Đoạt Xá Thành Thê

Chương 92



Tống Trường Lâm thấy vợ anh đưa Chi Hiếu ra ngoài, anh ôm hai cậu nhóc nhìn về phía chị gái, trên mặt cười hỏi: “Chị, em nghe mẹ nói chị và vợ chồng Trường Vinh tách ra không ở cùng nhau sao? Vừa rồi anh có nghe mẹ anh nói qua mấy câu, trong giọng nói không tránh được có chút oán giận, nhưng anh cũng không hỏi kĩ, vì lúc này anh phải đi lắp dây anten.

Tống Trường Hà nghe thấy em trai hỏi, cô cũng không thèm để ý, cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, không phải Chi Hiếu lên huyện học sao? Hai nhà nấu cơm ăn cùng nhau cũng không tiện, vậy nên mới tách ra.”

Tuy rằng chị gái chỉ nói đơn giản, nhưng Tống Trường Lâm cũng hiểu rõ ràng, không cần phải nói, chị anh không phải người già mồm cãi láo, nhất định là vì vợ Trường Vinh ngại cháu trai ăn nhiều nên mới không đồng ý, vậy nên hai nhà mới tách ra. Tống Trường Lâm nghĩ vậy khiến anh tức giận đến mức lòng bàn tay đều ngứa, Từ Tiểu Mai thế nào thì anh không muốn nói, đó anh coi là người ngoài, nhưng còn Tống Trường Vinh, con mẹ nó, có còn là người hay không? Đây là chị gái ruột của nó, Chi Hiếu là cháu ngoại trai của nó, nếu chị cả ở thành phố A thì anh cam đoan rằng toàn bộ ăn mặc dùng của hai mẹ con chị anh sẽ lo cả. Vậy mà chỉ vì chút cơm mà phải tính rõ ràng như vậy sao? Nó có còn có chút tính người nào không đây?

“Chị, nếu không chị và Chi Hiếu đến chỗ em đi, trong nhà cũng nhiều phòng, chị cũng thấy rồi, hai mẹ con chị thoải mái ở, không phải chỉ là chuyện chuyển trưởng cho Chi Hiếu thôi sao? Chị cứ yên tâm để đó cho em lo.” lqd

Tống Trường Hà cười lắc đầu, vỗ nhẹ lên chân em trai nói: “Em không cần phải lo lắng cho chị, bây giờ chị sống rất tốt, nếu thật sự không được thì chị đã sớm về nhà, cha mẹ đều ở đây, cũng không phải là không có ai lo cho chị.”

Tống Trường Lâm nghe thế càng thêm khó chịu, nếu không phải vì thẳng khốn không chịu trách nhiệm kia thì sao chị anh lại phải chịu cảnh ngay cả nhà cũng không có? Nhìn nếp nhăn trên hai mắt của chị, anh nói thật lòng: “Chị, cho dù sao này cha mẹ mất đi, chị cũng không cần lo lắng, còn có em mà.” Chi Hiếu mà hiếu thuận thì tốt, nếu không hiếu thuận thì anh cũng không để chị anh không có nhà để về.

Tống Trường Hà nghe em trai nói vậy khiến cô cảm thấy mắt hơi cay cay, suýt chút rơi lệ. Lần trước Trường Lâm gửi thư về cho cô, hỏi cô có muốn tìm một người chồng không? Cô nói rõ ràng với em trai, cô không muốn, năm nay một nhà muốn kiếm tiền cũng đâu có dễ dàng? Con trai cô bây giờ đang ở trong thời kì tốn tiền, ngay cả em trai cùng mẹ của cô cũng ngại con trai cô ăn nhiều chứ nói gì là người ngoài? Tống Trường Hà hít sâu một hơi, cố quên đi vành mắt cay xè, cười nhìn em trai, rồi trêu ghẹo nói: “Tính tình Xảo Phương rất tốt, em cũng không thể bắt nạt người ta, em cũng không thấy em ấy đối xử với mẹ con chị thế nào? Em ấy phải tiêu bao nhiêu là tiền cho cháu trai em rồi hả? Vậy mà già rồi còn phải nuôi thêm bà cô, chị cũng cảm thấy tủi thân thay cho em dâu đó.”

“Chị mà chuyển đến Xảo Phương còn vui vẻ nữa là, ngay cả mẹ vợ em cũng khen chị chăm chỉ.” Tống Trường Lâm vừa nói, anh nghiêm túc nhìn về phía chị cả: “Chị, em không phải nói khách sáo đâu, chị mang theo một đứa trẻ thực sự khiến em cảm thấy lo lắng.” Lúc ban đầu anh còn nghĩ ít ra có Trường Vinh ở đây, nếu có chuyện lớn chuyện nhỏ cũng có người thân bên cạnh chị, chưa từng nghĩ đến hai vợ chồng nó lại như thế? Anh không ngờ hai vợ chồng nó lại là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy? Dáng vẻ chị anh cũng không kém, nếu thực sự gặp phải tên lưu manh du côn thì phải làm sao bây giờ?

“Chị biết.” Tống Trường Hà nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói với em trai: “Trường Lâm, cha mẹ ngày càng lớn tuổi, chị không thể tin tưởng vợ chồng Trường Vinh, em cũng không phải không biết vợ chồng Trường Sơn thế nào, chỉ cần thấy chút chuyện là vội vàng trốn xa, chị ở gần một chút, có chuyện gì đi qua cũng tiện. Nếu em đã ở thành phố A, chị cũng ở thành phố A, nếu cha mẹ thực sự có chuyện gì thì với khoảng cách xa như vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Chủ yếu là, cô nợ nhà em trai thứ hai không ít, cũng không thể thấy Xảo Phương tính tình tốt mà bắt nạt người ta được.

Tống Trường Lâm trầm mặc, anh biết cha mẹ chỉ là một lí do, cho dì anh nói một nghìn, một vạn lần thì chị anh cũng không muốn đi.

“Được rồi, em không cần phải lo lắng cho chị, chị cũng là có chút may mắn, vợ chồng Trường Vinh phải chạy hai nơi giữa cửa trường học và rạp chiếu phim, chị chỉ tập chung ở rạp chiếu phim thôi, lãnh đạo của rạp thấy bình thường chị hay nhạt túi hạt dưa, hay hộp xốp linh tinh khiến cho chỗ đó sạch hơn nên để cho chị vào trong rạp chiếu phim đợi, mùa đông cũng không lạnh, lại tránh được gió mưa, buôn bán cũng tốt hơn, khiến cho Từ Tiểu Mai hâm mộ chị muốn hỏng rồi.” Cô cũng không ngờ tật xấu thích sạch sẽ của cô lại thu được món lợi này? Nghe lãnh đạo nói cho cô vào bên trong bán cô còn cảm thấy như cái bánh nhân thịt vừa rơi từ trên trời xuống, thiếu chút nữa cô cũng bị nện cho choáng váng.

“Còn có chuyện tốt này nữa hay sao ạ?” Những chuyện nên nói cũng đã nói xong, Tống Trường Lâm cũng không muốn nói nhiều lại khiến chị gái khó chịu, thấy chị nói sang chuyện khác, anh cũng cười hỏi tiếp, hai chị em nói chuyện thêm một lát về lợi nhuận mà chị thu được cùng với thành tích mà Chi Hiếu đạt được thì thấy Tống Chi Hiếu vui vẻ mang theo một đống đồ đi vào.

“Mẹ, mẹ xem này, mợ hai mua cho con rất nhiều đồ, xem ra ba năm sơ trung của con cũng không cần phải mua thêm gì ngoài sách giáo khoa rồi.” Bút máy, vở, bút bi, tất cả văn phòng phẩm cũng chiếm cả đống lớn, hơn nữa có rất nhiều kiểu mới, nhất định bạn học của cậu đều chưa từng thấy.

“Mợ hai của con không phải là mua đồ cho con mà là đang tiết kiệm tiền cho mẹ đấy.” Tống Trường Hà vừa thấy ngay cả vở cũng đến mấy tập, chị không nhịn được cảm thán trong lòng, sau đó nói với em dâu: “Xảo Phương, sao chị lại cảm thấy em không phải đang nuôi hai con trai mà là ba đứa vậy? Với đứa cháu ngoại này, em bao luôn cả mặc dùng thì không nói, bây giờ lại thêm cả dụng cụ học tập em cũng mua đủ sao? Hay thế này, chị không nuôi nữa, đưa Chi Hiếu cho em làm con trai em luôn đi.” Với điều kiện trong thôn, ngay cả con trai ruột cũng chưa được mua như vậy, huống chi là cháu ngoại trai? Chị nhìn đến máy ghi âm kia cũng thấy đau lòng tiền thay họ.

Trương Xảo Phương vừa nghe lập tức nở nụ cười, vội vàng nói: “Được ạ, sang năm em đón cháu đi luôn, chị không được đổi ý đâu đấy, nếu chị không nỡ thì cũng đi cùng bọn em luôn đi, nhà bọn em rộng, chị muốn ở chỗ nào cũng được.”

“Ha ha, chị xem em nói đúng rồi? Chị, chị đi cùng bọn em luôn đi.” Tống Trường Lâm quay sang cho vợ anh một ánh mắt tán thưởng, sau đó lại quay lại tiếp tục khuyên chị gái. Không chờ Tống Trường Hà nói gì thì cha Tống vào nhà, ông vốn muốn vào xem tâm trạng cháu trai ông có tốt không, có thể cho ông ôm ôm hôn hôn một chút không, thế mà ông thấy gì thế kia? Được lắm, con dâu và con gái ông đều đứng dưới đất, thế mà con trai ông lại giống quan lớn, ngồi xếp bằng trên kháng, mỗi tay ôm một đứa nhỏ, ông lập tức nổi giận:

“Lúc lâu vậy rồi mà con còn chưa trở lại bình thường sao? Một người đàn ông sao lại ngồi trên kháng ôm đứa nhỏ thế hả? Mau đi ra ngoài làm việc cho cha?” Ông tuyệt đối không muốn thừa nhận rằng bản thân ông đang ghen tị, đều là đàn ông, sao cháu trai lại không thích ông mà chỉ thích thằng nhóc kia chứ?

Cha Tống tràn đầy ghen tị trong lòng nên rõ ràng đã quên, thằng nhóc này là cha của cháu trai ông, hai cậu nhóc đương nhiên phải thích cha nhóc chứ?

Tống Trường Lâm bị mắng nên ngoan ngoãn đặt hai bảo bối ra kháng, rồi xuống đất ra ngoài làm việc.

Cha Tống thấy con trai ra ngoài càng thêm hối hận, hình như con trai ở trên giường thì ông càng dễ lại gần cháu trai, bây giờ hai cháu trai đều chạy đến bên canh con dâu, hình như ông càng khó tiếp cận hơn? Ai, thất sách mà.

Cha Tống nhìn chằm chằm vào cháu trai, nhíu mày, chắp tay sau lưng tiếp tục ra ngoài hút thuốc.

Tối đó, ăn cơm xong, Tống Trường Lâm mở ti vi lên, dây anten cũng được lắp tốt, rõ ràng là tiết mục trên ti vi khiển cả nhà già trẻ đều vui ra mặt, ngay cả Nữu Nữu cũng tò mò nhìn xem, không hiểu sao cái hộp nhở như vậy mà động vào thì sẽ có rất nhiều người xuất hiện?

Cha Tống, mẹ Tống thì càng đừng nói, tuy rằng cũng đau lòng tiền cho con trai, nhưng đây cũng là lòng hiếu thảo của con, sao vợ chồng già có thể không vui chứ? Hai ông bà đều không đóng được miệng.

Bởi vì có ti vi và cộng thêm Tống Trường Hà về, nên hai vợ chồng Tống Trường Lâm ở đến hơn bảy giờ, cũng sắp đến giờ đi ngủ mới ôm đứa nhỏ về nhà.

Vừa vào nhà, Trương Xảo Phương đã không tự giác mà nhíu mày, năm trước ở cô đã ngại căn phòng này quá đen, năm nay để không một năm nên càng thêm đen, đặc biệt là cửa sổ đã bọc bằng vải nilon càng thêm đen, khiến căn phòng càng thêm đen, nhìn sao cũng không vừa mắt, chỉ nhìn cũng đủ bực tức?

“Chúng ta chỉ ở vài ngày thôi, chấp nhận một chút vậy em ạ.” Tống Trường Lâm biết vợ anh thích sạch sẽ, anh kéo rèm cửa lên, sau đó lên tiếng an ủi vợ anh,

“Không chấp nhận thì có thể làm gì được chứ? Chúng ta cũng về nhà rồi, em đang lo những năm sau chúng ta về nhà đều phải ở trong căn phòng như này sao?” Nghĩ thôi đã thấy đau đầu, người ta hàng năm mừng năm mới đều là không khí vui mừng, sao đến lượt cô thì cứ mừng năm mới là thế này,không nói đến chuyện hai chị em dâu khó chịu kia, mà cô còn phải ở ngôi nhà thế này sao? Quá đáng thương rồi.

“A. . .” Tống Trường Lâm nghe vợ anh nói vậy anh cũng có chút lo lắng, nếu là trước kia thì anh sẽ cảm thấy phòng ở này cũng sạch sẽ, nhưng anh đã quen ở ngôi nhà sạch sẽ sáng sủa rồi, bây giờ nhìn lại cũng có chút khó chịu, nhìn đâu cũng thấy không vào mắt, phải làm sao bây giờ? “Xảo Phương, em muốn đi đâu?” Hai vợ chồng chưa nói xong mà, cô muốn đi đâu vậy?

“Em đi nấu nước, vừa rồi em có cầm một nhánh gừng từ nhà mẹ, trước khi ngủ anh uống thêm cốc nước gừng cho toát mồ hôi, ngày mai sẽ không sao.” Buổi chiều chồng cô còn chưa ngồi được ấm áp đã bị cha chồng đuổi xuống, cha chồng cô cũng thật là, có chuyện gì sao không để cơm nước xong rồi làm chứ? Nếu khiến Trường Lâm đông lạnh thì phải làm sao bây giờ? Không được, cô phải nhanh chóng đi nấu nước, rồi chườm nóng chân cho anh nữa. Trương Xảo Phương nghĩ trong lòng, rồi lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

“Toát mồ hôi sao?” Tống Trường Lâm nhìn hai cậu con trai đang năm ngủ, anh cảm thấy nếu vợ anh vào anh có thể đưa ra chút ý kiến, thật ra muốn toát mồ hôi cũng không cần phải uống nước gừng, thật sự không cần phải uống nước gừng, làm chút vận động là được mà. . .

Ngày hôm sau hai vợ chồng vẫn theo lịch là về nhà mẹ vợ. Hai vợ chồng già nhà họ Trương từ khi vào đông là bắt đầu ngóng trông chờ cuối năm. Năm trước ông bà chỉ nhớ thương một cô con gái, năm nay thì phải nhớ thương nhiều hơn, không nói đến chuyện tam nha, tứ nha đều ở ngoài, còn có cả hai cháu ngoại chưa gặp nữa, khiến cho cha Trương càng thêm gấp gáp, vừa đến tháng chạp là bắt đầu tính thời gian.

Tuy rằng ông bà cũng biết có lẽ là các con sẽ về vào mấy ngày nay, nhưng hôm qua đột nhiên thấy tứ nha mở cổng gọi cha mẹ vẫn khiến ông bà được cảm nhận một phen kinh ngạc và vui mừng, đây chính là con gái út đó, ra ngoài hơn nửa năm, trong lòng hai người cũng không biết nhớ thương thành cái gì rồi?

Mẹ Tống kéo con gái đến bên cạnh xem, có lòng muốn xem con có bị gầy đi hay không, thể hiện một chút tình thương của mẹ, kết quả bà đánh giá cao thấp mấy vòng, không hề nhìn ra con gái có chút gầy nào, nhưng lại phát hiện mặt con béo thành hình tròn.

Được rồi, bà biết bản thân lo lắng lung tung, với thức ăn như vậy ở nhà tam nha, tứ nha có thể gầy được mới là lạ? Ba người cùng ngồi lên kháng nói chuyện nhà, trước tiên hai ông bà hỏi xem cả đoạn đường đứa nhỏ có ngoan không? Rồi lại hỏi xem cháu ngoại lớn như nào, có khỏe mạnh không? Đến cuối cùng, thấy con gái như vậy, mẹ Trương không nhịn được mà hỏi:

“Tứ nha, cuối cùng thì con có phải đi giúp chị ba con chăm đứa nhỏ không vậy, hay là đến đó để chị gái con chăm thế? Sao mẹ có cảm giác con không gầy đi chút nào vậy?”

Trong cảm nhận của bà, ban ngày con gái bà đi học làm tóc, tối về nhà lại giúp tam nha nấu cơm và chăm đứa nhỏ, mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất như vậy thì không gầy đi đã là may rồi, sao có thể béo lên rõ ràng như vậy, ít nhất cũng phải thêm khoảng chục cân thịt thế kia? Đây cũng quá rõ ràng rồi.

“A. . .Con béo sao ạ, đều tại thức ăn nhà chị ba quá tốt, lúc con đi học cũng không có béo như vậy, lúc đó buổi trưa con không về nhà ăn cơm, cô giáo của con thì ngày nào cũng khoai tây với cải tráng, ngay cả thịt cũng không dám cho. Không ngờ mới có năm sáu ngày không đi học, mỗi ngày đều ăn cơm ở nhà, mới có mấy ngày thôi mà, đây cũng nhanh quá đi.” Sao mới có một chút mà lại béo thành như vậy chứ?

Cô gái à, lúc đó cô không thích ăn khoai tây cải trắng, nhưng lúc khuya về nhà cô lại ăn bù lại, cô quên chuyện này rồi sao? Cho nên băng dầy ba thước chắc chắn không phải do lạnh một ngày, quả thực là do cô ăn nhiều đó.

“Được rồi, thêm chút thịt cũng không sao, con gái béo một chút càng phúc hậu, lại nói sang năm con cũng không đến nhà chị ba con, với thức ăn nhà chúng ta thì không đến hai tháng con sẽ lại về như cũ thôi, không cần lo lắng.” Mẹ Trương vẫn hiểu con gái là người thế nào, hai mắt chuyên nhìn về phía thịt, cho nên vừa vào mùa hè là gầy.

Tuy rằng dáng người rất quan trọng, nhưng Trương Xảo Trân vừa nghĩ đến sau này lại phải quay lại cuộc sống với khoai tây và cải trắng , sức chiến đấu mạnh mẽ của cô lập tức dập tắt, thịt của cô, lúc nào cô mới được ăn thịt hàng ngày đây.

Những ngày tháng không có thịt rất đau khổ, nhưng Trương Xảo Trân lại nhớ đến chuyện sau này cô có thể kiếm tiền, lập tức lại khôi phục tinh thần, vui vẻ lấy ảnh chụp trong túi đồ ra cho cha mẹ xem, nói cho cha mẹ cô biết những cửa hàng bán lẻ như thế nào, cửa hiệu của cô phải trang trí như theesnafo?

Cha Trương vừa thấy ảnh chụp cũng có chút đau đầu, nhìn vẻ mặt hưng phấn của con gái, hai vợ chồng già đều cảm thấy không đáng tin, liệu con có làm được không đây? Đừng mua một đống đồ về nhà rồi lại phí tiền, cuối cùng còn phải bù lỗ, cái tiền này còn không bằng giữ lại cho cô thêm đồ cưới, nhìn cũng thấy có thể diện hơn.

Trương Xảo Trân thấy cha mẹ do dự, cô nhụt chí cất ảnh chụp đi, chu miệng nói: “Con biết cha mẹ không tin con, nhưng không tin cũng muộn rồi, chị ba đã mua đủ đồ nghề cho con rồi, chỉ cần làm xong ngăn tủ, con có thể khai trương ngay ngày mai.”

Đều mua cả rồi? hai vợ chồng già liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ chủ ý lớn, thôi, thích làm sao thì làm, bọn họ cũng không quản được.

Hai vợ chồng già không quản được còn gái nên bắt đầu nhớ thương cháu ngoại, mới sáng tinh mơ đã dậy đốt phòng cho ấm áp, chỉ sợ khi đứa nhỏ đến mà phòng còn lạnh.

Cha mẹ Trương ngóng trăng ngóng sao, cuối cùng nhìn thấy hai vợ chồng tam nha ôm đứa nhỏ đến, hai ông bà hưng phấn đón đứa nhỏ vào nha, sau đó qua cầu rút ván bỏ con gái sang một bên, vây quanh đứa nhỏ nhìn ngắm cẩn thận.

Tống Trường Lâm không hề đỏ mặt mà đứng ở đó nghe hai ông bà khen cháu, sau đó mới cảm thấy thoải mái ra ngoài chuyển đồ đạc.

ở nhà mẹ vợ một ngày rất thoải mái, với Trương Xảo Phương mà nói, không có người bày mặt cho cô nhìn, chị cả cũng không ở đây chọc giận cô. Đối với Tống Trường Lâm mà nói, vợ chồng cha mẹ vợ rất tốt tính, nhìn thấy anh ngoài cười cũng chỉ cười, lời nói luôn là quan tâm chăm sóc, chỉ sợ anh mệt, thân thể không tốt. Hai cậu nhóc tuy rằng không biết ông bà ngoại, nhưng chúng nhận ra dì nhỏ, ba người quen thuộc nhất đều ở đây nên chúng càng không kiêng kị, nghịch phá không cần quan tâm.