Đoạt Mộng

Chương 48: Nhẫn kim cương



Trần Diệp Khải cùng Chu Thăng đứng ở trên hành lang rồi cố túm lấy dây mây để leo lên vách đá, âm thanh vang vọng khắp kim tự tháp. Trần Diệp Khải ngẩng đầu liếc mắt nhìn phía xa một cái, nơi đó có một cây cầu đá bị gãy, bọn họ bò lên trên chỗ cao trước rồi nhảy lên cầu đá, sau đó đi theo thông đạo phía sau cầu đá, tiến vào xem xét khu vực trung tâm của Chichen Itza, đến giếng Luân Hồi.

Chu Thăng đột nhiên nói: "Anh tâm sự chút về bạn nhỏ tính tình nóng nảy này đi, dù sao lát nữa cũng phải gặp mặt trực tiếp."

Trần Diệp Khải túm dây mây, Chu Thăng từ một bên duỗi tay ra, kéo lấy tay anh, Trần Diệp Khải thuận thế đạp lên trên một khối nham thạch, chậm chạp di chuyển.

"Takin vẫn luôn như vậy." Trầm Diệp Khải chậm rãi nói, "Dường như cậu ấy bài xích toàn bộ bạn bè của anh, kể cả là nam hay nữ."

"Điều này chứng tỏ cậu ấy có dục vọng chiếm hữu với anh." Chu Thăng thuận miệng nói, cũng nhảy lên khe gạch đá kia, ngẫm nghĩ rồi thử huýt sáo một cái.

"Em đang làm gì thế?" Trần Diệp Khải nghi hoặc nói.

"Không có gì." Chu Thăng muốn thử xem có triệu hoán Cân Đẩu Vân được không, thế mà lại không triệu hoán được.

"Tình yêu của cậu ấy là bài xích." Trần Diệp Khải nói, "Nhưng một khi quá mức thì lại rất ngột ngạt. Tất cả ứng dụng xã hội, điện thoại, hòm thư hay blog của anh đều bị kiểm tra mấy lần, mỗi khi có nữ sinh crush anh nhắn vào là cậu ấy sẽ lại chất vấn..."

"Việc đó đáng sợ thật."

Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải áp lưng vào vách tường, chậm rãi đi ở bên trong thần điện to lớn, nơi đây cách gần 20 mét so với mặt đất, họ đang di chuyển tới gần dây mây ở trên không thần điện.

"Anh áy náy à?" Chu Thăng hỏi.

Trần Diệp Khải hỏi ngược lại: "Em cảm thấy như vậy à?"

Chu Thăng bất đắc dĩ, nói: "Lực lượng của cậu ta quá mạnh, anh cần phải vượt qua mặc cảm của chính mình, dù sao cậu ta ở trong mộng của anh, cũng không phải là cậu ta ban đầu, anh phải chiến thắng được bản thân."

Trần Diệp Khải trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Đúng vậy, nhưng anh không có cách nào hết, rất nhiều đêm anh đều mơ thấy căn phòng ở nhà nghỉ kia, mơ thấy Long Sinh đứng dưới ánh nắng chờ anh trở về."

"... Nếu anh có thể phát hiện sớm hơn một chút..."

"Anh đã khóa cửa phòng lại, nhưng lại vẫn luôn không nhịn được muốn đến nhìn cậu ấy, cho đến tận khi anh gặp Dư Hạo."

Chu Thăng nói: "Bởi vì anh không đi thăm Long Sinh trong mộng, cho nên cậu ta chạy ra ngoài, khiến lực lượng càng ngày càng mạnh?"

"Có lẽ vậy." Trần Diệp Khải đáp, "Em nói đúng, chúng ta đến cứu Dư Hạo đi, anh không nghĩ thông nổi, anh không chiến thắng được Long Sinh."

Chu Thăng nghĩ nghĩ, lại nói: "Em cảm thấy anh đối với cậu ấy đã... Đây không phải là lỗi của anh, Khải Khải. Mà anh lại xem như lỗi của mình, đáng lẽ sự sám hối của anh phải là cầu mong mình được cứu rỗi, chứ không phải tra tấn bản thân."

"Anh sám hối với ai?" Trần Diệp Khải đáp, "Cậu ấy đã chết rồi, không còn người nào có thể tha thứ cho anh."

Chu Thăng nói: "Anh ngẫm lại đi, nếu cậu ta còn sống, sẽ nói như thế nào? Em nói là, thật ra cậu ấy..."

Trần Diệp Khải không nói gì, dừng bước, Chu Thăng cũng dừng lại ngay sau đó.

"Vào ngày Takin rời đi, có viết cho anh một bức thư." Trần Diệp Khải nói, "Ở trên blog của cậu ấy."

Chu Thăng nói: "Hả? Nói cái gì cơ?"

Trần Diệp Khải đáp: "Đã khoá lại, mật khẩu là sinh nhật anh, nhưng anh chưa từng mở ra."

Chu Thăng không hé răng, hai người cứ đứng như vậy trên khối gạch rộng không đủ 20 cm ở thành đá.

"Anh biết cậu ấy đã sớm tha thứ cho anh rồi, anh chỉ sợ nhìn thấy bức thư kia." Trần Diệp Khải xuất thần mà nói: "Thì trong thời gian tương lai, anh sẽ tự tha thứ cho bản thân mình mất."

"Đi xem đã." Chu Thăng nói, "Bây giờ đã không còn là việc của một mình anh."

Trần Diệp Khải nói: "Anh nghĩ, anh không xứng đáng được cứu rỗi, có lẽ vào ngày cuối cùng của cuộc đời, anh mới có thể đọc lá thư kia..."

Chu Thăng trầm mặc một lúc, đáp: "Thật ra cho tới hiện tại, đều là tự anh trừng phạt chính bản thân mình."

Trần Diệp Khải nói: "Đúng vậy, bởi chỉ có như thế, anh mới cảm thấy mình có thể sống được."

Chu Thăng có chút không hiểu liếc mắt nhìn Trần Diệp Khải một cái: "Bốn năm, còn chưa đủ à?"

"Không đủ." Trần Diệp Khải đáp, "Mãi mãi cũng không đủ."

Nhưng vào lúc này, toàn bộ thế giới đột nhiên lại chấn động, Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải ngẩng đầu.

"Có phải anh tỉnh lại không?" Trần Diệp Khải hướng Chu Thăng hỏi.

Chu Thăng không trả lời, trong khoảnh khắc khi hắn hai mắt mở ra lần nữa thì đã bị đẩy ra khỏi mộng cảnh của Trần Diệp Khải.

"Dư Hạo!" Chu Thăng nghiêng người, đi sang giường bên cạnh nhìn Dư Hạo, vỗ vỗ mặt Dư Hạo, Dư Hạo cũng tỉnh.

"Tạ ơn trời đất." Chu Thăng lập tức ôm lấy y, thuận tay sờ sờ đầu y, Dư Hạo nói: "Tôi không sao..."

Sau khi Dư Hạo tỉnh lại bị Chu Thăng ôm một cái, toàn bộ trái tim tức khắc nhảy lên, hai người ngồi ở trên giường, Chu Thăng nhìn đồng hồ—— ba giờ đêm.

"Anh ấy đến New York." Chu Thăng nói, "Ngủ luôn mười giờ, lâu thật, tình huống bên cậu như thế nào?"

"Không cần sốt ruột, nếu các cậu đến trước thì tôi sẽ không có chuyện gì." Dư Hạo đáp, cũng miêu tả luôn cho tình huống trong giếng Luân Hồi, cùng với cả nơi y nhìn thấy Long Sinh.

"Không có Đồ Đằng?" Chu Thăng nhíu mày nói, "Sao có thể?"

Xác thật Dư Hạo không nhìn thấy đồ đằng, nhưng ngay lúc cuối cùng, y bị Vũ Xà Thần vây trói, chỉ cần bản thân đừng có xằng bậy hoặc kích thích Trung Xuyên Long Sinh, thì tạm thời y vẫn an toàn.

Chu Thăng ôm cánh tay, khoanh chân ngồi ở chân giường, suy nghĩ một hồi, nói: "Có hai khả năng, một là Đồ Đằng ở giếng, hai là Long Sinh chính là đồ đằng."

"Cậu thật thông minh!" Đổi lại là Dư Hạo, y sẽ không nghĩ ra được ý tưởng Long Sinh là Đồ Đằng như thế này đâu.

Chu Thăng lại tức giận mà bực bội nói: "Mộng cảnh của Khải Khải rõ khó giải quyết."

Dư Hạo nói: "Khó như lần đầu tiên cậu đi qua mộng cảnh à?"

Nghĩ cũng biết, trong mộng của người bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện loại địa điểm ở xa tận chân trời như Chichen Itza, cũng sẽ không xuất hiện dã thú, báo châu Mỹ linh tinh, càng không có súng. Trần Diệp Khải không chỉ từng đọc vạn quyển sách mà anh còn đi được vạn dặm đường, tất nhiên mộng tưởng này phải bao la rộng lớn hơn người bình thường rất nhiều.

"Thật ra trước khi quen cậu, tôi chưa từng chân chính vượt qua mộng cảnh của ai cả, còn không cả đến nhìn đến được Đồ Đằng." Chu Thăng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói, "Phần lớn đều là nửa đường đứt gánh."

"Sao có thể?" Dư Hạo kinh ngạc nói.

Dư Hạo vẫn luôn cho rằng số lượng mộng cảnh mà Chu Thăng đi qua rất nhiều, không phải một ngàn thì cũng là 800, nếu không sẽ không biết chuyện trong mộng cảnh có liên hệ với hiện thực nhiều như vậy. Chu Thăng lại giải thích nói: "Rất nhiều mộng cảnh được bắt đầu là do tôi tò mò nên xuyên vào xem thử, còn có không ít mộng cảnh bị tàn sát quá bừa bãi, lực lượng hắc ám quá cường đại, tôi muốn cứu giúp, thay đổi cho bọn họ, nhưng phần lớn đều phải bỏ dở giữa chừng..."

"... Thông thường thì trong hiện thực con người chỉ cần thay đổi một chút, tôi đã nhận ra được rồi." Chu Thăng nói như vậy, "Giống như bạn ngồi cùng bàn của tôi vậy, cô ấy luôn thích cào tôi, không có việc gì lại tìm tôi gây phiền toái. Bình thường tôi cũng đã hay bị mẹ cấu véo giày vò nhiều rồi nên chịu không nổi nữa, cuối cùng mới quyết định tiến vào mộng cảnh của cô ta dạo một vòng."

Ngoài mộng cảnh của ba, lúc sơ trung, Chu Thăng từng tiến vào mộng cảnh của bạn cùng bàn, phát hiện cô gái kia lúc ở nhà thường bị bạo hành, liên hệ với hoàn canh từ hiện thực nên trong thế giới ý thức của cô ấy toàn thả ra các loại quái vật để tàn sát bừa bãi mộng cảnh. Hắn giúp cô giải quyết một phần, nhưng sau đó lại cảm thấy vấn đề cũng không khác gì so với trước nên hắn liền dừng lại, trong lòng cũng thấy mệt mỏi.

Lại khi tiến vào mộng cảnh của chủ nhiệm lớp sơ trung, chủ nhiệm lớp bởi vì bị đối xử bất công, lại thêm việc bị vợ vứt bỏ mà oán trời oán đất, thường xuyên lấy học sinh để trút giận. Chu Thăng cũng giải quyết được một phần thì cũng lại cảm thấy không thay đổi gì cả, cũng sợ dị năng của mình bị người khác phát hiện nên liền cẩn thận lui ra.

Trong rất nhiều mộng cảnh, không phải hắn không muốn đi đến cuối cùng, mà là lực bất tòng tâm, mãi đến khi gặp Dư Hạo, mặc dù trong mộng Thi Nê hắn có thể kiên trì đánh bại con quái thú, nhưng cũng không thể một đường đi tới bước cuối cùng.

Dư Hạo nhớ lại, ngày đó khi y bị Chu Thăng triệu hoán đi vào mộng cảnh, đúng là một khắc nguy cấp nhất. Nếu lúc đó không có y, có lẽ Chu Thăng cũng không đến mức toi mạng nhưng dựa vào ấn tượng của Thi Nê với Chu Thăng thì hắn thật sự khó có thể đột phá được mộng cảnh hắc ám kia.

Chu Thăng cùng Dư Hạo trầm ngâm một lúc, Dư Hạo đề nghị nói: "Phân tích đi, giống như lần trước, cậu đoán rất chuẩn, phân tích Đồ Đằng là Long Sinh."

Chu Thăng: "Ừ, không biết người giữ cửa là ai, có lẽ chính là Lâm Tầm rồi."

Dư Hạo nói: "Người giữ cửa có thể đánh được, nhưng Long Sinh thì quá khó rồi."

Chu Thăng: "Bởi vì căn bản trong lòng Khải Khải, anh ấy không buông bỏ cậu ta xuống được, hiện tại trên người cậu cùng Long Sinh đều có vòng sáng."

Dư Hạo nghĩ thầm sao lại xảy ra chuyện như này, kỳ thực trong lòng y cùng Chu Thăng đều hiểu rất rõ một điều. Biện pháp để đánh bại được Long Sinh hữu dụng nhất, đồng thời cũng là biện pháp đơn giản nhất, đó chính là yêu đương cùng Trần Diệp Khải, cướp đi tình yêu anh ấy dành cho Long Sinh ở trong nội tâm. Một khi làm như vậy, lực lượng mà Long Sinh sở hữu sẽ biến mất hoàn toàn, Long Sinh cũng sẽ bị Dư Hạo đánh bại ở trong mộng cảnh.

Nhưng Dư Hạo không muốn làm như vậy, cũng không thể làm như thế.

"Có thể dẫn anh ấy thoát khỏi quá khứ được không?" Tuy rằng Dư Hạo nói như vậy, nhưng trong lòng lại biết vô cùng khó khăn, bản thân y khi đánh bại Lưu Bằng Hiên cũng đã tốn sức lực nhiều như thế, huống chi là người yêu đã qua đời của Trần Diệp Khải.

Chu Thăng nói: "Tôi còn hi vọng thông qua mộng cảnh để có thể giúp anh ấy ở ngoài hiện thực chứ."

Dư Hạo không nói, Chu Thăng nghĩ nghĩ, lại nói: "Hơn nữa Khải Khải vẫn luôn biết cách liên hệ mọi thứ với hiện thực, phải vô cùng cẩn thận thận trọng, anh ấy không phải loại như cô bé Thi Nê, rất nhanh anh ấy sẽ bắt đầu hoài nghi."

Trên thực tế thì trong mộng cảnh, Chu Thăng cũng đã nhiều lần cố tình lươn lẹo để đánh trống lảng nguyên do, cũng sợ sẽ quấy nhiễu mộng cảnh của người khác quá nhiều, đối với người trong hiện thực sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể vãn hồi.

Dư Hạo nói: "Tôi gọi điện thoại cho anh ấy, để tâm sự về Long Sinh?"

Chu Thăng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Từ từ, cậu có biết sinh nhật của anh ta vào ngày nào không?"

Chu Thăng nói cho Dư Hạo về việc Long Sinh viết blog, Dư Hạo có chút thấp thỏm, nói: "Cậu xác định muốn đọc?"

Chu Thăng lấy di động ra, suy nghĩ một lát sau đó nói: "Thôi, giờ quyết định không đọc vậy, nhưng tôi muốn xem thử blog công khai của Long Sinh một chút, ít ra như vậy cũng có thể hiểu cậu ta thêm phần nào. Khải Khải ngủ trên máy bay lâu như thế, trong khoảng thời gian ngắn nữa cũng không ngủ được tiếp đâu, tôi cần vận động chút, chúng ta đi chạy bộ đi."

Sáng sớm 5 giờ, trời mới tờ mờ sáng, Dư Hạo lấy điện thoại ra đẻ xem thời gian nước Mỹ, lúc này ở New York đã gần 7 giờ, Chu Thăng kéo theo Dư Hạo, hai người cùng nhau chạy bộ ở trên sân thể dục.

Phó Lập Quần mặc cả bộ đồ thể dục, cầm mũ lưỡi trai trên tay, vẻ mặt nhàm chán đứng ở bên cạnh sân thể dục nhìn hai người chạy.

Phó Lập Quần: "Thứ bảy, hai cậu chạy cái lông à?"

Chu Thăng vẫy vẫy tay về phía Phó Lập Quần, Phó Lập Quần đành phải gia nhập chạy với bọn hắn. Dư Hạo biết Chu Thăng một bên chạy bộ một bên suy nghĩ, nên không đi quấy rầy hắn, cái này đúng là thói quen kỳ lạ, Dư Hạo chạy xong mười vòng đã muốn tắt thở, làm gì còn sức mà suy với chả nghĩ?

Sáng sớm cuối tuần, ba người giống như bệnh nhân tâm thần chạy vòng vòng trên sân thể dục, Dư Hạo bại trận đầu tiên, chạy không nổi nữa. Phó Lập Quần chạy thêm hai vòng, nói: "Không chạy! Hôm qua huấn luyện thể lực thì không tới tập, giờ chạy gì mà chạy."

Chu Thăng đang đeo tai nghe vẫn chạy tiếp, hai người đành đứng sang một bên, Dư Hạo thở dốc, Phó Lập Quần đưa nước do Dư Hạo, nói: "Tối qua lại đi đâu thế?"

Dư Hạo: "Trở về trễ nên đi thuê phòng." Trong lòng sinh ra một chút áy náy với Phó Lập Quần, gần đây không để ý đến cảm xúc của người bạn cùng phòng này, cộng thêm hai lần y đều cùng Chu Thăng đi thuê phòng bên ngoài.

Phó Lập Quần lại tuỳ tiện nói, "Lần sau nhớ gọi tôi."

"Gọi cậu để chơi 3P à?" Chu Thăng chạy ngang qua hai người nói một câu.

Phó Lập Quần nháy mắt cười ầm lên, Dư Hạo phun một ngụm nước ra.

Chu Thăng chạy 24 vòng xong rồi tháo tai nghe xuống, thở hổn hển một lúc, ba người quay về phòng ngủ, luân phiên nhau tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, Phó Lập Quần nói, "Các huynh đệ, giúp tôi đi chọn nhẫn kim cương đi."

"Khao bữa sáng xong rồi đi." Chu Thăng nói.

Phó Lập Quần: "Không thành vấn đề!"

9 giờ 30 phút sáng, Phó Lập Quần mời Chu Thăng cùng Dư Hạo ăn bữa sáng xong thì cả ba người cùng dạo vào một cửa tiệm trang sức có phong cách bài trí toàn là màu lam lục.

Khóe miệng Dư Hạo run rẩy: "Cậu vẫn quyết định đi tìm chị dâu à?"

Chu Thăng cũng đoán được Phó Lập Quần muốn làm hòa, nói: "Đừng chọn nhẫn kim cương, chọn khuyên tai đi."

Phó Lập Quần lại nói: "Nhìn kĩ hẵng nói, mua xong thì giúp anh đây đi tìm chị dâu các cậu."

Dư Hạo đang do dự, Chu Thăng một câu cự tuyệt luôn: "Miễn đi, chúng tôi cũng có thế giới hai người, đi theo bọn cậu làm gì?"

Dư Hạo: "..."

Phó Lập Quần cười nói: "Cũng chưa chắc chị ấy sẽ tha thứ cho tôi."

Chu Thăng: "Chị San muốn cậu đi xin lỗi từ lâu, sợ cái đếch gì."

Phó Lập Quần: "Thật á? Chị ấy nói gì? Nói tôi nghe với?"

Chu Thăng nói: "Không có! Cậu đi luôn đi! Bớt nói nhảm, chút nữa tôi còn dẫn Dư Hạo đi xem phim."

Ba thằng đực rựa cúi đầu vào trước quầy xem nhẫn, chị trưởng quầy cười rồi đem đệm lông thiên nga cất đi, lấy nhẫn kim cương ra cho Phó Lập Quần xem. Dư Hạo ngắm đến nỗi mặt đầy vẻ hâm mộ cùng kinh ngạc các thứ, y không dám sờ lung tung, Chu Thăng cầm một cái, tùy ý nhìn xem, lại bảo chị nhân viên lấy giấy chứng nhận cùng giới thiệu ra.

"Đắt quá." Phó Lập Quần vội nói, "Hơn tôi tính."

"Cho tôi mượn." Chu Thăng nói, "Cậu có bao nhiêu tiền?" Nói xong lật bảng giá ra xem, lập tức giật nảy: "Mẹ nó, một cái nhẫn kim cương mà các người đòi sáu vạn?! Sao không làm ăn cướp luôn đi? Ui, Tiffany à... coi như tôi chưa nói gì nha."

Phó Lập Quần xua tay, nói: "Tôi có một ít tiền rồi, trước mắt không cần vay, trang sức của cô ấy toàn là Bulgari, còn đắt hơn Tiffany nhiều."

Dư Hạo nói: "Nhưng giá này cũng quá kinh khủng rồi, hay cậu xem đổi sang mua khuyên tai đi? Đôi khuyên tai này cũng đẹp lắm mà." Phó Lập Quần chần chừ một lúc, Dư Hạo cố gắng thuyết phục hắn, tặng nhẫn kim cương không có lời, hơn nữa dù có định cầu hôn thì cũng nên để khi nào dư giả hẵng chuẩn bị, bây giờ làm hòa lại tiện thể cầu hôn luôn thì qua loa quá... Chu Thăng nghe được một chút thì dùng ánh mắt tán dương nhìn Dư Hạo.

"Phải không?" Phó Lập Quần hướng Dư Hạo hỏi, "Nếu là cậu, cậu có chấp nhận không?"

Dư Hạo: "Ách..." Nghĩ thầm tôi không phải con gái, cậu hỏi tôi cái này thì biết trả lời như nào? Sao không đi mà hỏi Chu Thăng? Hay cậu cũng biết tôi là gay? Nhưng không phải do tôi là gay thì sẽ giống con gái nhá!

"Hiểu lòng phụ nữ hơn mò kim đáy biển." Chu Thăng nói, "Trước hết cậu cứ thành thật xin lỗi làm hòa đi, đừng biến khéo thành vụng."

Cuối cùng Phó Lập Quần nói: "Được rồi, Dư Hạo cậu giúp tôi chọn đi, tôi tin vào thẩm mỹ của cậu."

Chu Thăng giẫy nảy: "Tôi không có thẩm mỹ chắc?"

Dư Hạo: "Thẩm mỹ tôi không tốt lắm đâu..."

Phó Lập Quần: "Cậu cứ chọn đi!"

"Cái này nè, tôi nghĩ chị ấy có thể... sẽ thích." Dư Hạo cực kì thấp thỏm mà chọn một đôi.

"Cậu chỉ là muốn Dư Hạo giúp mình chọn được đồ rẻ đúng không!?" Chu Thăng một câu nói toạc ra thiên cơ.

Dư Hạo: "..."

Phó Lập Quần nói: "Dư Hạo chọn chắc chắn tiết kiệm chi phí nhất, cậu thì cứ đâm đầu chọn cái đắt nhất còn gì?"

Dư Hạo giúp Phó Lập Quần chọn một đôi khuyên tai hơn chín ngàn, nhìn xong thì có cảm giác đau lòng thay Phó Lập Quần. Phó Lập Quần quẹt thẻ xong thì cầm túi nhỏ màu xanh cất đi, hai người đưa hắn đến ga tàu hỏa.

"Bai bai." Phó Lập Quần đứng mua vé, nói: "Ba tháng sau phải ăn mì gói rồi, các huynh đệ nhớ tiếp tế đấy."

Dư Hạo nhìn ngày thường Phó Lập Quần cũng không tiêu tiền linh tinh, mua đồ gì đều so giá, nhưng mua quà cho bạn gái thì không nhăn mày một cái, nên y cực kỳ cảm động, nói: "Cậu nhất định sẽ thành công, anh giai."

Chu Thăng: "Được rồi, tôi ăn một miếng thì sẽ cho cậu ăn ké một miếng, đi đi, không thành công thì đừng có vác mặt về."

Phó Lập Quần đi vào trạm, Dư Hạo cùng Chu Thăng nhìn trong chốc lát, Chu Thăng có chút cảm khái, nói: "Đi xem phim thôi."

Dư Hạo nhớ tới Phó Lập Quần từng nói một câu: "Tất nhiên là tôi sẽ chúc phúc cho các cậu", không khỏi xúc động. Phó Lập Quần quen Sầm Sam từ năm lớp mười, đến nay là đã là năm thứ tư, nếu Trần Diệp Khải không xảy ra sự kiện kia thì có lẽ hiện tại cũng sẽ sống hạnh phúc cùng với Long Sinh ở một góc nào đó trên thế giới đi?

"Cậu nói Đồ Đằng của thầy Trần sẽ là cái gì được nhỉ?" Đột nhiên trong lòng Dư Hạo hơi động, hỏi Chu Thăng.

Chu Thăng nói: "Cái đó phải hỏi anh ta mới biết được, làm sao mà tôi đoán nổi? Cậu muốn nói là nhẫn kim cương?"

Dường như Dư Hạo cùng Chu Thăng tâm linh tương thông với nhau, nói: "Cậu nghĩ tôi cái gì cũng biết à?"

"Cái này có gì khó đoán." Chu Thăng ngồi xuống ghế sô pha ở rạp phim, lơ đãng nói: "Anh ấy nói rồi, sau khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong, sẽ đưa Long Sinh đến Chichen Itza lần nữa, sau đó cầu hôn cậu ta? Chắc chắn sẽ chuẩn bị nhẫn kim cương."

Dư Hạo cũng nghĩ đến điều này, Chu Thăng nói: "Suy nghĩ một chút xem, cậu cảm thấy anh ấy có ném nhẫn kim cương vào giếng không?"

Dư hạo nói: "Chu Thăng, cậu thật sự quá lợi hại."

Chu Thăng: "Đấy là chuyện đương nhiên."

Dư Hạo: "Ý tôi là lúc cậu chơi đá cầu ở Chichen Itza ấy."

Chu Thăng: "Ừ, tôi cũng để ý thấy ánh mắt nhỏ thèm thuồng của cậu rồi, xem phim đi."