Đoá Hoa Cao Lãnh

Chương 39



Diệp U đang ở trong phòng chờ Lục Tẫn thay quần áo, cửa phòng đột nhiên bị gõ dồn dập.

Người gõ cửa vừa gõ vừa hét lên: “U U, mở cửa, đang làm gì ở bên trong?”

Là giọng của Tiêu Thiều.

Diệp U sửng sốt một chút, đi tới mở cửa cho ông: “Ba, hôm nay về sớm vậy?”

“Làm sao không về sớm được?” Tiêu Tư Thành đi theo Tiêu Thiều lên đây, nhìn quanh phòng Diệp U, “Chị giấu người chỗ nào?”

“……” Diệp U nhếch khóe miệng nhìn anh, “Tiêu Tư Thành, đầu em có vấn đề phải không?”

Tiêu Thiều cũng kín đáo liếc nhìn bên trong: “Bạn trai mà con nói đâu? Hai đứa đóng cửa làm gì bên trong?”

Diệp U đoán má Vương đã gọi điện thoại nói với họ, chưa kịp giải thích, Lục Tẫn thay quần áo xong, bước ra khỏi phòng để quần áo.

Vừa rồi anh nghe thấy tiếng ồn ào lúc ở bên trong, bây giờ thấy Tiêu Thiều và Tiêu Tư Thành đứng ở cửa, nhất thời có chút kinh ngạc.

Tiêu Tư Thành thấy anh, sửng sốt một chút: “Lục tiên sinh?”

Nói xong ba chữ này, dường như anh đột nhiên hiểu ra, âm lượng tăng lên theo bản năng: “Bạn trai mà chị tôi dẫn về là anh à?!”

Không khí có chút xấu hổ, Diệp U ho khan, giới thiệu với Tiêu Thiều: “Ba, để con giới thiệu, đây bạn trai của con, Lục Tẫn.”

Lục Tẫn chào Tiêu Thiều: “Cháu chào chú Tiêu, xin lỗi đã không thông báo cho chú trước khi đến đây.”

Diệp U vội đỡ lời cho anh: “Hôm nay anh ấy đưa con về, con mời anh ấy vào nhà ngồi là hợp tình hợp lý phải không?”

Tiêu Tư Thành dần dần có phản ứng, chậm rãi giơ ngón tay cái: “Hợp tình hợp lý.”

Chị của anh thật sự đã theo đuổi được Lục tiên sinh, ai dám nói không trâu bò!

Anh biết ngay chị ấy thích người ta từ lâu!

Diệp Lệ Lan từ phía sau đi tới, nhìn Lục Tẫn cười: “Lục tiên sinh, chúng ta đi xuống nói chuyện đi.”

“Dạ.” Lục Tẫn gật đầu, liếc nhìn Diệp U, đi xuống lầu cùng cô.

Tiêu Tư Thành nói thầm với Diệp Lệ Lan: “Mẹ, sao mẹ không nói bạn trai của chị là Lục tiên sinh?”

Diệp Lệ Lan nói: “Con với ba đâu có hỏi.”

Tiêu Thiều và Tiêu Tư Thành: “……”

Trên sô pha trong phòng khách, Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều ngồi một bên, Diệp U và Lục Tẫn ngồi bên kia, Tiêu Tư Thành ngồi một mình trên sô pha nhỏ bên cạnh. Má Vương lại mang nước trà và trái cây ra, sau đó rời khỏi phòng khách.

“Lục tiên sinh uống trà đi.” Diệp Lệ Lan cười với Lục Tẫn, bưng chén trà lên, “Tôi nghe má Vương nói, cháu mang lá trà này đến?”

Lục Tẫn gật đầu: “Hai ngày trước cháu có đến vườn trà với U U, nhân tiện mang theo một ít lá trà tới đây, hy vọng chú và dì sẽ thích.”

Diệp Lệ Lan nếm một ngụm nước trà, khen ngợi: “Hương vị không tệ, rất thơm.”

Vừa nói, bà vừa nhìn Tiêu Thiều bên cạnh không buồn hé răng: “Không phải anh thích uống trà hay sao? Anh nếm thử đi.”

Tiêu Thiều cúi đầu nhìn trà, đánh giá chất lượng là biết trà ngon, càng không cần phải nói hương trà trong phòng. Bình thường ông nhất định sẽ thưởng thức kỹ lưỡng để xứng với loại trà thượng hạng này, nhưng lúc này ông chẳng có tâm tình nào cả.

“Là Lục tiên sinh của sơn trang suối nước nóng Lộc Minh đúng không?” Ông nhìn chằm chằm Lục Tẫn, hỏi một câu.

Lục Tẫn gật đầu, nhìn ông nói: “Chú Tiêu cứ gọi cháu là Lục Tẫn.”

Tiêu Thiều không trả lời, Lục Tẫn có ngoại hình tuấn tú lịch sự, lời nói và cử chỉ cũng vô cùng có học thức. Trước đây tới sơn trang, ông đã từng gặp anh, ấn tượng nhìn chung không tệ lắm.

Nhưng tiền đề là anh không phải là bạn trai của Diệp U.

Hiện giờ thân phận của anh đã đổi, tiêu chuẩn mà Tiêu Thiều nhìn anh đương nhiên cũng đổi theo.

“Vừa rồi cậu và U U ở trong phòng làm gì? Còn khóa cửa?” Diệp U hẳn là quen với anh lúc tới sơn trang lần trước, chắc hai người xác định quan hệ yêu đương gần đây, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà hai người đã ở trong phòng làm bậy? Hơn nữa còn ở nhà họ!

Vị Lục tiên sinh này không phải là người đứng đắn!

Lần này Lục Tẫn chưa kịp nói, Diệp U cướp lời: “Thầy Tưởng may quần áo cho anh ấy đưa một bộ âu phục tới đây, anh ấy vào phòng thay quần áo, không thể bắt anh ấy thay đồ trong phòng khách phải không.”

Nói tới đây, Diệp U mới nhớ quay qua nhìn Lục Tẫn vài lần: “Nói mới nhớ, em chưa kịp nhìn anh kỹ chút.”

Thầy Tưởng may quần áo cho Lục Tẫn quanh năm, biết rất rõ dáng người và khí chất của anh, đương nhiên may quần áo rất vừa vặn. Bộ âu phục này được làm bằng vải cao cấp, may thủ công, thiết kế còn kết hợp với yếu tố thêu thùa, xem như là sự kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, Lục Tẫn mặc rất đẹp.

“Đẹp quá!” Diệp U khen ngợi.

Tiêu Thiều ho khan, thu hồi sự chú ý của cô: “Chú ý sự ảnh hưởng.”

Diệp U quay đầu nhìn ông: “Con khen bạn trai cũng không được hở ba? Anh ấy đẹp mà!”

Tiêu Tư Thành không nhịn được, bật cười.

Lục Tẫn vốn không chịu nổi sự trêu chọc của Diệp U, lúc này đang ở trong nhà cô, trước mặt người nhà của cô, anh càng mất tự nhiên: “U U.”

Anh gọi Diệp U, tựa như bảo cô đừng nói nữa.

Diệp U bĩu môi, không nói thêm. Quên đi, ai kêu Tiểu Lộc có da mặt mỏng làm chi?

Diệp Lệ Lan nhìn bọn họ một lúc rồi hỏi: “Hai đứa quen nhau từ lúc nào?”

Diệp U nói: “Lần này lên núi đó mẹ, con và Tiểu Lộc đã biết nhau từ khi nhỏ, huy hiệu nai con của con là do anh ấy tặng!”

Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều đều có chút ngạc nhiên, hai người nhìn nhau, rồi cùng nhìn Lục Tẫn.

Lục Tẫn giải thích: “Lúc ấy cháu thường gặp U U bên hồ ngâm chân suối nước nóng, cô ấy không nói lời nào, cháu kể cho cô ấy nghe chuyện của cháu. Huy hiệu là quà kỷ niệm của sơn trang năm đó, cháu đưa cho cô ấy để cô ấy vui hơn.”

Tiêu Tư Thành ở bên cạnh nghe vậy cũng ngồi không yên: “Cái gì, cái gì, đây là chuyện thanh mai trúc mã hồi xưa? Sao hai người còn giả bộ không quen nhau ở sơn trang?”

Lục Tẫn nói: “Bởi vì U U bị bệnh, quên hết những chuyện lúc đó.”

Tiêu Tư Thành sửng sốt một chút, nhìn Diệp U: “Chị bị bệnh gì, sao em không biết?”

Lúc Diệp U học tiểu học, Tiêu Tư Thành mới một hai tuổi, chắc chắn không nhớ gì cả.

Dường như Diệp Lệ Lan không thích nhắc tới chuyện này, chủ động chuyển đề tài: “Nói vậy, hai đứa rất có duyên.”

“Không hẳn vậy.” Diệp U chớp mắt nhìn Diệp Lệ Lan, “Lục Tẫn vừa đẹp trai vừa có phẩm hạnh tốt —— đây là lời của mẹ nói. Con tìm anh ấy làm bạn trai, chắc ba mẹ sẽ hài lòng phải không?”

Diệp Lệ Lan mỉm cười, gật đầu, vừa định nói thì Tiêu Thiều đã lên tiếng: “Phải quan sát thêm mới biết hài lòng hay không.”

Diệp U nhìn ông chằm chằm một hồi, bĩu môi oán giận: “Con biết ba rồi, chắc chắn năm đó ba bị ông ngoại khảo sát quá lâu nên giờ muốn trả thù Tiểu Lộc đúng không?”

Tiêu Thiều muốn phản bác lời nói trả thù của cô, nhưng bị Diệp Lệ Lan ngăn cản: “Đương nhiên ba mẹ không có ý kiến chuyện con và Lục Tẫn quen nhau. Con đã 26 tuổi, mẹ tin con có thể xử lý tốt vấn đề tình cảm của chính mình.”

Diệp U nghe bà nói vậy, vội vàng nịnh nọt: “Phải công nhận mẹ của con là người tâm lý nhất của nhà chúng ta.”

Diệp Lệ Lan không bị mua chuộc, nhìn Lục Tẫn hỏi: “Nếu đã tới rồi, tối nay cháu ở lại dùng bữa tối luôn, má Vương nói hai đứa mang thật nhiều măng từ trên núi xuống, tối nay để má Vương làm món bò nướng măng.”

Lục Tẫn nói: “Hôm nay có lẽ không được đâu dì Diệp, ông nội hai kêu cháu tham gia một bữa tiệc tối nay.”

“Đúng đúng, là bữa tiệc của nhà họ Lục.” Diệp U sợ Diệp Lệ Lan không biết gút mắt giữa Lục Tẫn và nhà họ Lục, đặc biệt nhắc nhở họ.

Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều đều là người thông minh, tuy rằng bọn họ không rõ về nhà họ Lục như Diệp U, nhưng lăn lộn trong giới này vẫn nghe nói ít nhiều. Hiện tại nghe Lục Tẫn nói vậy, hai người cũng đoán được nhà họ Lục có ý chuẩn bị cho Lục Tẫn trở về.

“Tôi nghe nói, gần đây nhà họ Lục đang phát triển một dự án thắng cảnh.” Tiêu Thiều không cảm thấy hứng thú đối với chuyện nhà người khác, nhưng hiện giờ Lục Tẫn đã trở thành bạn trai của Diệp U, ông cần chú ý phương diện này hơn.

Lục Tẫn nói thật: “Dạ đúng, khu thắng cảnh sẽ được xây theo kiến trúc cổ, vốn mời giáo sư của cháu làm chuyên gia, nhưng hiện tại sức khỏe của thầy không tốt lắm, vì vậy cháu giúp thầy.”

Diệp Lệ Lan khẽ gật đầu, hỏi anh: “Ông nội hai của cháu muốn cháu phụ trách dự án này phải không?”

“Dạ đúng.”

Diệp Lệ Lan hơi trầm ngâm: “Một dự án ít nhất phải mất hai ba năm mới có thể hoàn thành, cháu đi rồi, sơn trang thì sao?”

Lục Tẫn nói: “Trước khi cháu xuống núi đã bàn bạc với chú Hỉ, trong thời gian cháu không có ở đó, chú Hỉ sẽ quản lý sơn trang. Hơn nữa dự án thắng cảnh cũng ở thành phố A, cháu không lo chuyện trở về sơn trang.”

“Vậy anh sống ở đâu trong khoảng thời gian này?” Tiêu Tư Thành và Diệp U đều quan tâm đến cùng một vấn đề khi mới nghe.

Diệp U nói với anh: “Người ta cũng có nhà trong thành phố.”

“…… Ồ.” Anh lo lắng quá làm gì.

“Nếu đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, hôm nay cháu không tiện thì để hôm khác mời cháu tới dùng cơm với cả nhà.”

“Dạ, cảm ơn dì Diệp.”

Diệp U thấy họ hỏi gần xong, thầm thở phào nhẹ nhõm: “Đã hỏi hết rồi chứ ạ? Con đi thay đồ đây, tối nay con đi dự tiệc với Tiểu Lộc.”

Diệp Lệ Lan nhìn thấu tâm tư của cô ngay lập tức: “Thế nào, con sợ Lục Tẫn sẽ bị người ta bắt nạt à?”

“Dạ đúng.” Diệp U thẳng thắn thừa nhận, “Anh ấy mới bị ba mẹ thẩm vấn một trận, chút nữa con phải bảo vệ lại.”

Lục Tẫn hơi ngượng vì lời nói của cô: “Anh không có yếu đuối như vậy, anh có thể tự bảo vệ mình.”

Diệp U muốn che chở cho anh khỏi bị thương tâm, đương nhiên anh rất vui, nhưng anh không muốn ba mẹ Diệp U nghĩ rằng, anh phải dựa vào sự bảo vệ của Diệp U trong mọi mặt.

Anh cũng có năng lực bảo vệ cho Diệp U.

Chút tâm tư nho nhỏ của cặp tình nhân trẻ tuổi làm sao thoát khỏi con mắt của Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều, Diệp Lệ Lan mỉm cười, nói với Lục Tẫn: “Diệp U nói không sai, cháu ở sơn trang quanh năm, nhất định không quen với tiệc tùng kiểu này như nó, có nó ở bên cạnh cháu, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Lục Tẫn gật đầu, nói với Diệp Lệ Lan: “Dì Diệp yên tâm, sau bữa tiệc, cháu sẽ đích thân đưa U U về nhà.”

“Trước 10 giờ tối.” Tiêu Thiều bổ sung một câu.

Diệp U giãy nảy: “10 giờ quá sớm phải không? Cô bé lọ lem còn được tới 12 giờ!”

“Con muốn 12 giờ mới về? Ngày mai không đi làm hay sao?”

Diệp U vừa há miệng, Lục Tẫn nắm tay cô, nói với Tiêu Thiều: “Cháu sẽ đưa cô ấy về trước 10 giờ.”