Đoạt Tử

Chương 32



Edit: Cherish Wang

Beta: Rika

Nhan Tầm Châu trở về, cô giúp việc dọn dẹp thu xếp xong này kia liền đi về, lập tức căn phòng nhỏ chỉ còn lại cặp cha con bất hòa, không khí lập tức trở nên khá quái dị.

Nhan Thư Đông tiếp tục cúi xuống cái chân nhỏ của mình, sau đó lấy cái cắt móng tay Lâm Diễm mua cho ra tự cắt móng chân mình. Làn da trắng của đứa nhỏ này trời sinh giống Lâm Diễm, còn lại ngũ quan cực kỳ giống Nhan Tầm Châu, khắc sâu nét tuấn lãng, màu tóc bị rám nắng, thường sẽ bị người khác nhận lầm thành con lai ngoại quốc.

Một đôi chân trắng lại dài nhỏ, Nhan Thư Đông nhìn chính ngón chân mình, thật sự vô cùng vừa lòng.

Nhan Tầm Châu ngồi xuống bên người Nhan Thư Đông, hỏi câu: “Cơm chiều đã ăn chưa?”

Nhan Thư Đông ngẩng liếc mắt nhìn Nhan Tầm Châu một cái: “Ba nghĩ sao?”

Nhan Tầm Châu đối với một ít kỹ xảo nhỏ của con vẫn hiểu được, lúc anh nhìn đến bát cơm ở trên bàn, chẳng qua nhớ không lầm, Thư Đông cũng không thích ăn mì.

“Đứng lên đi, mang con đi ra ngoài ăn chút gì khác.” Nhan Tầm Châu nói.

Nhan Thư Đông: “Không muốn đi.”

Nhan Tầm Châu nhíu mi.

Nhan Thư Đông tuy rằng khinh thường ra mặt với Nhan Tầm Châu, nhưng trong lòng vẫn có hơi sợ Nhan Tầm Châu , nhìn sắc mặt Nhan Tầm Châu không hài lòng, chậm rì rì nhảy từ trên sô pha xuống: “Ba muốn dẫn con đi ăn cái gì?”

Nhan Tầm Châu có đôi khi thật sự không biết đứa bé này tính cách giống ai nữa, Nhan Đình Văn nói là giống anh, nhưng anh có tệ như vậy sao?

Nhan Tầm Châu đưa con tới con đừng phía trước tìm một nhà hàng lẩu hải sản, Nhan Thư Đông là một đứa bé thích ăn hải sản, thấy trong nồi quay cuồng có cá lại có cả bạch tuộc, không ngừng đem chiếc đũa đưa vào trong nồi lẩu, thêm vào hạt tiêu và giấm chua, bởi vì có món ngon khóe miệng nhanh chóng cong lên.

Bản thân Nhan Tầm Châu cũng không mấy có khẩu vị, tựa lưng vào ghế nhìn con ăn, qua một lúc anh thúc giục nói: “Ăn nhanh chút, ăn xong đi gặp mẹ con.”

Nhan Thư Đông đáp lại một câu: “Ba cũng không biết mẹ ở đâu mà.”

“Vậy con không biết đường gọi điện thoại cho mẹ sao?”

——

Lâm Diễm và Từ Gia Luân đi từ quán rượu ra đã gần chín giờ tối hơn, Lâm Diễm vừa nhìn đồng hồ trên tay, vừa nói với Từ Gia Luân: “Triệu Nghiêu, lần này thật sự cảm ơn anh, chờ hợp đồng ký rồi, em nhất định phải mời anh ăn cơm.”

Từ Gia Luân đi bên cạnh Lâm Diễm, giống như bất đắc dĩ mở miệng: “Ha ha ha, biết em lâu như thế, cần gì phải khách sáo.”

Lâm Diễm ngẩng đầu: “Triệu Nghiêu, anh giúp em như vậy làm sao có thể vài bữa cơm mà trả hết được.”

“Vậy làm bạn gái anh đi.” Từ Gia Luân nói, sau đó nhìn sắc mặt Lâm Diễm hơi mất tự nhiên, cười hì hì làm một động tác cầu xin tha thứ: “Anh thiếu chút nữa đã quên, mưa xuân rơi không một tiếng động, không tiếng động, không tiếng động…”

Lâm Diễm lắc đầu bật cười: “Em phải đi đây.”

“Anh đưa em về.” Từ Gia Luân giữ chặt tay Lâm Diễm: “Trăm ngàn lần đừng cự tuyệt, làm bạn bè, anh cũng có thể đưa em về.”

Lâm Diễm ánh mắt áy náy, đúng lúc này, đứng ở cách đó không xa một chiếc còi ô tô vang lên không ngừng, Từ Gia Luân đang muốn xem ai vô duyên như vậy, thì thấy một đứa bé thò đầu từ cửa kính xe ra: “Lâm Diễm, nhanh lên xe.”

Lâm Diễm nhìn theo chiếc xe hơi đen thấy cái đầu nhỏ, nói với Từ Gia Luân: “Vậy em đi trước, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Từ Gia Luân buông tay Lâm Diễm ra, đợi Lâm Diễm lên xe rồi,ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm nay đầy sao, chợt lóe chợt lóe sáng trong suốt, dừng ở trong lòng lạnh buốt.

——

Nhan Thư Đông ban đầu ngồi ở vị trí ghế trên cạnh ghế lái, sau khi Lâm Diễm lên xe lập tức xuống ngồi cùng cô ở ghế sau, nó vừa mới ăn cá có dính dấm chua, hiện tại lúc há mồm nói chuyện với Lâm Diễm, tất cả đều là vị dấm chua.

Lâm Diễm ôm Nhan Thư Đông: “Cơm chiều ăn mì cho thêm rất nhiều dấm chua à?”

“Là tại ba đưa con đi ăn lẩu cá.” Nhan Thư Đông cảm thấy Lâm Diễm đại khái là chê miệng nó hôi, cho nên cố ý ghé vào mặt Lâm Diễm, “Ha” thổi ra hai hơi rồi tiếp tục nói: “Con và ba cũng mang rất nhiều về, về nhà mẹ có muốn ăn không?”

Lâm Diễm gật đầu: “Được.”

Sau khi Lâm Diễm về cũng không nhắc đến túi cá kia với Nhan Tầm Châu, mà giúp Đông Đông đi tắm rồi, cô tắm rửa đi ra ngoài phòng sấy tóc.

Hiện tại đã là đầu hạ , Lâm Diễm như cũ vẫn một thân đồ ngủ quần dài áo dài tay, đơn giản chỉ có một màu lam kẻ ô vuông bằng vải bông, mặc ở trên người cô không hợp lắm làm cho thân rộng thùng thình, loáng thoáng có thể nhìn thấy bên trong áo ngủ rộng thùng thình là tấm lưng gầy, Nhan Tầm Châu tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Diễm, thần sắc có vẻ nghiền ngẫm, chờ cô sấy tóc xong, mở miệng hỏi: “Quà thấy có được không?”

Quà trong câu hỏi của Nhan Tầm Châu chính là cái vòng cổ kim cương kia, Lâm Diễm sấy tóc xong liền ngồi xuống, sau đó dùng một cái dây da màu đen đơn giản cột tóc lại thành một, thật lâu sau mới trở về vấn đề Nhan Tầm Châu hỏi: “Cũng được.”

“Có thích không?” Nhan Tầm Châu hỏi vấn đề thứ hai.

Lâm Diễm quay đầu, nở nụ cười: “Anh khẳng định không tặng sai người chứ?”

“Có ý gì?” Nhan Tầm Châu hơi run, hỏi.

Lâm Diễm không thèm nhắc lại, nhưng thật ra sau đó Nhan Tầm Châu khinh khỉnh nhếch khóe miệng, tựa vào đầu giường miễn cưỡng nhìn Lâm Diễm: “Em xem tạp chí rồi ?”

“Nhan Tầm Châu, anh có nhiều phụ nữ như vậy, lại không thiếu người như tôi, anh vì sao phải…”

“Vì sao không để em đi đúng không?” Nhan Tầm Châu hai tay vươn đặt ở sau đầu, đánh giá Lâm Diễm, ánh mắt trở nên càng thêm tùy ý, “Vấn đề này chúng ta đã thảo luận rất nhiều lần, nếu em thật sự không thể giải thích được, vậy cứ chấp nhận đi, bởi vì em là mẹ Đông Đông, đáp án như vậy em vừa lòng chưa?”

“Tôi đây coi như là mẫu bằng tử quý?” giọng điệu Lâm Diễm mang theo một tia châm biếm.

“Nếu em thực sự nghĩ như vậy, Nhan phu nhân đã sớm là em rồi.” Nhan Tầm Châu hôm nay tâm tình rất tốt, ngồi ở trên giường thân mình hơi nghiêng về phía trước, trên người là một bộ áo ngủ màu lam bụi, ngọn đèn ngủ màu da cam làm nhu hòa ngũ quan sắc bén của anh, tôm lên khuôn mặt đẹp đến quá đáng, nhưng trong khóe mắt lóe lên sự trêu tức đáng làm cho người ta giận.

Lâm Diễm cầm theo cái thượng thủ xuống dưới đi ra ngoài, Nhan Tầm Châu gọi cô lại: “Đi đâu đấy?”

Lâm Diễm nghiêng đầu: “Đi ra ngoài đọc sách.”

Nhan Tầm Châu một mình ở phòng ngủ đột nhiên có hơi cô đơn, Lâm Diễm vừa mới nói một câu “Đọc sách” thật ra làm cho anh nhớ tới không ít chuyện, trước kia Lâm Diễm rất thích đọc sách, một mình ngồi trên ban công có thể đọc ít sách, mà anh có thể ngồi ở bên cạnh cô nhìn cô cả một buổi chiều, hiện tại ngẫm lại, khi đó bản thân thật đúng là có kiên nhẫn.

Nhan Tầm Châu hơi cảm khái sờ xuống cổ tay mình, lúc anh còn trẻ ở chỗ này đã từng khắc tên người phụ nữ kia, sau rất nhiều năm anh dựa vào chữ “Diễm” này mà tự vượt qua một chuỗi những ngày đen tối tàn khốc, nhưng sau này anh đến thành phố S mở công ty đầu tư, lúc anh cầu hôn Lâm Diễm đã dùng tia laser xóa sạch chữ ấy.

Sau khi Lâm Diễm tốt nghiệp đại học, anh và cô ở chung một thời gian coi như cuộc sống cũng không tệ, có lần cô phát hiện cổ tay anh có vết sẹo, hỏi anh: “Tầm Châu, ở bên ngoài kia vài năm có phải anh rất khổ hay không?”

Nháy mắt kia, anh thật sự đã từng mềm lòng.

Cứ như vậy đi, cái gì cũng không so đo, ở cùng một chỗ thì sao?

Chỉ là Tiểu Hỏa, cô về sau lại không biết người làm cô thành ra thế này cũng là vì anh.



Lâm Diễm sau khi đọc sách xong trở lại phòng ngủ, Nhan Tầm Châu đã tắt đèn, cô nhìn người đàn ông trên giường, tia sáng bên trong cực yếu ớt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ Nhan Tầm Châu bá đạo chiếm hết nửa giường.

Lâm Diễm đưa chân bò lên giường, dựa vào mép giường, một tay cô kéo chăn, Lâm Diễm nằm xuống nghe tiếng tim đập trong lồng ngực của Nhan Tầm Châu, tiếng tim đập hữu lực, cũng không đến mức đáng ghét.

——

Có vài người ở cùng một chỗ phải dùng âm mưu tính toán, may mắn thì có được một năm, một tháng. . . chỉ có thể nói là do duyên phận.

Buổi tối Nhan Tầm Châu ngủ không ngon, ba bốn lần thay đổi tư thế, Lâm Diễm rốt cục lên tiếng: “Nhan Tầm Châu, anh xong chưa?”

Nhan Tầm Châu đi vào toilet, lúc lên giường lần nữa, Lâm Diễm đã ngủ, tiếng hít thở đều đặn, Nhan Tầm Châu ngồi trên giường có chút sững sờ, sau đó cẩn thận vương một ngón tay đặt lên mũi cô, cảm thụ hơi thở ấm áp bên trong.

“Kỳ thực, có đôi khi anh lại suy nghĩ, nếu lúc trước người gặp chuyện không may không phải là Nguyễn Mỵ, mà là anh thì tốt rồi, chí ít cũng không gây ảnh hưởng tới em”

Nếu như người lúc trước gặp chuyện không may là cô. . . Anh sẽ như thế nào?

Cái khả năng này, Nhan Tầm Châunghĩ cũng không dám nghĩ, cho dù cô vĩnh viễn không muốn thấy mặt anh, nhưng anh không hi vọng cô chết.

——

Sáng sớm lúc Lâm Diễm thức dậy, Nhan Tầm Châu đã rời đi, Lâm Diễm cầm điện thoại ra nhìn thời gian, cả người giật bắn lên, cô nhớ rõ ràng tối qua cô đã đặt báo thức cơ mà?

Lâm Diễm chạy vội xuống giường đi tới phòng bếp, Nhan Thư Đông đã ngồi trên bàn ăn, thấy cô liền mở miệng: “Bữa sáng ba ba đã mua, ba nói con không được đánh thức mẹ”

Lâm Diễm nhìn bàn ăn, còn có một phần ăn sáng nữa, cô giơ tay lên xoa đầu Nhan Thư Đông, nói: “Con ăn mau rồi đi học, mẹ đi rửa mặt rồi chở con đi”

“Không vội”. Nhan Thư Đông ăn rất chậm, lo lắng nói: “Đi làm trễ sẽ bị phạt tiền, con không muốn mẹ bị phạt, mẹ trước tiên nên đi làm, con có thể đón xe đi học, nhưng mẹ phải đưa tiền cho con, bởi vì tiền tiêu vặt của con không nhiều lắm”

Lâm Diễm dở khóc dở cười, tùy tiện rửa mặt rồi thay một bộ đồ mùa hè, chò cho cô chuẩn bị xong xuôi, Nhan Thư Đông vẫn chưa ăn xong, cô liền nói:”Thư Đông, đến trường là trách nhiệm của con, thi cử tháng này, không có tiến bộ thì đừng trách mẹ”

“Con vẫn luôn ở tiến bộ.” Nhan Thư Dông nói chuyện có chút dương dương tự đắc: “Lần trước bài kiểm tra toán học con được 98 điểm, bài rất khó, lớp con chỉ có mộtbạn được 100 điểm”

Lâm Diễm cười: “Thật lợi hại.”

——

Lâm Diễm đưa Nhan Thư Đông đi học xong trở về, đi trên đường chợt nhớ tới hợp đồng còn ở trong nhà, bởi vì nhà máy cách không xa lắm, cho nên cô thuận tiện trở về nhà trọ một chút.

Hợp đồng ở trên bàn sách của Đông Đông, nhìn thấy máy tính xách tay của Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm nhìn thoáng qua, sau đó thấy một USB đặt bên cạnh.

Lâm Diễm đem USB mở ra rồi sau đó lấy điện thoại chụp lại, bên trong là một phần hiệp nghị của văn kiện, phía dới ký tên Giang Vũ, và Vương Lực.

Lâm Diễm nhìn nội dung bản hợp đồng, là Giang Vũ cùng Vương Lực mua đất, ở nông thôn họ lén lút mua bán cũng nhiều, ví dụ như mua đất nền cùng đất ruộng sở hữu riêng, chỉ giữ lại cho mình một ít.

Lâm Diễm ngoài ý muốn nhìn phần đất trên hợp đồng ở trấn, cô từ khi ra tù đến đó một lần, là một khu thị trấn náo nhiệt, phồn vinh hưng thịnh, hiện tại nơi đó đã trở thành một đơn vị hành chính của thành phố, vừa được các công ty đầu tư mở rộng thị trường ở đó.

Lần kia cô đến trấn là để tảo mộ, dọn dẹp xong phần mộ của cha mẹ cùng bà ngoại, cô đi tới nghĩa trang của Nhan gia, so với lúc cô học đại học có nhiều thêm một phần mộ, đó là của Nguyễn Mị, trên đó viết ngườilập bia chính là Nhan Tầm Châu.

——

Lâm Diễm cùng Lý Đường gặp mặt, Lý Đường mặc một bộ áo đồ trắng, cảngười thoạt nhìn quang minh tuấn lãng, Lâm Diễm trước đây vẫn thích tmẫu ngườinhư Lý Đường vậy, ví dụ như Đại Quân lúc thời đại học, về phần Nhan Tầm Châu, anh là ngoài ý muốn trong cuộc đời này của cô

Lâm Diễm lấy tài liệu đưa cho Lý Đường : “Tôi thấy phần tài liệu này, tôi ở Hồng Kông cũng không thấy Nhan Tầm Châu đi tới ngân hàngnào cả”

“Phần tài liệu này cô lấy ở đâu ra ?”

“Ở trên bàn của Nhan Tầm Châu.” Lâm Diễm nói.

Lý Đường: “Sao cô động vào máy tính của Nhan Tầm Châu?”

“Động .”

Lý Đường trầm xuống: “Nếu muốn mang con xuất ngoại, cô có thể tùy thời liên hệ tôi, tôi giúp cô làm là được.”

Lâm Diễm: “Cảm ơn.”

Lý Đường liếc mắt nhìn Lâm Diễm một cái: “Kỳ thật phần tư liệu này tác dụng cũng không lớn, nhưng mà Lâm Diễm, tôi nghĩ Nhan Tầm Châu rất nhanh sẽ phát hiện là do cô, cho nên đề nghị của tôi là, mau chóng xuất ngoại đi, về phần vấn đề thân phận, sau khi cô xuất ngoại sau tôi sẽ giúp cô giải quyết.”

Quả là nhân vật lớn thần thông quảng đại, Lâm Diễm đứng lên: “Nói sau đi, nếu muốn xuất ngoại, tôi sẽ liên hệ với anh”.

Lâm Diễm giọng nói nhẹ nhàng , Lý Đường nháy mắt cảm thấy Lâm Diễm cũng không định ra nước ngoài, phát hiện này làm cho Lý Đường hơi khó chịu, nhưng mà chỉ là khó chịu một chút thôi, trên đường trở về anh rút một điếu thuốc, nặng nề ngồi ở trong xe, trong đầu Lý Đường đầu đột nhiên hiện lên bộ dáng lần đầu tiên gặp Lâm Diễm, rõ ràng là mặc bộ quần áo tù nhân, thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô đã nhớ tới một câu thơ lúc nhỏ đã học qua ” Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề. Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề.” (Đồng có cỏ dại, sương sớm đọng đầy.Có một mỹ nhân, trong sáng dịu dàng. Bất ngờ tương ngộ, hợp vừa ý ta…)

“Có một mỹ nhân, trong sáng dịu dàng, Lý Đường, để Thanh Uyển nhà tôi làm vợ anh thì sao?”

Lý Đường day day cái trán có chút đau đớn, đưa tay vươn ra ngoài của sổ xe gạt tàn thuốc, có một số việc thật sự là nghiệt duyên, đời này anh rất mong được ở bên cạnh một người phụ nữ từng gặp gỡ, kết quả người phụ nữ này lại là phạm nhân của anh, việc này thật sự rất buồn cười.

Lý Đường bật cười, lái xe phía trước hỏi anh: “Lý đội trưởng, đi đâu đây?”

“Đi Giang gia “

——

Buổi chiều Giang Nham mặt mày hớn hở xuất hiện trước mặt Lâm Diễm, sau đó đưa cho Lâm Diễm xem hợp đồng: “Lâm Diễm, tôi trước đưa cho cô một nhóm hàng, cô nhận chứ?”

Lâm Diễm nhìn hợp đồng, chuyển hướng đề tài: “Cửa hàng làm ăn được chứ?”

“Rất tốt.” Giang Nham kỳ thật cũng không biết buôn bán của cửa hàng như thế nào, anh lần này tới gặp Lâm Diễm, chỉ sợ là rất đường đột, cho nên cố ý nói về chuyện làm ăn của cửa hàng.

“Trương Mộ Mộ bị cha mẹ anh ta đưa ra nước ngoài, Trương gia che giấu tin tức, nhưng cô ta và Nhan Tầm Châu ly hôn là sự thật.”

Lâm Diễm: “Vậy sao?”

“Lâm Diễm, tôi là bạn bè, khuyên cô một câu, Nhan Tầm Châu không phải người tốt, anh ta đối xử như vậy với Trương Mộ Mộ, về sau khẳng định cũng sẽ làm như vậy đối với cô.”

“Anh đều biết hết?” Lâm Diễm đột nhiên mở miệng.

Giang Nham hơi xấu hổ: “Kỳ thật lần đầu tiên gặp mặt tôi đã biết thân phận của cô, tôi thừa nhận vừa mới bắt đầu đối với cô cảm thấy tò mò cho nên… Nhưng sau này tôi thực sự xem cô là bạn bè, cho nên tôi mới đến đây nói với cô những lời này, hy vọng cô đừng cảm thấy đường đột, còn có, nếu có cái gì cần giúp, cô lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, tôi chuyện lớn không thể giúp, nhưng nếu cô muốn đổi hoàn cảnh sống, việc này thì tôi có thể giúp được .”

Lâm Diễm không còn gì để nói , chỉ có thể nói: “Cảm ơn.”

——

Nhan Thư Đông cuối buổi chiều có một tiết học làm thủ công, chế tạo một cái xe hơi nhỏ, trước kia Nhan Thư Đông đối với việc này thấy rất nhàm chán rất không có hứng thú, chẳng qua gần đây đổi tính cư nhiên nhận thức khác, lại còn cẩn thận làm, cô giáo dạy mỹ thuật tạo hình cầm xe hơi của Nhan Thư Đông đưa trước lớp làm mẫu. Kết quả Nhan Thư Đông không vui ý : “Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng của em là được rồi.”

Tan học ,lúc Lâm Diễm đi đón Nhan Thư Đôn, Nhan Thư Đông vươn tay đưa xe hơi cho cô: “Cái này tặng cho mẹ, con tự làm đấy.”

Lâm Diễm cười tủm tỉm thưởng cho Nhan Thư Đông một viên kẹo, Nhan Thư Đông đem kẹo bỏ vào miệng, nhóp nhép nói chuyện: “Phần thưởng của mẹ thật sự rất keo kiệt, chẳng qua kẹo này hương vị rất ngon.”

“Quỷ hẹp hòi.” Lâm Diễm cười hì hì nói.

Buổi tối Nhan Tầm Châu không về.

Ngày hôm sau là thứ bảy tốt đẹp, buổi sáng Lâm Diễm đi một chuyến tới công ty, buổi chiều về nhà chơi với con, buổi tối sau khi Nhan Thư Đông ngủ, Lâm Diễm ghé vào trên giường sắp xếp quần áo.

Lâm Diễm đem quần áo không mặc hồi ở thành phố C bỏ vào hành lý, có tiếng động từ ngoài cửa truyền đến: “Đây là định đi sao?”

Lâm Diễm quay đầu, Nhan Tầm Châu một thân tây trang thẳng tắp trào phúng đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt xinh đẹp một mảnh lạnh như băng.

Cô cái gì cũng không giải thích, ngồi xuống trước đống hành lý.

Nhan Tầm Châu bước chân đi đến trước mặt Lâm Diễm, nâng mặt cô lên: “Tiểu Diễm, tại sao em không thể an phận ở lại bên cạnh tôi?”

“Ở lại bên cạnh một người đàn ông tống tôi vào tù sao?” Lâm Diễm chống lại tầm mắt Nhan Tầm Châu “Thực xin lỗi, tôi không làm được.”

“Đưa em vào tù không phải tôi, là Trương Mộ Mộ.” Nhan Tầm Châu gằn từng tiếng nói.

“Cấu kết với nhau làm việc xấu, có cái gì khác nhau?” Lâm Diễm ngẩng đầu, “Đừng nói với tôi là, anh và Trương Mộ Mộ kết hôn là vì giúp tôi?”

“Tôi và Trương Mộ Mộ kết hôn tuy rằng không phải vì cứu em, nhưng tôi sẽ thuận tiện giúp em, nếu em biểu hiện tốt, tôi còn có thể cho em đem vụ án ra một lần nữa thẩm tra xử lí.”

Lâm Diễm nhịn không được cười: “Thật không, chẳng qua trước đấy anh hãy tự mình gột rửa tội lỗi trên người đi.”

“Ha ha.” Nhan Tầm Châu cười “Theo một tên cảnh sát sẽ không giống nhau sao, nói đi nói lại, chậc chậc, thật đúng là giống nhau.”

“Nhưng mà Lâm Diễm, em nói một chút xem cái gì là chính nghĩa, cái gì là tà ác, tôi là đã làm chuyện phạm pháp, nhưng tôi chưa từng quảng cáo rùm beng rằng tôi là người tốt, nhưng em cho rằng ở đây ai mới là người chính nghĩa, Lý Đường, Giang Vũ, còn có người mà em tín nhiệm sùng bái Ngu Cảnh quan?”

Lâm Diễm hừ nhẹ một tiếng.

Nhan Tầm Châu yên lặng nhìn Lâm Diễm, ánh mắt là nóng như lửa châm biếm: “Quả nhiên có quan hệ huyết thống thì sẽ giống nhau.”

“Anh nói cái gì?” Lâm Diễm thấp giọng mở miệng, tuy rằng giọng hơi nhỏ, nhưng là giọng điệu rất nặng.

“Tôi nói em cùng người nhà họ Giang có quan hệ huyết thống sẽ giống nhau, rõ ràng cái gì cũng không biết, nhưng ở chung cùng một đám người kia tựa như mẹ con, chị em vậy.”

Lâm Diễm: “…”

“Rất bất ngờ có đúng không?”

“Tôi nghĩ người nhà họ Giang còn có Lý Đường sẽ càng bất ngờ hơn, một người có ý định lợi dụng người đàn ông của em, một người là cảnh quan lại vì bảo vệ con gái của người khác đi làm sai án xử cho con gái của chính mình, tôi nghĩkhi bọn họ biết chân tướng sự thật…” Nhan Tầm Châu dừng lại“Sắc mặt chắc chắn sẽ biến đổi.”

Ngoài cửa sổ gió to nổi lên, phần phật từ cửa sổ mở toang tràn vào, Lâm Diễm nắm chặt bàn tay, rõ ràng trong lòng bàn tay đã toàn mồ hôi, nhưng cảm giác trên người cô, làn da như nổi da gà toàn bộ.

Kỳ thật lần thứ hai cô đáp ứng Lý Đường tìm chứng cứ từ chỗ Nhan Tầm Châu, không phải thật sự muốn rời khỏi nơi này, bởi vì chỉ có như vậy mới chân chính xé rách da mặt, cô mới có thể biết chân tướng thật sự của mọi chuyện.

Chỉ là chân tướng như vậy cô tình nguyện không biết còn hơn.

“Cho nên…”

“Tôi đã cho em cơ hội , Tiểu Diễm, nhưng em chưa bao giờ quý trọng.” Nhan Tầm Châu đứng thẳng thân mình, từ trên cao nhìn xuống Lâm Diễm: “Em nói có đúng không, Giang gia đại tiểu thư.”