Đoạn Tình Kết

Chương 15



Ngôn Phi Ly ở lại Trầm Mai viện thêm vài ngày nữa, đã khôi phục được phần nào, có thể xuống giường liền nghĩ phải về Trúc viên thôi.

Bắc Đường thấy đống thương trên người y và bệnh cũng đã tốt lên, không nói gì nữa.

Ngôn Phi Ly trở lại Trúc viên, vốn tưởng gian phòng hơn hai mươi ngày không người chắc sẽ lạnh lẽo lắm, ai ngờ lại cực kì sạch sẽ, noãn bồn (noãn: ấm, bồn: chậu – chẳng biết dịch ra thế nào) cũng được nhóm lên, toàn gian phòng đều ấm áp.

Lúc đầu y còn tưởng là do lão phó chăm nom. Lão phó ấy đã già rồi, mắt mở tai điếc, làm việc chật vật. Năm trước Ngôn Phi Ly cho lão ít bạc, để lão quay về dưỡng già. Lúc đó trong người Ngôn Phi Ly cũng bất tiện, không muốn ai biết chuyện đứa bé, nên không dám xin phó nhân tới đây, vẫn luôn tự chăm sóc bản thân. Giờ thấy Trúc viên được dọn dẹp rất tốt, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Còn đang mải suy nghĩ, bên ngoài có hai người một nam một nữ hạ phó, quỳ xuống trước y.

“Tiêu nhân được Bắc Môn môn chủ sai đến hầu hạ Ngôn tướng quân.”

Ngôn Phi Ly thở dài. Hai người này, người nam thì y chưa từng gặp, nhưng nữ phó trẻ tuổi kia, bản thân cũng đã nhận ra, chính là đại nha hoàn trong phòng Bắc Đường. Hai người này nói tới để hầu hạ mình, sợ chỉ là có ý giám sát.

“Đứng lên đi.”

Đại nha hoàn ki tên là Hỉ Mai, Ngôn Phi Ly đã biết, liền hỏi nam phó:

“Ngươi tên gì? Từ đâu đến?”

“Tiểu nhân tên là Lăng Thanh, nguyên phụ trách đại mã cứu (chuồng) của Trầm Mai viện. Sang năm mới nhiều người xin trở về quê ăn Tết, nhân công không đủ, tiểu nhận được điều tới Lưu Hương cư của Trầm Mai viện. Sau đó được đại quản sự của Môn khen làm việc tốt, liền hướng môn chủ giới thiệu, để tiểu nhân vào phòng. Ngày hôm qua môn chủ để tiểu nhân và Hỉ Mai tới hầu hạ Ngôn tướng quân, cho nên chúng nô tài từ sớm đã đến.”

Ngôn Phi Ly gật đầu, “Vậy các ngươi lại đây.”

“Tướng quân có chuyện gì phân phó?” Lăng Thanh thật lanh lợi, lập tức cần mẫn hỏi thăm.

Ngôn Phi Ly trong chốc lát không nhớ ra có chuyện gì, lại để bọn họ lui xuống.

Chậm rãi đi về bên giường, đống thương trên cơ thể còn chưa khỏi hẳn, nhiều chỗ vẫn sưng lên, mặc áo vẫn thấy đau. Ngồi xuống bên giường, lần sang cạnh, tim Ngôn Phi Ly đau như dao cắt. Bản thân ở ngay chỗ này sinh hạ hài tử, chỉ mới ôm nó được một lần, thậm chí tên còn chưa đặt, trong lòng y thấy sao mất mát…

“Ly nhi…” Ngôn Phi Ly khẽ gọi.



Sau khi Ngôn Phi Ly quay về, Thu Diệp Nguyên có sang xem y vài lần, giúp y đổi thuốc bắt mạch. Hỉ Mai cùng Lăng Thanh đều là người nhanh nhẹn, hầu hạ y rất tốt.

Thấm thoát thời gian qua mau, mùa xuân đã đến, toàn Phù Du cư Tổng đà sắc xuân tràn trề, chồi nụ nhanh nở đầy sân, khiến gạch ngói thêm màu thêm sắc diễm lệ.

Đống thương trên người Ngôn Phi Ly dần dần phục hồi, có thần y Thu Diệp Nguyên ra tay chữa trị, nhất định nửa vết sẹo cũng không lưu lại. Kỳ thực chuyện này với ngôn Phi Ly cũng không đáng quan tâm lắm. Một đại nam nhân, có vài ba vết sẹo xá gì, huống hồ y thượng hạ toàn thân sớm đã đầy sẹo chồng chất. Ngược lại Thu Diệp Nguyên lại lưu tâm nhiều, lúc nào cũng nhắc nhở y nhớ bôi dược. Ngôn Phi Ly đối với hắn cảm kích trong lòng, ân tình này lúc nào cũng muốn báo đáp.

Chỉ có điều có những chỗ không xem được, vết thương không thể lành. Cũng giống như mối quan hệ của y với môn chủ, dù che đậy thế nào, cũng không thể khôi phục giống như trước.

“Ngôn tướng quân.”

Ngôn Phi Ly quay đầu, ra là Hoa Hương Diễm.

Sang xuân, các huynh đệ đều đã quay lại, sự vụ trong Tổng đà cũng ngày càng bận rộn.

Giờ đang lúc kì họp một tháng một lần, cao giai môn đồ của Tứ Thiên Môn đều phải tham gia. Ngôn Phi Ly vì thương bệnh, đã bỏ lỡ hai cuộc họp, cho nên tháng này rất nhiều người tới hỏi thăm y.

Hoa Hương Diễm vừa tại hội nghị trông thấy Ngôn Phi Ly, cảm thấy có chút ngại ngùng. Nhưng Ngôn Phi Ly lại coi như không có chuyện gì, vẫn mỉm cười bắt chuyện với hắn giống ngày trước. Lúc này hội nghị đã kết thúc, mọi người tụm năm tụm ba tản đi, Hoa Hương Diễm trong một thoáng thôi thúc, đã gọi y.

“Hoa tướng quân, đã lâu không gặp.” Ngôn Phi Ly lễ độ cười.

Hoa Hương Diễm do dự một chút, không biết nói gì cho phải, suy nghĩ chốc lát, có nên hỏi chuyện riêng của người ta? Thôi lòng vòng một chút vậy:

“Ngôn tướng quân, Hoa mỗ không rõ, vừa rồi việc tham chiến của Nam Cung môn chủ vốn không liên quan đến Bắc Môn, Ngôn tướng quân vì sao lại chủ động xin đi đánh giặc?”

Ngôn Phi Ly cười cười:

“Nếu đã là việc của Thiên Môn, sao lại không liên quan đến Bắc Môn. Ngôn mỗ trước từng ở Giản quốc nhiều năm, với địa hình nơi đó quen thuộc, lần này chiến sự, Ngôn mỗ nên tận lực.”

“Nhưng mà, chuyện này đã thông qua Bắc Đường môn chủ rồi sao?”

Ngôn Phi Ly trong lòng căng thẳng.

Bắc Đường Ngạo gần đây đang chuẩn bị đại hôn sự, không tham dự cuộc họp tháng này.

Việc Bắc Đường thành thân với Lâm Yên Yên…

Ngôn Phi Ly khi ra khỏi Trầm Mai viện từng gặp nàng một lần. Lúc đó nàng tố trang (mặc đồ màu trắng) thanh nhã, dung mạo nhẹ nhàng mềm mại, nhìn thấy Ngôn Phi Ly muốn về Trúc viện, quan tâm hỏi thân thể y ra sao, có cần người chiếu cố không. Ngôn từ rất dễ nghe, thoải mái trang nhã, đúng là phí phách một tiểu thư khuê các. Thực sự chỉ có nữ tử tài mạo song toàn như thế mới xứng với môn chủ. Tâm trạng Ngôn Phi Ly phút chốc trở nên buồn bã.

Nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh, Ngôn Phi Ly đè nén nỗi lòng, “Chuyện này, ta sẽ trao đổi với môn chủ sau. Ta tin môn chủ sẽ không từ chối.”

Hoa Hương Diễm thực muốn hỏi y chuyện hài tử thế nào cơ. Nhưng hắn đã đáp ứng Bắc Đường môn chủ, không đề cập đến chuyện này nữa. Huống hồ việc lại liên quan đến bí mật của Ngôn tướng quân, sợ rằng y cũng không muốn nhắc đến. Đang định nói thêm, chợt bên tai nghe thấy tiếng kêu.

“A nha Tiểu Hoa Hoa, sao mãi mới thấy ngươi vậy?”

Vẻ mặt Hoa Hương Diễm có chút cứng nhắc, run run. Quay đầu lại, Ngôn Phi Ly từ sớm đã hành lễ.

“Môn chủ…”

Chỉ thấy Đông Phương Hi một thân phục trang phong lưu, hoa hương nồng nặc.

“Lạ thật, hôm nay bản tọa đặc biệt dậy sớm, đến tham gia hội nghị thường kỳ, sao không thấy bóng ai a?”

“Môn chủ, hội nghị thường kỳ đã kết thúc rồi.” Hoa Hương Diễm hơi nghiến răng nói, “Ngài lần tới muốn tham dự thì ngoài dậy sớm một chút, phiền ngài trực tiếp từ Tích Hoa cư qua đây là tốt rồi, đừng ra đường tìm đến Tầm Hoan các, vậy thì kịp đó.”

“Ai nha Tiểu Hoa Hoa, sao ngươi biết bản tọa từ Tầm Hoan các mà không phải từ Bách Túy lâu tới?” Đông Phương rất hiếu kì hỏi.

Tầm Hoan các và Bách Túy lâu đều là hai thanh lâu quán lớn nhất thành, Đông Phương đại đương gia này là khách quen ở chốn đó.

“Môn chủ, trên người ngài hôm nay có hương lan mà chỉ có hoa khôi Mị Lan của Tầm Hoan các mới có. Còn nữa, thỉnh ngài đừng gọi thuộc hạ như thế được không? Thuộc hạ cũng có tên mà.” Tuy không phải là lần đầu tiên bị môn chủ gọi là Tiểu Hoa Hoa trước mặt người khác, nhưng Hoa Hương Diễm nhất định không muốn ở trước mặt Ngôn Phi Ly bị môn chủ gọi vậy.

Đông Phương như đã tỉnh ngộ mà gật đầu, vân vân ống tay áo, lẩm bẩm:

“Để ngươi bắt bài rồi, sau này từ Tầm Hoan các ra ta sẽ nhớ tắm rửa trước rồi mới đến Bách Túy lâu.” Phớt lờ nửa câu yêu cầu còn lại của Hoa Hương Diễm, quay đầu cười với Ngôn Phi Ly:

“Thất lễ với Bắc Môn Ngôn tướng quân rồi. Nghe nói ngươi mấy hôm nay bị bệnh, giờ thân thể đã khá hơn chưa?”

Ngôn Phi Ly và Hoa Hương Diễm đều có chút kinh ngạc, gần đây ‘quý nhân đa mang’ Đông Phương môn chủ cư nhiên biết tin y bị bệnh.

“Đa tạ môn chủ quan tâm, chỉ là cảm thương hàn mà thôi, giờ đã không việc gì.”

“Vậy là tốt rồi.” Đông Phương Hi cười cười, ánh mắt đen láy hiện lên chút quang mang, “Ngôn tướng quân là đại tướng tối đắc lực của Bắc Đường, cần phải hảo hảo bảo trọng thân thể, nếu thế thì Bắc Đường sẽ không phải lo lắng nhiều.”

“Vâng.”

Ngôn Phi Ly không hiểu ý, đành cúi đầu đáp vậy.