Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 7



Cô...đúng là cực phẩm ư?

Như bị 1 luồng áp thấp nhiệt đới theo câu nói có dư âm rất vang kia xuyên thủng lớp da gà da vịt dũng mãnh, len lỏi vào từng mạch máu trong cơ thể, làm cho toàn bộ lục phủ ngũ tạng vô thức đông cứng lại, Giai Băng rùng mình một cái, từ từ quay đầu ra phía sau, giương mi e dè, cẩn trọng thu gom toàn bộ tâm tình đang phảng phất trên khuôn mặt lặng như tờ của Đằng Dạ, khóe môi khó khăn lắm mới nở được một nụ cười méo hơn cả người khóc tang.

-He...hello! Rất...rất vui được gặp anh ở đây, Đằng...Đằng Dạ!_Đây là những gì con người ta có thể nói khi rơi vào hoàn cảnh bí bách khó giải thích, dẫu đó có là một người rất giỏi về khoản phản xạ ko cần điều kiện cho trước như Giai Băng.

Hơi hơi nheo mắt nhìn xoáy vào nụ cười gượng gạo trên môi Giai Băng, Đằng Dạ vẫn giữ nét lạnh lùng hơn tảng băng trôi, đưa tay chỉ về phía 3 người đàn ông ban nãy vừa bán sống bán chết chạy ra ngoài giờ đã hăm hở dẫn 2 anh bảo vệ lực lưỡng đi tới.

-Hạ...Giai...Băng! Cô vừa làm gì bọn họ?

-Hỏi tôi?_Đưa mắt hướng theo ngón tay thon dài của Đằng Dạ, Giai Băng khẽ nhíu mày, vô cùng ngây thơ chỉ tay vào người mình_Sao lại hỏi tôi? Tôi đâu quen biết họ.

-Chẳng nhẽ, đến người cô vừa chọc ghẹo mà cô cũng quên sao?

-Tôi chọc ghẹo họ?_Liếc nhìn 3 người kia một lượt suy xét tướng mạo, ngoại hình, Giai Băng ớn người hỏi lại. Cho xin đi, cô có thể bị quy vào tội chọc ghẹo người khác phái, nhưng với những người tướng mạo, ngoại hình quá bình thường như thế thì ko bao giờ. Chẳng ai lại tự đi sỉ nhục nhân phẩm vì những người đó cả. Bị vu oan giá hoạ một cách trắng trợn, Giai Băng nhất thời ko chịu đựng nổi mà sùng cồ muốn túm cổ áo người trước mặt_Khi nào? Tôi chọc ghẹo họ khi nào chứ?

-Thế khi ko cô vào phòng vệ sinh nam làm gì?_Đôi mắt đen thâm sâu u tối của Đằng Dạ hơi nheo lại, tỏ ý khinh thường.

Lại chạm vào "cục xương" khó tiêu hoá của Giai Băng. Cô vào WC nam làm gì? Trời biết đất biết cô ko biết. Nếu cô nói cô nhầm lẫn, dám cá người trước mặt sẽ cong môi cười đểu một cái rõ tà mị rồi phán "Nhầm lẫn rất có chủ ý" cho xem. Vì thế, trước tiên, cô cần nhẫn nhịn đã, từ từ nói ngon nói ngọt dụ dỗ, câu dẫn từng bước, khi hắn đã ngấm dụ hoặc thì một thể tung hoả mù, đánh đòn phủ đầu mới mong khai sáng cái đầu óc đen tối, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử của hắn. Có thế, hắn mới sái cổ tin cô nhầm lẫn được.

-Cái này..._Vờ đắn đo một hồi, Giai Băng thanh lọc cổ họng trước khi thực hiện đại nghiệp_Cụ Đằng, anh có khi nào nhầm lẫn muối và đường chưa?

-Chưa!_Đằng Dạ gần như ko suy nghĩ đáp.

-Ách! Vậy...giả dụ nếu có 1 thẩu đường và một thẩu muối đặt trước mặt anh, anh có phân biệt nổi ko?

-Chỉ có người IQ kém cỏi mới ko phân biệt được_Đằng Dạ thản nhiên đáp ngụ ý mà ko hề hay biết kế hoạch của Giai Băng đang từng bước bị hắn lấy búa phá nát_Mà rốt cuộc, cô muốn làm trò gì? Đừng có nói với tôi, cô vào phòng vệ sinh nam chỉ vì một phút lầm lỡ nhé?

Nghe đến đây, mắt Giai Băng như bầu trời đêm đầy sao, sáng lấp la lấp lánh nhìn Đằng Dạ khiến hắn có chút giật mình, cảnh chừng lùi ra phía sau vài bước.

-Nếu ý tôi muốn nói cũng như thế thì sao?_Giai Băng nhoẻn miệng cười tươi rói đầy hi vọng. Chưa bao giờ, cô thấy hơi thinh thích Đằng Dạ như lúc này. Tại sao ư? Tại vì, giờ IQ hắn cao rồi, ít nhất cũng sẽ hiểu được ý tứ thẳm sâu bên trong tâm hồn non nớt của cô một cách trọn vẹn.

-Tôi chưa thiểu năng đến mức đi tin chuyện nhầm lẫn rất có chủ ý đó đâu!_Quả nhiên, Đằng Dạ rất cao hưng tán thưởng trí tưởng tượng và phỏng đoán siêu việt của Giai Băng bằng một nụ cười hết sức đểu giả vô cùng mê hoặc, khiến ko chỉ Giai Băng mà hầu hết những bà cô đi từ WC nữ ra cũng phải lẹ làng quay gót trở vào trong...trang điểm.

Biết mà...cô thực sự ngu ngốc mới đi tin loại người bên ngoài mạ vàng bên trong thối rữa như hắn có thể hiểu được cô. Cô đúng là quá ngây thơ, tâm hồn quá non nớt. Đương lúc nỗi oan ức hòa trộn tức giận tạo thành "món thập cẩm" ăn vào nghẹn chết mặc sức giãy giụa đen đét trong người Giai Băng, 3 người đàn ông kia cùng 2 anh bảo vệ cơ bắp hơi khiêm tốn đã bước đến trước mặt cô, mỗi người mang một vẻ mặt, một tâm tình khác nhau nhưng trái tim đều hướng đến về một mục đích cao cả: tống cô vào đồn cảnh sát, buộc cô xì tiền nộp phạt.