cổ mình vài vết tích màu đỏ, nhớ nhớ lại, Miểu Miểu liền đen mặt, Dịch Thiên đáng chết dám ở trên cổ nàng để lại dấu môi, nàng làm sao gặp người khác đây. “Dịch Thiên, tên khốn nhà ngươi, ta muốn bẻ xương ngươi a.” Miểu gầm lên một tiếng. Đang sửa sang lại quần áo, tay Dịch Thiên cứng đờ, nhìn về phía Miểu Miểu chỉ thấy nàng giận đến dựng tóc, chỉ vào một vài dấu vết trên cổ la khóc: “Làm sao ta gặp người khác đây?”

Dưới lầu mọi người nghe tiếng rống to của Miểu Miểu, trong nháy mắt đều hóa đá, phu nhân thật dũng cảm, có dũng khí trước mặt chủ thượng mắng người. Mà Liên Tâm vừa nghe lại chạy tới, gõ cửa cốc cốc: “Chủ thượng, có chuyện gì vậy?” “Cút” Dịch Thiên không chút do dự quát. Liên Tâm nhất thời đông cứng tại cửa. Đám người Vụ Liệt cũng chạy lên đứng ở cửa, nghe giọng chủ thượng hình như cũng phát hỏa rồi, hai người sẽ không ở bên trong đánh nhau đến ngươi sống ta chết đi, có điều không có động tĩnh gì, thọat nhìn không giống như là đánh nhau, hình như là đấu võ mồm, mọi người lại liếc mắt nhìn nhau, hơi tức cười, chủ thượng cùng người khác ầm ĩ, tình cảnh này tới giờ chưa từng thấy nha.

“Chàng nói đi, chàng nói đi, cái này làm sao bây giờ?” Miểu Miểu dậm chân từng bước tiến lên, lúc này giọng đã có phần nức nở. Dịch Thiên cũng bối rối theo, hắn quả thật không biết làm sao bây giờ, đành phải tiến lên ôm Miểu Miểu nói: “Đừng nóng giận, qua vài ngày sẽ biến mất thôi.” “Vậy còn mấy ngày này thì làm sao bây giờ a, người khác nhìn thấy sẽ nói ra nói vào.” Miểu Miểu cau mày ủy khuất. “Ai dám, ta cắt đầu lưỡi hắn.” Dịch Thiên độc đóan nói. Miểu Miểu trừng mắt nhìn hắn một cái, chàng có thể cấm người ta không nhìn sao. Con ngươi hơi đảo qua, mang theo ý cười gian tà rướn người lên, cắn một cái trên cổ Dịch Thiên, cho đến khi da hơi xuất huyết mới thôi, vuốt dấu răng rõ ràng trên cổ Dịch Thiên, Miểu Miểu gật đầu hài lòng, như vậy mới công bằng.

“Hết giận chưa?” Dịch Thiên khẽ cười nói, tiểu nữ tử thật là, cái gì thiệt thòi một chút cũng không chịu, nhưng chỉ cần nàng vui vẻ, sẽ theo nàng. “Hết rồi.” Giận của nàng bốc nhanh mà tiêu cũng nhanh, huống chi nàng đã nghĩ ra biện pháp rồi. Tìm ra một cái khăn lụa, cột lên cổ thắt thành một cái nơ bướm, vừa đẹp vừa che được dấu đỏ, nhất cử lưỡng tiện. Dịch Thiên thấy vậy hơi khẽ nhíu mày, liền ôm lấy Miểu Miểu đi ra ngòai, lúc này đến phiên hắn bị người nhìn, có điều hắn là chủ thượng, việc lớn người khác cũng không dám nói cái gì, huống chi đây chỉ là một dấu răng.

Đám người nghe lén ngòai cửa, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, cũng có chút kinh ngạc, đây là chủ thượng dỗ ngọt phu nhân sao? Xem ra sau này phải lo nịnh nọt phu nhân. Đang nghĩ tới, không ngờ cửa phòng đột nhiên bị mở ra, mọi người nhất thời sững sờ tại chỗ. “Tụ lại ở cửa phòng làm gì đây? Vụ Liệt, gọi người chuẩn bị cơm ăn, đói chết rồi.” Miểu Miểu cất bước, cùng với Dịch Thiên đi ra ngòai, bọn họ ở tại cửa, nàng cùng Dịch Thiên đều biết, chỉ là cố ý để cho bọn họ nghe thấy, để cho Liên Tâm kia hòan tòan hết hy vọng, nói vậy thật ra Dịch Thiên sợ nàng ghen, liền thuận theo ý nàng, nếu không dựa trên tính cách của Dịch Thiên thì đã sớm đuổi đám người kia cút đi rồi. Mọi người đi theo đằng sau, trong mắt lóe lên những tia khó hiểu, dấu răng trên cổ chủ thượng bọn họ cũng thấy rõ ràng rồi, phu nhân, lợi hại.

Liên Tâm nhìn Miểu Miểu cùng Dịch Thiên đi ra, cả người nép qua, nhường đường đi. Chủ thượng trễ như vậy mới rời giường, giờ phút này trên cổ lại mang theo dấu răng, người thông minh vừa nhìn đã biết phát sinh chuyện gì rồi. Mới vừa nghe xong hai người nói chuyện với nhau, chủ thượng cao cao tại thượng như vậy lại đi dỗ ngọt người khác, điều đó cho thấy không người nào có thể giành đi vị trí của phu nhân ở trong tim chủ thượng. Mà lúc phu nhân rời đi mặc dù thọat nhìn có vẻ như lơ đãng liếc mắt một cái, nhưng chính là nói cho nàng, nam nhân này không phải bất luận kẻ nào cũng có thể đọat được. Cúi đầu thở dài, vật gì không phải của ta thủy chung sẽ không phải là của ta.

“Chủ thượng, ngày mai có xuất phát không?” Vụ Liệt cung kính hỏi, xem bộ dáng chủ thượng cũng không có thể cam đoan lúc nào xuất phát, nếu không việc hôm nay đã không xảy ra rồi, nhưng những câu nên hỏi thì cứ hỏi. “Xuất phát, nếu không đi thì sẽ không còn kịp nữa, ta muốn coi lễ khai mạc.” Miểu Miểu ở một bên thay Dịch Thiên trả lời. “Vâng” Vụ Liệt đáp, bây giờ phu nhân nói so với chủ thượng nói còn có trọng lượng hơn, nhìn là biết.

“Dịch Thiên, cơm nước xong đi dạo phố.”

“Ừ”

“Dịch Thiên, buổi tối không ngủ được, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc.”

“Ừ”

“Dịch Thiên, chàng đem vị trí chủ thượng cho ta làm vài ngày có được hay không?

“Ừ”



Ngay cả vị trí chủ thượng cũng có thể để cho phu nhân làm vài ngày, vậy chuyện nhỏ như vậy, phu nhân đã lên tiếng khẳng định là chắc chắn. Kết quả ngày thứ hai vẫn không đi được, Vụ Liệt còn bị Dịch Thiên quát cho một từ “Cút”, tại sao chứ, bởi vì Miểu Miểu cảm thấy ngày hôm qua Dịch Thiên đem nàng ăn tươi nuốt sống, ăn sạch sẽ, hôm nay phải đến phiên nàng rồi. Một con sói hung ác bị đè thành cừu non, lăn qua lăn lại cả đêm, đem cừu non Dịch Thiên cả đầu khớp xương cũng nuốt sạch, kết quả chính là ăn no đến xiêu vẹo, ngày thứ hai cửa phòng cũng không hề ra, có vẻ là ngủ thẳng đến ngày thứ ba. Cuối cùng đến ngày thứ ba, mọi người một lần nữa lại rong ruổi trên đường đến Lâm thành.