Đô Thị Tàng Kiều

Chương 251: Em muốn dâng hiến



Diệp lăng Phi trước đây từng đến Du Lạc Viên cùng Đường Hiểu Uyển. Khi đó một số công trình còn đang xây dựng và vẫn chưa đi vào hoạt động.

Bây giờ nhưng công trình đó đã được đưa vào phục vụ khách đến chơi, nhất là tòa thành ma được thiết kế dựa theo các truyền thuyết phương Tây.Trong tòa thành ma đó, địa ngục chính là nơi đáng sợ nhất, mô tả sống động cảnh các thiên thần rơi xuống, trong đó còn đắp cả tượng quỷ Satan – con quỷ tàn ác trong thần thoại phương Tây.

Ở các nước châu Âu, chẳng ai lại không biết tới quỷ Satan, vậy mà trước đây biệt dhắncủa Diệp Lăng Phi lại chính là Satan.

Lý Khả Hân cứ khăng khăng đòi đi cùng Diệp Lăng Phi vào thế giới địa ngục, không còn cách nào để thoái thác, hắn đành miễn cưỡng đồng ý.

Bao trùm khắp nơi là hiệu ứng ánh sáng đáng sợ, thêm váo đó là những âm thanh ghê rợn, chỗ này thò ra một bàn tay đầy máu me, chỗ kia là hình ảnh những thiên thần rơi xuống, tất cả như làm dây thần kinh của Lý Khả Hân căng lên, cô nắm chặt tay của Diệp Lăng Phi, nhất định không chịu buông ra. Hắn có cảm giác mình đang kéo cô đi, lòng cười thầm. Cái cô bé Lý Khả Hân này rõ ràng là sợ ma quỷ, vậy mà cứ nhất quyết đòi vào xem, đúng là con gái thật khó hiểu.

- Có cần anh cõng không thế?

Diệp Lăng Phi hỏi Lý Khả Hân, nàng đang dựa sát vào người hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch vì sợ hãi. Nàng không hề nghĩ nơi đây lại đáng sợ như thế. Măc dù có hắn đi ngay bên cạnh nhưng nàng vẫn bị những con quỷ bất thình lình xuất hiện dọa cho thót tim. Thế nên khi nghe Diệp Lăng Phi nói vậy nàng vội vàng đồng ý.

Diệp Lăng Phi mỉm cười, lòng thầm nghĩ: “Lý Khả Hân mọi ngày vẫn thẳng thắn to gan là thế, lúc nào cũng nói mình chẳng sợ gì hết, vậy nhưng vẫn chỉ yếu đuối như một cô bé mà thôi”. Diệp Lăng Phi cúi mình ngồi xổm, Lý Khả Hân đưa hai tay quàng qua vai anh, toàn thân cô áp vào lưng anh.Mặc dù cô cao 1m73 nhưng thân hình lại cân đối nên không hề nặng. Diệp Lăng Phi đưa tay ra sau hông cô, nâng người cô lên rồi đứng dậy.

Cô ngả đầu vào vai hắn, nhắm nghiền hai mắt, không dám nhìn xung quanh. Hắn cười nói:

- Khả Hân à, đã nhát gan mà còn đòi vào đây.Anh phải chịu thua em rồi đấy.

- Em không ngờ là lại đáng sợ như thế.

Cô ôm lấy cổ hắn, khẽ nói:

- Người ta cứ tưởng là hay lắm, ai ngờ lại sợ thế, nói thế nào thì người ta cũng là con gái, cũng nhát gan mà.

Diệp Lăng Phi cười lớn nói:

- Ừ, nếu như mà lá gan của bọn con gái các em to, thì cần tụi con trai bọn anh làm gì.

Hắn cõng cô đi qua hành lang u ám đáng sợ, vừa đi vừa nói:

- Mỗi cô gái đều là một thiên sứ, mà thiên sứ thì cần có con trai tụi anh bảo vệ.Khả Hân, anh muốn mãi mãi ở bên em, bảo vệ em.

- Anh chỉ được cái nịnh là giỏi.

Khả Hân khẽ nói,

- Nếu em gặp nguy hiểm, anh có ở bên em không?

- Đương nhiên rồi, anh sẽ luôn ở bên bảo vệ em.

Diệp Lăng Phi khẳng định.

Khuôn mặt Khả Hân ánh lên nụ cười hạnh phúc. Cô chậm rãi nói:

- Hồi còn bé em đã mơ một giấc mơ rất kì lạ, em mơ thấy xung quanh em toàn là những con rắn đáng sợ, nhưng có một người con trai cao lớn luôn ở bên bảo vệ em. Em vẫn luôn mong ước gặp được người như thế, hắnâý sẽ ở cạnh che chở cho em. Cho dù nghèo khổ, chỉ cần anh ấy ở cạnh bên là em thấy hạnh phúc.

- Vậy anh chính là thần hộ mệnh mà em đang tìm, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.

Diệp Lăng Phi nói.

Khả Hân không nói gì, nhưng nàng tựa đầu vào bờ vai hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn thật chặt.

Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân cùng nhau chơi ở Du Lạc Viên đến tận 2 giờ chiều. Buổi chiều hai người chỉ ăn chút bánh nướng mà không ăn cơm. Sau khi rời Du Lạc Viên, Diệp Lăng Phi gợi ý đi ăn cơm, Khả Hân đồng ý.

Hắn dự định lái xe vào trung tâm thành phố tìm một quán ăn nào đó, nhưng dọc đường, hắn nhìn thấy một nhà hàng được bài trí rất đặc biệt có tên là “Tình nhân quán”

Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa Tình nhân quán. Khả Hân liếc mắt nhìn hắn nói:

- Diệp Lăng Phi, có phải anh muốn em làm tình nhân của anh không?

- Không phải thế. Anh chỉ thấy nhà hàng này không tồi, muốn vào xem một chút thôi mà. Nếu em không thích thì chúng ta có thể đến nhà hàng khác.

- Làm tình nhân của anh cũng được, nhưng đầu tiên em phải cho Bạch Tình Đình biết em là tình nhân của anh, lúc nào rảnh rỗi còn có thể đến nhà anh chơi nữa.

Khả Hân dứt khoát nói,

- Dù sao thì em cũng yêu anh mất rồi, coi như em xui xẻo. Cho dù anh không thể cưới em một cách quang minh chính đại, em cũng phải giành lấy anh từ tay vợ anh.Hừ, em không thể chịu thua được.

Diệp Lăng Phi thật quá ngạc nhiên, hắn không tin vào tai mình nữa, hắn nghe nhầm chăng? Lý Khả Hân lại muốn làm tình nhân của hắn ư? Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, hắn cũng không dám đùa. Chỉ cần nghĩ đến khi Khả Hân làm tình nhân của hắn, đó sẽ là những tháng ngày chẳng dễ chịu gì, không chỉ có vợ hắn không tha thứ cho hắn mà Khả Hân cũng sẽ không ngoãn ngãn ngồi yên một chỗ.

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, hắnhiểu rằng cuộc sống sau này của mình sẽ không yên ổn. Chỉ có điều thà sống như vậy còn hơn là phải chia tay Khả Hân.

Lý Khả Hân đột nhiên khoác tay hắn, nếu so sánh với Bạch Tình Đình, Lý Khả Hân phóng khoáng hơn nhiều.

Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi đi vào Tình Nhân Quán, vừa nhìn đã thấy nhà hàng này khác hẳn các nhà hàng khác, có cảm giác nó giống một quán cà phê hơn. Bên trong là ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc lãng mạn du dương. Nhà hàng có một phòng nhỏ, bày sáu chiếc bàn xinh xắn hình vuông, mỗi bàn đặt một cây nến.

Ngoài phòng này ra, các phòng khác chỉ dành riêng cho hai người, được trang trí cách điệu theo hình ảnh một đôi tình nhân. Diệp Lăng Phi đặt một phòng đôi,mở cửa nhìn vào, phòng chỉ rộng độ vài mét vuông, chỉ thích hợp cho hai người ngồi.

Cách bài trí trong phòng gần giống với bên ngoài, ánh sáng mờ ảo bao trùm, trên chiếc bàn kính hình vuông có đặt những ngọn nến.

.Khả Hân và Diệp Lăng Phi gọi một suất ăn tình nhân, suất ăn này rất đắt, lên đến 280 tệ.Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn “ khách ăn món ăn tình nhân sẽ được tặng rượi vang đỏ”. Đợi đến khi món ăn được đưa đến, Diệp Lăng Phi chỉ muốn nện cho tện phục vụ kia một trận, cái món gì mà chỉ có hai đĩa salad và hai cái bánh hamburger. Còn rượu vang đỏ gì kia chứ, chỉ cần 15 tệ là có thể mua được rượu nho ngon rồi, rõ ràng là đang “ chém đẹp”

Chỉ có điều, người phục vụ phản ứng đủ nhanh nhẹn, khi món ăn vừa đưa tới liền nói:

- Xin mời quý khách. Khung cảnh ở đây rất trang nhã, đặc biệt là phòng đôi này, hoàn toàn cách âm với bên ngoài, hi vọng hai người sẽ có những giây phút lãng mạn bên nhau.

Nói xong gã lanh lẹ đi ra, đóng cửa phòng lại.

- Xem ra phục vụ ở đây đã quen với việc này, biết là phải nhanh chóng rời nơi đây, tránh làm ảnh hưởng đến giây phút vui vẻ của khách hàng.

Lý Khả Hân cởi áo khoác, Diệp Lăng Phi treo áo khoác của cô lên tường.Khả Hân ngồi trên ghế sô pha, nói thẳng:

- Là do bọn con trai xấu xa các anh thích chơi đùa các cô gái, thế nên mới mọc lên những nhà hàng như thế này.

Cô vừa nói vừa ngước nhìn Diệp Lăng Phi, ngồi xuống ghế cùng hắn, rồi lại châm chọc:

- Ông chủ ở đây nghĩ thật là chu đáo, không bày một chiếc ghế đơn độc, cũng là để cho bọn con trai háo sắc các anh thuận tiện.

Diệp Lăng Phi vòng tay phải qua vai Lý Khả Hân, cười nói:

- Chớ nói lung tung, anh phải là loại đàn ông đó. Anh đến đây vì tò mò xem nó được bài trí thế nào, bây giờ anh thấy hối hận rồi, lần sau có đánh chết anh cũng không đến.”

- Em không tin đâu, em nghĩ lần sau anh còn trọn đến đây với một cô gái khác ấy chứ.

Khả Hân cầm lấy dĩa và thìa.

- Được rồi, anh mau ăn đi. Nói thế nào suất ăn này cũng lên đến 280 tệ.Em nghèo quen rồi, chưa bao giờ được ăn những món ăn đắt như thế này.

Diệp Lăng Phi lắc đầu lia lịa:

- Được rồi, Khả Hân à, anh biết là anh sai, không nên đưa em vào đây. Thế này nhé, chúng ta không ăn nữa, vào trung tâm thành phố tìm nhà hàng nào khác vậy.

Vừa nghe Diệp Lăng Phi nói, Khả Hân liền bò thìa dĩa xuống. Ngẩng đầu lên nói:

- Anh nhiều tiền lắm hả, sao cứ phung phí thế?

Diệp Lăng Phi nhìn dáng vẻ của Khả Hân, không ngăn nổi mình kéo cô vào lòng:

– Anh biết Khả Hân của anh không nỡ để anh lãng phí tiền, coi anh như người một nhà. Chỉ có điều chúng ta vốn dĩ đã là người một nhà rồi.”

Trong vòng tay Diệp Lăng Phi, Khả Hân khẽ nói:

- Cái gì người một nhà, em làm sao xứng với anh, anh là người có vợ, em cùng lắm chỉ là tình nhân của anh, em cần gì phải tiết kiệm tiền cho anh, phải tiêu hết tiền của anh mới đúng, nhưng mà không nên tiêu vào những chuyện không đâu.

Mặc dù Khả Hân nói như thể không thèm quan tâm đến hắn, nhưng lòng cô ai cũng hiểu.

Diệp Lăng Phi sao lại không hiểu đằng sau những lời trách cứ ấy của Khả Hân, nàng đang tiếc tiền cho hắn. Chỉ là nàng không thể hạ thấp lòng tự ái, không muốn hắn cho rằng nàng là một người con gái dễ dãi.

Diệp Lăng Phi lấy hết can đảm đứng dậy xoa nắn bầu ngực căng tròn của Khả Hân, cô tức giận lầm bầm:

- Thật phiền quá, biết ngay là anh sẽ làm thế này, anh thật sự muốn em làm tình nhân của anh ư?”

“ Khả Hân, không phải anh đã nói rồi sao, hãy cho anh chút thời gian, anh sẽ tìm ra cách giải quyết tốt nhất.” Diệp Lăng Phi ôm lấy Khả Hân, hôn môi cô.

“ Em không làm ngưởi tình của anh đâu, anh đừng mơ.”Cô dùng hai tay đẩy hắn ra, nhưng chỉ rất nhẹ và hững hờ “ anh làm cái gì vậy, sao lại hôn em, phiền quá đi…ô!” Chỉ nói được vài câu, môi hắn đã chạm vào môi cô. Rắng cô cắn chặt, không cho lưỡi hắn chạm vào trong, nhưng chỉ được vài giây, cô đã thất bại.

Cô bị hắn đè xuống ghế sô pha, ghế dài bằng người, xem ra đây không phải là Nhà hàng tình yêu mà phải là nơi để***, đâu có ăn uống gì.

Không khí tình yêu ở nơi đây thực ra là để các đôi tình nhân có không gian để***. Dưới ánh đèn mờ ảo, Diệp Lăng Phi áp xuống hạ thân của Lý Khả Hân hôn nồng nhiệt lên đôi môi của nàng, khuôn mặt của Lý Khả Hân trở nên ửng đỏ, bộ ngực cũng phập phồng. Hô hấp nhanh chóng trở nên dồn dập, chiếc áo lúc này cũng bị Diệp Lăng Phi kéo đến xuống dưới nách.

Bộ ngực trắng trẻo của Lý Khả Hân lúc này đã hiện ra trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, hôn lên ngực trái của nàng.

Lý Khả Hân cũng không ngăn cản Diệp Lăng Phi hôn lên ngực của nàng. Sau đó, Diệp Lăng Phi cởi bỏ đai lưng của nàng ra, từ bên trong lộ ra một chiếc quần lót chấm hoa. Lý Khả Hân thở gấp nói:

- Diệp Lăng Phi, anh phải quan tâm đến em, cả đời này em sẽ là người của anh. Anh biết tính cách của em mà, một khi em đem cho nam nhân thứ đó, em sẽ ở bên người đó suốt cuộc đời.

Lúc này dục hỏa của Diệp Lăng Phi đã bị Lý Khả Hân làm cho dâng cao. Hắn bất chấp tất cả, hôn lên hạ thân của Lý Khả Hân.

Từng tiếng rên rỉ phát ra từ khóe môi của Lý Khả Hân, sau đó nàng ôn nhu nói:

- Diệp Lăng Phi chúng ta đã như vậy hay là đổi chỗ khác, đây là lần đầu tiên của em, em muốn lưu lại trong trí nhớ của mình một ấn tượng tốt.

Diệp Lăng Phi liền ngưng hôn Lý Khả Hân lại, hắn nhìn thoáng qua Lý Khả Hân một cái rồi gật nhẹ đầu, dùng miệng hung hãn hôn lấy hạ thân của Lý Khả Hân một lần nữa rồi ngẩng đầu lên.

Lý Khả Hân ngồi dậy trên ghế salon, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề lại rồi hướng về phía Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp Lăng Phi, một khi anh muốn em em sẽ trao cho anh, cả đời này em sẽ theo anh. Anh biết tính của em rồi đó, nếu nhưa anh chơi bời xong rồi bỏ em, em tuyệt đối không tha cho anh.

Lần này, Khả Hân quyết định đánh cuộc một lần, lấy thân thể để đánh cuộc cho tương lai của cô. Dù có thua, cô cũng sẽ không hối hận, vì khi ở Du Lạc Viên, cô đã hiểu rằng trái tim cô đã thuộc về hắn. Cô tin rằng Diệp Lăng Phi chính là người con trai bảo vệ cô, dù hắn không thể lấy cô.Có thể là tình nhân của hắn cũng không phải là một điều không tốt. Chỉ là cô không phải là người tình bình thường, bất cứ lúc nào cô cũng có thể chiếm giữ hắn.Trong mắt của Khả Hân, tình địch của cô chỉ có một người, đó là Bạch Tình Đình.

Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi rời nhà hàng mà không hề ăn món ăn tình nhân đó. Cô đi đến cửa xe ô tô, vừa kéo cửa xe thì chuông điện thoại reo.

Khả Hân nhìn điện thoại, là Lưu Hải gọi. Cô không thể tưởng tượng sao Lưu Hải lại gọi cho cô vào lúc này.Một chút hoài nghi, cô nhận điện thoại.

“ Khả Hân, em đang ở đâu thế?”Lưu Hải nói vẻ sốt ruột, dường như có chuyện gì gấp muốn nói.

Khả Hân nghe thấy tiềng ồn ào phát ra từ đầu kia điện thoại. Cô liếc nhìn Diệp Lăng Phi lên xe, lo lắng hắn nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Lưu Hải, nói khẽ qua điện thoại “ Lưu Hải à, em đang ở bên ngoài, anh có chuyện gì vậy?”

“ Khả Hân, mau đến bệnh viện số 1, bệnh tim của bác trai tái phát, bác được đưa vào bệnh viện rồi.” Lưu Hải nói đầy vội vàng.

Đứng ngây người mất hơn mười giây, Khả Hân bỗng sực tỉnh, vội vã lên xe, nói với Diệp Lăng Phi: “ Mau đến bệnh viện số 1, ba em đang cấp cứu ở đó.”

Diệp Lăng Phi nghe xong, không nói một lời, nhấn ga phóng xe đi.

Khi Khả Hân hớt hải chạy đến nơi, ba cô vẫn đang được cấp cứu, Lưu Hải và mẹ cô đang lo lắng đợi ngoài phòng cấp cứu.

“ Mẹ, đã xáy ra chuyện gì?” Vừa đến phòng cấp cứu, Khả Hân đã vội vã hỏi bệnh tình của ba.

Mẹ cô trả lời một cách đứt đoạn, thì ra chiều nay, bệnh tim của ba cô đột nhiên tái phát, ba cô ngã trên nền nhà. Mặc dù trước đây tình trạng tim của ba cô không được tốt nhưng không quá nghiêm trọng, thật không ngờ giờ bệnh tim lại đột ngột tái phát.

Khả Hân không ở nhà, mẹ cô không biết phải làm thế nào,may mà Lưu Hải quay lại, định về nhà thì nghe thấy tiếng khóc của mẹ cô. Vừa mở cửa, hắnđã thấy cha cô gục trên bàn, hắnliền dìu ông nằm lên giường, sau đó gọi 120 đưa ông vào bệnh viện.

Khả Hân nghe xong, vừa bất ngờ vừa sợ hãi, vô cùng lo lắng cho bệnh tình của cha cô. Cô cũng thực sự cảm kích việc làm của Lưu Hải, nếu không có Lưu Hải, có lẽ cha cô đã không qua khỏi.

Khi Khả Hân đang cảm ơn Lưu Hải thì điện trong phòng cấp cứu tắt, một vị bác sĩ từ trong đi ra. Cô vội đứng dậy, hỏi tình trạng hiện nay của ba.

Vị bác sĩ mỉm cười, nói với cô “ Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.” Câu nói đó khiến lòng cô nhẹ nhõm trở lại.

Rất nhanh, ba của Khả Hân được chuyển đến phòng bệnh. Cô vốn dĩ muốn ở lại, nhưng mẹ cô nhất quyết bắt cô về nhà, ở đây có bà là đủ. không thuyết phục được mẹ, Khả Hân đành đồng ý về nhà.

Khi Lý Khả Hân, Lưu Hải Và Diệp Lăng Phi rời bệnh viện thì đã hơn 10 giờ đêm.Giờ cô chẳng còn tâm trạng nào ở bên Diệp Lăng Phi nữa, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, đợi đến sáng mai sẽ lại vào viện với ba.

“ Để tôi đưa hai người về.” Diệp Lăng Phi từ trong xe nói vọng ra. “ Hai người đứng đây đợi tôi nhé, tôi đi lấy xe.” Diệp Lăng Phi vừa nói xong, đang định đi lấy xe ở bãi đỗ xe cách đó khoảng hơn 50m thì chuông điện thoại reo.Đó là điện thoại của Bạch Tình Đình, cô hỏi hắn mấy giờ về nhà. Diệp Lăng Phi nói dối mình đang ở sở thú, chắc sẽ về muộn 1 chút. Khi hắn gọi điện xong, thì Lý Khả Hân và Lưu Hải đã đi bộ ra đường.

Diệp Lăng Phi mỉm cười, thầm nghĩ “ xem ra Lý Khả Hân đang ghen.” Hắn định đuổi theo Khả Hân, nhưng bỗng nhiên có một luồng khí lạ chạy qua người, tim hắn đập thình thịch, như thầm kêu lên một tiếng “ không tốt rồi”