Đoạn Tình Kết

Chương 7



Mông mông lung lung nghe thấy tiếng khóc, cảm giác có người đến bên gối ôm lấy hài tử, Ngôn Phi Ly giật mình tỉnh giấc.

“Ai? Buông đứa bé ra!”

Ngôn Phi Ly nhanh chóng xuất thủ.

Ai ngờ người nọ thu tay lại, đơn giản hóa giải chiêu thức của y.

Trong bóng tôi, người nọ một thân bạch y, lãnh diễm như tuyết, chính là Bắc Môn môn chủ Bắc Đường Ngạo.

“Môn chủ?” Ngôn Phi Ly kêu lên sợ hãi.

Bắc Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng muốn rời đi.

“Môn chủ!” Ngôn Phi Ly không dám ở trước mặt Môn chủ xuất thủ, bất chấp mọi chuyện, loạng choạng xoay mình xuống giường quì rạp xuống.

“Môn chủ, ngài muốn đem đứa bé đi đâu?”

“Đứa trẻ này không thể ở đây, bản tọa muốn đem nó đi.”

“Đem đi?” Ngôn Phi Ly cả kinh nói. “Ngài muốn đem nó đi đâu?”

“Không phải chuyện của ngươi!”

“Môn chủ, van ngài, đừng đem đứa bé đi, xin để nó cho thuộc hạ…”

“Không thể!”

“Môn chủ! Ngài biết rõ hài tử này đúng là…”

“Câm mồm!” Bắc Đường Ngạo quát lớn, sắc mặt tái xám.

“Đứa trẻ này không thể ở đây! Cũng không thể ở bên ngươi! Nó vốn không nên tồn tại!”

“Không!” Ngôn Phi Ly chợt thấy lạnh toát, “Môn chủ, đừng, van ngài! Đều là lỗi của thuộc hạ, ngài muốn phạt xin cứ phạt ta! Xin ngài tha cho đứa bé!”

Hài tử bắt đầu khóc nháo, tiếng khóc nỉ non khiến tim Ngôn Phi Ly như vỡ ra.

Bắc Đường Ngạo nhớ lại cái chuyện sai lầm ngoài ý muốn kia, vốn tưởng mọi chuyện sẽ trôi qua không để lại dấu vết nào, bản thân cũng có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Ai ngờ Ngôn Phi Ly đại nam nhân này lại thụ thai, thứ quái đản này là kết quả của chuyện đó.

Nếu việc này bị kẻ khác biết được, nhất đại Bắc Môn môn chủ hắn, vậy mà từng cùng một nam nhân tư tình, còn sinh ra hài tử, đúng là chuyện nực cười thiên hạ. Việc này không chỉ là một nỗi nhục của hắn, còn là một sự hổ thẹn cho Bắc Đường gia.

“Không! Phi Ly, ngươi chớ trách ta. Ta bất kể thế nào cũng không thể để đứa trẻ này ở đây!” Bắc Đường Ngạo lãnh khốc nói.

“Không! Môn chủ, van cầu ngài!” Ngôn Phi Ly trong lòng vô cùng đau đớn, càng không ngừng dập đầu trước Bắc Đường, cầu hắn để hài tử lại cho mình.

“Thuộc hạ sẽ không để cho ai biết chuyện. Thuộc hạ sẽ lập tức đem đứa bé đi, sẽ không để nó xuất hiện trước mặt ngài. Sẽ không ai biết cha đứa bé là ai, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không nói cho ai khác! Van cầu ngài buông tha nó! Van cầu ngài lưu nó cho ta…”

Không ai biết?

Bắc Đường Ngạo trong lòng cười nhạt.

Cái bớt hình hoa mai trên ngực trái của đứa trẻ chính là một minh chứng tốt nhất cho thân phận của nó, thời gian trôi qua, đứa trẻ sẽ càng lớn, năng lực chỉ có trưởng tử của Bắc Đường gia mới có thể kế thừa sẽ dần thể hiện rõ, đến lúc đó không cần phải nói, tất cả mọi người sẽ biết đứa trẻ này là ai.

Đó chính là lí do không thể không đưa đứa bé rời khỏi Ngôn Phi Ly.

“Bỏ đi!” Hạ quyết tâm rời khỏi chỗ của Ngôn Phi Ly, Bắc Đường nhanh chóng muốn đưa hài tử ly khai.

Không thể!

Ngôn Phi Ly dưới tình thế cấp bách, mặc dù biết mình không địch lại hắn, vẫn một chưởng hướng vào vai trái Bắc Đường, tay phải cố với lấy đứa bé.

“To gan! Ngươi dám động thủ với ta?” Bắc Đường Ngạo giận dữ, bình sinh hắn hận nhất kẻ nào dám trái lại mệnh lệnh của hắn, liền phá vỡ đòn tấn công của Ngôn Phi Ly, một chưởng đánh vào ngực y.

Vẫn nhớ y đang trong giai đoạn hậu sản, một chưởng này của Bắc Đường Ngạo chỉ có năm phần khí lực. Nhưng Ngôn Phi Ly vẫn không buông.

Nén nhịn, y vẫn không thể bỏ ý niệm buông đứa bé, lần thứ hai công kích.

Nhưng đừng nói y vừa mới sinh con, chính là lúc thân thể bình thường cũng đã không phải là đối thủ của Bắc Đường, huống chi bây giờ.

Hai người trong căn phòng tối tăm so chiêu, Ngôn Phi Ly lòng dạ rối bời bị Bắc Đường điểm trúng huyệt đạo, ném về giường.

“Ngôn Phi Ly, ngươi hôm nay phạm thượng, bản tọa không tính toán với ngươi! Nhưng đừng quên, chuyện đứa trẻ vĩnh viễn không được phép nhắc lại!” Băng lãnh nói, Bắc Đường ôm hài tử đang khóc lớn không ngừng rời đi.

Không!

Bị điểm trúng á huyệt, Ngôn Phi Ly tuyệt vọng nằm trên giường, miệng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nhìn môn chủ ôm con mình ly khai. Trong lòng vừa đau khổ, vừa phải chịu một chưởng trên ngực, cổ họng có điểm lợ, “Phốc” một tiếng, máu phun trào, trước mắt tối sầm, y ngất đi.



Lần nữa hôn mê, trầm trầm tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau, Thu Diệp Nguyên vẻ mặt u sâu đang nhìn y.

“Ngôn tướng quân, ngài đã tỉnh?” Thu Diệp Nguyên không có võ công, đêm qua vừa vào phòng thì bị Bắc Đường điểm thụy huyệt (huyệt ngủ), cho nên cũng không biết chuyện gì xảy ra với y. “Chuyện gì vậy? Sao không thấy hài tử đâu?”

Ngôn Phi Ly thình lình bật dậy, chợt thấy hoa mắt.

“Ngôn tướng quân!” Thu Diệp Nguyên cuống quýt đỡ lấy y, “Ngài bị nội thương, thân thể cũng chưa lành, cần phải hảo hảo nghỉ ngơi!”

Không được! Y muốn tìm hài tử về!

Ngôn Phi Ly không nghe thấy Thu Diệp Nguyên nói gì, chỉ nhớ lại chuyện hôm qua, sắc mặt đã tái nhợt, đẩy tay Thu Diệp Nguyên, thất thiểu đứng dậy, áo choàng cũng không mặc mà chạy ra khỏi phòng.