Đổ Thạch Sư

Chương 5: Giáo dục kiến thức thông thường của thú nhân tinh cầu





Bởi vì bị thương, Bạch Tử Thạch cho dù tỉnh lại cũng sẽ rất nhanh ngủ, nhưng mỗi lần cậu tỉnh lại đều nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc một kiểu tựa như áo khoác y sư màu đen đang chờ bên cạnh cậu, bất quá ngẫu nhiên cũng là vị lão nhân cậu lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy, cũng thường xuyên có thể thấy thiếu niên lần đầu gặp. Bọn họ ở lúc cậu thanh tỉnh thoạt nhìn tựa hồ đều thực hưng phấn, nhiều lần cậu đều thấy những người đó dùng tay chỉ ánh mắt của cậu, thì thầm nói gì đó, đáng tiếc cậu nghe không hiểu, bất quá xem biểu tình đối phương tựa hồ cũng không phải nói cái gì xấu.

Người nơi này đối với cậu có vẻ đều rất thân thiện, sau khi trải qua biến cố lớn nhất đời người, những cảm xúc thẳng thắn như vậy làm cho Bạch Tử Thạch cảm thấy thoải mái và khoái trá, cậu không hy vọng chính mình sau khi thanh tỉnh trở thành một người tâm lý u ám, cho nên khi vừa tỉnh lại liền gặp được thiện ý thật lớn như này thật sự là rất tốt, Bạch Tử Thạch tự đáy lòng cảm tạ những người này.

Đương nhiên, những thứ kia cũng không phải đều làm Bạch Tử Thạch vừa lòng, trong đó có một điểm khiến cậu khó mà quen được chính là thực đơn nơi này —- thịt, rất nhiều thịt, đủ loại thịt. Rau dưa cùng hoa quả chỉ ngẫu nhiên mới có một ít, điều này cơ hồ làm người có chủ nghĩa ăn chay như Bạch Tử Thạch tương đối chật vật.

Người ta nói, bệnh tật không phải nên ăn ít dầu mỡ, ăn nhiều rau dưa cùng hoa quả sao? Đối với thực đơn bệnh viện này, Bạch Tử Thạch cảm thấy tương đối kỳ quái lại bất đắc dĩ. Đáng tiếc, người nằm ở trên giường + ngôn ngữ không thông + chưa bao giờ trả một tý viện phí gì là không có tư cách đặt yêu cầu.

Những loại thịt làm dạ dày vốn thích ăn rau dưa, hoa quả rất không thích ứng, thường thường khó tiêu hóa, loại tình huống này rất nhanh bị Lan Gaia chú ý tới. Sau đó, Bạch Tử Thạch phát hiện trong thực đơn của cậu tỉ trọng rau dưa cùng hoa quả tăng thêm một chút, kể cả các loại thịt cắn đều non mềm hơn trước đây rất nhiều.

Qua một tuần sau, thời gian Bạch Tử Thạch thanh tỉnh dài lên rất nhiều, điều này làm cho nhóm y sư chăm sóc cậu đều thật cao hứng, bọn họ bắt đầu hưng trí bừng bừng dạy cậu một ít Bác Nhã thông dụng ngữ, Bạch Tử Thạch hiển nhiên cũng cho rằng chuyện không thể giao tiếp này thật thống khổ. Bởi vậy mỗi khi được dạy, cậu đều phi thường dụng tâm nghe. Ban đầu là từ chuyện phi thường đơn giản, thí dụ như tên mỗi người, cậu ăn cái gì, bài trí trong phòng..v.v…., Lan Gaia đưa cho cậu một quyển sách thật dày, Bạch Tử Thạch mở sách ra phát hiện nội dung bên trong là nhìn tranh học nói, từ đó về sau quyển sách này trở thành thứ cậu thích nhất.

Cùng lúc đó, Bạch Tử Thạch cũng phát hiện một ít chuyện rất kỳ quái, tỷ như tranh vẽ trong sách này có rất nhiều thứ cậu chưa từng gặp qua, tỷ như một loại thực vật lớn lên có răng nanh sắc bén, lá cây hình chữ nhật, bị cậu quy kết là một loại thực vật. Thêm nữa trong phân loại các loài ăn thịt, cậu nhìn thấy đủ loại động vật diện mạo kỳ quái, đầu trư cộng thân trâu, sừng hươu — cái cạnh sừng kia thoạt nhìn sắc bén y như dao nhỏ… Lúc đầu Bạch Tử Thạch kinh ngạc thật lâu đều không có phục hồi lại tinh thần. Hình này thoạt nhìn giống như trong truyện tranh kinh dị, Bạch Tử Thạch ban đầu đều hoài nghi có phải Lan Gaia lấy sai sách hay không, thế nhưng dần dần, cậu không cho là như vậy. Bởi vì trong thức ăn cậu tìm được vài thứ giống trong sách. Khi phát hiện điều này, Bạch Tử Thạch thật lâu không biết làm gì, cậu thực không muốn thừa nhận chuyện nhìn thấy trước mắt, như này thật giống như cậu đi tới một cái tinh cầu khác.

Cậu bởi vậy suy sụp cả ngày, cậu rốt cục bằng lòng tự hỏi vì cái gì chính mình có thể ở trong tuyệt cảnh như vậy được cứu sống, vì cái gì cậu rõ ràng đang ở xung quanh Miến Điện nhìn đến người đều là người phương Tây hoặc là con lai, vì cái gì những người này ngôn ngữ cậu cho tới bây giờ đều không có một chút cảm giác quen thuộc, vì cái gì những người này đều thân cao hơn hai thước, vì cái gì tóc cùng màu mắt của bọn họ có nhiều loại…

Cậu… đã ly khai hoàn cảnh quen thuộc của mình, ngay cả mình có còn trên địa cầu hay không cũng không biết.

Bạch Tử Thạch cảm xúc không tốt rất nhanh bị nhóm y sư tinh tế phát hiện ra, bọn họ ở văn phòng lo lắng thảo luận: “Bạch làm sao vậy? Cậu ấy thoạt nhìn tựa hồ không vui.”

“Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?”

“Không có khả năng, Bạch thực ngoan, trước kia lúc ăn không quen thịt thú cũng chưa từng cáu kỉnh.”

“Này cũng đúng, bất quá Bạch còn chưa trưởng thành, tiểu hài tử ngẫu nhiên nháo chút tính tình cũng là chuyện bình thường, huống hồ cậu ấy còn là một cái á thú nhân xinh đẹp khả ái, nhìn thói quen ăn rau dưa cùng hoa quả xem, a ba cậu ấy nhất định là một vị thú nhân phi thường cường đại, so với thịt, rau dưa cùng hoa quả càng hiếm hơn.”

“Có phải nhớ nhà không?”

“Nói không chừng chính là nhớ nhà, đáng tiếc chúng ta không biết nhà của cậu ấy ở nơi nào.”

Nhóm y sư lo lắng Bạch Tử Thạch cũng cảm giác được, bọn họ chiếu cố cậu chiếu cố càng thêm cẩn thận săn sóc, điều này làm cho cậu cảm thấy thực băn khoăn cùng thực không được tự nhiên —– làm một đại nam nhân bị một đám nam nhân khác chiếu cố đến trình độ như vậy. Cậu thậm chí còn thường thường có thể từ trong mắt nhóm y sư nhìn thấy ánh mắt trìu mến quỷ dị, điều này làm cho Bạch Tử Thạch cảm thấy rất quái dị, cậu có một loại dự cảm thực không ổn.

Vì không để đám người chiếu cố cậu lo lắng, cũng hiểu được chính mình không thể suy sụp như vậy tiếp, Bạch Tử Thạch cố gắng làm cho chính mình tươi tỉnh lên, cậu càng thêm cố gắng hấp thu tri thức, không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy theo thời gian gia tăng cậu học tập cũng càng dễ dàng, ban đầu còn thực miễn cưỡng gì đó hiện tại lại tiến triển rất nhanh.

Rốt cục ở hai tháng sau, Bạch Tử Thạch gian nan hỏi ra vấn đề cậu quan tâm nhất: “Nơi này là địa phương .. nào?”

Câu trả lời của Lan Gaia đánh nát một tia niệm tưởng cuối cùng trong đáy lòng Bạch Tử Thạch : “Nơi này là Bác Nhã – phía đông bộ lạc Aggreko, Maca thành.”

“Bác Nhã là… cái gì?” Bạch Tử Thạch môi run rẩy, lại hỏi.

Lan Gaia có chút kỳ quái liếc nhìn Bạch Tử Thạch một cái: “Bác Nhã là danh tự của đại lục này, Bạch, a ba, a cha ngươi không nói qua cho ngươi sao?”

Bạch Tử Thạch cười khổ lắc đầu, cậu từ miệng nhóm y sư biết “a ba, a cha” trong thế giới này ý nghĩa chính là ba ba, mụ mụ.

Lan Gaia nhìn bộ dáng Bạch Tử Thạch, có chút do dự hỏi: “Bạch, a ba, a cha của ngươi đâu? Ngươi còn chưa trưởng thành, sao lại bị thương nặng như vậy?”

Bạch Tử Thạch có chút gian nan nhận biết lời Lan Gaia nói, thật lâu mới hiểu rõ hắn nói cái gì, suy tư một hồi, mới đắn đo trả lời: “A ba, a cha ta đều đã mất, ta là từ một rất chỗ cao rơi xuống.”

Bạch Tử Thạch trả lời làm cho Lan Gaia thực ngoài ý muốn, trìu mến nhìn thoáng qua Bạch Tử Thạch, Lan Gaia thân thủ sờ sờ đầu cậu: “Khả ái hài tử, chờ sau khi ngươi tốt hơn liền ở lại bộ lạc chúng ta đi.”

Bạch Tử Thạch đối với hành động đối phương luôn đem cậu trở thành tiểu hài tử thập phần bất đắc dĩ, rốt cục nhịn không được nói ra điều từ lâu muốn nói: “Ta không phải hài tử , ta đã trưởng thành .”

Lan Gaia ngạc nhiên nhìn cậu: “Không có khả năng, Bạch, ngươi quá nhỏ, hoàn toàn nhìn không ra đã trưởng thành .”

Tuy rằng so với người nơi này mà nói vóc dáng cậu một thước bẩy bẩy không tính là cao, nhưng không đến mức gọi là ‘quá nhỏ’ đi? Bạch Tử Thạch có chút bực mình buồn bực nói: “Ta đã 23 tuổi , đã sớm trưởng thành .”

Lan Gaia vừa nghe liền nở nụ cười: “Bạch, ngươi mới 23 tuổi, muốn thành niên còn cần 7 năm nữa !”

Bạch Tử Thạch nhất thời kinh ngạc, chẳng lẽ người nơi này 30 tuổi mới trưởng thành sao? Khó trách những người đó nhìn bộ dáng của cậu như là đang nhìn hài tử, thì ra ở chỗ này cậu đúng là vị thành niên, phỏng chừng cậu ở trong mắt đối phương chỉ tương đương khoảng 11,12 tuổi trên địa cầu. Không được tự nhiên nháy mắt mấy cái, Bạch Tử Thạch thoạt nhìn tương đối vô thố, cặp mắt đen nhánh kinh ngạc nhìn Lan Gaia làm cho đối phương nhịn không được lại nhu nhu đầu cậu: “Ngươi còn nhỏ như vậy, không nên gấp gáp lớn lên.” Bạch Tử Thạch nhất thời quýnh, chịu đả kích nên cậu chỉ có thể ủ rũ ủ rũ nằm xuống ngủ.

Lan Gaia nhìn Bạch Tử Thạch đã muốn nhắm mắt lại, cẩn thận dịch dịch chăn cho cậu, rồi đi ra ngoài, vẫn nên chuẩn bị cho Bạch chút sách giới thiệu phong thổ của Bác Nhã đi, đứa nhỏ này cư nhiên hoàn toàn không biết kiến thức thông thường!

Lan Gaia hoàn toàn không biết hành động vừa rồi của mình đem lại cho Bạch Tử Thạch chấn động như thế nào, đáng thương Bạch trong một khoảng thời gian rất dài chịu các trình độ đả kích bất đồng—- —- tỷ như cậu hiểu được cái gọi là ‘¥#%@ [a ba, a cha]’ cũng không phải ba ba mụ mụ, mà là ba ba phụ thân! Lại tỷ như thế giới này cư nhiên không có nữ nhân ! ! ! Hơn nữa thế giới này là thế giới thú nhân, nam nhân chính là cái gọi là thú nhân, thú nhân có thể biến thân thành đủ loại dã thú, bọn họ phụ trách sinh tồn của bộ lạc, thực vật đều do bọn họ đi kiếm, mà nữ nhân chính là á thú nhân không thể biến thân, bọn họ thậm chí gánh vác trách nhiệm sinh sản, mà mình ở trong mắt bọn họ lại là một cái á thú nhân vị thành niên không hơn không kém!

Bạch Tử Thạch sau khi biết được điều này, hai mắt đã muốn dại ra, cậu chỉ cảm thấy đầu óc đã muốn chết máy, hoàn toàn không thể thừa nhận nổi! Mình cư nhiên là á thú nhân? !

Á thú nhân ngươi muội a… Sát, ta nhưng là chính chính tông tông nam nhân, nam nhân a ! ! ! Còn nữa, vì cái gì thế giới này rau dưa cùng hoa quả lại càng thêm nguy hiểm a!!! Vì cái gì!!! Điều này làm cho người không thích thịt như ta làm sao chịu nổi a!!!

Bạch Tử Thạch sâu xa cảm thấy tinh cầu này với cậu mà nói thật sự là rất nguy hiểm! Đủ loại thực vật hung mãnh — động vật thì tương đương với sư tử, hổ báo trên địa cầu, rau dưa hoa quả thì tương đương với từng đám từng đám hoa ăn thịt! Đây là một cái thế giới nguy hiểm đến cỡ nào a!!!

Cứ như vậy, quá trình ngày ngày Bạch Tử Thạch không ngừng chịu đả kích chậm rãi trôi qua, thương tích trên người cậu cũng dần dần tốt lên, rốt cục chờ cậu hoàn toàn thoát ly giường bệnh, Lan Gaia tuyên bố — Bạch Tử Thạch sau này là khách nhân thường trú tại nhà hắn!

Trên thế giới này Bạch Tử Thạch chỉ còn một thân một mình không có tư cách cự tuyệt, dù sao tinh cầu này với cậu mà nói có nguy hiểm hơn cũng không sao, cậu vẫn muốn sống tiếp. Lúc này Bạch Tử Thạch không ngờ rằng cuộc sống ở nhờ nhà Lan Gaia lại khiến cho cuộc sống của cậu có thêm nhiều biến chuyển cùng tuyệt vời, về đổ thạch, về phỉ thúy cậu yêu thích nhất.

……………