Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 20



Đoàn Dự sau khi tự luyện Lăng Ba Vi Bộ, ỷ vào khả năng né tránh của mình, lá gan cũng lớn lên, quay đầu lại nhìn, thấy một một nữ tử thân vận hắc y đeo mạng che mặt đang nhìn chằm chằm hắn, hắn lập tức biết được thân phận của người nọ —— Mộc Uyển Thanh.

Tuy trong lòng đã sáng tỏ, nhưng Đoàn Dự lại không dám hô to. Thứ nhất là sợ nhận sai, thứ hai là không muốn cùng nàng dây dưa. Xoay người định rời đi, nàng lại từng bước tiến lên bắt lấy bả vai Đoàn Dự, lớn tiếng quát,

“Ta đang hỏi ngươi a! Vì sao không đáp?”.

Đầu vai Đoàn Dự bị nàng bóp một cái đau ngất, đành phải xoay người miễn cưỡng cười, biết rõ mà còn hỏi,

“Ta gọi là Đoàn Dự, còn cô nương đây?”.

“Bớt sàm ngôn đi, mau theo ta”. Mộc Uyển Thanh túm tay Đoàn Dự kéo đi, ước chừng khoảng trăm mét, ở phía sau một núi nhỏ, Đoàn Dự nhìn thấy hai cổ thi thể đã chết lâu ngày nằm trên mặt đất, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí còn chưa tan hết, Đoàn Dự lập tức giãy khỏi tay Mộc Uyển Thanh ngồi xỗm một bên nôn thốc.

“Thật vô dụng”. Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nhìn thoáng qua Đoàn Dự, cười khẩy,

“Thế mà còn đòi làm nam nhân”.

Đoàn Dự lại ói ra hai ngụm, lúc này mới chật vật đứng dậy nói,

“Đây là giết người, không phải giết gà giết chó. Nếu ở hiện đại, ngươi đã phạm tội chết, phải xử bắn…”.

Còn chưa nói xong, chỉ thấy đáy mắt Mộc Uyển Thanh chợt lóe lên một tia sáng, phi tiễn trong tay thẳng tắp đặt ngay cổ họng Đoàn Dự, cường ngạnh ngăn chặn lời hắn.

“Còn dông dài ta sẽ giết ngươi”. Mộc Uyển Thanh nhíu mày đánh giá Đoàn Dự, thấy hắn mặt xám mày tro, một thân dơ dáy, ghét bỏ nói,

“Mau, đem quần áo người nọ mặc vào”.

Ngón trỏ Đoàn Dự cẩn thận đẩy phi tiễn nơi cổ họng ra, quay đầu nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, khó xử nói,

“Mặc quần áo người chết không phải là quá bất kính sao?”.

“Mặc hay không mặc?”. Phi tiễn trong tay Mộc Uyển Thanh lần thứ hai đưa tới, thần sắc cũng sắc bén hai phần,

“Không mặc ta sẽ giết ngươi!”.

“Hảo hảo hảo, ta mặc”. Giờ khắc này, dưới đáy lòng Đoàn Dự không thể không cảm thán một câu: sức mạnh trong nguyên tác thật sự là cường đại. Chính mình đã nghĩ hết biện pháp để tránh Mộc Uyển Thanh, nhưng dù chết hay không vẫn bị nàng bắt gặp.

Đoàn Dự chậm rãi đi qua, nhắm hai mắt đem áo choàng từ trên thi thể cỡi ra hỏi,

“Tiểu thư, ngươi vì sao bảo ta mặc cái này?”.

Mộc Uyển Thanh thu hồi phi tiễn bỏ vào trong ngực, hiếm khi hảo tâm mà giải thích,

“Đi cứu người”.

Trong lòng Đoàn Dự lộp bộp một cái, suy nghĩ người Mộc Uyển Thanh đi cứu nhất định là Chung Linh không thể nghi ngờ. Tuy rằng không rõ tình huống như thế nào, Chung Linh kia sao lại bị Tả Tử Mục bắt được, Mộc Uyển Thanh làm sao mà biết được tin tức, bất quá quan trọng nhất vẫn là giải quyết vấn đề trước mắt.

Đoàn Dự ném áo choàng cho Mộc Uyển Thanh, chính mình thuận tay phủ thêm một kiện rồi hỏi,

“Tiểu thư, mặc quần áo này cùng với việc cứu người có quan hệ gì?”. Chẳng lẽ nàng biết hai người kia là người của Linh Thứu Cung?!

Đang suy nghĩ, chỉ thấy Mộc Uyển Thanh mất bình tĩnh trừng mắt liếc hắn một cái quát,

“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì!”.

Đoàn Dự tặc lưỡi lắc đầu, thầm nghĩ, nha đầu kia tuy rằng bộ dáng không tồi, nhưng rốt cuộc tính cách rất mạnh mẽ, nếu làm vợ hắn thì có chút không ổn. Tuy bên trong nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại cười hì hì nói,

“Ngươi bảo ta đi cứu người, lại không nói cho ta tình hình thực tế, vạn nhất ta làm sai cái gì, cứu người không được, không phải uổng phí tâm cơ của ngươi sao?”.

Cũng không biết là nội tâm của Mộc Uyển Thanh có lay động hay không, sau lời nói của hắn, vẻ mặt nàng hơi hơi trầm tĩnh, lại mở miệng nói,

“Hai người kia mới từ Vô Lượng Kiếm Phái ra, ta thấy những người đó đối với các nàng thực khách khí, liền đuổi theo giết các nàng. Nhưng chỉ có một mình ta cải trang thì không tốt, liền bắt ngươi theo ta một lát đi cứu Chung Linh muội tử của ta thoát ra”.

Đoàn Dự giờ phút này đã mặc áo choàng, lắc lắc vạc áo trông giống như đúc, cười nói,

“Tốt lắm, chúng ta đi thôi!”.

Mới nói xong, Mộc Uyển Thanh trầm giọng quát,

“Ai với ngươi là ‘chúng ta’, còn nói hưu nói vượn, ta lấy mạng ngươi!”.

Đoàn Dự mặc dù sớm biết nàng rất mạnh mẽ, lúc này cũng không hoảng sợ, vội nhấc tay nói,

“Hảo hảo, không nói. Vậy đi thôi? Như thế được chưa?”.

Mộc Uyển Thanh trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không nói cái gì. Sau khi phi thân lên ngựa, mới nói với Đoàn Dự,

“Ngươi chạy theo sau ta đi”.

“Ta…”. Đoàn Dự lúc này nghĩ thật sự muốn diệt nàng. Nha đầu ngươi đi cứu Chung Linh tiện thể lôi theo ta còn chưa tính, cư nhiên để ta chạy theo sau ngựa của ngươi, ngươi nghĩ rằng tốc độ của ta cũng nhanh như ngươi có thể phóng như bay sao?

Xoa xoa cái mũi, tâm tình Đoàn Dự giờ phút này cũng bị kích động, hắn đến một bên ngồi xuống nói,

“Ta không đi”.

“Ngươi nói cái gì!”. Mộc Uyển Thanh không nghĩ hắn thế nhưng lại thay đổi, nàng nhíu mày, hai mắt trừng trừng nói,

“Không đi ta giết ngươi!”. Nói xong, phi tiễn trong tay hướng Đoàn Dự nhắm tới.

“Giết đi giết đi!”. Đoàn Dự tỏ vẻ không sao mà nhún vai, trái tim phù phù thẳng khiêu, miệng cũng không tha mà nói,

“Ngươi giết ta, lại đi tìm đệ tử của Vô Lượng Kiếm Phái cùng ngươi đi cứu Chung Linh, thiếu gì người để ngươi kiếm”.

Mộc Uyển Thanh trong lòng biết mình một người khó có thể chống địch, giờ phút này cũng chỉ có thể nhờ vào Đoàn Dự, nàng nói,

“Ngươi nói mau, tại sao ngươi lại không đi?”.

Đoàn Dự liếc nữ tử một cái rồi đáp,

“Ngươi có ngựa, còn kêu ta chạy theo sau ngươi, đừng nói ta chạy tại chỗ, chính là chờ ta chạy tới, người ngươi muốn cứu không phải cũng sớm bị giết rồi sao”. Thấy Mộc Uyển Thanh thần sắc hơi buông lỏng, Đoàn Dự lại nói tiếp,

“Trừ phi, ngươi cho ta cưỡi chung ngựa với ngươi”. Sợ Mộc Uyển Thanh hiểu lầm hắn muốn chiếm tiện nghi của nàng, hắn vội nói,

“Ngươi yên tâm, ta cũng không phải muốn chiếm tiện nghi của ngươi, ta cũng là vì cứu người, có chịu hay không thì tùy ngươi”.

Mộc Uyển Thanh ở trong lòng tả hữu cân nhắc, cảm thấy trong lời nói Đoàn Dự xác thực có vài phần đạo lý, huống hồ nàng từ nhỏ lớn lên ở trên núi, cũng không có tư tưởng ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’, liền vuốt cằm đáp,

“Được rồi! Ngươi lên đi”.

Đoàn Dự lúc này mới đứng dậy phủi bụi trên người, phi thân lên ngựa ngồi phía sau Mộc Uyển Thanh, hai người thúc ngựa nghênh ngang rời đi.

Khi hai người đi đến Vô Lượng Kiếm Phái, thấy thánh sử Linh Thứu Cung quay lại, đám người Tả Tử Mục mặc dù có nghi hoặc, nhưng lại không dám hỏi nhiều. Nghe Đoàn Dự nói muốn bắt Chung Linh áp về Linh Thứu Cung, Tả Tử Mục vội cho người giải Chung Linh ra.

Đoàn Dự cùng Mộc Uyển Thanh mang theo Chung Linh ly khai không được bao lâu, đám người Tả Tử Mục biết rõ thân phận bọn họ một đường đuổi giết.

Ba người cộng một con ngựa vốn là chạy không nhanh, không lâu sau, liền nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của đám người Tả Tử Mục từ phía sau truyền đến,

“Người phía trước mau đứng lại!”.

Đoàn Dự quay đầu nhìn đám người phía sau gần đuổi kịp, đối Mộc Uyển Thanh nói,

“Ta tính thế này, hai người các ngươi vào một bụi cây ven đường mà trốn đi, ta sẽ dụ bọn họ rời khỏi đây, thế nào?”.

“Như vậy sao được!”. Chung Linh vội hỏi,

“Ngươi đã cứu chúng ta, sao có thể để ngươi dẫn dụ địch nhân rời đi”.

Từ lúc Chung Linh biết được vị công tử đến cứu mình cùng Mộc Uyển Thanh không quen biết nhau, nhất thời hảo cảm với hắn tăng lên, hiện giờ thấy hắn đề nghị để chính mình đi dẫn dụ đám người kia rời đi, lập tức một hơi cự tuyệt.

Trong trường hợp đó Đoàn Dự lại ước gì Mộc Uyển Thanh đồng ý. Thứ nhất mượn cớ này thoát khỏi nữ tử điêu ngoa ương ngạnh Mộc Uyển Thanh này, miễn khỏi cùng nàng dây dưa quá nhiều, thứ hai hắn trên người có Lăng Ba Vi Bộ, những người đó muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nghĩ đến đây, Đoàn Dự lại nói,

“Các ngươi yên tâm, ta không có việc gì đâu. Ta cùng những người đó không quen biết, bọn họ thấy ta không đi cùng các ngươi, cũng sẽ không gây khó dễ cho ta”.

Mộc Uyển Thanh vốn là đông người rất khó đối phó, mặc dù trên mặt không chút sợ hãi, nhưng trong lòng lại rất kiêng kị, hiện giờ thấy Đoàn Dự muốn xuất đầu động thân, thầm nghĩ, dù sao tiểu tử ngốc này cũng không biết là từ nơi nào chui ra, hắn chết cũng không liên quan đến ta cùng Chung Linh muội tử.

Nghĩ đến đây, Mộc Uyển Thanh mở miệng nói,

“Được, cứ theo ý ngươi”. Còn không thèm an ủi hay dặn dò, nàng dứt khoát ôm Chung Linh tung người, từ lưng ngựa trực tiếp nhảy vào bụi cỏ bên đường ngồi chồm hổm.

Đoàn Dự chỉ cảm thấy một trận sảng khoái, con ngựa cất vó tựa hồ rất nhanh.

Cũng không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi phía sau rốt cuộc không nghe được thanh âm của đám người Tả Tử Mục, Đoàn Dự lúc này mới thả chậm tốc độ, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi mà lẩm bẩm,

“Vẫn là nhanh đến Thiên Long tự học Lục Mạch Thần Kiếm, việc khác không liên quan đến mình, cũng không nên quản nhiều”.

Vừa mới nói xong, chỉ thấy không trung nổi trận cuồng phong, một thanh âm vang lên,

“Tiểu tử ngươi muốn học cái gì? Xem lão tử bẻ cổ ngươi, đưa ngươi đến âm tào địa phủ học như thế nào a?”.

Thanh âm kia rất lớn, truyền vào tai Đoàn Dự làm da đầu hắn run lên, trong lòng ảm đạm rơi lệ cảm thán, quả nhiên mặc quần áo người chết là số con rệp, vừa mới quẳng được Mộc Uyển Thanh, lại tới phiên Nam Hải Ngạc Thần.

Cảm thấy chưởng phong mạnh mẽ tới gần, Đoàn Dự thốt lên,

“Nhạc Lão Nhị từ từ!”.

Chưởng phong đến gần bên tai liền cấp tốc thu hồi, chỉ thấy Nam Hải Ngạc Thần thân mình thấp lùn nhảy ra chắn ngang đường, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Đoàn Dự nói,

“Tiểu tử, ngươi vừa rồi gọi ta là gì?”.

Đoàn Dự dắt ngựa cười hì hì nói,

“Nhạc lão Nhị a! Ngươi không nhớ ta sao? Mười năm trước, ngươi đến Đại Lý bắt một tiểu hài tử, chính là ta a”.

“Là ngươi sao? Tên tiểu quỷ đã nói Mộ Dung Phục sẽ cùng ta tỷ thí chính là ngươi sao?”. Nam Hải Ngạc Thần từng bước lủi đến trước đầu ngựa, cẩn thận đánh giá Đoàn Dự một lúc lâu, hắn cười lớn xoay người ngồi sau lưng Đoàn Dự,

“Hảo hảo hảo! Quả nhiên là tiểu tử ngươi, lão tử đợi ngươi mười năm, cuối cùng cũng thấy được ngươi”.

Đoàn Dự sửng sốt, khóe miệng giật hai cái, xấu hổ cười nói,

“Ngươi đợi ta? Để làm gì?”.

“Lão tử thấy tiểu quỷ ngươi tư chất không tồi, muốn thu ngươi làm đồ đệ”. Nam Hải Ngạc Thần cười lớn vỗ bả vai Đoàn Dự, miệng tràn đầy đắc ý,

“Lão tử đến Đại Lý vài lần, đều bị con rùa chết đó cản lại. Vì thế lão tử không có việc gì nên loanh quanh gần đó chờ thu ngươi làm đồ đệ, lão tử mười năm nay đều chưa thu nạp bất luận kẻ nào làm đồ đệ, hiện tại ngươi còn không mau quỳ xuống đất dập đầu bái ta làm sư phụ!”.