Đô Thị Tàng Kiều

Chương 303: Giấy không bọc được lửa



Steven ngồi trong xe, chạy thẳng ra hướng sân bay.

Hắn đã bao trọn cả máy bay để rời khỏi thành phố Vọng Hải.

Có thể giết Satan, không những có thể kiếm được một khoảng thù lao kếch sù mà còn có thể báo thù được, điều này khiến cho Steven cảm thấy rất hài lòng. Đang tính đến việc sau khi trở về nước, đi đâu nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, nghe một tiếng đùng, chiếc xe lay chuyển mạnh.

- Xảy ra chuyện gì thế?

Steven mở to mắt, tức giận hỏi.

- Không biết.

Thuộc hạ đang lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy có người ở đầu xe phía sau đang giơ ống phóc rốc-két, nhắm thẳng vào xe mình. Tên này nói dứt tiếng không hay rồi, lập tức mở cửa xe nhảy xuống.

Steven cùng một thuộc hạ khác còn đang không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì nghe một tiếng đùng, chiếc xe bị nổ tung lên.

- Mẹ kiếp, tao không tin lần này mày có thể chạy thoát.

Dã Thú vứt ống phóng rốc-két vào xe, nhảy xuống xe, tay cầm súng ngắn đi đến trước mặt tên nhảy xuống xe nằm trên mặt đất không động đậy, bắn một phát vào đầu. Theo sát là hai người của tổ chức Lang Nha nhảy ra, phi thẳng đến trước chiếc xe đã bị lật tung, trong đó có một người đàn ông chưa chết ngồi ở ghế phụ xe, chỉ một phát súng tên đó thành cái xác. Ngoài ra còn túm Steven người dính đầy máu lôi ra, mặc kệ đùi Steven vẫn còn kẹp trong xe, còn sống sờ sờ là túm ra. Nhìn thấy thịt trên đùi Steven đều bị lôi sạch ra, lộ ra xương đùi trần trụi.

Một báng súng đánh vào giữa ót, Steven kêu lên thảm thiết rồi bất tỉnh, bị lôi lên xe giống như lôi con chó chết vậy, theo sau chiếc xe phóng nhanh rời khỏi hiện trường.

Một chậu nước lạnh tưới lên đầu Steven, Steven từ trong hôn mê đang dần dần tỉnh lại. Lập tức cơn đau đớn xuyên tim khiến cho Steven không kìm nổi kêu lên thảm thiết.

Nơi đây là một nơi nằm trên vách đá dựng đứng bên bờ biển, Steven bị vứt lên trên tảng đá, Dã Thú ném chậu nước sang bên, Diệp Lăng Phi đang hút thuốc, thấy Steven tỉnh lại, hắn liền lấy đầu thuốc chà lên mặt Steven, cười nhạt bào:

- Steven. Tôi nhớ những gì đã nói, tôi sẽ cho anh chết rất đau khổ, lần này tôi sẽ không tha cho anh đâu.

Steven nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng trước mặt, ánh mắt hắn lộ ra tia thất vọng, nghiến chặt răng, để không phát ra tiếng kêu thảm khốc, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống mặt hắn.

Diệp Lăng Phi rút tay về cầm con dao trong tay Angel, dọc xuống men theo đùi của Steven. Lập tức một nhát, máu tươi của Steven tuông ra.

- Nhát dao này là đâm thay cho vợ tao, đồ khốn nạn chết tiệt, ngay cả vợ tao cũng dám đụng vào.

Diệp Lăng Phi nói xong, lại đâm tiếp một nhát vào chỗ ngực của Steven, hung dữ nói:

- Nhát này là đâm cho bạn gái tao.

Tiếp tục Diệp Lăng Phi đâm một nhát dao vào thẳng tim của Steven, nhìn Steven nghiến răng chảy cả máu cũng không hề kêu lấy một lời. Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Nhát dao này là vì tao, tao vốn dĩ muốn chặt thịt mày ra từng khúc nhỏ. Nhưng nhìn thấy mày là một nam tử hán, nên nhát dao này là để kết liễu đời mày, mong rằng kiếp sau mày đừng có gặp lại tao nữa, tao tiễn mày lên đường.

Diệp Lăng Phi đâm thẳng một nhát dao vào tim Steven rồi rút ra, máu của Steven tuôn phụt ra.

- Giải quyết xác của hắn, các cậu cùng tất cả mọi người lập tức rời khỏi thành phố Vọng Hải.

Diệp Lăng Phi nói xong, quay người đi ra xe, đi được mấy bước, hắn đột nhiên gọi Diều Hâu:

- Diều Hâu, Onalan đã tìm được chưa?

- Satan, Onalan đang tìm, chắc cũng sắp tìm ra rồi.

Diều Hâu đáp.

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, không nói thêm gì cả, bước thẳng lên xe.

Diệp Lăng Phi về nhà trước, cởi đồ mặc trên người ra, ném vào máy giặt. Thay đồ khác, lại đi ra ngoài. Việc của Steven tuy đã giải quyết xong, nhưng vấn đề phía sau nó lại đến. Diệp Lăng Phi nghĩ đến việc Bạch Tình Đình đã biết mối quan hệ giữa hắn và Chu Hân Mính, không biết cô sẽ nghĩ thế nào, đầu hắn đau nhức cả lên. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, có trốn cũng trốn không được, Diệp Lăng Phi đành phải vác cái mặc dày đến bệnh viện.

Không khí dày đặt bao phủ khắp thành phố Vọng Hải lại tăng thêm vài lớp, cục cảnh sát Vọng Hải bị công kích, rất nhiều cảnh sát bị thương, còn nhà máy trước đây nguyên là của Đại Hóa còn xảy ra cuộc đọ súng, những việc này khiến cho chính quyền cấp trên cho đến lãnh đạo cấp dưới cùng dân thường của thành phố Vọng Hải đều rất căng thẳng.

Diệp Lăng Phi đi vào bệnh viện, thẳng đến khu nằm viện. Vẫn chưa đến tòa lầu khu nằm viện anh đã nhìn thấy Chu Hân Mính đang ngồi trong vườn hoa trước khu lầu nằm viện đó. Cô đang nhíu mày, hiện rõ bộ dạng đang cau có buồn rầu.

- Hân Mính, sao em lại ở đây?

Diệp Lăng Phi đến bên cạnh Chu Hân Mính, ngồi sát bên cạnh cô.

- Em ra cho khuây khỏa trong lòng, Tình Đình vẫn chưa tỉnh dậy.

Chu Hân Mính thấp giọng nói.

- Sau khi Bạch Tình Đình tỉnh dậy, em không biết phải đối mặt với cô ấy thế nào cả.

Những gì Chu Hân Mính lo lắng cũng chính là nỗi lòng của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng lo rằng khi Bạch Tình Đình tỉnh lại rồi, thì bản thân mình cũng không biết đối mặt với cô như thế nào. Hắn nhẹ thở ra một hơi, theo thói quen lại mò vô túi lấy thuốc, lại không có. Hắn thấy phiền, quay qua nói với Chu Hân Mính:

- Hân Mính, em chờ anh một chút, anh đi mua bao thuốc.

Nói xong y bước nhanh vào trong bệnh viện, một lát sau hắn trở lại với bao thuốc Ngọc Khê. Hắn đốt một điếu, sau khi rít liền mấy hơi, y mới từ từ nói:

- Hân Mính, đừng nghĩ nữa, anh sẽ tìm cách hợp lý nhất để giải quyết vấn đề này.

- Giải quyết thế nào?

Chu Hân Mính hỏi.

- Để Bạch Tình Đình chấp nhận em? Điều này chắc chắn không thể, em hiểu tính cách của Bạch Tình Đình, cô ấy sẽ không chấp nhận một người con gái khác cùng chia sẻ người mà cô ấy yêu, cho dù là bạn thân nhất của cô ấy. Vốn dĩ đây là lỗi của em, nếu lúc đầu em có thể kìm chế được tình cảm của bản thân, thì sẽ không bị lún sâu như vậy, bây giờ có hối hận cũng hết cách, em chỉ có thể chọn cách ra đi. Em nghĩ kĩ rồi, em sẽ rời khỏi thành phố Vọng Hải, đi Bắc Kinh học tiếp. Năm ngoái, em đã có cơ hội đi Bắc Kinh học, nhưng vì em không muốn rời xa Vọng Hải, không muốn rời xa anh, nên em đã không đi, nhưng bây giờ em lại muốn đi. Chỉ cần em không ở thành phố Vọng Hải nữa, em tin giữa anh và Bạch Tinh Đình sẽ không có vấn đề gì nữa. Và cũng trong thời gian ở Bắc Kinh em sẽ quên anh, quên những chuyện vốn không nên xảy ra giữa em và anh.

Tay phải đang kẹp điếu thuốc của Diệp Lăng Phi ngừng giữa không trung, những lời nói này của Chu Hân Mính khiến hắn quá bất ngờ. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc phải xa Chu Hân Mính. Hắn vứt điếu thuốc đang kẹp trên tay xuống đất, nắm lấy bàn tay nhỏ mát lạnh của Chu Hân Mính, giữ chặt trong tay mình, nói:

- Hân Mính, em đừng nghĩ như vậy. Chẳng lẽ em nghĩ rằng em rời xa anh thì có thể khiến cho mối quan hệ giữa anh và Tình Đình hòa hợp lại được sao. Cách nghĩ này quả thật rất ngây thơ. Sự ra đi của em chỉ có thể khiến cho Bạch Tình Đình càng hận anh hơn, cô ấy càng không thể tha thứ cho anh. Anh tin lời em nói, Bạch Tình Đình có thể sẽ rất hận anh, nhưng, anh sẽ nghĩ cách giữ cô ấy ở lại bên anh, tìm cách bổ khuyết tình cảm giữa bọn anh. Hân Mính, cho anh thời gian, được không?

Chu Hân Mính không rút tay mình ra khỏi tay Diệp Lăng Phi. Lúc nãy cô nói muốn rời khỏi Vọng Hải cũng chỉ là một cách nghĩ để an ủi bản thân mình. Chu Hân Mính từ lâu đã biết được mình đã lún quá sâu rồi. Không thể quay lại được nữa rồi, nếu thật giống như cô nói ra đi như thế, e rằng lúc này cô sẽ không ngồi ở đây.

Cô nói không chắc chắn lắm:

- Anh chắc chắn có cách không?

- Cái này cần phải có thời gian, hãy tin anh, cho anh ít thời gian để suy nghĩ.

Diệp Lăng Phi nói.

Chu Hân Mính cũng nhẹ thở dài bảo:

- Em nghĩ em cũng nên cho mình thời gian để suy nghĩ, ba chúng ta nên bình tĩnh lại.

Nói đến đây, cô cố gắng nở một nụ cười, hỏi:

- Chuyện của Steven thế nào rồi?

Diệp Lăng Phi vốn cũng chẳng muốn nói tiếp về chuyện này, vì thế mà đi một bước tách một bước. Nghe Chu Hân Mính nhắc đến chuyện của Steven. Hắn cũng lập tức chuyển đề tài. Hắn mỉm cười bảo:

- Hân Mính, em có thể hết thúc vụ án rồi, Steven đã bị giết chết rồi, còn xác của hắn, anh nghĩ cảnh sát các em sẽ không tìm thấy đâu, cứ như vậy mà kết thúc vụ án đi.

Chu Hân Mính không truy hỏi tiếp, cô biết truy hỏi tiếp cũng không có tác dụng gì. Nghe đến việc Steven cuối cùng cũng có thể kết thúc vụ án rồi, cô thở mạnh một hơi dài. Mấy ngày nay tinh thần cô rất căng thẳng, vì tên Steven này là chủ yếu. Suýt chút nữa cô còn bị Steven giết chết. Bây giờ, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm về ngủ một giấc cho đã rồi.

Chu Hân Mính đứng dậy, nói với Diệp Lăng Phi:

- Em đi giải quyết hậu sự của Steven, Tình Đình ở đây phiền anh chăm sóc nhiều.

Nói xong, Chu Hân Mính rời khỏi giống như đang chạy trốn vậy.

Diệp Lăng Phi không ngăn cản Chu Hân Mính, hắn có thể hiểu được trong lòng cô lúc này đang nghĩ gì. Đứng từ góc độ của Chu Hân Mính mà nhìn, cô không biết nên đối mặt với Bạch Tình Đình như thế nào, thậm chí có thể nói là cô có nên tiếp tục gặp mặt Bạch Tình Đình nữa không. Cô không dám gặp Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi ngồi trong bồn hoa của bệnh viện. hút một hơi hai điếu thuốc, rồi mới bước vào bệnh viện kèm theo mùi thuốc nồng nặc trên người.

Diệp Lăng Phi ngồi bên giường Bạch Tình Đình, nhìn cô chăm chú. Tay phải cô hơi động đậy, hắn vội nắm chặt tay phải cô, ôm chặt.

- Đừng, ông xã, anh đừng chết, đừng chết.

Bạch Tình Đình cứ lảm nhảm mãi trong miệng.

Diệp Lăng Phi nghe chua chát trong lòng, vội vàng nói:

- Anh ở đây, anh không sao cả.

Khi Bạch Tình Đình mở mắt ra nhìn thấy hắn đang ở bên cạnh mình, bỗng nhiên cô ôm chầm lấy hắn. Hắn cũng ôm chặt cô, tay phải hắn vuốt nhẹ mái tóc cô, nhẹ nhàng an ủi:

- Không sao, tất cả đều không sao cả.

Mười giây sau, đột nhiên cô đẩy hắn ra. Nét mặt phút chốc trở lên lạnh tanh, lạnh lùng hỏi:

- Bố em thế nào?

- Nhạc phụ không sao cả, chỉ là hơi kinh hãi, điều dưỡng hai ngày thì sẽ không sao.

- Ừm!

Bạch Tình Đình nghe bố mình không sao, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng, mắt cô nhìn quanh một lượt khắp phòng bệnh, lại lạnh lùng hỏi:

- Hân Mính thì sao?

- Cục cảnh sát của cô ấy có việc, về giải quyết rồi.

Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính cũng không sao, cả người cô nhẹ hẳn đi. Cô lạnh lùng nhìn hắn rồi nói:

- Em không muốn gặp anh, bây giờ em rất ghét anh.

- Tình Đình, em nghe anh nói, anh có chuyện muốn giải thích với em.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong, liền nghe giọng nói lạnh lùng của cô:

- Anh không cần giải thích với em, bản thân anh làm việc gì anh rõ nhất, em hận nhất là người khác lừa dối mình, không ngờ lại là chồng mình lừa dối mình. Diệp Lăng Phi, bắt đầu từ hôm nay, giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì cả, em hi vọng anh sẽ biến mất trước mặt em, đừng để em nhìn thấy anh.

Bạch Tình Đình nói xong, nằm nghiêng qua một bên, không thèm nhìn Diệp Lăng Phi.

- Tình Đình, ở đây có vài chuyện...

Diệp Lăng Phi còn muốn giải thích, thì nghe cô hét lên:

- Anh mau đi cho em, em không muốn gặp anh nữa, không muốn nhìn kẻ xấu xa như anh.

Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ đành phải rời khỏi phòng bệnh của cô. Khi hắn rời khỏi phòng bệnh, cô đang nằm quay lưng về phía cửa, trên khóe mắt chảy ra những giọt nước mắt trong suốt, trong lòng cô thầm kêu lên liên tục:

- Anh là đồ xấu xa, tại sao lại phải lòng bạn thân nhất của em. Tại sao? Em hận anh.

Diệp Lăng Phi bước ra khỏi phòng bệnh của Bạch Tình Đình liền cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hắn đến trước ghế dài trong hành lang ngồi xuống. Vừa định rút một điếu thuốc ra đốt, vừa đúng lúc này có một nữ y tá đi qua.

- Ở đây là phòng bệnh, không được hút thuốc.

Nữ y tá đó nhắc nhở.

- À, được, được.

Diệp Lăng Phi gật đầu liên tục, cất thuốc vào lại. Hắn dựa lưng vào tường. Nhắm mắt lại, hắn đang tự trách mình, kẻ đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này là hắn, nếu không có hắn, nói không chừng Bạch Tình Đình sẽ không đau khổ như lúc này.

Từ trước đến nay, hắn luôn đầy tự tin với bản thân, nhưng bây giờ, hắn lại không hề có một chút tự tin. Bao gồm cả việc lúc nãy ngăn chặn Chu Hân Mính rời khỏi Vọng Hải, thật ra trong lòng Diệp Lăng Phi không dám chắc có thể thuyết phục được Bạch Tình Đình không hận hắn nữa, chẳng qua là muốn tạm thời an ủi Chu Hân Mính.

Chuyện của Steven khiến hắn nhận thức được bản thân mình chỉ có thể đem đến cho người khác sự đau khổ. Nếu không phải do mình, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính sẽ không chịu sự tổn thương như thế này.

- Chẳng lẽ mình không có tư cách làm một người bình thường?

Diệp Lăng Phi tự hỏi bản thân.

Diệp Lăng Phi ngồi đó khoảng mười mấy phút, mới đứng dậy đi đến chỗ cầu thang. Hắn lúc này có tâm trạng phiền muộn không thể nói ra được. Hắn đi đến cầu thang, mò lấy điện thoại, nhất thời nghĩ không ra sẽ gọi cho ai. Đứng đó một lúc lâu, Diệp Lăng Phi mới gọi điện thoại cho Vu Đình Đình.

Trong lòng Diệp Lăng Phi thì Vu Đình Đình là một cô gái khéo léo hiểu chuyện, hoặc nói chuyện với Vu Đình Đình thì những phiền muộn trong lòng mình sẽ được giải tỏa một ít.

Khi Diệp Lăng Phi gọi điện cho Vu Đình Đình, mới biết được Vu Đình Đình đang trên tàu đến thành phố Vọng Hải, đến sớm để chuẩn bị cho chương trình học.

Chuyến tàu này sẽ đến ga thành phố Vọng Hải lúc 5h tối, Diệp Lăng Phi xem đồng hồ, phát hiện Vu Đình Đình cách thành phố Vọng Hải không quá môt tiếng đồng hồ. Diệp Lăng Phi báo cho cô biết hắn sẽ đi đón cô, Vu Đình Đình tuy miệng cứ chối đẩy không cần phiền phức tới đón cô đâu, nhưng trong lòng quả thật đang trông ngóng hắn đến đón cô, con gái vốn là nói có thì không nói không thì có mà. Trong lòng rõ ràng là muốn nhưng miệng lại nói sang một ý khác.

Trước khi Diệp Lăng Phi rời khỏi bệnh viện, hắn đến phòng bệnh của Bạch Cảnh Sùng để thăm ông. Bạch Cảnh Sùng lúc này vừa mới ngủ thiếp đi, vú Ngô đang ở trong phòng chăm sóc cho ông. Diệp Lăng Phi dặn dò vú Ngô, ý là nhờ vú Ngô để ý chăm sóc Bạch Tình Đình nhiều hơn. Tuy hắn không nói với vú Ngô giữa hắn và Bạch Tình Đình đã xảy ra chuyện gì, nhưng vú Ngô nhìn vào mặt hắn cũng đã biết giữa hai người đã xảy ra chuyện. Vú Ngô cũng chẳng truy hỏi gì cả, mà chỉ an ủi:

- Cậu Diệp à, tính khí của tiểu thư không được tốt lắm, lão gia luôn chiều chuộng cô ấy, cũng có đôi lúc cô thích nổi nóng. Cậu Diệp nói thế nào thì bây giờ cũng là chồng cô ấy, có những việc cũng nên bỏ qua cho tiểu thư.

Diệp Lăng Phi không có cách nào nói việc này có liên quan đến mình, mà không phải lỗi của Bạch Tình Đình. Hắn chỉ mỉm cười bảo:

- Vú Ngô, vú yên tâm đi, con sẽ không giận Tình Đình đâu. Con có chút việc đi ra ngoài, ở đây nhờ vú lo vậy.

Chiếc Bora của Diệp Lăng Phi đã báo hỏng rồi, bây giờ hắn lái chiếc Audi A6 màu đen mà tập đoàn Tân Á cấp cho hắn, men theo đường trung tâm đến ga, trên đường đi vẫn thấy xe cảnh sát tuần tra hú còi chạy qua. Tuy Steven đã bị hắn giết, cũng nói lên được cả vụ án này đã kết thúc, nhưng đối với cảnh sát đến chính quyền mà nói, vẫn còn nhiều việc phải xử lý. Diệp Lăng Phi tin rằng cho dù là Chu Hân Mính đã biết chuyện này đã kết thúc, nhưng cô không đủ năng lực để lập tức làm dịu đi tất cả những cảnh sát, còi báo động trên đường, cô cũng cần phải báo cáo lên cấp trên, còn phải đợi lãnh đạo của bên chính quyền đưa ra quyết định tiếp theo, ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai.

Diệp Lăng Phi dừng xe ở bãi đỗ xe trước nhà ga, trong nhà ga đã có rất nhiều cảnh sát, ngoài việc tăng cường kiểm tra ở trạm ra vào, kiểm tra chứng minh nhân dân, còn có không ít cảnh sát mặc thường phục trà trộn vào đám đông để tìm những mục tiêu khả nghi.

Đối với đa số những người bình thường mà nói, những việc khủng bố này xảy ra ở thành phố Vọng Hải là vấn đề được họ bàn luận nhiều nhất sau những bữa trà dư vị, cuộc sống của họ không vì những việc khủng bố này mà bị thay đổi. Đối với những người có tiền ở thành phố Vọng Hải, đặc biệt là những người tham gia bữa tiệc từ thiện, những ngày này đối với họ có thể gọi là nơm nớp lo sợ. những người có thể tạm thời rời khỏi thành phố Vọng Hải đều đã rời khỏi, những người không thể rời khỏi chỉ biết tăng cường bảo vệ, thậm chí là giảm tối thiểu việc đi ra ngoài.

Nền kinh tế của thành phố Vọng Hải đã chịu ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt là những người có tiền chỉ chuyên kinh doanh trung tâm vui chơi giải trí trong thời gian này quả thật rất thảm hại, nhưng kinh doanh công ty bảo vệ lại phất lên mạnh, có rất nhiều người giàu có tuyển vệ sĩ riêng, để bảo vệ an toàn cho họ.

Người giàu có niềm vui của người giàu, đồng thời cũng có sự phiền não của họ.

Khi hắn chạy đến cổng ra trạm ga, nhìn con tàu T294 chạy từ hướng Nam vẫn chưa tới. Ở cổng ra của trạm đã đầy ắp những người đi đón, còn có người giơ lên tấm biển ghi cái gì “Hoan nghênh Phật hữu...”.

Giống như mục tiêu nổ bom nhầm trong thói quen của không quân Mỹ là một truyền thống của không quân Mỹ vậy, tàu đến ga muộn chút cũng là truyền thống trong bộ giao thông vận tải Trung Quốc, nếu tàu đột nhiên không đến muộn, ngược lại sẽ khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ.

Diệp Lăng Phi thấy tàu vẫn chưa đến, hắn đến một chỗ trống ở trạm ra vào của nhà ga, rút thuốc ra, đốt lên, vừa hút vừa đợi.

Lúc này, có một cô gái đeo ba lô nhìn không quá mười sáu mười bảy tuổi sau đi dạo vài cái trước mặt hắn rồi chạy thẳng qua chỗ hắn đang đứng.

- Chú ơi, con cầu xin chú một việc?

Cô gái đó khẩn cầu nói.

Diệp Lăng Phi ngước mắt lên dò xét cô gái đeo ba lô này, nhìn thấy cô mặc một chiếc quần jean bó sát phía thân dưới, hai chân không thô hiện rõ giống như cột đay. Thân trên mặt chiếc áo dạ đã phai màu, trên lưng đeo chiếc ba lô màu đỏ đã phai màu. Tóc của cô gái này buộc ở phía sau, khuôn mặt ngây thơ đó xem ra có chút ố vàng, nhìn cách trang điểm thì cũng có thể đoán được cô gái này này ở quê lên.

- Có việc gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đáp trả, vẻ mặt của cô gái đó càng thành khẩn hơn, ấp úng nói:

- Chú, cháu... cháu một mình đến đây tìm bố mẹ, nhưng tiền của cháu đã bị trộm mất, chú, có thể cho cháu mượn ít tiền, hai ngày nay cháu đã không ăn gì rồi, muốn ăn chút cơm. Chú, đợi đến lúc cháu tìm được bố mẹ nhất định cháu sẽ trả lại chú.

Diệp Lăng Phi nhìn một lượt khắp xung quanh, thấy thỉnh thoảng vẫn có người đi lại xung quanh. Diệp Lăng Phi thu ánh mắt lại, nhìn cô gái, khẽ lắc đầu bảo:

- Tiểu nha đầu, tâm trạng hôm nay của tôi không được tốt, không muốn chơi đùa với cô.

- Chú, coi như cháu cầu xin chú vậy, cháu bây giờ rất đói.

Cô gái nhìn thấy Diệp Lăng Phi từ chối, cô vội vàng khẩn cầu:

- Chỉ cần một bữa cơm là được rồi chứ, cháu thật sự rất đói, cháu... cháu có thể... có thể cho chú... cho chú...

Thấy cô bé này cúi đầu xuống, hình như là rất ngượng ngùng, thấp giọng nói:

- Chú, cháu chỉ cần hai ba mươi tệ, cháu nguyện dùng mọi phương thức để trao đổi.

Câu nói này ngay cả tên ngốc cũng có thể nghe ra, Diệp Lăng Phi thở nhẹ một hơi, nói:

- Tiểu nha đầu, tôi đã nói rồi, tâm trạng của tôi không được tốt, đừng có làm phiền tôi. Tôi biết cô định làm gì, có phải là muốn tôi đi cùng cô đến một nơi không có người, cướp của tôi không. Đồng bọn của cô đang ở sau lưng cô, bộ dạng của bọn họ lúc này khiến tôi thấy phát ghét. Cô lập tức rời khỏi đây cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô, nếu không đừng trách tôi không khách khí.

Sắc mặt Diệp Lăng Phi kéo xuống, cô gái đó nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi, cúi đầu, khẽ xoay người quay đi, lúc này khoảng bốn năm thanh niên rải rác xung quanh chạy thẳng đến bên Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nhíu mày, lúc này hắn đang rất buồn bực trong lòng, nhìn thấy bốn năm thanh niên chạy lại phía mình, tay phải hắn nắm thành quả đấm, vừa đúng có một tên cao to trong đám đến trước mặt hắn, nắm đấm của Diệp Lăng Phi đã ở trên bụng của người đàn ông cao to đó. Chưởng này đã đánh người đàn ông cao to đó hộc máu, người nhào về phía trước, đè vào người hắn.

- Tôi lúc này rất bực bội, nếu đám vô lại các ngươi không chịu rời khỏi đây, tôi sẽ ngay lập tức lấy mạng của các ngươi.

Giọng của Diệp Lăng Phi vang lên bên tai người đàn ông đó.

Người đàn ông dùng sức gật gật đầu, vừa chùi vết máu nơi khóe miệng, ra hiệu mấy tên thanh niên vừa xông tới và cô gái đó mau chóng rời khỏi.

Diệp Lăng Phi quay người lại, liền thấy tàu T294 đã vào ga, hắn vứt điếu thuốc xuống đất giẫm đạp, đi về phía trạm ra vào.