Đô Thị Tàng Kiều

Chương 130: Bộ ngực đẹp của Đường Hiểu Uyển



Đường Hiểu Uyển căn bản không biết Diệp Lăng Phi đã sớm dự đoán được một cuộc tranh đấu quyền lực gay gắt trong nội bộ tập đoàn Tân Á, cô chỉ là một nhân viên bình thường, căn bản không thể hiểu rõ nội tình trong tập đoàn Tân Á. Đường Hiểu Uyển còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi đã biết quan tâm đến chuyện của Trần Ngọc Đình, cô vừa bóc một quả cam cho Diệp Lăng Phi, tiếp tục nói:

- Diệp đại ca, thật ra Trần phó tổng làm việc rất nghiêm túc, tận tụy, em thấy cô ấy không giống như kẻ tham ô.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Cô nhóc, đã bao giờ nghe câu ‘tri nhân, tri diện bất tri tâm’ (biết người, biết mặt không biết lòng) chưa, chúng ta cũng không phải con giun trong bụng Trần ngọc Đình, ai biết Trần Ngọc Đình có tham ô hay không, anh thấy em làm một nhân viên nhỏ bé cũng không nên quan tâm đến chuyện này, tập trung làm tốt việc của mình là được.

- Diệp đại ca, đây là em suy nghĩ cho anh mà, nếu như Trần phó tổng mặc kệ bộ tổ chức, đổi một lãnh đạo mới, có khả năng sẽ không tốt với anh.

Đường Hiểu Uyển đưa múi cam vào miệng Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi há miệng, ngậm múi cam vào trong miệng, thuận tiện ngậm luôn ngón tay Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển sắc mặt đỏ lên, vội càng rút ra, quay lưng về phía Diệp Lăng Phi, không muốn Diệp Lăng Phi thấy vẻ mặt đỏ hồng của mình.

Diệp Lăng Phi nuốt múi cam xuống, tay phải kéo cánh tay Đường Hiểu Uyển, cả người Đường Hiểu Uyển ngã vào trong lòng Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển đỏ mặt nói:

- Diệp đại ca, đây là bệnh viện, để người khác thấy thì không tốt.

Diệp Lăng Phi ôm lấy Đường Hiểu Uyển vẻ mặt xấu xa cười nói:

- Bệnh viện thì sao, lẽ nào bệnh viện không cho phép hai người ngồi cùng một chỗ, hơn nữa hai chúng ta đúng là ‘đôi bạn thân thiết’. Ngay cả một số chuyện ‘vĩ đại’ hơn chúng ta cũng đã làm, đối với địch nhân phải lãnh khốc vô tình như mùa đông băng giá, còn đối với đồng chí phải nhiệt tình giống như mùa xuân ấm áp. Đây là anh thể hiện sự cảm kích của anh với em, cám ơn ‘đồng chí’ Đường Hiểu Uyển vào giờ khắc anh vô cùng buồn chán đã đến bên anh.

Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, phì cười một tiếng. Cô tựa vào ngực Diệp Lăng Phi, vẻ mặt tinh nghịch tươi cười nói:

- Diệp địa ca, từ khi nào chúng ta là quan hệ đồng chí thế?

- Ừm, chuyện này cần phải thảo luận thêm.

Diệp Lăng Phi nắm lấy bàn tay trắng muốt, nhỏ nhắn của Đường Hiểu Uyển, miệng ghé vào vành tai trắng nõn xinh xắn, cười dâm đãng nói:

- Cô gái đáng yêu, dễ thương giống như Hiểu Uyển của chúng ta là trong vạn người có một, tuyệt đối không thể giữ quan hệ thuần khiết như vậy, Hiểu Uyển, hay là chúng ta thử xem, đem quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước, em thấy có nên để thân thể chúng ta tiếp xúc thân mật hơn một tầng không?

Đường Hiểu Uyển lại cang đỏ mặt hơn, cô cảm thấy trong miệng Diệp Lăng Phi tản ra hơi thở nam tính nhàn nhạt, cỗ hơi thở này kích thích Đường Hiểu Uyển, làm cho trái tim cô đập loạn lên, cả người nóng bừng, cô nghiêng đầu, mềm nhũn vô lực nói:

- Em biết Diệp đại ca hay trêu chọc em.

- Em nhìn vào con mắt chân thành của anh giống như đang trêu đùa em sao?

Diệp Lăng Phi cố ý đối diện với Đường Hiểu Uyển, hắn đã sơm đoán được Đường Hiểu Uyển sẽ không dám nhìn vào mắt hắn, thực tế thì đúng là như vậy, Đường Hiểu Uyển mặt đỏ như quả táo chín, nhắm hai mắt lại, nói:

- Em không nhìn đâu, anh chỉ toàn gạt người ta thôi, chị Khả Hân nói, anh là một nam nhân chuyên đi gạt nữ hài tử (cô gái) thôi.

Diệp Lăng Phi thầm nghĩ: “ Lý Khả Hân này luôn nhắc nhở Đường Hiểu Uyển đề phòng mình, lần sau sẽ khiêu khích Lý Khả Hân một chút, xem cô ta rốt cuộc kiên trì được bao lâu.” Trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn cũng không co thể hiện ra, tay phải buông tay Đường Hiểu Uyển ra, chậm rãi đặt trên bộ ngực Đường Hiểu Uyển.

- Ừm, Hiểu Uyển, sao em lại nghe Lý Khả Hân nói vậy chứ, nói không chừng cô ấy thích anh nên cố ý nói vậy cho em không ở gần anh.

Diệp Lăng Phi vừa nói, tay phải vừa sờ sờ trên bộ ngực sữa cao vút của Đường Hiểu Uyển, cố ý nói:

- Hiểu Uyển, áo cơ mi của em có phần hơi chật, anh đề nghị em nên mua một chiếc áo sơ mi thoải mái hơn.

Đường Hiểu Uyển đương nhiên không tin Diệp Lăng Phi nói, trong lòng cô Lý Khả Hân như chị tuột của mình, cô đối với Lý Khả Hân luôn tín nhiệm hơn bất kì ai, tin tưởng Lý Khả Hân sẽ không hại mình. Diệp Lăng Phi vừa bóp nhẹ trên ngực cô một cái, trong lòng run lên, tim càng đập loạn, để che dấu nội tâm mình đang hoảng loạn, Đường Hiểu Uyển không nghĩ ngợi gì nói:

- Áo sơ mi này rất vừa vặn mà.

- Vừa đâu mà, em xem cúc áo như muốn đứt ra đây này.

Diệp Lăng Phi để cho Đường Hiểu Uyển không chú ý tới việc mình chiếm tiện nghi, hết lần này đến lần khác nói về chuyện chiếc áo sơ mi của Đường Hiểu Uyển không vừa. Đường Hiểu Uyển đâu nghĩ đến suy nghĩ của Diệp Lăng Phi như vậy, vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, liền nhìn lại cúc áo sơ mi, phát hiện vẫn bình thường, nên hồ đồ nói rằng:

- Không có việc gì mà.

- Sao lại không có việc gì.

Hai tay Diệp Lăng Phi đã mò tới cúc áo sơ mi của Đường Hiểu Uyển, ra vẻ giải thích cho Đường Hiểu Uyển vì sao lại nói như vậy, nhưng thực tế thì lại đem cởi cúc áo sơ mi của Đường Hiểu Uyển, bộ ngực cao vút của Đường Hiểu Uyển được giải phóng ra khỏi chiếc áo sơ mi bó sát người, lộ ra áo ngực màu trắng size lớn ra.

- Hiểu Uyển, em xem này, cúc áo của em rất nhanh sẽ bị đứt mất, lần sau nhất định không thể mặc loại áo này nữa.

Diệp Lăng Phi cố ý giả bộ vô tội, hai tay loay hoay đóng áo sơ mi của Đường Hiểu Uyển lại, đôi mắt hắn thì mê đắm nhìn ngắm bộ ngực sữa cao vút khiến người khác thèm nhỏ dãi của Đường Hiểu Uyển thật tỉ mỉ.

Đường Hiểu Uyển cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, nhưng cô lại ngốc nghếch hồ đồ mà cho rằng Diệp Lăng Phi bởi vì thấy mình mặc áo sơ mi này không hợp mà vô ý cởi áo mình ra. Cô thấy Diệp Lăng Phi đang mê đắm nhìn bộ ngực mình thì vội vàng dùng hai tay đóng cúc lại, miệng thì nói:

- Diệp đại ca, em biết rồi, lần sau em sẽ không mặc áo sơ mi này nữa.

- Đừng.

Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy Đường Hiểu Uyển nói không mặc áo này nữa, vội vàng nói:

- Thật ra cái áo này cũng được,… ít nhất… có thể làm cho Hiểu Uyển nhà ta càng thêm quyến rũ, khiến càng nhiều nam nhân rớt nước miếng hơn đi.

Miệng hắn nói, tay hắn thì không thành thật sờ soạng bộ ngực Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển đâu bao giờ đã bị nam nhân sờ ngực, Diệp Lăng Phi này giống như sắc lang, tay phải sờ mó bộ ngực của nàng, tuy rằng chỉ sờ qua lớp áo ngực không có trực tiếp sờ vào bộ ngực sữa vô cùng co dãn của cô, nhưng như vậy cũng làm cho Đường Hiểu Uyển không chịu nổi, hai tay giữ chặt tay phải của Diệp Lăng Phi đang đặt trên ngực, ngăn không cho Diệp Lăng Phi tiếp tục sờ soạng.

Tuy cách một lớp áo ngực nhưng Diệp Lăng Phi cũng hưng phấn vô cùng, ngực của Đường Hiểu Uyển này đúng là lớn nhất trong những cô gái Trung Hoa mà Diệp Lăng Phi đã gặp, ngay cả những cô gái đã thành thục cũng không to như vậy, sao Diệp Lăng Phi có thể không động tâm. Nhưng hắn cũng không muốn làm cho Đường Hiểu Uyển cảm thấy sợ, vì vậy hắn cũng không cưỡng ép, chỉ là dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ ngực Đường Hiểu Uyển. Được một lúc thì Đường Hiểu Uyển bị kích thích, cả người tê dại, toàn thân mềm nhũn vô lực, mông cô vặn vẹo trong lòng Diệp Lăng Phi.

Thanh âm Đường Hiểu Uyển mềm nhũn vô lực nói:

- Diệp đại ca, anh hư quá, Hiểu Uyển không chơi với anh nữa, em phải đi về đây.

Mặt cô trở nên đỏ bừng, kiều diễm không gì sánh được, nhất là đôi môi hơi cong lên, càng thêm xinh đẹp mê người. Diệp Lăng Phi không nhịn được, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Đường Hiểu Uyển cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người, cảm giác tê dại khiến cô trong nháy mắt cứng cả người lại, đầu lưỡi vô thức vươn ra quấn quýt lấy lưỡi Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi bị lửa dục khiêu khích, hắn thầm kêu một tiếng không ổn, vốn chỉ muốn trêu đùa Đường Hiểu Uyển một chút, đâu nghĩ đến cô nhóc này hoàn toàn mặc kệ hắn chiếm tiện nghi, vừa mới khiêu khích một chút, Đường Hiểu Uyển đã đưa lưỡi ra.

“ Nếu mình cứ như vậy thì cũng không phải là nam nhân nữa rồi”

Diệp Lăng Phi trong lòng nghĩ vậy, cũng không quan tâm đây là bệnh viện, tiếp tục hôn Đường Hiểu Uyển, tay phải dùng sức xoa nắn bộ ngực sữa của Đường Hiểu Uyển.

Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Đường Hiểu Uyển chậm rãi trở nên càng mềm nhũn, hai chân vốn đặt ở dưới giường cũng đã đặt lên giường, cả người nằm trên giường, môi Diệp Lăng Phi cùng với môi Đường Hiểu Uyển dán chặt vào nhau, người hắn áp lên trên người Đường Hiểu Uyển, như vậy hắn lại càng thêm hưng phấn, khi hắn mới vừa đè lên người Đường Hiểu Uyển, bỗng nhiên Đường Hiểu Uyển ưỡn mông lên, Diệp Lăng Phi không khống chế được thân thể, chỉ nghe bộp một tiếng, cả người hắn liền ngã xuống dưới sàn nhà.

Diệp Lăng Phi đứng lên, nhe răng nhếch miệng, lại bò lên giường. Mà Đường Hiểu Uyển mặt đỏ như gấc (nguyên văn: mặt đỏ như mông khỉ, nhưng mình thấy không hay lắm nên mạn phép đổi lại), từ trên giường nhảy xuống đất, lẩm bẩm nói:

- Diệp đại ca, em vào WC.

Nói xong đi như chạy ra khỏi phòng bệnh.

Diệp Lăng Phi nằm trên giường, trong lòng buồn phiền, thầm nghĩ: “ Hết lần này đến lần khác phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đang yên đang lành mình lại ngã xuống đất, ài, xem ra ông trời không cho mình ‘ăn’ Đường Hiểu Uyển. Quên đi, giờ mình đang có quá nhiều phiền phức, trước tiên giải quyết đi đã.”

Đường Hiểu Uyển đi vào WC bệnh viện, mở vòi nước, hai tay vốc nước vỗ lên mặt, bây giờ mới có cảm giác thanh tỉnh, cảm giác nóng bừng trong người cũng biến mất. Vừa rồi làm vậy với Diệp Lăng Phi khiến cho Đường Hiểu Uyển cảm thấy hưng phấn và hạnh phúc, nhất là khi Diệp Lăng Phi đặt tay trên ngực cô, cảm giác khi được xoa bóp làm cho Đường Hiểu Uyển cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi nam nữ có cái quan hệ khó nói kia.

Cô vốn là thích Diệp Lăng Phi, chỉ là cô vẫn ngượng ngùng không biểu đạt được. Trong lòng cô rất mong chờ Diệp Lăng Phi chủ động hôn môi mình, cảm giác kích thích ám muội lúc nãy làm cho Đường Hiểu Uyển mong chờ quan hệ giữa mình với Diệp Lăng Phi sau này.

- Hiểu Uyển, ngươi đã không còn là cô gái nhỏ nữa, ngươi đã có thể nói chuyện yêu đương, ngươi đã yêu Diệp đại ca.

Đường Hiểu Uyển lẩm bẩm tự động viên chính mình,

- Tuy rằng ngươi hay ngượng ngùng, nhưng ngươi nhất định có thể vượt qua.

Liên tục nói mấy lần, Đường Hiểu Uyển rốt cuộc cảm thấy tâm tình bình tĩnh lại. Cô lấy tay vỗ vỗ nước lên mặt, lúc này mới quay lại phòng bệnh.

Chờ Đường Hiểu Uyển trở lại, Diệp Lăng Phi đã đang ăn cam, Đường Hiểu Uyển ngồi trên chiếc ghế cách Diệp Lăng Phi rất xa, tuy rằng vừa mới cỗ vũ chính mình nhưng khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì dũng khí mất hết, chỉ dám ngồi xa xa nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không làm khó Đường Hiểu Uyển, hắn vừa ăn cam vừa nói chuyện với Đường Hiểu Uyển.

Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện hài hước, một hồi liền cười khúc khích.