Đồ Nhi Vô Lại, Cưng Chiều Ngươi Đến Nghiện!

Chương 14: Có thể thông minh hơn một chút được không?



Edit: Gió

Một thị vệ chạy thẳng vào phòng ngủ của Dạ Tùy Phong bên trong Phồn Tinh các. Dạ Tùy Phong nghe xong liền theo thị vệ kia ra ngoài. Nhưng trước khi đi còn liếc về phía rừng trúc sau viện, khẽ nhếch miệng cười.

Dật Hiên nấp trong rừng trúc thấy Dạ Tùy Phong ra khỏi cửa, vội vàng lay Dạ Sở đang ngủ dậy, “Lão đại, lão đại, Dạ Tùy Phong ra ngoài rồi.” Dật Hiên nhớ lại câu nói của nàng hôm nay, nhịn không được trợn trắng mắt, vậy mà còn nói quyết không ngủ ở đây canh chừng hắn, vừa mới được một lúc đã gật như gà mổ thóc rồi.

“Cái gì? Ra ngoài. Mau đuổi theo.” Dạ Sở đang dạo bước trong cõi mộng nghe thấy mấy chữ Dạ Tùy Phong xuất môn, lập đứng đứng dậy lao ra ngoài.

Dạ Sở đi tới nơi xảy ra chuyện, thấy Ti Nhu thì hơi sửng sốt một chút, quay đầu lại hỏi Dật Hiên, “Chuyện gì đây? Bảo ngươi chỉ cần dọa nàng ta một chút thôi cơ mà? Sao bây giờ y phục lại bị xé tanh bành ra thế kia?” Nhìn hai cánh tay trắng như tuyết của Ti Nhu lộ ra ngoài, Dạ Sở nhịn không được hỏi. Còn có, vì sao không sớm nói cho nàng biết nơi này có thị vệ gác đêm, nếu biết có thị vệ đi tuần, nàng đã nghĩ biện pháp khác.

Dạ Sở len lén liếc Dạ Tùy Phong. Hôm nay, nữ tử hắn thích bị người khác làm nhục trên đường, không biết tâm tình hắn sẽ thế nào, nhất định là thẹn quá hóa giận, hận không thể ra tay uống máu ăn thịt tên đầu sỏ. Dù sao thì ở thời đại này, danh tiết là điều vô cùng quan trọng đối với nữ nhân.

Nhìn đám du côn đang run rẩy quỳ trên mặt đất, chắc chắn bọn chúng đã khai hết mọi chuyện rồi. Với cá tính của Dạ Tùy Phong, nhất định sẽ sai người phế bọn họ rồi đuổi ra khỏi đảo Thái Bình. Dù sao, hắn cũng là người chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh cho đảo Thái Bình, tất nhiên sẽ không cho phép xảy ra chuyện lưu manh hoành hành, chặn đường cướp bóc.

Nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn, Dạ Sở bỏ cả việc cười nhạo Ti Nhu. Mặc dù rất muốn nhìn một chút một người suốt ngày khoe mẽ xinh đẹp nho nhã trở nên chật vật đáng thương như thế nào, nhưng để tránh Dật Hiên không bị nhận ra, vẫn nên tranh thủ chuồn đi thì hơn.

“Đi, rút lui.” Dạ Sở vỗ vai Dật Hiên, ra hiệu cho hắn nhẹ nhàng chạy đi.

Nhưng khi bọn họ vừa xoay người lại đã gặp phải một gia đinh đang vội vàng chạy tới, hình như là tìm Dạ Tùy Phong có việc quan trọng. Thấy Dạ Sở và Dật Hiên không giấu nổi sự ngạc nhiên, hóa ra lời đồn trong phủ là thật. Đại tiểu thư suốt ngày đi cùng dã nam nhân kia, cả đêm không về, chơi bời lêu lổng. Mặc dù trong lòng khinh thường Dạ Sở nhưng lễ thì vẫn phải có, vì vậy, cung kính nói: “Đại tiểu thư.”

Thanh âm của vị tiểu tư này thật không tồi, thật vang dội, nhất là trong đêm khuya thanh vắng như này càng thêm to và rõ ràng.

Mọi người nghe thấy đều ồn ào chạy qua xem. Dạ Sở sợ bọn họ nhận ra Dật Hiên nên cố tình đi lên phía trước, che trước mặt Dật Hiên nhưng tính toán của nàng sao có thể thoát khỏi mắt của Dạ Tùy Phong.

“Sở Sở tới đúng lúc lắm. Bây giờ, Ti Nhu đang bị kinh hãi quá độ, ngươi qua đây bồi nàng đi.” Giọng Dạ Tùy Phong vẫn đều đều, nghe không ra hỉ nộ.

“Dạ.” May mà sư phụ không để cho Dật Hiên đi cùng, đang mừng thầm, sư phụ lại làm một câu khiến nụ cười của nàng cứng đờ.

“Dật Hiên cũng qua đây.”

“Sư phụ, Dật Hiên có qua cũng không thể giúp trấn an tỷ tỷ. Hơn nữa, Nhu tỷ tỷ đang như vậy, hắn qua cũng có chút bất tiện.” Mặc dù bây giờ Ti Nhu đã mặc quần áo tử tế nhưng nàng cũng chỉ có thể lấy cớ này. Dù sao, Ti Nhu cũng là người sư phụ thích, khẳng định sư phụ sẽ không vui khi nàng bị người khác nhìn.

“Không sao, qua đây.” Tuy rằng đã nghi ngờ nàng ngay từ đầu nhưng nhìn phản ứng của nàng lúc này, Dạ Tùy Phong xác định chuyện này chắc chắn có liên quan đến nàng. Chẳng lẽ, nàng đã biết Ti Nhu là người hạ thủ?

Tránh không khỏi chỉ có thể nhắm mắt đi về phía trước, hy vọng mấy tên du côn kia sẽ không nhận ra Dật Hiên, sớm biết, nàng bắt hắn hóa trang rồi mới đi.

“A, ta nhận ra hắn.” Còn chưa tới nơi, một tên du côn đã đứng lên chỉ vào Dật Hiên kêu to.

“Hắn chính là kẻ cho chúng ta tiền, bảo chúng ta làm như vậy.” Người nọ như bắt được cọng rơm cứu mạng, hy vọng hắn chỉ ra kẻ chủ mưu, đảo chủ sẽ bỏ qua cho bọn hắn.

Mọi người nghe thấy vậy nhất loạt quay đầu về phía Dật Hiên. Ti Nhu lại càng muốn tiến lên lột da hắn nhưng vì nhiều người ở đây nên lại giả vờ điềm đạm đáng yêu: “Ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi lại hại ta?”

“Nhu tỷ tỷ đừng nghe bọn họ ngậm máu phun người. Dật Hiên chỉ mới đến đảo này được mấy ngày, sao có thể biết bọn chúng được. Hơn nữa, đúng như Nhu tỷ tỷ vừa nói, Dật Hiên và tỷ không oán không thù, sao hắn phải làm vậy. Nhu tỷ tỷ nói xem có đúng không?” Dạ Sở như tiểu hài tử bị ức hiếp, giọng nức nở nói. Chỉ có điều, mấy chữ “không oán không thù” lại nghiến răng, ngoan ngận nhấn rõ ràng từng chữ.

Dứt lời, hai mắt ngân ngấn nước nhìn Ti Nhu lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo, rõ ràng mang hàm ý cảnh cáo. Không oán không thù mà hắn phải làm vậy sao? Nếu nàng ta dám làm gì Dật Hiên, nàng bất chấp ai yêu ai thích nàng ta. Thà đắc đội sư phụ, không đi Đông Lăng, nàng cũng phải bảo vệ tiểu đệ của mình, không để cho hắn phải chịu bất kỳ hình phạt nào.

Ti Nhu không hiểu tại sao, vốn luôn khinh thường Dạ Sở nhưng lúc này, lại bị ánh mắt của nàng chấn trụ, nhất thời nói không nên lời, chỉ có thể hai mắt đẫm lệ nhìn Dạ Tùy Phong, hy vọng hắn sẽ cho mình một công đạo.

“Chuyện này ta sẽ tra rõ. Vân Thiên chuyện ở đây giao lại cho ngươi. Mấy người này ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy.” Giao phó xong mọi chuyện, Dạ Tùy Phong liền hồi phủ, lúc ngang qua Dạ Sở, giọng điệu bất thiện nói “Cùng ta trở về!”

Sư phụ đối ngoại luôn niềm nở, nhiệt tình, đối với nàng dù sao cũng không nóng không lạnh, nhưng hôm nay là lần đầu tiên thấy sắc mặt hắn băng lãnh như vậy, xem ra thực sự nổi giận rồi. Phải làm sao đây! Nàng phải nghĩ kế sách mới được.

“Hả, đã biết, sư phụ.” Dạ Sở trước sau như một, nhiệt tình cười đùa đi theo. Ngàn vạn lần không được để lộ ra mình là thủ phạm, cố gắng tiếp tục vô lại đến cùng, đánh chết cũng không thừa nhận chuyện này là do nàng sai người khác làm.

Vừa bước vào Dạ phủ, gia đinh kia liền nhắc nhở lần nữa: “Đảo chủ, người có muốn ra phòng khách trước không ạ?”

“Cứ bảo hắn ngồi đó chờ một lát.” Dứt lời liền đi thẳng về Phồn Tinh các.

Bên trong Phồn Tinh các, Dạ Tùy Phong lạnh lùng nói: “Nói đi.”

“Dạ, sư phụ, nói gì ạ?” Dạ Sở kinh ngạc, mở to hai mắt trong veo như nước, bối rối nói, ra vẻ nàng thực sự không hiểu sư phụ đang nói gì.

“Chuyện của Ti Nhu là ngươi tìm người làm đi.” lại còn giả vờ vô tội. Nhìn nét mặt của Dạ Sở, Dạ Tùy Phong cười nhạt.

“Sư phụ, người nói cái gì vậy. Chuyện của Ti Nhu tỷ tỷ? Người nói chuyện Ti Nhủ tỷ tỷ là ta tìm người làm? Sao ta nghe không hiểu gì cả.” Cứ giả vờ ngây ngốc xem ngươi làm gì được, còn tưởng rằng sư phụ sẽ tiếp tục bức nàng, nhưng không ngờ, sư phụ chỉ khẽ cười ra tiếng.

“Không thừa nhận cũng không sao. Ta cũng không có ý muốn trách phạt ngươi nhưng mà lần sau ngươi chỉnh người, nếu có thể thì đừng dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.” Không dùng mị thuốc thì là cướp sắc, có thể thông minh hơn một chút không?

“What?” Sư phụ nói cái gì? Nàng không nghe nhầm chứ? Sư phụ không phải là nên tức giận, căm hận còn đem chuyện này tra rõ ràng sao? Chẳng lẽ, sư phụ định vờ tha để bắt, không được, cho dù, sư phụ nói không phạt nàng, nàng cũng sẽ không thừa nhận. “Ta nói không biết là không biết. Người có trách phạt hay không thì liên quan gì đến ta.”

“Không sao, có thể không thừa nhận nhưng trong lòng ngươi hiểu là được. Ta nghĩ ngươi đã biết là Ti Nhu hại ngươi. Nhưng lần này ngươi đã dạy dỗ nàng ta rồi. Ta không hy vọng có lần sau. Đồng thời, ta cũng không để cho Ti Nhu làm thương tổn ngươi nữa. Các ngươi coi như hòa đi.” Vẻ mặt Dạ Tùy Phong ngưng trọng, nghiêm túc nói. Nàng đáp ứng hắn, nàng sẽ suy nghĩ về chuyện Ti Nhu.

“Dạ, đã biết.” Sư phụ thật là bất công. Ngoài miệng, Dạ Sở vâng dạ đáp ứng nhưng trong lòng thì không định như vậy. Bây giờ, nàng hai bàn tay trắng, tất cả đều phải dựa vào sư phụ, cho nên nàng sẽ không động đến nàng ta, đợi khi nào nàng có chút thành tựu, rời khỏi sư phụ, đến lúc đó tự mình đi báo thù cũng chưa muộn. Nhưng nàng ta cũng đừng động đến nàng, bằng không, nàng sẽ bất chấp hậu quả.

“Quan hệ thầy trò các ngươi từ khi nào thì trở nên tốt đẹp như vậy thế?” Một thanh âm vui vẻ phá vỡ đối thoại giữa hai người.