Đô Thị Tàng Kiều

Chương 203: Làm người không thể quá kiêu ngạo(1+2)



Lý Thiên Bằng mang theo luật sư đi vào cục cảnh sát, lại chạm mặt ngay Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đang ôm một xấp tài liệu lớn, mới từ phòng hồ sơ đi ra.

- Hân Mính….A, Sĩ quan Chu

Lý Thiên Bằng vốn định xưng hô thân mật với Chu Hân Mính, lập tức nghĩ đến Chu Hân Minh lúc trước đã cảnh cáo không cho phép mình gọi nàng là Hân Mính mà phải gọi là Chu Hân Mính, cho nên Lý Thiên Bằng vội vàng sửa lời lại.

Sự xuất hiện của Lý Thiên Bằng lại nằm ngoài sự dự đoán của Chu Hân Mính, nàng nhìn Lý Thiên Bằng, lạnh lùng hỏi.

- Anh đến cục cảnh sát làm gì?

- Tôi tới nộp tiền bảo lãnh dì hai của tôi ra.

Lý Thiên Bằng nói.

- Dì hai của anh?

Chu Hân Mính hơi ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết dì hai của Lý Thiên Bằng là ai.

Luật sư mà Lý Thiên Bằng mang theo lúc này chen vào nói.

- Tôi tới nộp tiền bảo lãnh cho phu nhân Mã Phượng Vân, cảnh sát các người vô cớ bắt tạm giam người có liên quan. Tôi phải kháng nghị lại, hơn nữa còn phải khởi tố hành vi cảnh sát các người.

- A, thì ra cái người đàn bà tự xưng là nhị tỷ kia là dì hai của anh, khó tránh khỏi kiêu ngạo thế kia.

Chu Hân Mính vừa nghe thấy tên Mã Phượng Vân, liền nhớ tới người đàn bà tự xưng là nhị tỷ kia, không chỉ có to mồm mắng cảnh sát mà còn uy hiếp muốn toàn bộ cảnh sát ở đây phải nghỉ việc. Nhất là vào lúc mà Chu Hân Mính thẩm vấn người đàn bà này, Mã Phượng Vân căn bản không chỉ không hợp tác với Chu Hân Mính, mà còn cảnh cáo Chu Hân Minh lập tức phải thả nàng, bằng không Chu Hân Mính không chỉ làm cảnh sát được nữa mà còn không sống được tại Vọng Hải nữa. Chu Hân Mính nghe xong mà giận tím cả mặt, tại Vọng Hải này vẫn chưa có người dám nói với nàng như vậy. Chu Hân Mính tức giận đến nỗi không thèm thẩm vấn nữa, trực tiếp bắt tạm giam Mã Phượng Vân.

Hiện tại đã biết rõ người đàn bà này là dì hai của Lý Thiên Bằng, Chu Hân Mính đương nhiên đã hiểu rõ vì sao cái người được gọi là nhị tỷ kia lại kiêu ngạo đến như thế kia. Bối cảnh của Lý Triết Hạo phức tạp, lại có liên quan đến thế lực hắc đạo. Có chỗ dựa là Lý Triết Hào, Mã Phượng Vân tự nhiên cho rằng không có người nào ở Vọng Hải dám đắc tội với nàng. Hết lần này tới lần khác cũng không ngờ rằng Chu Hân Mính lại cương ngạnh đến như vậy, mà thực tế ngay cả Lý Triết Hào cũng mong muốn có quan hệ với Chu gia.

Chu Hân Mính cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn tên luật sư không có mắt kia nói:

- Nói cho ông biết, người đàn bà kia là do tôi tự tay bắt cũng bởi vì người đó dám uy hiếp cảnh sát. Cảnh sát trong quá trình điều tra,, nếu như có người nào bị hiềm nghi là có liên quan đến xã hội đen thì chúng tôi đều có quyền bắt. Hiện tại tôi hiềm nghi Mã Phượng Vân có quan hệ với xã hội đen, hơn nữa còn có liên quan tới vụ án ẩu đã của xã hội đen tại quán bar Hắc Sâm Lâm, cần phải điều tra cẩn thận. Nếu như ông muốn khởi tố thì có thể khởi tố tôi, tên của tôi là Chu Hân Mính.

Chu Hân Mính nói xong liền đi qua tên luật sư đó, nàng đột nhiên dừng bước lại, nhìn tên luật sư đó nói.

- Thuận tiện nói cho ông biết, hiện tại Mã Phượng Vân không dược phép nộp tiền bảo lãnh. Vụ án của người này rất nghiêm trọng, cần phải thẩm vấn cẩn thận.

Chu Hân Mính cất bước đi. Mà ngay cả Lý Thiên Bằng có gọi nàng hai tiếng, nàng cũng không dừng lại. Tên luật sư đó thần sắc nghiêm túc nhìn Lý Thiên Bằng nói:

- Lý tiên sinh, ngài yên tâm, người này làm như vậy hoàn toàn không đúng với luật pháp. Chúng ta có thể khởi tố cô ta.

- Mẹ mày, cái tên ngu ngốc mày, ngậm miệng thúi của mày lại cho tao.

Lý Thiên Bằng tức giận mắng:

- Mày muốn khởi tố cô ta ư, tao thấy mày còn chưa có bản lãnh đó đâu. Mày dám chọc nàng như thế, tao cũng không hiểu mày làm luật sư như thế nào? Nếu không có hiểu rõ thân phận của cô ta thì đừng có nói lung tung. Mày chọc giận cô ta rồi, giờ thì dì hai của tao còn không được thả ra. Con mẹ nó, ra ngoài chờ cho tao, không có lệnh của tao thì đừng có vào.

Lý Thiên Bằng sau khi mắng, tên luật sư kia mất mặt mà đi ra khỏi cục cảnh sát. Còn Lý Thiên Bằng sau khi đến văn phòng Chu Hân Mính, nhìn thấy Chu Hân Mính đang viết gì đó trên bàn làm việc. Hắn vội vàng đến trước mặt của Chu Hân Mính, mặt cười nói.

- Sĩ quan Chu, cô cũng đừng có giận, tên luật sư nãy là do ba của tôi tìm đến, chờ đến lúc tôi về sẽ đuổi việc hắn.

Chu Hân Mính buông bút, ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Bằng, cười lạnh nói.

- Lý công tử, hình như anh hiểu lầm rồi, tôi cũng không có tức giận, tôi đây đang giải quyết việc công.

- Sĩ quan Chu nói rất phải.

Lý Thiên Bằng kéo một cái ghết, ngồi bên cạnh Chu Hân Mính, mặt cười nói.

- Cô xem xét lại việc này đi, tôi cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Đến trưa hôm nay, tôi mới biết là dì hai của tôi đã bị bắt vào cục cảnh sát, lúc này mới vội vàng mang luật sư tới đây. Dì hai của tôi tuy tính tình không tốt lắm nhưng làm người lại không tồi chút nào. Tại Vọng Hải này nàng cũng có công ty riêng, hàng năm đều có quyên tiền làm từ thiện, tôi nghĩ trong này nhất định có chút hiểu lầm.

Chu Hân Mính quan sát Lý Thiên Bằng, bộ dáng như là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thiên Bằng, Lý Thiên Bằng cũng không biết dụng ý của Chu Hân Mính, nghi hoặc hỏi.

- Sĩ quan Chu, tôi có nói gì không đúng sao?

- Tôi cảm thấy anh có sự thay đổi, giống như người đang ngồi trước mắt không phải là tên Lý Thiên Bằng mà ta biết hồi trước.

Chu Hân Mính nhàn nhạt nói.

- Anh làm cho tôi cảm thấy rất mơ hồ.

- Con người luôn có sự thay đổi.

Nghe thấy Chu Hân Mính nói vậy, Lý Thiên Bằng cười nói.

- Dù sao hiện tại tôi cũng phải gánh trách nhiệm nặng nề của tập đoàn đầu tư Vọng Hải cho nên cũng phải thành thục hơn. Đương nhiên, ở mặt tình cảm cũng như thế, tôi cũng chỉ có chú ý đến một người con gái, người đó luôn là nữ thần trong suy nghĩ của tôi. Hân Mính à, thật xin lỗi, cho tôi được phép gọi em như vậy, tôi thật ước ao có thể ở cùng một chỗ với cô, đó là mục tiêu trong đời của tôi.

Chu Hân Mính nhíu mày lại, khoát tay nói.

- Được rồi, đừng có làm trò này với tôi. Tôi cũng không phải là con nít lên ba tuổi, những lời này anh dành cho người khác đi. Tôi và anh là điều không thể, điều này anh nên hiểu rõ chứ.

Lý Thiên Bằng hiện tại đúng là đã thay đổi rất nhiều, đã không còn kiêu căng nữa, thu lại ở bên trong. Hắn cũng không có ý định bàn luận về vấn đề này với Chu Hân Mính nữa, nếu còn tới thì chỉ làm cho mọi việc ngày càng hỏng bét. Vì vậy, Lý Thiên Bằng ha ha cười nói.

- Sĩ quan Chu, tôi cũng không có nói đến vấn đề này nữa. Lần này tôi tới là vì dì hai của tôi, tôi không biết dì hai của tôi rốt cuộc đã phạm phải tội gì nữa.

Chu Hân Mính nghe thấy Lý Thiên Bằng lại đề cập đến người đàn bà kia, nàng cười lạnh nói.

- Tôi nghĩ những việc liên quan đến Mã Phượng Vân anh hiểu rõ hơn tôi chứ. Mã Phượng Vân có biệt danh là nhị tỷ, lại có quan hệ với Hắc Bì, mà Hắc Bì lại luôn là mục tiêu trọng điểm theo dõi của cảnh sát chúng tôi. Tôi tin tin tức anh biết cũng rất nhanh a. Sáng nay chính phủ thành phố Vọng Hải vừa mới tổ chức cuộc họp về việc đả kích bọn xã hội đen, chủ đề của lần này chính là bố trí hành động tấn công xã hội đen để mang lại an bình cho thành phố. Mà Hắc Bì lại là đối tượng trọng điểm cần phải nghiêm trị, tôi tin dì hai của anh lần này cũng khó tránh khỏi sự nghiêm trị của pháp luật a.

Lý Thiên Bằng đúng là trước khi đến đây, đã nghe đến hành động càn quét các tổ chức xã hội đen tại Vọng Hải. Hiện tại nghe thấy Chu Hân Mính nói, hắn cũng cảm giác thấy tình hình của dì hai không ổn lắm. Lý Thiên Bằng vội vàng cười nói.

- Sĩ quan Chu, tôi cũng biết là nếu dựa theo trình tự cảnh sát các cô thì dì hai của tôi rất khó được nộp tiền bảo lãnh ra. Nhưng dù sao dì hai của tôi cũng chưa từng chịu khổ, nhốt cả đêm vậy cũng là được rồi. Nếu không như vậy đi, Lý gia nhà anh tạm thời nộp tiền bảo lãnh dì hai của tôi ra, nếu sau này các cô cần thì có thể gọi tới, Lý Thiên Bằng tôi cam đoan dì hai tôi nhất định lúc nào cũng có thể tiếp nhận sự thẩm vấn của cảnh sát.

Chu Hân Mính cau này lại, bộ dáng khó xử vô cùng. Điều này làm cho Lý Thiên Bằng dường như thấy ánh sáng của mặt trời, hắn vội vàng tranh thủ thời cơ nói tiếp.

- Sĩ quan Chu, tôi cũng biết dì hai của tôi chọc giận cô, cô có tức giận cũng là bình thường. Chỉ có điều, dì hai của tôi cũng chỉ là có biết Hắc Bì, không có giao tình gì cả, mà vụ án kia lại là do những người trong Hắc Bì sống mái với nhau, cùng dì hai của tôi không có liên quan gì cả. Sĩ quan Chu, cô có thể suy nghĩ lại không. Tôi cũng có thể đem chuyện này nói lại với ba mẹ tôi, để cho bọn họ chỉ dạy dì hai tôi, xả giận giùm cho cô.

Chu Hân Mính thở dài một chút nói.

- Được rồi, chuyện này tạm thời cứ như vậy đi. Anh đem tiền nộp bảo lãnh cho người đàn bà đó ra ngoài. Tốt nhất là kêu người đàn bà đó thành thật một chút, đừng có gây chuyện nữa, nếu không, tôi tuyệt đối không có khách khí với cô ta nữa đâu.

Vừa nghe thấy Chu Hân Mính nới lỏng ra, Lý Thiên Bằng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở một hơi, vội vàng cười nói.

- Hôm nào có thời gian, tôi mời cô đi ăn cơm.

- Không cần, anh nhanh chóng đem người đàn bà đó đi đi. Nếu không khi tôi đổi ý thì đừng có hối hận.

Chu Hân Mính nói.

Lý Thiên Bằng thực sự rất sợ Chu Hân Mính đổi ý, vội vàng nói lời tạm biệt Chu Hân Mính, sau đó rời khỏi văn phòng Chu Hân Mính. Nhìn thấy Lý Thiên Bằng rời đi, hai tay của Chu Hân Mính sờ sờ cái đầu, tự nhủ: “Diệp Lăng Phi, lần này tôi làm việc đều là vì anh, tất cả cũng là do tên hỗn đản anh đã hại tôi. Nếu không làm sao tôi có thể làm chuyện này được. Haiz, hi vọng ba ba không biết chuyện.

Lý Thiên Bằng dẫn theo tên luật sư kia nhanh chóng làm xong thủ tục nộp tiền bảo lãnh cho Mã Phượn Vân, vào lúc Mã Phượng Vân bị mang ra, đầu tóc bối rời, trên mặt tối sầm, không có chút ương ngạnh nào nữa. Mãi cho đến khi ngồi trên xe của Lý Thiên Bằng, Mã Phượng Vân mới như tỉnh lại, chửi ầm lên, la hét muốn xử Chu Hân Mính.

- Dì hai, cháu không thể không nhắc nhở dì. Chu Hân Mính không phải là người mà dì có thể chọc được.

Lý Thiên Bằng ngồi ở trong xe, hai chân bắt chéo, cười nói.

- Dì hai, dì có bao giờ kiểm tra qua thân phận của Chu Hân Mính?

- Một nhóc cảnh sát nhỏ, có cái gì mà điều tra.

Hai má của Mã Phượng Vân phồng lên, tức giận mắng.

- Dì là người như thế nào, chỉ cần duỗi một ngón tay cũng có thể bóp chết con nhóc này.

- Chỉ sợ không được a.

Lý Thiên Bằng ha ha cười nói.

- Người ta chính là thiên kim bảo bối của Chu phó thị trưởng, không nói dì đi, ngay cả ba của con cũng phải nể mặt người tab a phần. Dì hai, không phải đứa cháu đây nói dì, nhưng dì làm sao mà đi chọc cô ta vậy. Lần này, nếu như không phải con đến nói với cô ta, chỉ sợ dì cũng ra không được. A, còn có tên luật sư chó má kia nữa, con mẹ nó thật vô dụng, cũng không nhìn xem thử Chu Hân Mính là ai, mở miệng ra là uy hiếp cô ta.

Lý Thiên Bằng nhìn người thanh niên tuổi trẻ cao khôi ngô bên cạnh tài xế lái xe nói.

- Tiểu Ngô, giúp ta đuổi tên luật sư kia.

Cái người tên Tiểu Ngô này là bảo tiêu của Lý Thiên Bằng, tuy mới chỉ có hai mươi tuổi, nhưng lại là một người đã lưu lạc bảy tám năm, sự thành thục hoàn toàn không giống như tuổi. Sự hiểm độc của hắn cũng đã được Lý Thiên Bằng thưởng thức.

Tiểu Ngô đáp ứng một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía trước. Lý Thiên Bằng lại tiếp tục nói với Mã Phượng Vân.

- Dì hai, con thiếu chút nữa quên. Trước đi con đến đây, ba ba đã dặn con nói với dì trong khoảng thời gian này không cần gây chuyện, thành phố Vọng Hải đang trong tình trạng giới nghiêm. Nếu như dì gây ra chuyện gì thì ba ba cũng không có năng lực bảo vệ đâu. Haiz, cái này cũng không thể trách ba con, dì cũng biết là ba con đang bề bộn rất nhiều việc, cũng không có thời gian cùng sức lực lo các việc nhỏ khác. Về phần của con, gần đây phần lớn thời gian của con cũng đều ở tập đoàn đầu tư Vọng Hải, cũng không thể giúp dì hai.

- Tên nhóc con, gần đây làm sao vậy hả, trở nên thành thục hơn nhiều.

Mã Phượng Vân cười lạnh nói.

- Quả nhiên là cha nào con nấy, anh rể của dì nói sao, con cũng nói thế ấy, ngay cả giọng điệu cũng giống nhau. Thiên Bằng, dì chính là nhìn cháu lớn lên, trái tim của con còn mềm yếu lắm. Nói thật đi, có phải ba ba của con gần đây nhắm vào tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, e sợ có chuyện gì liên quan đến hắn đũng không.

- Dì hai, con cũng không có lừa đi, mà đúng là như vậy thật. Ba ba của con gần đây có ý định mua gấp tập đoàn quốc tế thế kỷ, cái này cần nhất là thời gian; hai là sợ có tin tức bất lợi nào ảnh hưởng đến kế hoạch thu mua của ông ta; ba là gần đầy tình hình của Vọng Hải rất căng. Chính vì như thế ba ba của con mới nói con khuyên dì hai, tạm thời không nên gây chuyện, đợi lặng yên rồi hãy nói.

Lý Thiên Bằng cười nói.

- Dì hai, điều con nói ở đây là tạm thời nhẫn chờ đến khi sóng lặng đã, cứ lui trước một bước. Thù này không phải là chúng ta không báo, nhưng không được báo bây giờ.

- Tên nhóc con ngươi, nói chuyện càng lúc giống ba ba của con. Lời này cũng có lý, thù này hiện tại không báo được, đợi sau khi tai tiếng qua đi, dì nhất định phải báo thù.

Mã Phương Vân bị Lý Thiên Bằng thuyết phục, đồng ý với phương cách của Lý Thiên Bằng.

Điện thoại của Lý Thiên Bằng lúc này vang lên, Lý Thiên Bằng cười nói.

- Dì hai, mẹ của con gọi tới, xem ra mẹ của con rất lo lắng cho dì đó.

Nói xong, hắn bắt điện thoại.

Mã Phượng Vân tuy không nói chuyện nhưng trong lòng lại mắng lên: “Cái con thỏ nhỏ chết tiệt này, nói chuyện quái dị, chị của tao đương nhiên quan tâm đến tao, ở đâu như mày, mặc dù là cháu của tao, nhưng lại nói chuyện giống y ba mày, lúc nào cũng ước tao bị xấu mặt mới vui.”

Lý Thiên Bằng lúc này đã nhận nghe điện thoại, cách nói chuyện của hắn lúc này hoàn toàn khác khi nói với Mã Phượng Vân, chỉ nghe tháy Lý Thiên Bằng nói.

- Mẹ, có chuyện gì không mẹ?

- Dì hai của con được thả chưa?

- Vâng, con đã nộp tiền bảo lãnh dì hai rồi, dì hai cũng hơi kinh hãi, sắc mặt không tốt lắm. Con đang định đưa dì hai về nghỉ ngơi cho tốt.

Lý Thiên Bằng nói ra.

- Thiên Bằng, con đưa dì hai con đến nhà hàng Hoàng Tân, mẹ đã chuẩn bị tiệc rượu ở đó rồi, an ủi dì hai con một chút.

Lý Thiên bằng đồng ý nói.

- Con biết rồi mẹ, mẹ cứ yên tâm di, con sẽ đưa dì hai qua.

Cúp điện thoại, Lý Thiên Bằng nhìn Mã Phượng Vân cười nói.

- Dì hai, mẹ của con hỏi thăm dì, đã đặt tiệc rồi, con sẽ đưa người qua.

Mã Phượng Vân hiện tại cũng muốn gặp chị mình, muốn đem mấy chuyện uất ức nói với chị mình. Tuy nói Lý Triết Hào không thích cô em vợ này, rất là chán ghét một số việc làm của Mã Phượng Vân, nhưng luôn gặp trở ngại khi Mã Tử Yến luôn chiếu cố Mã Phượng Vân. Lần này, Mã Phượng Vân chịu ủy khuất, Lý Triết Hào chỉ nói con trai mình ra xử lý, trong lòng Mã Phượng Vân đã có chút bất mãn, đang tìm cách quở trách một phen trước mặt chị mình, vì vậy liền đồng ý. Lý Thiên Bằng nói với lái xe quay đầu xe, nhằm thẳng đến nhà hàng Hoàng Tân.