Đổ Thạch Sư

Chương 21: Lần đầu tiên hôn





“Lịch sử thú nhân trên toàn bộ Bác Nhã đại lục qua nghiên cứu cho thấy có khoảng hơn hai nghìn ba trăm năm, bước vào thời kỳ bộ lạc cũng có khoảng chừng hai nghìn năm, bởi vì khi đó thú nhân cũng không cường đại như hiện tại, bọn họ thường xuyên gặp phải vấn đề sinh tồn, tỉ lệ tử vong rất cao. Bởi vì các thú nhân ngày thường phần lớn thời gian đều đi săn cùng với vật lộn với dã thú để bảo vệ gia viên, thế nên quá trình xã hội của đại lục rất chậm chạp. Mà á thú nhân bởi vì trời sinh yếu nhược, sức chiến đấu thấp, nên lúc đó địa vị rất thấp, bọn họ là tài sản của bộ lạc, người mạnh là vua thế giới thú nhân sẽ đem á thú nhân trở thành chiến lợi phẩm. Trong một khoảng thời gian rất dài loại tình huống này đều không thể thay đổi.” Vincent thanh âm trầm thấp mà ôn hòa, chậm rãi đem xã hội ngàn năm trước tái hiện trước mặt Bạch Tử Thạch.

Đối với cách nói của hắn Bạch Tử Thạch rất kinh ngạc, mặc dù đối với xã hội này không hiểu nhiều, nhưng địa vị á thú nhân ở trong xã hội cậu vẫn nhìn ra được, bình thường trong một nhà đương gia làm chủ thường đều là á thú nhân, hơn nữa á thú nhân trong bộ máy tổ chức của bộ lạc nhậm chức tương đối nhiều, mặc dù ở nơi này lấy gia đình làm chính, đối với xã hội mà nói mỗi tiểu gia đình tương đối độc lập, chính phủ bộ lạc cũng không có quyền phát biểu mạnh mẽ như trên địa cầu, điều này tương đối không đơn giản. Dùng cách nói trên địa cầu mà nói, Bạch Tử Thạch cảm thấy Bác Nhã đại lục là một xã hội mẫu hệ thị tộc.

Nguyên lai nơi này cũng đã từng là xã hội phụ hệ thị tộc (xã hội nam quyền). Bạch Tử Thạch tưởng tượng một chút tình huống xã hội hai nghìn năm trước, đại khái cũng có phần hiểu rõ, giống như là xã hội Trung Quốc phong kiến cổ đại, bất quá tình trạng nơi này hẳn là tốt hơn, khi đó thú nhân đối với mức sống yêu cầu không cao, xã hội kết cấu đơn giản, đối với bọn họ mà nói, á thú nhân trừ việc sinh sôi con cái ra thì chính là gánh nặng của cả bộ lạc đi.

“Tỷ lệ sinh sản của á thú nhân vẫn luôn thấp hơn nhiều so với thú nhân, nhưng bởi vì tỉ lệ tử vong của thú nhân thật sự là rất cao, ngược lại số lượng á thú nhân tương đối nhiều, vì vậy ở thời xưa, một thú nhân cường đại thường có thể có nhiều á thú nhân. Á thú nhân cũng là vật vứt đi khi cần thiết, khi thức ăn không đủ, khi mùa đông tới, vì tiết kiệm tài nguyên để cho bộ lạc kéo dài tiếp, tuổi già, không thể sinh dục và á thú nhân còn nhỏ sẽ bị vứt bỏ. Rất nhiều á thú nhân chết vì bị thú nhân bộ lạc vứt bỏ.”

Bạch Tử Thạch tưởng tượng thấy những á thú nhân kia gương mặt đờ đẫn bị bộ lạc vứt bỏ, sau đó từ từ chết đi, có lẽ là chết đói, có lẽ là chết rét, hoặc là bị dã thú giết chết thậm chí ăn tươi, cậu rùng mình một cái.

Vincent nhạy cảm nhận ra, hắn dời đi đề tài, bắt đầu nói đến phỉ thúy: “Phỉ thúy ra đời thay đổi hết thảy những điều này. Toàn bộ Bác Nhã đại lục từ bộ lạc nguyên thủy tiến hóa đến xã hội bây giờ chỉ dùng 812 năm. Các nhà sử học đem cái ngày đầu tiên phát hiện ra phỉ thúy liệt vào sự kiện quan trọng của đại lục. Phát hiện ra phỉ thúy nguyên thạch là một á thú nhân gọi là Oliver David, không ai biết sao hắn lại phát hiện ra phỉ thúy cùng với tác dụng thần kỳ của phỉ thúy, trong ghi chép nhỏ nhặt còn sót lại nói là, cái ngày đó Oliver David mất tích một ngày, ngày hôm sau lúc hắn trở lại, trong tay cầm một khối Mặc Phỉ, đem nó giao cho a cha mình, những ngày sau đó, những thú nhân khác phát hiện sức lực a cha của hắn càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, a cha của hắn thậm chí có thể thấy rõ dã thú ở chỗ vô cùng xa. Lịch sử thú nhân chính là từ lúc này bị thay đổi.”

“Bởi vì trong phỉ thúy nguyên thạch chứa loại vật chất U Tháp, thú nhân không thể tới gần, vì vậy khai thác nguyên thạch chỉ có thể do á thú nhân làm, gần như tất cả á thú nhân của bộ lạc đều bị phái đi khai thác phỉ thúy nguyên thạch. Khi đó còn chưa có kỹ thuật tân tiến thế này, toàn bộ dựa vào nhân lực. Á thú nhân đã có thói quen bị áp bức lúc đó còn bị áp bức càng thêm nghiêm trọng, bọn họ mỗi ngày không ngừng nghỉ đào mỏ, khai giải nguyên thạch, thế nhưng những phỉ thúy đào được vẫn không thể thỏa mãn được nhu cầu của thú nhân, rất nhiều á thú nhân cũng chết vì mệt mỏi quá độ. Tính ăn mòn của U Tháp đối với da á thú nhân làm rất nhiều á thú nhân hai tay vô lực, nứt nẻ, thậm chí đến cuối cùng ngay cả đồ vật cũng không thể cầm được. Bọn họ làm việc dưới cường độ cao, còn phải gánh vác trọng trách sinh sản. Dưới tình huống như vậy, cho dù là á thú nhân luôn luôn bị giáo dục phải lấy bộ lạc làm hàng đầu cũng không chịu được.

Oliver David lãnh đạo á thú nhân lần đầu tiên khởi nghĩa. Bọn họ dùng thời gian dài đến hai năm, thu thập thức ăn đồng thời lợi dụng U Tháp trong khu mỏ phỉ thúy nguyên thạch xây lên tường rào thô sơ. Thú nhân không có cách nào đến gần khu mỏ, bọn họ không chiếm được phỉ thúy, cũng mất đi phần lớn á thú nhân, sinh sôi trở thành một vấn đề khó khăn lớn. Tình trạng này giằng co liên tục kiên trì hai năm, hai bên chết mất rất nhiều người, bất kể là á thú nhân hay thú nhân, nội bộ hai phe nổi lên tranh cãi rất lớn về vấn đề có tiếp tục khởi nghĩa hay không, hoặc có muốn áp dụng phương pháp ôn hòa là để á thú nhân trở về hay không. Oliver trấn áp các tiếng nói bất hòa trong nội bộ á thú nhân, á thú nhân kiên trì chịu đựng, nhưng các thú nhân đã hưởng qua lợi ích của phỉ thúy không chịu nổi, sau khi lưỡng bại câu thương, các thú nhân bắt đầu thỏa hiệp, bọn họ thành lập điều lệ bảo đảm cho sinh tồn và cuộc sống của á thú nhân, hơn nữa thừa nhận sự độc lập của khu mỏ phỉ thúy. Á thú nhân bắt đầu dần dần trở về bộ lạc của bọn họ.

Oliver chiếm được thắng lợi, nhưng hắn không để ý đến sự trấn an của thú nhân, không trở lại thú nhân bộ lạc nữa, mà cùng rất nhiều á thú nhân không muốn trở về ở khu mỏ thành lập bộ lạc thuộc về á thú nhân, bắt đầu buôn bán phỉ thúy với các thú nhân bộ lạc. Khu mỏ của bộ lạc, nó chính là tiền thân của Á Thành. Bọn họ đem phỉ thúy nguyên thạch bán cho các bộ lạc, bộ lạc dùng các loại nhu yếu phẩm sinh sống trao đổi. Loại phương pháp giao dịch này kéo dài rất lâu vẫn không có thay đổi, phỉ thúy cũng liên tục do bộ lạc điều khiển, thi hành chế độ phân phối.

Đổ thạch, ban đầu là một loại trò chơi của Á Thành. Bởi vì trong nguyên thạch có phỉ thúy hay không, chủng loại phỉ thúy, địa, thế nước như thế nào đều không biết. Á thú nhân bắt đầu chọn lựa nguyên thạch, ganh đua so sánh ánh mắt ai tốt hơn, sau lại dần dần tăng thêm một số tặng vật.

Bởi vì khu mỏ bộ lạc tọa lạc tại vị trí trung tâm các bộ lạc, thế nên các phương hướng đều có thị trường giao dịch, người phụ trách mỗi thị trường giao dịch ánh mắt chọn lựa nguyên thạch không giống nhau, nguyên thạch bộ lạc mang về giải ra được chất lượng phỉ thúy cũng nhiều ít không giống nhau, như vậy, bộ lạc đến chỗ bọn họ mua nguyên thạch dần dần nhiều ít không cùng lúc. Cho nên đổ thạch ở khu mỏ bộ lạc từ từ thịnh hành lên.

Á thú nhân ở khu mỏ bộ lạc địa vị xã hội dần dần cao lên, đạt đến địa vị mà lúc ấy á thú nhân không dám tưởng tượng đến, những á thú nhân trở lại trong bộ lạc mình cũng hy vọng nhận được địa vị như thế. Trong bọn họ có rất nhiều á thú nhân là người có công trong khởi nghĩa, Oliver cho bọn họ quyền lợi chọn mua ở khu mỏ, điều này làm các bộ lạc hàng năm có hạn ngạch số lượng mua vui mừng khôn xiết. Bởi vì khoáng thạch mà á thú nhân chọn mua sẽ không tính trong phạm vi hạn ngạch. Lúc đó á thú nhân chọn mua và bộ lạc trải qua một đoạn thời gian hợp tác, dần dần, giao dịch cá nhân bắt đầu tồn tại, đổ thạch cũng mượn lúc này truyền bá đi.

570 năm trước, công hội đổ thạch sư đầu tiên ở Á Thành thành lập, thiết lập chế độ đổ thạch sư. Đổ thạch sư chọn lựa nguyên thạch, tiết kiệm thời gian, nâng cao tỷ lệ sản xuất phỉ thúy, gia tốc quá trình tiến hóa của thú nhân, từ đó, uy hiếp sinh tồn giảm xuống xã hội bắt đầu có tinh lực phát triển những phương diện khác. Địa vị đổ thạch sư trong lịch sử trở nên không thể dao động.

Cho tới bây giờ, giao dịch cá nhân của phỉ thúy nguyên thạch đã trải qua truyền thừa lâu đời, cho nên, hủy bỏ là không thể, bởi vì điều này chẳng khác nào là đang khiêu chiến với địa vị của á thú nhân trên toàn bộ đại lục.”

Vincent kết thúc giảng giải của hắn. Bạch Tử Thạch thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh, cậu đối với á thú nhân gọi là Oliver David kia có một loại cảm giác không rõ, không chỉ là kính nể, còn có một chút cảm giác khác lạ, ý nghĩ kia ngay ở trong đầu, nhưng thủy chung làm cậu không nắm bắt được. Bất quá, một người như vậy ở năm đó nhất định là phong thái xuất sắc, khí độ siêu nhân, có thể chịu đựng những điều người khác không thể chịu đựng.

Vincent nhìn bộ dạng tiểu đông tây trước mắt vẻ mặt ngẩn ngơ cùng mơ ước, cũng biết cậu đang suy nghĩ gì, điều này rất đơn giản, mỗi á thú nhân nghe qua đoạn lịch sử này đều sẽ đối với vị kia sinh ra mơ ước to lớn. Thậm chí trong thú nhân cũng ít có người không kính nể hắn, có thể nói Oliver David cho thú nhân trên Bác Nhã đại lục một sinh mệnh mới! Trên nét mặt Vincent mang chút thần sắt kiêu ngạo, Oliver David đáng để mọi người kính ngưỡng!

Nhưng là. . . Vincent không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt dần dần hiện lên một tia ảm đạm cùng bất đắc dĩ. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đứng lên: “Ta phải đi.”

Bạch Tử Thạch từ trong ngẩn ngơ hoàn hồn, kinh ngạc nói: “Ngươi phải đi rồi sao? Nhanh như vậy!”

Lời nói tiểu á thú nhân thốt ra làm Vincent cảm thấy vui vẻ, xem ra tiểu đông tây của hắn rất là không nỡ cùng mình tách ra a. Vincent vươn tay, dừng một chút rồi đặt lên vai Bạch Tử Thạch, vỗ vỗ nhè nhẹ: “Thời gian đã rất muộn rồi.”

Bạch Tử Thạch lúc này mới phát giác sắc trời bên ngoài đã tối xuống, cậu gật đầu: “Vậy ngươi sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Ngừng một chút cậu lại hỏi, “Ta sau này còn có thể gặp ngươi không?” Vincent cũng có thể coi là một bằng hữu đầu tiên của cậu, mặc dù thỉnh thoảng sẽ đem cậu trở thành tiểu hài tử mà chăm sóc, nhưng lúc nói chuyện với nhau cho cậu một loại cảm giác rất ngang hàng, cậu rất thích cái thú nhân thoạt nhìn lạnh lùng này.

Vincent mỉm cười: “Chỉ cần ngươi muốn.” Thanh âm của hắn trầm thấp mà ôn hòa, giống như một loại cám dỗ hoa lệ, Bạch Tử Thạch ngây ngốc một chút, không biết sao hai gò má lại đỏ lên.

Vincent thu hồi tầm mắt đang nhìn chăm chú tiểu á thú nhân, thản nhiên nói: “Mấy ngày này ta sẽ ở giải thạch trường của Owen. Ngươi có thể đến đó tìm ta.”

Bạch Tử Thạch đem cái gì đó không đúng lắm vừa rồi vứt khỏi đầu, cao hứng nói: “Tốt lắm, ngày mai ta đi tìm ngươi.”

Niềm vui mừng của cậu thẳng thắn không hề che dấu, đôi mắt đen mỹ lệ vừa hoàn thành đường cong rất đẹp, gương mặt xinh xắn trắng nõn kỳ diệu, ánh đèn trong phòng chiếu vào làm phát ra ánh sáng nhu hòa ôn nhuận, trong lòng Vincent dâng lên một loại xung động cơ hồ không thể ức chế được, hắn muốn đem Bạch Tử Thạch hung hăng ôm vào trong ngực, một mực ôm che chở, không để người khác thấy cậu dù chỉ một chút.

Bây giờ còn chưa được, cậu còn quá nhỏ! Vincent nắm chặt nắm tay, nhắm lại mắt, lúc mở ra đã là một mảnh đạm mạc: “Ngày mai gặp.”

“Ân, ngày mai gặp.” Bạch Tử Thạch tiễn Vincent đến cửa, đứng ở nơi đó chờ hắn đi xa.

Vincent cảm giác được ánh mắt sau lưng, bỗng nhiên có cảm giác hạnh phúc vì được chờ đợi chậm rãi dịu dàng tiến vào tâm linh của hắn, thư thái như vậy, bỗng nhiên hắn đứng lại, xoay người lại từ từ quay lại, Bạch Tử Thạch vẫn chưa đi vào, nhìn thấy hắn trở lại kinh ngạc mở to mắt: “Ngươi quên gì sao?”

“Ân, đã quên một việc.” Vincent thần sắc lạnh nhạt, lạnh lùng trong mắt trong sắc trời ám tối nhu hòa không ít, Bạch Tử Thạch nghiêng đầu đang suy nghĩ hắn quên cái gì. Bỗng nhiên, trên trán có thứ gì đó ấm áp chạm lên, một chút rồi rời đi, khi Bạch Tử Thạch ý thức được đây là cái gì, nhất thời giật mình tại chỗ. Cậu không thể tránh khỏi dại ra nhìn Vincent, trong lòng bối rối, hỗn loạn.

“Ngủ ngon.” Vincent nét mặt trước sau như một bình tĩnh, giống như cái xúc cảm vừa rồi kia chẳng qua là một cái mộng cảnh hư ảo của Bạch Tử Thạch.

“. . . Ngủ ngon.” Bạch Tử Thạch hơi giật mình trả lời. Ánh mắt Vincent dừng lại một chút ở trên môi của cậu, tựa hồ có chút tiếc nuối, sau đó hắn xoay người, dứt khoát lưu loát đi, không quay đầu lại nữa.

Bạch Tử Thạch ở cửa đứng một hồi, sau đó rốt cuộc cũng phản ứng, thiếu chút nữa giơ chân. Sát. . . Ánh mắt tiếc nuối của tên kia nhìn môi gia, là ý tứ khỉ gì? ý tứ – khỉ – gì?! Chẳng lẽ còn muốn bắt gia đáp lại ngươi một cái hôn chúc ngủ ngon sao? Hỗn đản!

Ngô. . . Kỳ thực Bác Nhã đại lục cũng có thói quen hôn chúc ngủ ngon, đúng không, ngô. . . Nhất định đúng thế.

Bạch Tử Thạch nghĩ như vậy, sau đó lung la lung lay trở về phòng.