Đoạt Tướng

Chương 3



CHƯƠNG 3

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, điều đầu tiên đập vào mắt Phượng Lăng chính là một bờ ngực rộng và rắn chắc, tâm trí mê muội làm y nhất thời không hiểu được tình huống trước mắt.



 

Cổ họng khô khốc, y vô thức giật giật đầu lưỡi, phát giác trong miệng mình đang ngậm một cái gì đó nhỏ nhỏ mềm mềm, liền theo bản năng mút mạnh một cái.

Phía trên đỉnh đầu, một tiếng rên khe khẽ truyền xuống, Phượng Lăng miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn, một gương mặt đỏ bừng đang nhìn y, lục lọi ký ức một lúc mới nhớ đây là kẻ đã hại mình bị thương ở mặt – Lý Toàn.

Lý Toàn nhìn thấy ánh mắt của y, mở miệng định nói nhưng thanh âm không phát ra nổi.

Mút nửa ngày vẫn chẳng được gì, Phượng Lăng vẻ mặt hờn giận, cựa mình đẩy nhẹ bờ ngực trước mắt, cảnh tượng ngày càng rõ ràng hơn, sắc mặt cũng theo đó mà dần biến dạng, lúc này rõ ràng không thể không dùng từ xấu xí để hình dung. Y thầm nhủ đây là ảo giác, thế nhưng đầu nhũ ướt át trước mắt như đang nhắc nhở y tất cả những điều này là sự thật.

Thứ y liếm mút ngon lành lúc nãy cư nhiên lại là đầu nhũ của một nam nhân.

Chỉ vậy thôi cũng chẳng tính làm gì, điều kinh khủng nhất y cảm nhận được đó là những hành vi ngu xuẩn và nực cười đêm qua đang dần dần tái hiện lại thật rõ ràng trong đầu y. Phượng Lăng nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp gần như bị bóp méo.

Y không nói tiếng nào, mà thân làm chủ tử như y còn chưa lên tiếng thì bậc thần tử như Lý Toàn sao dám mở miệng nói chuyện được.

Tức giận đẩy người vẫn đang sưởi ấm cho y ra, Phượng Lăng ngồi dậy, liếc mắt nhìn thấy đống y phục bên cạnh chỗ y nằm, lại thấy mình đang xích lõa toàn thân, tức giận cùng xấu hổ, khiến y lập tức tặng cho Lý Toàn một cái bạt tai.

Đã sớm đoán được Phượng Lăng sẽ hành động như thế, Lý Toàn hoàn toàn bình tĩnh, chậm rãi cúi đầu đợi lệnh.

“Ai cho phép ngươi cởi y phục của ta ra?” Phượng Lăng trừng mắt giận dữ hét lên.

“Y phục trên người của ngài đều bị dính mưa ướt hết rồi, ngài lại sốt cao như thế, rất dễ nhiễm phong hàn, thần bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách này.”

Phượng Lăng đưa tay lên trán mình kiểm tra một chút, quả thực có hơi nóng, lời nói của Lý Toàn có vẻ là sự thật, nhưng mặc dù như thế, trong lòng vẫn không cảm thấy thoải mái chút nào, nghĩ tới việc có người nhìn thấy bộ dạng mất mặt như thế của mình, y hận không thể lập tức giết người diệt khẩu.

Tỉ mỉ quan sát Lý Toàn một lần nữa, rõ ràng nam nhân này khuôn mặt góc cạnh, không hiểu sao y có thể nhìn lầm hắn là mẫu phi được chứ? Lại còn thêm chuyện làm nũng khóc nháo trước mặt hắn nữa, thật sự là mất hết mặt mũi của một tam hoàng tử. Nếu Lý Toàn là một tên nhiều chuyện, sau này không biết y làm sao có thể giữ được uy tín trước mặt quần thần được đây?

Phượng Lăng cắn môi suy nghĩ, thỉnh thoảng lại bất an liếc nhìn Lý Toàn từ nãy đến giờ vẫn câm như hến.

Nhìn bộ dạng trung hậu thật thà của Lý Toàn, chắn hắn sẽ không nói ra ngoài đâu. Tình hình hiện tại mình còn phải nhờ hắn hộ tống hồi cung, cũng chẳng có khả năng đuổi hắn đi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách coi như không có việc gì, khi hồi cung sẽ ban thưởng hậu hĩnh bịt miệng hắn lại, nếu như còn không được, đến lúc đó… tùy tiện an bài cho hắn một tội danh nào đó, y không sợ không trị được hắn.

Hạ quyết tâm, Phượng Lăng bĩu môi, nói “Được rồi, việc này ta sẽ không tính toán với ngươi, ngươi cũng đừng để trong lòng, coi như chuyện này chưa từng phát sinh, hiểu không?”

Lý Toàn gật đầu trả lời: “Vâng, thần hiểu rõ.”

Hai người rời khỏi sơn động, xa xa một dải cầu vồng rực rỡ như ẩn như hiện, đây là lần đầu tiên Phượng Lăng nhìn thấy cầu vồng, vẻ mặt y vô cùng hứng thú. Lý Toàn nhìn thấy thế, không khỏi tự hỏi người này với người thiếu niên vừa nãy không chút do dự đánh hắn một bạt tay có phải là cùng một người hay không? Bên mặt bị đánh đến giờ vẫn còn âm ỉ đau nhức.

Hai cá tính đối lập như vậy, sao lại xuất hiện trong cùng một người được nhỉ?

Thành thật mà nói, lúc Phượng Lăng mơ mơ hồ hồ quả rất khó ứng phó, nhưng chí ít vẫn làm cho người khác cảm thấy y rất khả ái, khiến kẻ khác không thương không được. Trái lại, khi y thanh tỉnh, thì vẻ cao cao tại thượng của một vị hoàng tử thật khiến người ta khiếp sợ, không cách nào thân cận nổi.

Lý Toàn cười khổ, hắn muốn thân cận với tam hoàng tử làm gì chứ? Hắn vốn kính trọng những nhân vật anh hùng như đại hoàng tử, nếu mà muốn thân cận thì phải thân cận với đại hoàng tử mới đúng, huống chi tam hoàng tử đối với hắn rõ ràng vô cùng bất mãn, nếu không phải tình thế lúc này vô cùng bức bách, sợ rằng tam hoàng tử cũng không chấp nhận đi cùng đường với hắn rồi?

Hắn hiện tại chỉ hy vọng chuyện đại hoàng tử làm phản không phải là sự thật, tuy không khỏi có chút cảm giác lừa mình dối người, nhưng hắn tin rằng đại hoàng tử nhất định là bất đắc dĩ.

Tiến vào một thị trấn nhỏ không tên nơi biên cảnh, điều đầu tiên Phượng Lăng muốn là được tắm rửa thật sạch, y sai tiểu nhị của khách *** chuẩn bị một thùng nước thật lớn, lại sai Lý Toàn ra ngoài mua cho y một bộ y phục và sa mạo mới.

Lý Toàn nghĩ có lẽ Phượng Lăng sợ người khác sẽ nhận ra mình, thậm chí hắn còn thầm tán thưởng y thực thông minh, thế nhưng sự thực lại không như hắn nghĩ.

Lúc tắm xong, Phượng Lăng liền thay y phục mới, đội sa mạo lên rồi gọi Lý Toàn để cùng ra ngoài.

“Đi đâu?” Lý Toàn cảm thấy thực khó hiểu.

Phượng Lăng vén sa mạo lên, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào vết thương trên mặt “Ngươi không cảm thấy ta nên tìm đại phu xem qua vết thương này một chút sao?” Lý Toàn nhất thời nghẹn lời không biết nói gì.

Sau khi đi gặp đại phu trở về, Phượng Lăng ngồi trước gương vừa bôi thuốc vừa chửi cái người đã làm y bị thương, mãi đến khi y bôi xong, Lý Toàn mới có dũng khí lên tiếng.

“Tam Hoàng….” Ánh mắt sắc như dao của Phượng Lăng làm Lý Toàn không thốt nên từ cuối cùng, vội vàng sửa chữa “Tam công tử, thuộc hạ mới hỏi thăm được chút tin tức bên ngoài, tình hình trong cung dường như còn chưa truyền tới thị trấn này, ngày mai chúng ta vào thành xem xét một chút.”

Phượng Lăng nhíu mày: “Còn đi vào thành làm gì, trực tiếp hồi cung là được rồi, ta không muốn lãng phí thời gian đâu.”

Lý Toàn nghiêm mặt “Không, thuộc hạ cho rằng chúng ta vẫn nên thám thính tình hình trước thì hơn, thứ nhất, trong cung hiện tại đã bị đại hoàng tử khống chế, ngài giờ quay lại chẳng khác nào chui đầu vào rọ; thứ hai, nhất định là truy binh vẫn còn đang lùng bắt chúng ta, đường hồi cung chắc chắn sẽ có mai phục, tạm thời chúng ta nên kéo dài lộ trình, cẩn tắc vô ưu.”

“Được rồi, ngươi nói cũng có lý, cứ làm theo lời ngươi đi.” Phượng Lăng gật đầu.

Ngày hôm sau, Lý Toàn mua một chiếc xa mã đơn giản, cải trang thành xa phu đưa Phượng Lăng vào thành. Bệnh phong hàn của Phượng Lăng tuy đã khỏi hẳn, nhưng vết thương trên mặt vẫn chưa biến mất khiến y mang sa mạo suốt cả đoạn đường đi.

Tuy tiểu trấn này không phồn vinh bằng kinh thành, nhưng vẫn khiến Phượng Lăng hứng thú, y nhìn ra cửa sổ, dùng cặp mắt hiếu kỳ quan sát bách tính đang đi lại trên đường, khi phát hiện một thứ mới mẻ liền hạ lệnh Lý Toàn dừng xe lại để mua.

Đi qua một khách *** lớn, Phượng Lăng nói muốn dừng chân qua đêm ở đây, Lý Toàn bước vào khách *** hỏi thăm, sau khi đi ra thì ấp úng nói ngân lượng không đủ.

Vốn bình sinh chưa từng phiền não về chuyện tiền bạc, thế mà giờ đây chỉ đơn giản là nghỉ chân qua đêm ở khách *** mà cũng không đủ tiền, việc này đối với y mà nói là vô cùng nhục nhã, y liền lôi kim quan trên tóc xuống ném vào người Lý Toàn.

“Đi thuê phòng cho ta, đêm nay ta nhất định phải ở nơi này!”

Lý Toàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài nghe lệnh của vị chủ tử này.

Đêm đó Phượng Lăng trụ lại trong căn phòng thượng hạng của khách ***, gọi một bàn tiệc rượu phong phú, y ra tay hào phóng vô cùng, nào có ai nhìn mà đoán ra được y đang là một người phải trốn chạy trối chết.

Sau khi trở về phòng, Phượng Lăng tháo sa mạo xuống, mái tóc đen của y giờ đây rối tung trên vai, y có chút không quen, liên tiếp hất mái tóc ra đằng sau vài lần, khuôn mặt tuấn tú lúc này tỏ một vẻ khó chịu bất kham.

Lý Toàn canh giữ phía sau y, thấy vẻ chật vật của chủ tử mình, vội lấy từ trong ngực ra một cái trâm cài tóc, đưa cho y.

Phượng Lăng trong đời chưa bao giờ thấy, chứ đừng nói đến việc dùng cái vật thô ráp mang hình dáng một cây trâm cài ở trước mặt y lúc này, y không tiếp nhận, cũng chẳng nói lời nào.

Lý Toàn biết y nhất định ghét những thứ tầm thường như thế, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng nói, “Sau khi đi cầm đồ, ta nghĩ ngài hẳn sẽ cần đến. Ta không mua đồ vật lung tung đâu, cái này ta đã hỏi chủ quán rất lâu rồi mới quyết định mua đấy, tuy biết nó không đáng giá nhưng nếu miễn cưỡng thì ngài vẫn có thể dùng được.”

Nghe thấy vậy, Phượng Lăng xoay lại nhìn cây trâm cài trên tay Lý Toàn, rồi lại quay đi, Lý Toàn ngại ngùng nhìn y, đang định xin phép rời đi thì lại nghe y nói: “Cài lên cho ta.”

“Dạ?” Lý Toàn ngạc nhiên.

“Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói ngươi cài lên cho ta.” Phượng Lăng nghiêng người ngồi xuống, nói cho cùng thì cái này miễn cưỡng vẫn có thể dùng được.

“Dạ… vâng.”

Sợ bàn tay thô kệch của mình sẽ làm Phượng Lăng đau, Lý Toàn tận lực thật nhẹ nhàng búi tóc lên cho y, khi chạm phải mái tóc mềm mượt, hắn nhất thời cảm thán trong lòng.

Trước tiên, hắn dùng lược chải tóc một lần, tiếp theo là búi tóc lên, phần cổ trắng nõn của Phượng Lăng lập tức hiện ra, sau cùng hắn dùng trâm cài cố định tóc lại.

Sau khi búi xong, Phượng Lăng soi gương kiểm tra thành quả, y ôn hòa nói : “Cũng không tệ lắm.”