Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ

Quyển 3 - Chương 3: Hình như không được khéo



Cùng lúc đó, Rick và Evelyn đang hưởng thụ cuộc sống về hưu yên tĩnh tại Yorkshire nước Anh thì nhận được nhiệm vụ cuối cùng của cục tình báo Anh quốc – hộ tống “Con mắt Shangri-La” đến Thượng Hải.

Thú vị chính là, Đỗ Văn Trọng và viện trưởng viện bảo tàng Thượng Hải có chút giao tình, vì vậy Jonathan và Imhotep cũng biết được tin tức này.

Jonathan thông qua tư liệu Imhotep thu thập được biết, con mắt Shangri-La có thể dẫn đường người ta tìm được hồ vĩnh sinh trong truyền thuyết, mà nước của hồ vĩnh sinh này có thể khiến người ta trường sinh hay không, Jonathan không có hứng thú. Điều mà phế sài quan tâm chính là, chỉ cần có 500ml, Imhotep sau khi uống được có thể trở thành một con người chân chính.

“Ái chà, xem ra lần này phải đối mặt với Rick và Evelyn rồi.” Jonathan có chút phiền não xoa xoa mái tóc quăn của mình.

“Cũng bởi vì có ngươi ở đây ta mới phiền não. Ngươi không phải không biết, giữa các ngươi mỗi lần gặp nhau đều trực tiếp giơ nắm đấm!” Jonathan ra sức gãi cái đầu trọc của Imhotep, dù sao đối phương nếu có vết thương gì cũng sẽ tự động khỏi hẳn.

“Lần này ta nghe lời ngươi. Chúng ta thương lượng kế hoạch chút đi.” Imhotep ôn nhu nhìn Jonathan.

Cho nên, hai người lại thương lượng lên đến trên giường, xuân sắc đầy phòng…

Cùng lúc đó, Alex và giáo sư Wales cũng vừa vận chuyển xong tượng binh mã và quan tài của Long Đế mà họ phát hiện được đến Thượng Hải, mang đến viện bảo tàng Thượng Hải đại niên sơ nhị chuyên trưng bày những phát hiện kinh thế trong lịch sử.

Alex hoàn toàn không biết là, bố mẹ cậu vốn hộ tống Con mắt Shangri-La cũng đến bảo tàng Thượng Hải vào cùng ngày này.

Trong cuộc sống, luôn tràn đầy đủ loại ngạc nhiên.

Tây bộ Trung Quốc, trạm gác chuẩn quân sự.

“Đại soái, một nhà O’Connell đã đều đã đến Thượng Hải rồi.” Nữ quân nhân lãnh diễm Văn Thu nhìn bóng dáng quay lưng về phía cô, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu và khao khát.

“Tốt lắm. Bọn chúng mang theo Mắt thần chứ?” Tư Đồ Dạ xoay người lẳng lặng ngưng mắt nhìn đối phương.

“Vâng. Mọi chuyện đều thuận lợi, người của chúng ta cung cấp thông tin xác thực nhất.” Khuôn mặt lạnh lùng mà tuyệt sắc của Văn Thu nhiễm lên một nụ cười nhạt, mỗi lần nhìn đôi mắt thâm thúy của y, lòng cô tựa như rơi vào một hồ nước thật sâu, càng rơi càng sâu, muốn ngừng mà không được.

“Có tin tức gì của Tư Đồ Minh không?” Tư Đồ Dạ làm như lơ đãng hỏi.

“Nhị thiếu suốt một tháng trước đều ở Thượng Hải, đến nay vẫn lưu luyến nơi thanh sắc. Vài ngày nữa sẽ rời khỏi Trung Quốc đến nước Anh chuẩn bị buổi triển lãm tranh cá nhân lần thứ ba của hắn.” Văn Thu đem tin tức mật thám lấy được hồi báo một chút cũng không sót. Nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi của Tư Đồ Dạ, trong mắt cô thoáng hiện lên nỗi cô đơn rồi biến mất.

“Hừ, gia nghiệp của phụ thân, một ngày nào đó sẽ bị nó làm cho thua sạch. Trông chừng nó, từ nhỏ đã đối nghịch với ta, bên ngoài là một hoa hoa đại thiếu đầy rẫy tiếng xấu, lại không ngừng gây trở ngại cho ta. Nếu như không phải là động tác của ta mau, tước vị chủ soái… Hừ, tập hợp binh lính, theo kế hoạch hành động.” Tư Đồ Dạ sửa sang lại quân trang của mình, đi đến nơi chỉ huy.

Văn Thu sùng bái nhìn Tư Đồ Dạ theo sát phía sau.

“Các huynh đệ, những cuộc huấn luyện và hy sinh của chúng ta sắp sửa nhận được thành quả thịnh soạn rồi. Hãy nhìn Trung Hoa rộng lớn này đi, nơi nơi đều là thương di. Từ một trăm năm trước, cường quốc châu Âu cưỡng chế tháo mở môn hộ của Trung Quốc ta, đốt giết đánh cướp, Trung Quốc ta, đã sớm trải qua biết bao xâm lược và khuất nhục không thể đếm được. Mà nhìn non sông hôm nay, nước gong hai đảng, không quan tâm đến nhân sinh, làm theo ý mình. Cái gì mà dân chủ, cái gì mà cộng hòa, cái gì mà dân sinh, cái gì mà bình đẳng, tất cả đều là lời nói nhảm. Trong mắt người nắm quyền chỉ có quyền, chỉ có ích lợi.

Giống như vị tướng lĩnh trước khi xuất chinh trên điểm tướng đài khích lệ lòng quân thời xa xưa.

Binh lính kích động nhất tề hô to: “Truyền nhân của Rồng, truyền nhân của Rồng.”

Tư Đồ Dạ hài lòng nhìn hiệu quả của bài diễn thuyết, cùng Văn Thu nhìn nhau cười.

Tư Đồ quân phiệt lặng lẽ tiến về Thượng Hải.

“Bởi vì cháu ở nơi này gặp được chân ái, cho nên lại tiếp tục xuất hiện ở cái nơi mơ mơ màng màng này? Alex, cháu mới chỉ có 19 tuổi!” Jonathan tóm lấy cổ áo của Alex kéo cậu vào trong phòng vệ sinh tương đối an tĩnh, tức giận giáo dục. Jonathan và Imhotep dưới sự “phục vụ” của Đỗ Văn Trọng, vốn chuẩn bị ở “Dạ dạ dạ” hưởng thụ một chút phong tình “Đại Thượng Hải” hiếm hoi, ấy thế mà vừa mới vào cửa đã thấy ngay Alex với trang phục cực kỳ phong tao(1).

(1) lẳng lơ, làm dáng

“Khụ, chú John, tình yêu không liên quan đến độ tuổi! Còn nữa, đây là bộ đồ đắt tiền nhất của cháu đó, coi chừng nhăn, ảnh hưởng đến hình tượng. Ối ối, đừng đánh vào mặt, ối ối, đừng giật tóc cháu. Chú John, chú cứ thô lỗ như vậy, tuyệt không biết ôn nhu, thật không biết mợ làm thế nào chịu được chú nhiều năm như vậy!” Alex vừa xoa khuôn mặt bị đánh đau, vừa sửa sang lại kiểu tóc oán trách nói.

“Khụ, mợ? Cháu nói là, Imhotep? Áu áu áu…” Jonathan vốn đang ra vẻ nghiêm túc lại vì từ này trong nháy mắt biến hành tiểu nhân đắc chí cười toe toét [cụ thể mời xem thêm mỹ nam tử trong mỗ tiểu phẩm Xuân Vãn].

Alex nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt ‘cháu đây rất chân thành’, vẻ mặt ‘cháu thề đó’.

“Áu áu áu. Thật ngoan, ôi, nghe cậu nói này, chân ái ấy mà, nhân sinh khó được một lần gặp mặt, phải lo mà quý trọng, từ từ theo đuổi, phải cố gắng đó! Áu áu áu!” Jonathan cười lớn vỗ vỗ bả vai của Alex, chuẩn bị ra khỏi phòng vệ sinh.

Trên mặt của Alex lộ ra nụ cười đắc ý, làm thế nào để dụ cho chú John của cậu vui vẻ, trên đời này không ai rõ ràng hơn cậu đâu.

“À, đúng rồi, bố mẹ cháu hình như đến Thượng Hải rồi đó. Nén bi thương nha! Áu áu áu, cậu đi xem mợ cháu đây!” Jonathan đột nhiên quay đầu lại, cười tà nói với Alex.

“Ngao!” Sắc mặt vốn đang đắc ý cùa Alex trong nháy mắt biến mất, đậu má, tàn nhẫn như vậy, chuyện cậu xin nghỉ học còn chưa nghĩ ra được lý do để khai báo với bố mẹ đó!

“Âm sắc tốt như vậy, sao không lên sân khấu hát một bài?” Giọng nói hài hước nhưng hấp dẫn vang lên bên cạnh Alex.

Ế, giọng nói thật quen thuộc, nghe thật êm tai nha! Alex dại ra nhìn sang bên phải, đôi mắt vốn bi tình tuyệt vọng trong nháy mắt lóe lên màu tim đào hồng phấn, chân ái, có hay không, đại mỹ nhân, lại gặp được hắn, đây chính là, vượn phận? Khụ, duyên phận!

“Mỹ… Xin, xin chào! Sao thưa trăng sáng, về nam quạ bay(2), đêm dài dằng dẵng, tôi và anh gặp nhau ở mênh mông trời… Ách, phòng vệ sinh, tôi không có lòng dạ ngủ được, không ngờ tiên sinh anh cũng mất ngủ!” Alex vắt hết óc nhớ lại mấy câu thịnh ngữ tán tỉnh thường xuyên giắt bên khóe miệng của cậu mình, còn hợp thời sửa đổi một chút, vốn là câu “Ta và ngươi gặp nhau trên biển tối đêm”…

(2) vốn là 2 câu thơ trong Đoản Ca Hành Kỳ của Tào Tháo (Nguyệt minh tinh hi, ô thước nam phi)

Jonathan nếu như biết thơ của Từ Chí Ma bị đổi thành phòng vệ sinh, hắn nhất định sẽ phát điên mà cào cái đầu trọc của tiểu đầu trọc nhà hắn lắm!

Tư Đồ Minh như cười như không cong cong khóe môi, động tác này thật là con mẹ nó gợi cảm! Alex không chút tự giác nào nuốt một ngụm nước miếng, đây gọi là gì nhỉ, câu hồn đoạt phách, còn nữa, à, bế nguyệt tu hoa, à, còn nữa, nghiêng nước nghiêng thành!

“Ngươi cũng thật thú vị.” Tư Đồ Minh nhìn cái mặt đần đần của đối phương không khỏi ở trong lòng nhanh chóng vứt đi khả năng đối phương là nằm vùng, cái loại lời nói không được mạch lạc ngốc nghếch như vậy, ngược lại khiến Tư Đồ Minh từ nhỏ đến lớn bát khiếu lung linh tâm(3)không khỏi nhu mềm xuống, nâng tay xoa lên mái tóc lúc nãy bị Jonathan vò loạn.

Alex nhắm mắt lại cảm nhận đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương lướt qua tóc mình, giây phút này, chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là, hạnh phúc! Còn thông minh dùng đầu của mình cọ cọ vào đầu ngón tay của đối phương.

“Nhớ kỹ, Tư Đồ Minh, tên của ta.” Tư Đồ Minh sau khi lưu lại những lời này liền rời đi.

Alex sửng sốt một lúc thật lâu, ngao ngao, nhanh chóng tỉnh lại từ trong sự kiện “hắn muốn trao đổi tên họ với ta” tốt đẹp như vậy, nhanh chóng chạy ra cửa phòng vệ sinh, la lớn: “Tôi tên là Alex O’Connell!”

Tư Đồ Minh đã đi được một khoảng dừng bước lại, chậm rãi quay đầu, đây thật đúng là ứng chứng với câu nói này: hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh(4)…

(4) một câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, tả về Dương Ngọc Hoàn (chắc thế), dịch nghĩa: Một lần ngoảnh mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu

Alex như hoa si dựa lên cửa nhà vệ sinh, ngơ ngác nhìn thật lâu rồi thật lâu…

Có cần phải hạnh phúc như vậy không, trước là mỉm cười mê người với ta, sau đó là ôn nhu vuốt ve ta, sau đó là ngượng ngùng cùng ta trao tên bày tỏ, cuối cùng là cho ta nụ cười quyến luyến ái mộ. Ha ha, ta quả nhiên là mị lực khôn cùng mà, lần gặp mặt tiếp theo, chắc sẽ là tiếp xúc thân mật nha, thân mật tương đối thẳng thắn nha. Alex hắc hắc cười ngây ngô.

Trên thực tế, Alex O’Connell, chẳng lẽ ngươi đã quên mất hai tên các ngươi đã sớm tiếp xúc thân mật với nhau rồi sao? Hoa cúc của ngươi lại còn đau nhức suốt một tuần nữa đó! Còn nữa, ngượng ngùng trao đổi tên họ, mỉm cười quyến luyến ái mộ, ngươi xác định, ngươi thật sự hiểu được nụ cười của Tư Đồ Minh á?

Thức nhân bất minh(5), nhất định hoa cúc của ngươi sẽ nhận lấy bi kịch hàng đêm nở rộ!

(5) quen biết người không rõ lai lịch

Hoa cúc bị tưới, trở thành hoa hướng dương chân chính [đoán là… lỗ](6)

(6) hoa hướng dương là Hướng nhật quỳ (phát âm là xiàng rì kuí), từ trong ngoặc nguyên văn là Tưởng nhật khuy (phát âm là xiang rì kuī), ‘khuy’ nghĩa là lỗ vốn, thua lỗ

Alex dưới ánh nhìn chăm chú lễ độ của vô số người qua đường, cuối cùng lấy lại tinh thần, cậu xông về phía ban nhạc ở trong đại sảnh, sau một hồi thương lượng, Alex dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người bước lên sân khấu.

Jonathan vốn đang dựa vào ngực Imhotep ăn nho cùng Đỗ Văn Trọng thảo luận việc kinh doanh hội sở cũng bị Alex hấp dẫn ánh mắt.

“Alex thế này là muốn làm gì vậy?” Đỗ Văn Trọng nghi ngờ.

“High quá nên muốn hát! Thằng nhóc xui xẻo này có vẻ gặp được chân ái rồi. Nhớ bịt tai cho kỹ lại!” Jonathan bình tĩnh từ trong túi áo của tây trang móc ra bốn viên long não, sau khi đưa hai cái cho Imhotep, ung dung nhét hai cái còn lại vào lỗ tai.

“…” Đỗ Văn Trọng.

“Các quý bà, các quý ông, vào buổi tối hoàn hảo thế này, tôi đã gặp được tình yêu đích thực trong cuộc đời tôi. Thực ra thì tôi đã sớm gặp được hắn, thế nhưng tối nay chúng tôi mới trao đổi được tâm ý. Chúng tôi mặc dù không phải là gặp nhau trên biển tối đêm, chúng tôi gặp nhau trong mênh mông phòng vệ sinh, tôi đi con đường của tôi, hắn đi theo hướng của hắn, nhưng cho dù đường đi xa cách, trái tim của chúng tôi vẫn vì duyên phận mà gắn bó với nhau thật chặt. Tôi không biết hắn có ở đây hay không, nhưng sự ca ngợi của hắn, đã khiến cho tôi có được dũng khí đứng trên sân khấu này, mang đến cho mọi người bài hát đầu tiên trong cuộc đời tôi! Music!” Alex kích tình nói.

Ngay sau đó, ban nhạc liền diễn tấu một bài nhạc mọi người chưa từng nghe qua nhưng vô cùng có sức cuốn hút, mọi người không tự chủ được mà theo tiếng nhạc bắt đầu uốn éo cùng với người nước ngoài trên sân khấu.

“Chân trời bao la là tình yêu của ta…” Alex hoàn toàn tin tưởng mở miệng hát vang.

Cuối cùng, mọi người khó khăn chịu đựng chữ cuối cùng kết thúc, thật tâm mà chân thành vỗ tay, rốt cuộc cũng xong.

Ấy vậy mà, lúc này đại sảnh của “Dạ dạ dạ” lại vang dội một tiếng gầm thét tức giận phá vỡ tất cả kiều diễm còn sót lại, “Alex O’Connell!”

Rick và Evelyn kinh ngạc nhìn cậu con trai nhà mình hẳn phải đi học ở Luân Đôn lại ở trên sân khấu vừa múa vừa hát, thỏa thích thanh sắc…

Rick O’Connell bị vợ của mình vững vàng khoác tay, tránh cho anh làm ra chuyện gì xúc động.

—oOo—

(3) tra trên mạng thấy có câu “Thất khiếu lung linh tâm” (tim có 7 lỗ) là phù hợp chút (cũng có nhiều truyện khác xài ‘Bát khiếu lung linh tâm’ lắm):

Trích từ truyện Phong Thần, nói về nhân vật Tỷ Can thừa tướng là hoàng thúc của Trụ Vương nhà Ân, Tỷ Can là người có lòng trung trinh, chính trực, nhiều lần can gián vua Trụ, sau Đắc Kỷ muốn hại ông, lập kế giả bệnh, bảo cần phải có thất khiếu linh lung tâm ăn mới khỏi bệnh, Trụ Vương đồng ý, yêu cầu Tỷ Can giao tim ra. Kết quả Tỷ Can nhờ có phép thuật của Khương Tử Nha bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn không chết. Nhưng trên đường trở về, Tỷ Can gặp một phụ nhân rao bán cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi: “Người nếu không có tim thì thế nào?” Phụ nhân kia đáp: “Người không có tim sẽ chết.”, kết quả Tỷ Can nhất thời hô một tiếng, máu chảy đầm đìa, rồi chết. Về sau ý chỉ người rất thông minh tài ba, nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.