Đô Thị Tàng Kiều

Chương 82: Đem em bán cho anh



Tần Dao nhìn thấy những hình ảnh về Khương Lệ Lệ trong điện thoại thì choáng váng. Nàng không ngờ Diệp Lăng Phi lại ăn miếng trả miếng, chụp hình cả Khương Lệ Lệ lẫn hai người bạn của nàng ta.

- Xem ra rất đặc sắc.

Diệp Lăng Phi cười dâm nói:

- Không biết khi em nhìn thấy sẽ có phản ứng kỳ quái gì nhỉ?

Nói xong, Diệp Lăng Phi phát ra những hình ảnh, đó là những hình ảnh về Khương Lệ Lệ và ba cô gái kia.

Tần Dao che mắt, ngượng ngùng nói:

- Diệp đại ca, đừng mở.

Diệp Lăng Phi dừng lại, sau đó đem chiếc máy ảnh đưa cho Tần Dao nói:

- Chiếc máy ảnh này em cầm về hủy đi, về phần những tấm ảnh trong điện thoại di động anh cũng sẽ đưa cho em, em muốn giải quyết sao cũng được.

Tần Sao cầm chiếc cameras, không hề do dự đem những tấm phim lấy ra rồi tiêu hủy hoàn toàn, sau đó hướng về phía Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp đại ca, em không thích uy hiếp người khác, những hình ảnh cùng với đoạn phim kia em muốn anh hủy đi.

Nghe thấy Tần Dao muốn hủy bỏ những hình ảnh mình chuẩn bị cho nàng để uy hiếp Khương Lệ Lệ, Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, yêu thương ôm Tần Dao vào lòng nói:

- Tần Dao em quá thiện lương, như vậy mãi sẽ không tốt.

Tần Dao dựa sát vào người Diệp Lăng Phi, trên khuôn mặt hiện ra một vẻ hạnh phúc sáng ngời, nàng nũng nịu nói:

- Diệp đại ca, em không sợ, chỉ cần được ở bên cạnh Diệp đại ca, em không sợ bất cứ điều gì.

Thấy đôi mắt Tần Dao nhìn mình với vẻ ngưỡng mộ, Diệp Lăng Phi nhịn không được cúi đầu xuống, ghé vào môi son kiều diễm của nàng mà hôn một cái. Tần Dao ngước mắt lên nhìn hắn, cặp lông mi thanh tú khẽ lay động. Nàng đang chờ đợi thời khắc này được Diệp Lăng Phi vuốt ve. So với đêm triền miên ở sườn núi, Tần Dao bây giờ đã chuẩn bị tốt hơn trong việc tiếp nhận niềm yêu thương của Diệp Lăng Phi. Thậm chí còn có thể nhìn thẳng Diệp Lăng Phi mà nói chuyện lưu loát, giống như là đọc chữ từ trong sách.

Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không tiếp tục nữa, hắn chỉ lướt nhẹ trên bờ môi của Tần Dao rồi ngồi thẳng người lại. Tần Dao hơi thất vọng, trong lòng cảm thấy không cam lòng.

Tần Dao, em từ nay định tính sao bây giờ?

Diệp Lăng Phi móc ra một điếu thuốc, kéo cửa sổ xe xuống, phả hơi thuốc ra ngoài cửa.

- Em muốn chuyển ra ngoài, không ở ký túc xá nữa.

Tần Dao lo lắng từ nay không biết làm cách nào đối mặt với Khương Lệ Lệ. Tuy lần này Diệp Lăng Phi xuất đầu giúp nàng nhưng sau này nếu như cùng với Khương Lệ Lệ tiếp tục sống với nhau nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Diệp Lăng Phi cũng biết nỗi lo lắng của nàng. Hắn biết rằng không chỉ ba người Khương Lệ Lệ biết chuyện này mà cả ký túc xá nữ kia cũng biết. Tần Dao sau này khó có thể đối mặt với áp lực đó. Vừa rồi, hắn đang suy nghĩ chuyện này, sau khi nghe thấy lời nói của Tần Dao, Diệp Lăng Phi càng hiểu.

Diệp Lăng Phi đồng ý gật gật đầu:

- Anh hiểu, chỉ là tốt nhất là có người ở cùng một chỗ với em, có thể chiếu cố lẫn nhau. Anh thấy cô gái tên là Hàn Đình Đình kia rất tốt, ở cùng một chỗ với em là rất thích hợp. Em quay về bàn bạc với cô ấy một chút, thuê hai căn phòng ở gần trường, tiền phòng anh sẽ lo.

Tần Dao nghe thấy Diệp Lăng Phi muốn trả tiền giúp mình thì vội vàng từ chối:

- Diệp đại ca, anh đã giúp em không ít chuyện, em còn chưa báo đáp anh, bây giờ anh lại thuê phòng giùm em, em không thể nhận tiền của anh được.

- Đồ ngốc, với anh mà còn khách khí như vậy? Chờ sau khi em tốt nghiệp đại học xong, nói không chừng tìm được một vị trí công tác tốt, đến lúc đó, anh còn không lấy lại được hay sao?

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy tay bóp bóp cái mũi của Tần Dao, cười ha hả nói:

- Nếu như em vẫn không đồng ý, thì không bằng đem em đền cho anh, làm một văn tự bán mình là được. Từ nay về sau Tần Dao là tài sản của anh, luôn luôn nghe lời anh. Cái này xem ra có vẻ giống như là nô lệ, ừ, em thấy, anh rất là tà ác.

- Diệp đại ca, anh… anh lại khi dễ em.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Dao ửng đỏ lên, nàng cúi đầu nũng nịu nói.

Thấy dáng vẻ yêu kiều của Tần Dao, hạ thân của Diệp Lăng Phi lại dâng lên một phản ứng, trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Cô gái này quả là một vưu vật trời sinh, cảnh ngượng ngùng thật khiến cho người ta xúc động.

Nếu như bây giờ không phải là đang ở trước cửa trường học thì Diệp Lăng Phi đã kéo Tần Dao vào trong lồng ngực, chà đạp một phen. Nhưng hắn cố gắng ngăn chặn sự xúc động này. Cô gái Tần Dao này cần phải bồi dưỡng thật tốt, nếu như bây giờ mình làm như vậy, không chừng sẽ làm hại cả đời nàng.

- Được rồi, em trở về đi, cứ làm như anh nói, tiền không phải là vấn đề, khi nào thuê phòng xong hãy tìm anh, anh sẽ phụ trách việc trả tiền.

Trong lòng Tần Dao đã nghĩ kỹ, nếu như tương lai không còn cách nào khác thì nàng sẽ quyết định bán mình cho Diệp Lăng Phi. Dù sao nàng cũng rất ngưỡng mộ hắn, đối với Diệp Lăng Phi có một loại tình cảm phức tạp không thể nói.

Tần Dao lưu luyến đẩy cửa xe ra, đúng vào lúc nàng định xuống xe thì Diệp Lăng Phi đột nhiên cười nói:

- Tần Dao, hình như em quên một việc thì phải?

Tần Dao sững sờ, không biết chuyện mà Diệp Lăng Phi nói là chuyện gì. Đúng lúc nàng vừa quay đầu thì Diệp Lăng Phi đã dán vào khuôn mặt của nàng. Sắc mặt nàng ửng hồng, nàng hiểu Diệp Lăng Phi muốn nói điều gì. Nàng ngượng ngùng hôn lên môi Diệp Lăng Phi, đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn môi của một nam nhân. Sau đó, nàng lập tức xuống xe, nhanh chóng chạy vào trong trường học.

Nhìn theo bóng lưng Tần Dao, Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu. Hắn mở cửa sổ xe phả một làn khói thuốc ra ngoài rồi mới chạy về nhà.

Diệp Lăng Phi vừa về đến nhà thì đã nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngồi trong nhà ăn cơm. Đối với sự xuất hiện của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cảm thấy ngoài ý muốn, hắn không ngờ rằng Chu Hân Mính lại tới đây, chẳng lẽ nàng ta vì mình mà tới?

Diệp Lăng Phi kéo một cái ghế, ngồi trước bàn ăn, bất mãn nói:

- Lão bà, tại sao không chờ lão công về rồi hãy ăn cơm?

- Lão bà?

Chu Hân Mính cũng thấy bất ngờ. Hôm nay nàng nhận được điện thoại của Chu Hân Mính mời mình đến nhà nàng ăn cơm. Đối với sự xuất hiện của Diệp Lăng Phi lúc này nàng đã cảm thấy bất ngờ, vốn định hỏi Bạch Tình Đình xem đây là chuyện gì thì chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi gọi nàng là lão bà.

Khuôn mặt Bạch Tình Đình trở nên trắng bệch không còn một chút máu liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, lộ ra một phản ứng không vui. Trông thấy Chu Hân Mính ngạc nhiên, Bạch Tình Đình liền vội vàng giải thích:

- Hân Mính, tên hỗn đản này không biết tại sao lại quen thủ trưởng của ba tớ, lão gia kia bắt tớ phải thực hiện hôn sự này. Cậu cũng biết, ba của tớ là cấp dưới trước kia của lão thủ trưởng, không thể không mềm mỏng trước mặt lão, cứ như vậy u mê đáp ứng. Chỉ là như vậy cũng không sao cả, dù sao thì bây giờ chỉ là sống thử, nếu qua ba tháng cảm thấy không phù hợp thì tự nhiên sẽ tách ra. Bây giờ, tớ sẽ coi tên hỗn đản này là trong suốt, sau đó ba tháng sẽ đá văng hắn ra ngoài.

Lời nói này đã khiến Chu Hân Mính được mở rộng tầm mắt. Nàng biết rõ tính cách của Bạch Tình Đình từ trước tới nay rất thẳng thắn, bất mãn sẽ lên cơn giận. Ba của nàng yêu thương nàng, nếu như Bạch Tình Đình không muốn thì Bạch Cảnh Sùng cũng không bắt buộc. Lần này là một ngoại lệ, Bạch Tình Đình không muốn thì chỉ làm ra một cuộc sống thử mà thôi.

Chu Hân Mính biết mình có hỏi nữa cũng không ra kết quả gì, cho nên nàng đành im lặng. Nàng nhìn Diệp Lăng Phi cũng không vừa mắt, không hề có một cảm giác đồng tình nào với hắn.

Da mặt Diệp Lăng Phi rất dày, hắn nghe những lời Bạch Tình Đình nói thì không phản ứng gì, ngồi xuống kêu lớn lên:

- Cô Ngô, cho tôi một đôi đũa, tôi muốn ăn cơm.

Cô Ngô từ trong bếp đi ra, trong tay bưng đồ ăn đã sớm chuẩn bị cho Diệp Lăng Phi không ngừng giải thích:

- Tiểu thư thấy cậu về trễ quá cho nên ăn cơm trước, ở đây tôi đã sắp xếp thức ăn cho cậu.

Nói xong, bưng những món ăn đã chuẩn bị cho Diệp Lăng Phi lên trên bàn.

Diệp Lăng Phi cầm đũa, cũng không có ý định gắp món ăn dành cho hắn mà nhắm vào món ăn trước mặt Bạch Tình Đình, gắp một khối thịt lớn bỏ vào bát mình.

- Món này rất ngon, không nóng không lạnh, rất phù hợp với sở thích của ta.

Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy thì nhếch cái miệng nhỏ nói:

- Hân Mính, chúng ta gắp món ăn khác ở trên bàn, không ăn cùng một đĩa với tên hỗn đản này nữa.

Nói xong, nàng cố ý gắp những đồ ăn đã chuẩn bị cho Diệp Lăng Phi nhưng Diệp Lăng Phi lại nhanh chóng gắp những thức ăn ở tất cả các đĩa trên bàn cho vào miệng, vừa ăn vừa nói:

- Đây là món ăn của anh, không được đụng vào.

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi tức giận nói:

- Không ăn thì không ăn, anh cứ từ từ mà ăn đi.

- Ai bảo chuẩn bị đúng món ăn của anh, anh thích ăn thị nhất mà.

Diệp Lăng Phi cố ý chọc giận Bạch Tình Đình, gắp một miếng thịt nhét vào miệng:

- Cả bàn này anh đã nếm qua, em có ăn hay không?

- Anh là tên hỗn đản, anh ăn đi, ăn đến chết đi.

Bạch Tình Đình tức giận đem chiếc đũa quăng xuống, đứng lên nói:

- Hân Mính, tớ không ăn nữa, cậu ăn xong rồi thì lên lầu gặp tớ.

Đúng lúc Bạch Tình Đình định rời đi thì nghe thấy tiếng nói của Diệp Lăng Phi:

- Lão bà, có muốn sau khi anh ăn no thì mang đồ ăn thừa lên phòng cho em không?