Đô Thị Tàng Kiều

Chương 166: Anh vợ, cứu mạng!(1+2)



Buổi trưa Diệp Lăng Phi ở trong một tiệm mì sợi gọi một bát mì sợi, ăn qua loa xong, thì lái xe định qua tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đi dạo, xem Bạch Tình Đình đang làm gì.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên, là một số điện thoại lạ. Diệp Lăng Phi trong lòng buồn bực, một hồi cũng không nghĩ ra là ai gọi điện thoại cho hắn.

- Sư phụ, là em đây, anh giờ làm gì vậy?

Đầu kia điện thoại là một thanh âm ngọt ngào của thiếu nữ, Diệp Lăng Phi nghe ra, chính là cô gái xinh đẹp bạo lực gặp phải đêm đó

- Vu Tiểu Tiếu.

- Tôi đáp ứng làm sư phụ cô lúc nào nhỉ?

Diệp Lăng Phi nghĩ đến cô gái xinh đẹp mà cường bạo như lúc trước đã nói đêm đó, thì không nhịn được muốn cười. Mang theo tiếu ý nhàn nhạt, Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi nhớ kỹ tôi không đáp ứng cô.

- Sư phụ, đừng nói đùa, chính miệng anh đêm đó đã đáp ứng em, nam nhân sao có thể nói không giữ lời.

Vu Tiểu Tiếu một mực chắc chắn Diệp Lăng Phi đã đáp ứng làm sư phụ cô, nhưng Diệp Lăng Phi nhớ kỹ mình không có đáp ứng. Nhưng bị Vu Tiểu Tiếu nói một hồi, ngược lại hắn không muốn cùng Vu Tiểu Tiếu tranh luận vấn đề này, không thể làm gì khác hơn là nói rằng:

- Cô có chuyện gì, tôi đang lái xe, không tiện nói chuyện.

- Sư phụ, anh lái xe à, thật tốt quá. Nếu không anh tới đại học Vọng Hải bên này đón em một chuyến, Điền Phong tên hỗn đản kia, chỉ biết vội vàng đi tham gia, bỏ em ở trường học. Cũng không biết ngày hôm nay xe taxi đều làm sao vậy, một đám vội vàng giống như đầu thai, cũng không đỗ xe. Sư phụ, em đã đợi cả nửa ngày cũng không bắt được xe. Anh nói mỹ nữ gợi cảm như em vậy trên xe bus, còn không bị mấy tên nam nhân bỉ ổi kia lợi dụng sao, như vậy thật không đáng, từ nhỏ em là con người băng thanh ngọc khiết, ngay cả bàn tay nhỏ bé của em chưa từng bị người khác sờ qua, sao có thể uổng phí bị người khác chiếm lần đầu tiên... (lần đầu tiên chạm vào người đó, không phải lần đầu … đâu Heheh).

Vu Tiểu Tiếu định tiếp tục nói, Diệp Lăng Phi rốt cục không nhịn được nói rằng:

- Được rồi, bà cô của tôi, cô đừng làm như mình giống Đường Tăng vậy, lải nhải một hồi không yên. Cô nói đi, muốn tôi làm sao bây giờ?

- Tôi đã nói sư phụ là người tốt nhất, ừm, làm phiền sư phụ, trong mười năm phút đồng hồ anh chạy tới đại học Vọng Hải nhé, em đang vội muốn đi xem trận đấu CS, tới muộn thì trận đấu của người ta xong rồi mất.

- Bà cô của tôi, tôi hiện tại ở cách chỗ cô ít nhất nửa tiếng chạy xe, cô cho tôi mười năm phút đồng hồ đi đến nơi, cô có phải điên rồi hay không?

Diệp Lăng Phi phiền muộn lầm bầm nói,

- Lẽ nào cô không biết đường Hoàng Hà bên này đặc biệt tắc xe sao?

- Sư phụ. Em tin tưởng anh có thể làm được, nam nhân sao có thể nói không được đâu?

Diệp Lăng Phi mở to miệng như nhét vừa một cái bánh màn thầu, quai hàm phình ra. Những lời này của Vu Tiểu Tiếu nói ra quá cường hãn, Diệp Lăng Phi hận không thể lập tức nói lại một câu: "Nếu không cô tới thử xem có được không?”, nhưng lại nhịn xuống. Hắn thật sự sợ Vu Tiểu Tiếu lại nói vài câu cường bạo nữa, làm cho mặt mũi của hắn không lên nổi. Hắn không thể làm gì khác đành phải trả lời:

- Được rồi. Tôi thử xem sao.

Diệp Lăng Phi tăng tốc chiếc xe BMW, bằng vào khả năng làm xiếc với xe xuất thần nhập hóa của hắn, thật sự mở một đường máu giữa đám kẹt xe trên đường Hoàng Hà, đi thẳng đến đại học Vọng Hải. Dọc theo đường đi, thấy đèn xanh đèn đỏ đều vọt qua, đem lộ trình hơn ba mươi phút rút xuống còn mười bốn phút.

Vu Tiểu Tiếu mặc áo khoác màu trắng, lớp vải lót bên trong màu vàng tinh tế, trên cổ là một lớp lông cừu. Bên dưới mặc một chiếc quần jean bó sát người. Đem cái mông nhỏ mười phần gợi cảm nâng lên. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi chạy tới, cô nhìn đồng hồ đeo tay một cái, còn kém một phút là mười năm phút đồng hồ.

Giơ giơ bọc nhỏ trong tay lên, xem như gọi Diệp Lăng Phi, cũng không chờ Diệp Lăng Phi mở cửa xe, tự mình mở cửa xe, ngồi xuống ghế bên cạnh lái xe.

- Sư phụ, thật lợi hại, còn chưa tới mười lăm phút đồng hồ đã chạy tới.

Vu Tiểu Tiếu cười nói.

- Bởi vì tôi là nam nhân. Tôi làm sao dám nói là không được.

Diệp Lăng Phi cố ý nhắc tới câu Vu Tiểu Tiếu vừa nói, Vu Tiểu Tiếu sửng sốt một chút, lập tức bĩu môi nói:

- Đại nam nhân sao lại keo kiệt như sư phụ như vậy, giống như cô gái nhỏ vậy.

- Được, tôi nói không lại cô. Nói đi. Đi nơi nào?

Diệp Lăng Phi không muốn cùng Vu Tiểu Tiếu đấu võ mồm, mồm mép cô gái xinh đẹp này người thường không thể so sánh. Diệp Lăng Phi chỉ có thể nói sang chuyện khác.

- Hội chợ triển lãm trung tâm.

Chờ bọn họ đi tới Hội chợ triển lãm trung tâm thì, cửa hội chợ triển lãm trung tâm đã sớm tụ tập xếp thành hàng thật dài, đều là thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Xuất phát từ tình yêu đối với trò chơi CS (Counter Strike), những người mê trò CS này đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội lần này xem phong thái cao thủ CS.

- Xem trận đấu cũng phải mua vé?

Diệp Lăng Phi bị Vu Tiểu Tiếu giục đi mua phiếu, nếu như không có vé thì không được vào sân xem trận đấu, Diệp Lăng Phi không tình nguyện lầm bầm nói.

- Sư phụ, anh nhẫn tâm thấy nữ hài tử xinh đẹp như hoa giống như em vậy chen vào giữa đám nam nhân mua vé sao, anh đang nhìn đám nam nhân hèn mọn này, nói không chừng em khi chen, sẽ bị một nam nhân hèn mọn nhân cơ hội sàm sỡ.

Vu Tiểu Tiếu vẻ mặt ủy khuất, cố ý tựa ở bên người Diệp Lăng Phi, vươn bàn tay nhỏ bé xinh đẹp, ủy khuất nói:

- Anh xem bàn tay nhỏ bé của em, còn chưa có bị nam nhân phi lễ qua, em là một bông hoa nhỏ thuần khiết nha.

Diệp Lăng Phi thấy giá Vu Tiểu Tiếu lại sử dụng thủ đoạn này, dứt khoát một là không làm, hai là làm cho trót, vươn bàn tay to của mình ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Vu Tiểu Tiếu, cố ý vuốt vuốt vài cái, lúc này mới buông ra. Vẻ mặt cười xấu xa nói:

- Như vậy có thể chứ, cô bị tôi sờ qua rồi, cũng không tính là thuần khiết nữa, sau này cô cũng không sợ bị nam nhân chiếm tiện nghi nữa. Ừm, cô nói chỗ nào còn không có bị nam nhân sờ qua, tôi lại sờ vài cái, giúp cô sau này đỡ phải lo lắng cho mình bị một nam nhân hèn mọn bỉ ổi đoạt đi lần đầu tiên.

Vu Tiểu Tiếu mặt một hồi đỏ, một hồi trắng, bàn tay nhỏ bé của cô thật đúng là chưa bao giờ bị nam nhân vuốt qua như vậy, đâu ngờ cho tới hôm nay thì tự dưng bị Diệp Lăng Phi đoạt đi lần đầu tiên như vậy, trong lòng oán hận, thầm nghĩ: " Sư phụ này của mình thật sự trình độ vô sỉ người bình thường không thể so sánh." Cô nghe Diệp Lăng Phi nói còn muốn sờ chỗ khác, vốn định lùi về phía sau né tránh, nhưng vừa nghĩ nếu như mình thật sự lui bước như vậy, vậy sau này mình chẳng phải là không có cách nào khác dây dưa với Diệp Lăng Phi sao, đây chẳng phải là ý muốn của Diệp Lăng Phi sao, không phải sợ chính mình cứ quấn quít lấy hắn, nhờ dạy mình đánh CS sao?

Nghĩ như vậy, Vu Tiểu Tiếu đem bộ ngực sữa ưỡn ra, lầm bầm nói:

- Bị sư phụ sờ không tính, sư phụ lớn lên thật đẹp trai, thật là tuyệt thế mỹ nam tử trên trời khó kiếm, dưới đất khó tìm, đâu có thể cùng mấy tên nam nhân hèn mọn bỉ ổi so sánh với nhau. Sư phụ, anh nói đúng không vậy.

- Cô giỏi, tôi không nói lại cô.

Diệp Lăng Phi rốt cuộc bị cô gái xinh đẹp này nói xong không có cách nào, chỉ phải gật đầu nói:

- Tôi đi mua vé.

Vu Tiểu Tiếu nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ kia của Diệp Lăng Phi, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười đắc ý. Trong lòng đang tự sướng, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi nói bên tai rằng:

- Đưa tiền đây, tiền vé vào cửa cho hai người.

- Anh...

Vu Tiểu Tiếu hung hăng nhìn Diệp Lăng Phi một cái, từ trên người rút ra ví tiền. Ném cho Diệp Lăng Phi một đồng tiền năm mươi đồng. Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, cầm tiền chen vào trong, rất nhanh mua được hai tấm vé vào cửa. Ngay sau đó Diệp Lăng Phi đã ở quán nhỏ bán đồ uống, thực phẩm bên cạnh, cầm hai chai nước quay trở lại, vé vào cửa và nước hắn đưa cho Vu Tiểu Tiếu, mà tiền còn lại toàn bộ cất vào trong túi tiền của hắn. Xong việc không quên nói một câu: Đây là tiền ta chạy đi chạy lại.

Vu Tiểu Tiếu xoay mở nắp chai nước, há to miệng uống một ngụm. Đây chính là cô bỏ tiền ra mua nước, Vu Tiểu Tiếu cảm giác sư phụ này của mình thật sự rất xấu xa, chính mình bỏ tiền mua vé vào cửa rồi, nhưng lại đem tiền còn lại của mình tham ô, đâu còn gì là phong độ cử nam nhân.

Vu Tiểu Tiếu trong lòng ấm ức, lấy tay chọc Diệp Lăng Phi một cái, lầm bầm nói:

- Sư phụ, anh còn đứng ở chỗ này làm gì, chẳng lẽ anh chuẩn bị bạo cúc hoa người ta.

Vốn thiếu niên trẻ tuổi điềm đạm nho nhã kia đứng ở phía trước Diệp Lăng Phi. Nghe được những lời này của Vu Tiểu Tiếu, tay phải theo bản năng đặt ở trên mông, khinh bỉ nhìn Diệp Lăng Phi một cái, đi vội vài bước, tăng thêm khoảng cách cùng Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi trong lòng buồn bực, chính mình lúc nào đối với nam nhân có hứng thú chứ. Hắn bất đắc dĩ nói:

- Bà cô của tôi, cô đến cùng muốn tôi làm gì. Vé vào cửa cũng mua rồi. Chẳng lẽ chúng ta không xếp hàng tiến vào sân sao?

- Sư phụ, em là dùng tiền mướn anh, anh sao có thể không có một điểm đạo đức nghề nghiệp như vậy. Anh phải nghĩ biện pháp cho chúng ta tiến vào trong sân trước chứ, nói chung không thể cứ xếp hàng như vậy chứ, anh nhìn xem đội ngũ này dài như vậy, chờ đến lúc sắp xếp chúng ta, người ở bên trong đều chuẩn bị về nhà ăn cơm rồi.

Diệp Lăng Phi lôi kéo Vu Tiểu Tiếu tới ngay cửa trung tâm hội chợ triển lãm, đột nhiên hô to một tiếng,

- Này túi tiền trên mặt đất là của ai vậy.

Khi những người đứng ở cửa đem lực chú ý chuyển tới bên Diệp Lăng Phi này, Diệp Lăng Phi lôi Vu Tiểu Tiếu xếp lên đầu tiên, đem vé đưa cho nhân viên giữ cửa, đi vào trung tâm hội chợ triển lãm.

Trung tâm hội chợ triển lãm khu Bắc chính là lần này sân thi đấu CS nghiệp dư, ngay cái sân phía bắc bị bố trí thành sân thi đấu. Màn hình điện tử thật lớn bên trong. Hai đội CS đang đánh trong trận đấu, màn hình lớn biểu hiện cảnh trong trò chơi. Ở hai bên màn hình là bàn diễn thuyết. Phía trên là ba phát ngôn viên ngồi giới thiệu quá trình trận đấu. Khoảng cách giữa hai bàn diễn thuyết ước chừng bốn thước hai bên là hai đội ngũ tham gia trận đấu, mỗi đội có năm thành viên. Hai đội phân biệt đi vào sàn đấu từ hai bên sườn, khoảng cách ít nhất hơn mười thước.

Số lượng người đến đây xem trận đấu cũng không ít, đều ngồi ở phía trước sân thi đấu chính. trận đấu nghiệp dư lần này với trận đấu chính thức không sai biệt lắm, không chỉ có người xem, còn có hệ thống đội ngũ tham gia thi đấu, trong đó các loại quảng cáo từ các nhà tài trợ đến từ Vọng Hải dán đầy khắp nơi, bất kì chỗ nào có thể quảng cáo được đều đã quảng cáo.

Diệp Lăng Phi mang theo Vu Tiểu Tiếu tìm cả nửa ngày, rốt cuộc ở hậu trường đội ngũ dự thi tìm thấy Điền Phong, thì thấy Điền Phong hết nhìn đông lại nhìn tây, biểu tình có chút lo lắng, tựa hồ như đang tìm kiếm người nào đó.

- Điền Phong, tên hỗn đản này, cũng dám bỏ lại bổn tiểu thư, ngươi có phải không muốn sống hay không, cẩn thận ta đâm chết ngươi.

Vu Tiểu Tiếu vốn đang tức giận, vừa rồi bị Diệp Lăng Phi ‘làm thịt’ một trận, 50 đồng tiền cứ thế mà bay đi. Tuy Vu Tiểu Tiếu gia cảnh thịnh vượng, nhà không thiếu tiền nhưng năm mươi đồng này bỗng chốc bị Diệp Lăng Phi lấy đi, trong lòng vẫn là có chút bất mãn. Vừa nhìn thấy Điền Phong liền đem một bụng tức giận trút lên đầu hắn.

Điền Phong toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “ Bà cô của ta, cô ở nơi nào nói không sao, cô ở đây nói thì không xong rồi, nhưng lại nói ở chỗ này, cô không phải làm cho ta khó xử sao.” Điền Phong trong lòng biết rõ với cô gái xinh đẹp này chính mình không có biện pháp nào, đành phãi vội vàng cười nói:

- Là tôi không đúng, hay là tôi mua cho cô một cây Khả Ái (chả biết nó là cái gì nữa, có lẽ là kem), cho cô hạ nhiệt nhé?

- Hừ, tưởng rằng một cây Khả Ái có thể làm cho bổn tiểu thư bớt giận sao, vậy ngươi quá coi thường bổn tiểu thư rồi.

Vu Tiểu Tiếu cong môi, hừ lạnh nói:

- Ít nhất cũng phải ba cây Khả Ái.

- Được, cô muốn mấy cây vậy thì mấy cây, để tôi đi mua cho cô.

Điền Phong đáp ứng Vu Tiểu Tiếu, rồi ánh mắt rơi vào Diệp Lăng Phi, Điền Phong này không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, liền làm Diệp Lăng Phi sợ hãi, hắn hét lên:

- Tiểu tử, ngươi làm gì vậy, ta cũng không phải tiểu cô nương, nhìn ánh mắt của ngươi kìa, giống như sắc lang nhìn thấy mỹ nữ phóng ra lục quang vậy.

- Anh vợ, anh là cứu tinh của em, mau cứu em đi.

Điền Phong cầm tay Diệp Lăng Phi không chịu buông, cái dáng vẻ thân thiết kia đến ngay cả Vu Tiểu Tiếu đứng bên cạnh họ cũng phải cau mày, ác tâm nói:

- Điền Phong, từ khi nào ngươi cũng ăn nói ngọt như vậy nha, nói trước nha, bên cạnh ta cả ngày đều có một đám nam nhân buồn nôn lôi kéo, ngươi xem người nào được, ta tặng cho ngươi, cam đoan cho ngươi đạt thành ước nguyện.

- Bà cô của ta, cô đừng có nghịch ngợm ở đây nữa, cùng lắm tôi mua cho cô một cây Khả Ái nữa.

Điền Phong lôi kéo tay Diệp Lăng Phi đi về phía tây, vừa đi vừa nói chuyện:

- Anh vợ, anh thật sự đến giúp em, tên tiểu tử Hàn Thiên Thành trong đội của em, đêm qua đột nhiên đau bụng, hắn vừa mới gọi điện cho em báo hắn không ra khỏi giường được. Khụ, vừa rồi em chuẩn bị đưa con nhóc Vu Tiểu Tiếu này vào thay thế một lần, dù sao cô nhóc này cũng là một người biết bắn, tạm thời thay thế cũng không sao. Nhưng không nghĩ anh cũng đến đây, anh vợ, trận đấu này đối với em thật sự rất quan trọng, anh không biết ba mẹ em chuẩn bị đưa em ra nước ngoài, mặc dù em không tình nguyện nhưng vẫn là không có biện pháp. Em rất hy vọng trước khi ra nước ngoài có thể một lần tham gia trận đấu CS chính thức, không uổng công em thành lập chiến đội CS, cho nên, anh vợ à, anh nhất định phải giúp em đánh trận, cho dù thua cũng không sao.

- Ngươi phải ra nước ngoài?

Diệp Lăng Phi đánh giá Điền Phong một hồi, cuối cùng đem ánh mắt nhìn vào mắt Điền Phong, thấy vậy Điền Phong có chút xấu hổ hỏi:

- Anh vợ, anh nhìn em làm gì?

- Tiểu tử, ngươi gạt ta chơi cho ngươi phải không, lại bịa ra chuyện phải ra nước ngoài, ngươi cho ta là thằng ngốc à. Nếu ngươi phải đi nước ngoài, còn không sớm đi sao.

Diệp Lăng Phi không khách khí, vạch trần lời nói dối của Điền Phong, nói tiếp:

- So với ta, ngươi vẫn còn ‘gà’ lắm.

- Anh vợ, anh đều đã nhìn ra.

Điền Phong bị Diệp Lăng Phi vạch trần lời nói dối, vừa kinh ngạc lại vừa bội phục vô cùng, trong lòng nhìn không ra là Diệp Lăng Phi làm sao biết mình nói dối. Điền Phong mang theo nghi hoặc, không nhịn được hỏi:

- Anh vợ, làm sao anh biết?

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:

- Chuyện này còn không đơn giản, lừa gạt ngươi thôi. Thành thật mà nói, ta cũng không phải thần tiên, làm sao liếc mắt một cái đã biết được ngươi nói thật hay nói dối? Khụ, Người tuổi trẻ, ngươi vẫn còn phải học nhiều, cố gắng nhiều.